Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Phụ Không Dễ Chọc - Mạc Vân Hề
  3. Chương 47
Trước /67 Sau

Nữ Phụ Không Dễ Chọc - Mạc Vân Hề

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hà Giác vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng, “Là ngươi đúng không? Ngươi lại hận ta đến mức muốn ta c.h.ế.t sao?”

Diêu Dao căn bản lười tranh cãi với hắn, trực tiếp chuyển ánh mắt sang Bạch Như Huyên, “Cái này, ngươi phải hỏi nàng ta.”

Bạch Như Huyên có nhi tử là lá bài mạnh nhất, có Hà Giác là điểm tựa lớn nhất, nhận ra Hà Giác ở bên ngoài có người, đương nhiên không thể nào mà không nóng nảy, nhưng lại sợ bản thân xuất hiện sẽ làm Hà Giác không vui, nên đã có ý tưởng vẻ trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, truyền tin đến Hà Hương viện.

Bạch Như Huyên vẫn còn bị tin tức chấn động này làm cho choáng váng, nghe thấy lời này theo bản năng định phủ nhận, ngẩng đầu lên thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hà Giác như thể muốn phun ra lửa, ngay sau đó đã bị Hà mẫu tát mạnh vào mặt, “Ngươi là cái đồ tiện nhân!”

Hà mẫu thật sự muốn bóp c.h.ế.t nàng ta.

Nếu không phải vì tiện nhân này không biết xấu hổ chạy đến kinh thành, thì đâu có những chuyện rắc rối liên tiếp như vậy? Nhi tử bà ta vẫn còn là nữ tế tốt của Từ gia, vẫn là một thám hoa lang tiền đồ như gấm, hôn sự của nữ nhi cũng sẽ không bị sinh biến, càng không để gia đình bọn họ rơi vào chuyện nghiêm trọng như vậy, mà nàng ta còn tự cho mình là thông minh, đi mật báo tin tức, Hà mẫu càng nghĩ càng tức, một tay túm lấy tóc Bạch Như Huyên rồi lại tát mạnh vào mặt.

Mặt Bạch Như Huyên lập tức sưng lên, nhưng Hà Giác chỉ coi như không thấy.

Nếu có thể quay lại quá khứ, hắn cũng muốn bóp c.h.ế.t bản thân mình trước đây, đến giờ hắn mới nhận ra rằng mình chẳng yêu Bạch Như Huyên đến vậy, có lẽ từ sớm, khi bị tạm thời cách chức cầu xin mọi người mà không được đáp ứng, thời điểm vì nàng ta mà bị mang tiếng xấu nhận hết mọi sự cười nhạo, khi phụ mẫu vốn tự hào về hắn giờ đầy thất vọng, hắn đã bắt đầu hối hận.

Hà Giác siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

May mắn, hắn vẫn còn cơ hội…

Hà Giác như không nghe thấy tiếng kêu cứu của Bạch Như Huyên, chỉ nhìn Diêu Dao với vẻ mặt đầy hối hận, “Dao nhi, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi…”

Cái gì là tự trọng, cái gì là thể diện, hắn không còn bận tâm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-47-nguyen-phoi-khong-de-choc-47.html.]

Hắn chỉ muốn sống sót, hắn muốn sống thật phong quang, chỉ cần Diêu Dao sẵn lòng cầu xin Từ gia giúp đỡ, dù có phải bị đưa ra ngoài đến Tô Hàng, nơi có sự bảo vệ của huynh trưởng Vương thị, thì Tống gia dù có hận cũng không dám g.i.ế.c người dưới mí mắt của Từ gia.

Nghĩ đến đây, Hà Giác càng tỏ ra lấy lòng, “Là ta không đúng, là ta làm tổn thương trái tim nàng, là ta chỉ nhớ đến tình cảm trước đây mà bỏ quên người trước mắt, nàng muốn xử lý nàng ta thế nào ta cũng không có ý kiến, hoặc muốn trừng phạt ta thế nào ta cũng sẵn lòng, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội nữa…”

Tuy nhiên, chưa kịp để Diêu Dao nói gì, đã nghe Bạch Như Huyên gào lên, “Hà Giác!”

Là tượng đất còn có ba phần tức giận, huống chi Bạch Như Huyên không bao giờ là một con cừu hiền lành.

Để có một tương lai tốt đẹp, nàng ta đã trải qua không biết bao nhiêu gian nan đến kinh thành, sẵn sàng không danh không phận đi theo Hà Giác làm ngoại thất, sẵn sàng sinh con, sẵn sàng giấu kín tâm tư nhiều năm, sẵn sàng chịu đựng sự đánh đập của Hà mẫu, làm sao có thể chịu đựng việc Hà Giác nói vứt là vứt?

Hơn nữa, nàng ta có lỗi gì chứ?

Nàng ta làm sao biết Hà Giác to gan đến mức lại dám trêu chọc cả Hoàng tử phi, lại không biết rằng tiện nhân Từ Ngọc Dao này lại điên cuồng tiết lộ chuyện này cho Tống gia, nàng ta chỉ đang trù tính bản thân mình, vậy có gì sai?

Nghĩ đến những khó khăn gian khổ đã trải qua, lại nghĩ đến mọi thứ từ khi vào Hà phủ đến nay hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng, thậm chí cả nhi tử cũng bắt đầu xa lánh mình, Bạch Như Huyên đã đầy ắp oán hận không nơi nào để trút, cũng đã sớm cảm thấy Hà Giác vô dụng đến cực điểm, thấy hắn vì cầu xin Diêu Dao mà vứt bỏ mình, sự cam lòng lớn lao lập tức dâng lên lửa giận.

Bạch Như Huyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Hà mẫu, còn muốn vung tay lên, mặt mang vẻ uy hiếp, “Cô mẫu, đừng ép người quá đáng, nếu không, bà cũng biết ta có lá bài gì đấy.”

Mỗi bước mỗi xa

Tiện nhân này dám uy h.i.ế.p mình!

Hà mẫu đương nhiên biết Bạch Như Huyên muốn nói gì, chẳng qua là Hà Cầu là con ruột của nàng ta, nếu thật sự bị ép đến đường cùng, nàng ta sẽ tiết lộ sự thật, đến lúc đó mọi người sẽ cá c.h.ế.t lưới rách, Hà mẫu tức giận đến mức huyệt thái dương nhảy loạn xạ, nhưng cuối cùng vẫn bị túm nơi bảy tấc không dám hành động, ngay cả Hà Giác cũng biến sắc, ngừng lại câu chuyện.

Diêu Dao chăm chú nhìn mấy người bọn họ đấu đá, đúng lúc phá vỡ sự im lặng: “Lá bài gì?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
1/2 Ngự Miêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net