Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cuộc đời người con gái hồng nhan giống như một đóa phù dung, sớm nở tối tàn. Nếu trong thời gian đẹp nhất nó không thể khiến người ta thích mình, thì khi chết đi cũng chỉ là một loài cây héo tàn xấu xí.”
...
“Tôi tin, có một ngày đóa oải hương như cô sẽ bị bọn họ ép đến tự mình lột xác!”
•·•·•·•·•
“Tại mày, tất cả chỉ vì mày, vì mày nên Tiểu Du mới bỏ tao mà đi. Mày còn quay về đây làm gì nữa, tao không có đứa con như mày. Cút ra khỏi nhà của tao!”
Người phụ nữ trung niên tức giận lao vào đánh đập đứa con gái trước mặt, dáng vẻ hổ đói như muốn giết người. Thiếu nữ trên sàn bị đánh tới quần áo xộc xệch, lấm lem bụi đất. Mặc dù khuôn mặt là những vết bầm tím, vệt máu chói mắt vương trên khóe miệng nhưng hiển nhiên không rơi một giọt nước mắt. Đôi mắt xanh nhạt vô hồn dại ra, giống như đang lạc trong những suy nghĩ hỗn độn của riêng mình. Mãi sau khóe miệng mới nhẹ nhàng cong lên.
Mà nụ cười này của cô lại chẳng khác gì gai nhọn chọc mù mắt Triệu Thục Yến. Bà ta tức giận bóp chặt tay, hận không thể ngay lập tức cầm dao rạch nát mặt đứa con gái ruột của mình.
“”Con chồng” của bà bỏ bà đi theo cha mẹ ruột của cô ta thì có gì liên quan tới tôi, nếu muốn thì tới tìm cha mẹ cô ta mà đòi lại con của bà. Bà vốn dĩ từ lâu đã biết Mẫn Tịch Du không phải con của Mẫn Thiên Ngạo, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, chẳng lẽ cái sai của tôi là mười mấy năm qua đã tốt bụng mà nhường mẹ mình cho người khác để hai kẻ đó sinh ra tình cảm gắn bó? Nhưng như vậy thì cũng thật lạ, Triệu Thục Yến bà mà cũng có tình cảm sao? Tôi nghĩ nó đã sớm bị tha đi rồi!”
Chát!
Cái tát trời giáng hạ xuống má, màu bỉ ngạn hiện lên trên nền da trắng mịn là những vết xước dài đẹp đến gai mắt. Triệu Thục Yến điên cuồng giữ cổ áo Tịch Nhan, ánh mắt như muốn hiện lên tơ máu.
“Mày lấy quyền gì nói chuyện với tao như vậy? Từ nhỏ tới lớn, tao phải làm biết bao nhiêu việc để nuôi mày, vậy đứa con ruột mày đã làm được gì cho tao?”
“Bà làm biết bao việc để nuôi tôi?” Tịch Nhan không nhịn được bật ra một tiếng cười châm chọc. Sự mỉa mai trong đôi mắt kiên cường nhìn Triệu Thục Yến chưa một chút thuyên giảm.” Từ nhỏ tới giờ, có thứ gì trên người tôi dùng tiền của bà mua chưa? Giữa đêm đông, đứa nhỏ trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc váy rách đã bị bà đuổi ra khỏi nhà đi ăn xin kiếm tiền. Đứa nhỏ co ro trong biển tuyết, nhìn gia đình người ta vui vẻ dạo phố, tự hát chúc mừng sinh nhật mình với mảnh bánh mì khô. Mẫn Tịch Nhan tôi không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện trên đời chịu đựng cho người ta chà đạp, tôi căn bản đều do bà và người đàn ông tình một đêm của bà sơ ý sinh ra. Bà có biết cảm giác có mẹ mà không được ai quan tâm, hết thảy đều hắt hủi như một vật phế thải là sao không? Bà có hiểu được nỗi đau của đứa con gái vốn dĩ có gia đình bao bọc, có người thân yêu thương, có mái ấm che gió che mưa đột nhiên trong chớp mắt bị người ta năm lần bảy lượt cướp đi tất cả là sao không?”
