Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suy nghĩ tới thời thái bình thịnh thế, cảnh tượng phồn hoa thuở trước, nhìn một chút gió lửa không ngớt, núi sông bể tan tành trước mắt, Lâm Đạm phát hiện mình không thể mắt lạnh đứng ngoài nhìn được. Cô lấy vò rượu chôn sâu trong hang múi ra, trăn trở một chuyến tới tiền tuyến, muốn gặp mặt Uy Viễn Hầu.
"Ngươi nói ai muốn thấy bổn hầu?" Uy Viễn Hầu thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
"Bẩm Hầu gia, Lâm chưởng quầy Lâm Đạm muốn gặp mặt ngài. Nàng ở bên ngoài trại lính đợi ngài hơn hai mươi ngày rồi, nếu không phải hôm nay ta rời trại trùng hợp thấy nàng, còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào." Thủ lĩnh thị vệ của Uy Viễn Hầu từng ngày ngày theo chủ tử tới quán Món ngon quê nhà ăn cơm, sao không nhận ra Lâm chưởng quầy cho được. Nghĩ tới lúc đó Hầu gia bệnh tình nặng thêm, gầy đến không còn hình người, cũng may có thủ nghệ tuyệt vời của Lâm chưởng quầy bồi bổ cho thân thể hắn.
"Nàng là một nữ tử một thân một mình, không thể bôn ba ở ngoài, chạy tới biên ải làm cái gì!" Uy Viễn Hầu chau mày, dường như không vui, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, tự mình ra cửa đón người.
"Hầu gia, nhiều năm không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?" Lâm Đạm mỉm cười hành lễ.
"Chớ đứng ở chỗ này, theo ta vào trong trướng." Uy Viễn Hầu một đường nói chuyện: "Sao ngươi lại chạy tới đây? Trên đường có gặp nguy hiểm gì hay không? Nơi này cũng không phải địa phương tốt lành gì, không lâu sau sẽ máu chảy thành sông, thây phơi khắp nơi, ngươi vẫn mau rời đi thì hơn, ta phái người hộ tống ngươi."
"Hầu gia, ta tới đưa lễ vật cho ngài." Lâm Đạm đặt cái bình trong ngực lên bàn.
"Đây là rượu gì?" Uy Viễn Hầu rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày gần đây. Từ khi hắn quen ăn uống tại quán Món ngon quê nhà, thì rất ít khi uống rượu, bởi vì Lâm chưởng quầy không cho uống. Hắn cũng không biết vì sao mình nghe lời đến thế, có thể do sự thật chứng minh hắn không thể không nghe. Hắn vốn chìm trong bệnh tật, thân thể ngày càng suy nhược, lại được Lâm chưởng quầy chú tâm bồi bổ mà dần dần bình phục, nếu không, cõi đời này đã sớm không còn một người gọi là Uy Viễn Hầu.
"Đây là Thiên Nhật Tửu ngài luôn tâm niệm trong lòng." Lâm Đạm rót rượu vào chén không.
"Chúng ta chưa gặp không đến ba năm phải không? Được lắm Lâm Đạm, nói cái gì mà ủ Thiên Nhật Tửu phải hao phí ba năm, vậy bình rượu này của ngươi từ đâu tới? Ngươi cố ý lừa ta!" Uy Viễn Hầu tức giận trợn mắt.
"Đây là rượu ta để dành ở chỗ khác, đã chôn năm năm." Lâm Đạm cười yếu ớt nói: "Nhưng mà hôm nay ta tới, không phải để đưa rượu, mà là thứ ở trong rượu. Hầu gia ngài nhìn xem."