Mẹ ư? Triệu Thục Yến bà ta làm sao xứng được với cái danh từ mĩ miều ấy. Mẫn Tịch Nhan rõ ràng có mẹ, nhưng khác nào đứa trẻ mồ côi phải ra đường ăn xin kiếm sống. Chẳng lẽ cái danh từ mà mỗi khi cô gọi đều nhận được một cái bạt tai ấy chỉ để khoe với lũ trẻ mồ côi cùng đi ăn xin bên ngoài thôi sao?
“Tao không có đứa con như mày”? Thật buồn cười! Vậy từ trước tới giờ Triệu Thục Yến đã có giây phút nào coi Mẫn Tịch Nhan là con chưa? Là ai đã nói cô ra ngoài gây chuyện đừng bao giờ nhận mình là người họ Mẫn, làm bẽ mặt bà ta và Mẫn Thiên Ngạo? Là ai đã nói cô không phải Mẫn đại tiểu thư, Mẫn gia chỉ có một đứa con duy nhất là Mẫn Tịch Du khi ba mẹ của nam nhân trong hậu cung nữ chính tới nhà hỏi thăm?
Những thứ đó đều là do Mẫn Tịch Nhan được Triệu Thục Yến sinh ra nên sai sao? Nếu đã căm ghét như vậy, tại sao ngay từ khi còn trong bụng lại không giết chết cô đi. Hay, lúc cô còn chưa có ý thức, một tay gọng xuống khiến đứa nhỏ vừa sinh tức khắc ngạt thở. Chỉ là, nếu lúc đó bà ta đủ nhân từ để làm như vậy thì bây giờ trên thế gian này đã không tồn tại một Mẫn Tịch Nhan như cô.
Tịch Nhan không sai, từ trước tới giờ cô chẳng làm gì sai cả. Nhưng tại sao mọi chuyện xảy đến với đứa con chồng của Triệu Thục Yến đều là lỗi tại cô. Bà ta trăm lần ngàn lần hỏi han, cũng chỉ là hỏi han Mẫn Tịch Du. Có lần nào quan tâm tới cô, có lần nào để ý xem đứa con ruột của bà ta đang phải chịu bao nhiêu thiệt thòi?
“Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” ư? Ngụy biện! Cô đã không còn là đứa trẻ năm tuổi, ủ rũ nhìn mẹ mình vui đùa cùng đứa con gái khác, bị Mẫn Thiên Ngạo dùng một câu này lừa gạt nữa rồi.
“Triệu Thục Yến!” Phải! Là Triệu Thục Yến mà không phải mẹ, tại sao phải cố gắng kính nể kẻ không thèm coi mình là con gái. Coi như đây là sự tôn trọng cuối cùng chủ thể dành cho bà ta.
“Cảm ơn bà đã mang nặng đẻ đau, cảm ơn người đàn ông của bà đã hiến một phần t*ng trùng sinh ra tôi. Ơn nghĩa cao thượng này, Mẫn Tịch Nhan cả đời không quên.”
...
Tịch Nhan mở mắt, bóng tối dần dần bị ánh sáng thu hẹp. Khung cảnh xung quanh từ mờ ảo đến chân thật, sau cùng là đối diện với cái trần nhà được thiết kế cầu kỳ trên không.
Căn phòng rộng man mác mùi hoa hướng dương, chiếc rèm cửa mỏng sọc tím hờ hững lay động theo làn gió, mỗi lần mở ra lại đem một chút ánh sáng vào phòng. Gió nghịch ngợm đùa giỡn chiếc phong linh bằng pha lê, tạo ra những âm thanh trong trẻo khe khẽ.
Ngồi dậy, đôi chân trần đặt xuống nền đá hoa cương lạnh buốt. Vén tấm rèm cửa về hai phía, tia nắng vàng ong của buổi sớm nhảy nhót qua cửa sổ chiếu thẳng vào cô.
Chói! Tịch Nhan đưa tay che mắt, ánh sáng len lỏi qua kẽ tay cô, phủ xuống đôi ngươi đục mờ một lớp màu lấp lánh.
Khu vườn phía sau phòng, những đóa hoa thược dược trái mùa sau vài ngày không được kích thích đã héo rũ, xung quanh đài phun nước bám đầy rêu phong là màu vàng rực của vạn thọ. Lá phong đỏ chao liệng bên cửa sổ rớt xuống chậu hướng dương. Vài cây bóng mát đã rụng hết lá, khung cảnh vốn cô đơn nay lại càng thêm vẻ tiêu điều.
Đây chính là một bộ mặt khác trong “tòa lâu đài” của Arthur sau ba ngày được Tịch Nhan yêu cầu bỏ tất cả chất kích thích cho cây cảnh. Không còn màu đỏ của Tường Vy, không còn sắc tím của tử đằng, tất cả trông như một bức tranh thiếu sắc. Hoàn toàn khác với hàng rào giới nghiêm, đường đi lát đá sạch sẽ, hoa cỏ đua nhau nở rộ trước nhà.
Giống như thế, mọi vật trên đời đều có hai mặt trái ngược cùng tồn tại song song. Mọi người thường chỉ biết Arthur là kẻ máu lạnh ác bá, thối danh Mẫn Tịch Nhan lẳng lơ không biết xấu hổ, Phượng Minh Triệt lạnh lùng vô tình, lại chẳng hề biết phía sau những bộ mặt ấy đều có sự tác động của cuộc đời. Trước khi trở thành những con người không biết đến cảm xúc, họ cũng đã từng là những thiên thần vô ưu vô lo.
Vậy thì phải chăng Triệu Thục Yến không đối xử tốt với Tịch Nhan cũng vì bà ta có nỗi khổ riêng? Vì ít nhất bà ta vẫn quan tâm tới Mẫn Tịch Du không phải con ruột mình. Nói gì thì nói, chủ thể đã ấp ủ suy nghĩ đó bao năm để cố gắng có được một cuộc sống “yên bình“. Cô không nên dẫm vào vết xe đổ ấy.
Vươn mình ra ngoài đón nhận ngọn gió lùa vào tóc. Có người từng nói, giấc mơ là cửa sổ của tiềm thức, mỗi giấc mơ được vun đắp từ chính những cảm xúc tận sâu trong đáy lòng con người. Nếu thật sự là vậy, có lẽ vì chủ thể đang nhớ người thân, còn cô lại hận Triệu Thục Yến nên mới xuất hiện giấc mơ kì lạ tới thế.
Tịch Nhan khẽ nhếch môi, giấc mơ vừa rồi đột nhiên nhắc cô nhớ một điều, hình như đã lâu rồi cô không tới Mẫn gia thăm “mẹ“.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa đánh thức Tịch Nhan khỏi cơn mơ màng. Thu người vào trong, cô tiến ra mở cửa.
Bên ngoài là Tiểu Tây đang mỉm cười nhìn Tịch Nhan, cô gái đã được Arthur đặc biệt đưa lên nhà trên để chăm sóc cô.
“Cô Mẫn, cậu David kêu tôi lên gọi cô xuống ăn sáng!”
~*~
“Tiểu thư! Ông chủ kêu tôi lên gọi cô xuống ăn sáng!”
Mẫn Tịch Du đứng im trước cửa, trầm lặng nhìn ông lão quản gia đang cung kính mỉm cười. Hôm nay là ngày đầu tiên ông lên đây mời cô chủ xuống ăn cơm, rõ ràng là một cô gái rất sinh đẹp, nét mặt cũng rất hiền lành thế nhưng người hầu trong nhà chẳng ai dám bước lên đây gọi cô chủ xuống lần thứ hai. Đùn đẩy người này qua người nọ như thế nào lại đùn sang ông đang vệ sinh cá nhân trong phòng. Hại ông còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn nuốt trôi một cục kem đánh răng, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu!