Uy Viễn Hầu định thần nhìn lại, thấy trong nước rượu trong suốt có một con sâu nhỏ dài, béo mập chui ra. Con sâu này vừa xuất hiện, mùi rượu vốn nồng đượm nay càng tản mát ra mùi bá đạo hơn, khiến toàn bộ doanh trại đều ngửi thấy. Không đề cập tới hắn đang thèm nhỏ dãi tới mức nào, ngay cả thân binh đứng ngoài trướng cũng không nhịn được hít mũi một cái, sau đó lắc lắc đầu, tựa như uống say vậy.
"Đây là sâu rượu?" Uy Viên Hầu không dám tin vào con mắt mình.
"Không sai. Chỉ có rượu cao cấp mới có thể sinh ra sâu rượu, bỏ nó vào nước trong, qua một lúc, nước trong cũng có thể biến thành chén rượu ngon." Lâm Đạm lấy con sâu ra, bỏ vào chén nước trong, chốc lát, miệng chén tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Uy Viễn Hầu hít sâu một cái, nhất thời cười sang sảng: "Lâm Đạm, ta thích lễ vật của ngươi!"
Lâm Đạm lại rũ mi, từ từ nói: "Hầu gia ngài biết không? Con sâu rượu có thể sống trong rượu ngon, cũng có thể sống trong nước trong, nhưng nếu bỏ nó vào chất lỏng vẩn đục, nó sẽ lập tức chết đi." Cô vừa nói vừa lấy con sâu rượu bỏ vào một chén nước trong khác, rồi đổ nước trà màu nâu vòa. Chỉ thấy con sâu rượu lăn lộn kịch liệt, trong chốc lát trở nên cứng đờ, sau đó từ từ hóa thành một vũng máu.
Tâm tình mừng như điên của Uy Viễn Hầu trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, đôi mắt ưng căm tức nhìn Lâm Đạm, tựa như giận kinh khủng, lại không nỡ trách cứ cô nửa câu. Con sâu rượu trân quý nữa, vẫn kém sức nặng của người này trong lòng hắn.
Lâm Đạm không chút nào khiếp nhược, tiếp tục nói: "Hầu gia, nói khoác mà không biết ngượng, thì đôi tay này của ta có thể hóa mục nát thành thần kỳ, bất kể nguyên liệu nấu ăn quái dị thế nào, đến tay ta luôn có thể biến thành ngon, nhưng có một loại, vô luận ta cố gắng thế nào cũng không có cách biến nó thành thức ăn, ngài biết là cái gì không?"
"Là cái gì?" Uy Viễn Hầu nhịn cơn giận truy hỏi.
"Là đất quan âm (đất sét trắng). Ta một đường đi tới, thấy nhiều nhất là cảnh máu chảy thành sông, người chết đói khắp nơi, mọi người sống lang thang phiêu bạt, tình hình hết sức nguy ngập, đói quá cái gì cũng ăn, từng ngụm từng ngụm lớn đất quan âm cứ thế nhét vào miệng, sau đó dạ dày không chịu được mà chết đi. Ngài ăn qua mùi vị của đất quan âm chưa? Ngài biết cái cảm thụ không nhà để về, mạng nguy trong sớm tối sao? Người dân nước Đại Sở, giống như con sâu rượu giãy giụa trong chất lỏng vẩn đục vậy, sớm muộn sẽ có ngày hóa thành máu. Hầu gia, ngài tới biên ải đánh giặc, rốt cuộc để bảo vệ cái gì?"