Nhưng vài phút sau, cô chủ của ông vẫn đứng im trước cửa, hoàn toàn không có ý định trả lời. Lão quản gia đứng hình, nụ cười trên môi thất thố hạ xuống, rốt cuộc hiểu vì sao ngay cả Vú Ôn cũng từ chối lên đây. Trong lòng thầm kêu khóc, tại sao ông bà chủ bình thường như vậy lại sinh ra hai đứa con đứa này lập dị hơn đứa kia.
“Con xuống ngay!”
...
Biệt thự Phùng gia, phòng khách bình thường vào buổi sáng náo nhiệt như một cái chợ, người bưng cơm, kẻ dọn bát. Vậy mà thế nào hôm nay lại vô cùng tĩnh mịch, im lặng đến mức ngay cả tiếng đũa va vào nhau cũng rành rọt vô cùng. Khung cảnh yên bình này đã tái diễn từ ngày ông bà chủ đưa cô chủ mới thích yên tĩnh về nhà.
Doãn Đình ngồi khoanh chân trên ghế, cắn một miếng bánh bao lại phải dùng sữa mà nuốt xuống. Bình thường, dáng ngồi này của cô sẽ bị vú Ôn mắng vô phép, nhưng hôm nay chẳng ai buồn để tâm. Nghiêng đầu, hết nhìn ông chủ không đụng đũa vào bát cơm lại chuyển sang nhìn bà chủ, không gian trầm mặc khiến người ta muốn nghẹt thở. Chỉ có cậu chủ của cô là vẫn ăn cơm bình thường, như vậy mới đúng, cậu chủ đang ốm ăn nhiều cho lại sức.
Vừa định cúi xuống ăn nốt cái bánh bao dang dở, liếc thấy Tịch Du từ cầu thang đi xuống. Trình Nhã đứng bật dậy gọi với.
“Cô chủ, lại đây ăn sáng rồi đi học!”
Mẫn Tịch Du quay lại, thấy được tất cả người thân mới cùng gia nhân đều đang nhìn cô ta. Gia đình này, thật sự quá tốt với cô ta rồi.
“Tôi không muốn ăn!”
“Không muốn ăn thì không cần phải ăn, đừng làm bữa cơm của cả nhà mất ngon.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng Phùng Minh Lãng phản bác. Mặc dù nói, những miệng vẫn không để tâm tiếp tục ăn, giống như người vừa ra lệnh kia không phải cậu.
“Minh Lãng, không được hỗn với chị!” Phùng Liêm Vĩ nghiêm nghị quát con trai, lại quay sang mỉm cười với con gái. Bộ dạng này của ông ngoài Giang Lệ Quân thì Mẫn Tịch Du là người đầu tiên nhận được. “Tiểu Du, ngồi xuống ăn cơm cùng ba mẹ được không?”
“Con không đói thưa... ba!”
Từ cuối cùng khó khăn thốt ra, Tịch Du đeo lại balo trên vai vẫn đứng im giữa nhà. Chỉ mình cô ta biết, bàn tay đang giữ tập tài liệu chặt tới mức nào.
Dù cho Phùng Liêm Vĩ có thật sự là ba của cô ta, Giang Lệ Quân có thật sự là mẹ ruột của cô ta, người trong nhà này có thật sự là gia đình của cô ta. Mới chỉ về đây có vài ngày, so với mười mấy năm ngoan ngoãn gọi cha mẹ trong Mẫn gia thì những tiếng ấy vẫn không thể dễ dàng mở lời. Huống hồ, tên thật của cô ta còn là Phùng Lâm Di...
Rầm!
Đôi đũa trên tay Phùng Minh Lãng đập mạnh xuống bàn khiến gia nhân trong nhà đều phải giật mình. Cậu đứng bật dậy, không nói một lời tiến thẳng ra chiếc xe đua đỗ trong sân.
“Cậu chủ, đợi em!” Doãn Đình thấy cậu chủ đã bỏ đi vội vã buông bỏ bánh bao, đeo hai chiếc balo vào vai gọi với theo Phùng Minh Lãng. Trước khi chạy đi vẫn không quên quay lại cúi đầu chào ông bà chủ.
“Thưa ông bà chủ con đi học!”
Mẫn Tịch Du nhìn theo cũng không mở một lời, vừa bước đi đã thấy lão quản gia chạy tới.
“Tiểu thư, để tôi kêu Tiểu Bảo chuẩn bị xe cho cô!”
Hai chiếc xe nhanh chóng phóng trên sân, thoáng cái đã mất hút sau con đường dài tiến vào biệt thự. Phùng Liêm Vĩ đưa mắt nhìn con đường đã trở về trống không trước mặt, trong đôi mắt sắc sảo tinh anh thường ngày đã mang theo một chút xót xa.
Lặng lẽ buông đũa quay sang Giang Lệ Quân, đôi mắt tím không tiêu cự vô hồn rơi xuống một giọt lệ.
~*~
Tịch Nhan trong bếp lười biếng nửa ngồi nửa nằm ra bàn vân vê ly nước cam, mắt hướng ra cửa nhìn chăm chú, bộ dạng như thiếu nữ mới cưới đang chờ chồng đi làm về. Mà chính xác hơn là cô đang chờ David lấy xe đưa ra ngoài thử váy cưới. Đúng là với gia thế của Arthur, chẳng khó khăn gì mời nhà thiết kế về nhà. Nhưng đây là do Tịch Nhan yêu cầu, cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
Thắc mắc tại sao lại đi thử váy cưới ư? Vì hai ngày nữa chính là lễ đại hôn của cô và Arthur, Tịch Nhan quả là có phúc nhỉ? Còn tại sao lại là David đưa đi mà không phải chú rể thì xin thưa, ba ngày nay sống trong ngôi nhà này cô còn chưa được gặp “chồng” mình. Lý do vì hoàng tử hắn ta đã và đang thay quốc vương tham dự cuộc họp thường niên giữa các quốc gia không thể bỏ.
Gục xuống cho vào miệng một tét cam, Tịch Nhan quay đầu quan sát cô gái đang lau nhà bên cạnh. Bóng lưng thoăn thoắt đi lại nhanh nhẹn, gò má hồng hồng, ánh mắt trong sạch lại phảng phất nét ưu thương. Tiểu Tây là một cô gái khá xinh đẹp, người hầu duy nhất ở nhà trên, hầu hết những người khác đều phải làm việc ở nhà dưới. Vì vậy, cô gái này cũng là người duy nhất nói chuyện với cô.
“Tiểu Tây! Tôi hỏi cô một chuyện được không?”
Tiểu Tây đang làm việc nghe hỏi cũng dừng lại nhìn cô, lát sau gật nhẹ đầu, tiếp tục cúi xuống quét dọn.
“Cô Mẫn, cô hỏi đi!”
“Tôi chỉ muốn biết mẹ của Y Thiên đang ở đâu.”
Thật là chuyện này cũng không có gì liên quan đến cô lắm, nhưng dù gì cô cũng sắp cưới Arthur, còn Y Thiên lại là em gái của hắn, nhập gia thì phải tùy tục chứ! Mà theo Tịch Nhan biết, quốc vương nước B có rất nhiều nữ nhân, nhưng được sủng ái nhiều nhất ngoài mẹ của Arthur ra cũng chỉ có ba người. Người thứ nhất chính là vị phu nhân hám vinh đã bị Arthur sát hại. Người thứ hai là mẹ của Khang Vũ, một phu nhân trẻ tài trí tỉ mỉ, kiều diễm động lòng người. Đáng tiếc, chỉ vì quá lương thiện nên bị hại sinh non mà thiệt mạng. Còn người thứ ba chính là mẹ của Y Thiên, cũng là một vị phu nhân tài sắc vẹn toàn. Chỉ là, ba ngày sống ở đây cô đã tìm hiểu về bà ta rất nhiều nhưng không hề có bất cứ một thông tin gì, cũng chưa từng nghe nói phu nhân này đã qua đời.