Uy Viễn Hầu đang muốn trả lời, lại bị Lâm Đạm cắt đứt: "Thứ ngài bảo vệ chính là hoàng quyền, là Hoàng đế, là sự thống trị tuyệt đối của hắn đối với nước Đại Sở. Ngài tự xưng là trung thành, trừ cái đó ra, ngài không hề nhìn thấy lê dân bách tính đang giãy giụa trên đường xuống hoàng tuyền. Nếu ngài quả thật giáp công liên quân của Thang thế tử và tiểu Quận vương từ phía sau, thiết kỵ Hung Nô sẽ xông thẳng vào Trung Nguyên, đạp bể núi sông. Đến lúc đó, Hoàng đế cắt mấy tòa thành trì là có thể giữ được ngôi vị Hoàng đế của mình, nhưng ai có thể nhìn thấy bách tính trong mấy tòa thành trì ấy đang giãy giụa mưu cầu sống sót. Người Hung Nô hung tợn thành tính, ngài không phải không biết, bọn họ chỉ biết xâm lược, không biết thống trị, bọn họ không e dè thu hoạch mạng sống của dân chúng trong thành, giết sạch tất cả mọi người, mà nước Đại Sở mất thành trì bị chia năm xẻ bảy sẽ ngày càng ngày càng suy yếu, không đến năm năm, một trận đại chiến nữa sẽ bùng nổ giữa hai nước, lần này, ai có thể cứu bách tính, ai có thể cứu thiên hạ, ngài sao?"
Lâm Đạm nhìn chằm chằm Uy Viễn Hầu, ép hỏi: "Hết thảy ngài làm bây giờ, đến tột cùng là muốn bảo vệ Đại Sở, cứu bách tính, hay là nối giáo cho giặc (1), vùi dập lê dân trong nước lửa? Trận chiến này của ngài, có lẽ có thể khiến Đại Sở có được vài năm thái bình, còn sau đó thì sao?"
Cô đổ sạch chén nước đục đi, giọng nặng nề trở về ôn hòa: "Sống ở loạn thế, con người như kiến hôi, ai cũng không chạy thoát khỏi số mệnh đấu đá. Sống ở thịnh thế, rượu ngon thức ăn ngon sẽ có, chết một con sâu rượu, ta có thể nuôi ra hàng ngàn hàng vạn con sâu rượu khác. Hầu gia, thân phận ngài tôn quý, dù quốc gia suy tàn, dân chúng lầm than, ngài vẫn có biện pháp lấy được lương thực ủ được rượu ngon như cũ, nhưng ngài có biết hay không, khi ngài hưởng thụ rượu ngon thức ăn ngon là lúc, bách tính đang ăn đất, thậm chí ăn thịt người? Hầu gia, ngài lui binh đi, cho mọi người sống ngày kế tiếp trong thái bình, không có con sâu rượu này, sau này ta có thể nuôi ra nhiều sâu rượu hơn cho ngài, ngài nói có đúng hay không?"
Ngọn lửa giận của Uy Viễn Hầu bị suy nghĩ sâu xa hơn thay thế, qua hồi lâu, lâu đến mức Lâm Đạm muốn buông tha, hắn mới chậm rãi chuyển động đốt ngón tay, nói: "Lâm Đạm, hai ta đã nói xong rồi, ngươi không thể đổi ý. Sau này ta muốn uống bao nhiêu rượu, ngươi đều không thể ngăn cản."
Lâm Đạm mỉm cười gật đầu: "Đã nói rồi, tuyệt không đổi ý."
---
Ban đêm, Thang Cửu và Điền Kiềm Quận vương, à không, giờ nên gọi là Điền Kiềm Vương, đang ngồi bên đống lửa uống rượu. Ngài mai vua Hung Nô sẽ phát động tổng tiến công, Uy Viễn Hầu chắc hẳn sẽ thừa dịp loạn đá một cước. Hai mặt gặp giáp công, cuộc chiến tranh có đến tám chín phần mười sẽ thất bại. Tuy nhiên họ không thể lui bước, lui một bước, Hung Nô sẽ tiến thêm một bước, bách tính Đại Sở sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
"Nếu có thể thuyết phục được lão thất phu Uy Viễn Hầu kia thì tốt." Điền Kiềm Vương trầm giọng mở miệng.
"Khuyên không được, trước khi khai chiến hắn sẽ không gặp bất kỳ người nào." Thang Cửu lắc đầu một cái.
Điền Kiềm Vương cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Vậy thì liều mạng thôi."
Đúng vào lúc này, Triệu Lục vội vã chạy tới, đưa lên một lá thư, đè thấp giọng nói: "Tướng quân, đây là thư Uy Viễn Hầu phái người đưa tới, ngài xem một chút đi."
Thang Cửu mở lá thư ra đọc nhanh như gió, gương mặt căng thẳng nhiều ngày lộ ra biểu tình kinh ngạc. Điền Kiềm Vương đến gần nhìn thử, cũng hết sức ngạc nhiên. Trong thư, Uy Viễn Hầu chẳng những đồng ý rút quân, còn nguyện ý phối hợp với họ đóng một tuồng kịch, dụ vua Hung Nô vào cạm bẫy thắt cổ.
"Có thể có bẫy hay không?" Điền Kiềm Vương không chút nghĩ ngợi nói.
"Đi điều tra xem mấy ngày gần đây Uy Viễn Hầu có gặp mặt người nào không. Thái độ của hắn thay đổi quá lớn, không thể nào không có dấu hiệu gì. Bất kể có phải lừa gạt hay không, tóm lại đây là một con đường sống." Thang Cửu trầm tĩnh phân tích nói.
Trinh thám rất nhanh đã thăm dò được tin tức, nói có một nữ tử vóc người duyên dáng, dung mạo xinh đẹp ôm một bình rượu đi gặp Uy Viễn Hầu, rượu kia rất thần kỳ, chỉ mở ra miệng bình, mùi rượu nồng đậm đã bao phủ toàn doanh trại. Hai người mật đàm trong trướng trong chốc lát, nữ tử kia rời đi, Uy Viễn Hầu liền thay đổi chủ ý.
"Là Lâm chưởng quầy đúng không?" Điền Kiềm Vương cười trầm thấp, "Chỉ có Lâm chưởng quầy mới cất ra được rượu ngon như vậy. Lão thất phu kia nghe lời Lâm chưởng quầy nhất, Lâm chưởng quầy bảo hắn chớ có uống rượu, hắn ngay cả chén cũng không dám đụng; Lâm chưởng quầy bảo hắn nhất định phải ăn điểm tâm, trời chưa sáng hắn đã đến quán Món ngon quê nhà ngồi đợi. Không nghĩ tới Lâm chưởng quầy thâm minh đại nghĩa (2) đến thế, thời khắc nguy nan còn một mình chạy tới biên ải khuyên lão thất phu rút quân, chúng ta thiếu nợ nàng một cái mạng."
Thang Cửu ánh mắt lóe lên, như vui như buồn, thật lâu sau mới nói giọng khàn khàn: "Đâu chỉ ta và ngươi, người dân toàn thiên hạ đều thiếu nợ nàng một tiếng cảm ơn. Nếu đã thế, tối nay ta tự mình tới gặp Uy Viễn Hầu. Triệu Lục, ngươi phái người đón Lâm Đạm về đi, biên ải quá nguy hiểm, ta không yên tâm."
Song lời này đã quá trễ, Lâm Đạm biến mất rồi, cuộc chiến tranh này lấy việc người Hung Nô bại trận mà kết thúc, vua Hung Nô bị chém đứt một cánh tay phải, thật vất vả mới chạy thoát được, từ đây sợ người Trung Nguyên như sợ hổ dữ. Mật thư Hoàng đế cấu kết Hung Nô bán đứng thành trì bị Thang Cửu tìm ra, lấy thứ này để ép vua thoái vị. Thang Bằng là tướng lãnh đầu tiên xông vào Kinh thành, một đường tới hậu cung, bóp chết Nghiêm Lãng Tình bị thất sủng đang sống sờ sờ, thi thể treo trên xà nhà tại lãnh cung, chờ khi nào thối rữa thành xương trắng mới cho phép cung nhân đưa nàng xuống. Đó cũng là nơi Thang Quý Phi treo cổ tự vẫn.