Mà câu hỏi này lại khiến Tiểu Tây bên cạnh đứng lại, giống như một con robot chập điện. Trầm lặng hồi lâu mãi sau cũng chịu mở miệng, âm thanh phát ra nghe như tiếng muỗi kêu.
“Cô Mẫn, chuyện này tôi không biết!”
Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn bộ dạng của Tiểu Tây bên cạnh, sắc mặt có chút tái nhợt. Bàn tay trắng bệch nắm chặt cán chổi lau nhà, cái sàn đã sạch bóng vẫn bị nàng ta ra sức kì cọ. Vừa rồi cô nghe rất kĩ câu trả lời, kĩ tới mức còn nghe ra cả sự run rẩy trong tiếng nói. Trong câu hỏi của cô có ẩn nấp thú ăn thịt người sao?
Thật không có năng khiếu nói dối!
Tịch Nhan rũ mắt khẽ thở dài, thoáng thấy dáng Y Thiên ngoài phòng khách đang xách một giỏ hoa quả ra ngoài. Hình như hôm trước cô cũng thấy cô nàng đi thăm ai đó trong bệnh viện.
“Tiểu Tây, mẹ của Y Thiên đang nằm viện phải không?”
~*~
“Cậu chủ! Chậm lại chậm lại. Trời ơi em còn chưa ăn đủ bánh bao. Cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng khuyến mãi thêm em.”
Doãn Đình ngồi trên xe Phùng Minh Lãng một tay bám chặt dây an toàn một tay che kín mắt. Sợ bản thân chết lúc nào không hay cứ liên tục che lên bỏ xuống, nước mắt giàn dụa khắp mặt.
“Cậu chủ, hồi nãy cậu sai rồi, dù gì Tịch Du cũng là chị gái cậu, ông bà chủ còn ở đó, cậu như vậy là hỗn đấy!”
Giày đạp chân phanh, Doãn Đình đang che mắt theo quán tính bổ nhào về phía trước. Te hé ngón tay nhìn sang bên cạnh chỉ thấy sắc mặt nhợt nhạt của cậu chủ, vội vàng giật mình mở balo lấy thuốc. Thấy chưa? Cô đã kêu đi chậm rồi mà không nghe, rõ ràng là đang sốt cao vẫn thích liều mạng.
“Đại bao tử! Tìm được Mẫn Tịch Nhan chưa?”
Không biết cũng chẳng thèm quan tâm chuyện trong nhà giờ đã ra sao, Phùng Minh Lãng thều thào khẽ hỏi, Doãn Đình nghe được không nén khỏi thở dài. Từ hôm Tịch Nhan xuất viện, cậu chủ của cô chẳng có ngày nào không hỏi câu này. Hôm đầu tiên vào thăm không người nằm trên giường còn tưởng cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Cả ngày bỏ học đi tìm, đêm cũng không về nhà, kết quả hôm sau sốt cao tới tận bây giờ. Từ một “bác sĩ” lại biến thành kẻ nằm liệt giường cho bác sĩ tới thăm.
“Có... rồi. Em nghe mấy đứa trong lớp nói... Tịch Nhan xuất viện để chuẩn bị kết hôn với Arthur thiếu gia!”
Học viên trong trường có ai mà không biết Arthur thiếu gia là người như thế nào. Ngọc cốt băng thanh, thông minh kiệt xuất, phong hoa tuyệt đại, tài trí vẹn toàn. Một người như vậy lại từ chối ngồi vào vị trí học trưởng Quang Vu, giống như một con người nhu nhã không thích ồn ào. Nhưng một khi đã khiến hắn nổi giận thì khó mà giữ mạng tới ngày hôm sau.