Quán cơm Nghiêm gia từng cực thịnh một đời sớm trở thành đống phế tích, Lâm lão Nhị và Lâm lão Tam không nơi kiếm ăn, cuộc sống cực kỳ chật vật. Chợt có một ngày, họ đi qua ngõ hẻm nọ, thấy quán ăn Món ngon quê nhà lại mở cửa, làm ăn thịnh vượng, Thang Cửu đã lên ngôi cửu ngũ mặc thường phục ngồi trong tiệm, nghiêm túc lật sách, giữa hai hàng lông mày bao phủ thần thái hoài niệm và vui thích.
Đó là du ký cho Lâm Đạm viết, nhờ người mang trở lại Kinh thành, đưa cho Cầu tiểu đầu bếp làm tài liệu giảng dạy, quán cơm Món ngon quê nhà cũng do Cầu tiểu đầu bếp chèo lái. Cô dùng phương thức kể chuyện ghi lại các loại rượu ngon và mỹ thực mình gặp, các dùng từ đặt câu hết sức hình tượng sinh động. Nhìn những chữ viết này, Thang Cửu có thể tưởng tượng ra cô là người phóng khoáng không câu nệ, tự do tự tại tới bực nào. Cô cách một thời gian sẽ gửi tới cho Uy Viễn Hầu một vò rượu ngon, chỉ tiếc toàn bị Thang Cửu chặn lại. Hắn cũng từng thử đi tìm cô, nhưng mỗi lần tiến gần thêm một bước, cô lại giống như cơn gió, tưởng rằng đã nắm được trong lòng bàn tay, không ngờ theo kẽ tay chạy trốn mất rồi.
Từng có người hỏi Thang Cửu bữa cơm bình sinh ăn ngon nhất của hắn là gì, Thang Cửu nhắm mắt suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Nói ra ngươi có thể không tin, bữa cơm mĩ vị nhất mà trẫm ăn, chính là bữa cơm tiễn trẫm lên đoạn đầu đài..."
(1) Nối giáo cho giặc: Nguyên văn câu này là "trợ Trụ vi ngược". Câu này có xuất xứ từ 《 Sử ký Tư Mã Thiên - Lưu Hầu thế gia 》.
Truyện kể rằng năm xưa khi Lưu Bang tiến vào thành Hàm Dương, thấy cung điện nguy nga, trân bảo vô số, người đẹp thành đoàn, liền muốn ở lại trong cung hưởng thụ một phen. Lúc đó võ tướng Phàn Khoái khuyên hắn không nên vì nhỏ mất lớn, nhưng hắn không nghe, Trương Lương lại khuyên hắn rằng: "Chúng ta có thể đi tới Hàm Dương, chủ yếu là bởi Tần quốc tàn bạo vô đạo. Chúng ta nên thay trời hành đạo, tiêu diệt thế lực còn sót lại, thay đổi triều nhà Tần xa xỉ hoang đường, thực thi sự giản dị gian khổ để hiệu triệu thiên hạ, bây giờ ngài mới chiễm lĩnh nước Tần, đã đi hưởng thụ cái vui vẻ lạc thú của Tần vương, đây là hành động "trợ Trụ vi ngược" (giúp Trụ làm điều ác)." Lưu Bang cho lời của Trương Lương có đạo lý, vì vậy rút lui khỏi thành Hàm Dương, trú đóng quân đội ở nước chư hầu.
"Trụ" ở đây chỉ Thương Trụ, hay gọi là Ân Trụ Vương, bạo quân nổi danh thời nhà Thương, tội ác của hắn không cách nào kể hết. Câu "trợ Trụ vi ngược" sau này được sử dụng như một thành ngữ nói đến hành động nối giáo cho giặc, giúp kẻ ác làm điều xấu.
(theo baidu)
(2) Thâm minh đại nghĩa: chỉ con người hiểu rõ thời thế, hiểu rõ đại cuộc, biết lo nghĩ cho tập thể.