Còn về phần Tịch Nhan, trước đây Doãn Đình cũng từng nghe tin cô ấy là một người lẳng lơ có tiếng trong trường. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt lại được chứng kiến một màn nữ nhân bị nhiều người căm ghét thẳng chân đá Mạnh đại thiếu gia trước cổng trường. Đã hoàn toàn khác hẳn lời đồn lại kéo được hàng tá người hâm mộ kín nhờ dung mạo đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Thật sự khi nghe lỏm được tin này cô còn mong mình nghe nhầm. Bọn họ nói chỉ có Mẫn Tịch Du mới xứng đáng với Arthur thiếu gia, cô đồng tình, nhưng không phải xem thường Tịch Nhan. Bởi vì bản thân biết được, tình cảm của thiếu gia bên cạnh đối với nữ nhân ấy là như thế nào.
“Cậu chủ, chúng ta về thôi, cậu bệnh thế này không đi học được đâu. Ngồi qua đây để em lái xe đưa cậu về!”
“Tới biệt thự Hoàng Gia!”
“Dạ?” Doãn Đình vừa khởi động xe, đang tính lái đi liền nghe được câu này còn tưởng mình nghe nhầm nghiêng đầu sang hỏi lại. “Nhưng cậu chủ đang bệnh tới đó...”
“Tôi nói tới biệt thự Hoàng Gia cô không nghe hả?”
Còn chưa nói hết câu đã bị Phùng Minh Lãng gắng giọng cắt lời. Ánh mắt màu tím là sắc lạnh không độ ấm. Doãn Đình khẽ nuốt nước bọt, chiếc xe đua phóng nhanh trên quốc lộ vắng người.
~*~
Studio Hoàng gia... (hết tên để đặt)
Đèn trùm trên đầu hoa lệ tỏa ra những tia sáng vàng nhạt, đại sảnh được thiết kế lung linh như một thánh đường thu nhỏ. Trong không gian sang trọng tới chói mắt đó, ngồi trên hàng ghế chờ là khung cảnh cực kỳ lập dị.
David mệt mỏi ôm đầu nhìn thằng nhóc sáu tuổi bên cạnh đã khóc bù lu bù loa cả tiếng đồng hồ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tèm lem nước mắt, áo vest của cậu cũng được tận dụng triệt để cho nó lau nước mũi. Nếu người ngoài nhìn thấy chỉ sợ còn hiểu nhầm đây là ông bố trẻ đang đưa đứa con đi tiễn mẹ nó lần cuối.
“Chị xinh đẹp nói dối con nít, chị ấy nói chờ em lớn sẽ cưới em mà.”
Khang Vũ gào lên, sụt sịt vài cái lại với lấy vạt áo của người bên cạnh lau nước mũi, lau xong tiếp tục khóc. Mà cái người bên cạnh đã bất lực không buồn mở miệng, thật muốn biết đây rốt cuộc là đám cưới anh trai nó hay đám tang thứ hai của mẹ nó nữa.
“Im ngay trước khi anh cắt miệng chú mày ra cho cá ăn!”
Quả nhiên với trẻ con chỉ đe dọa mới có tác dụng, David hài lòng mỉm cười nhìn Khang Vũ nín thing lau lau nước mắt. Nhưng là, chưa đầy năm giây sau, âm thanh ai oán lại tiếp tục, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
“Chị xinh đẹp, sao chị nỡ thất hứa với em. Chồng chị đẹp trai như thế này sao chị nỡ bỏ em đi lấy chồng khác...”
Không chịu nổi cuối cùng cũng phải dùng bạo lực, David đưa tay bịt kín cái loa bên cạnh lại. Chỉ muốn ngay lập tức quăng nó bay ra thùng rác, hối hận vì đã mang thằng nhóc này đi thử váy cưới cùng.
“Im ngay cái miệng lại!”
Vừa dứt lời đã nghe được tiếng cộp cộp của giày cao gót, David và Khang Vũ đồng thời cùng ngẩng đầu nhìn, cùng nhau hít vào một ngụm lãnh khí.
Từ trên cầu thang, tấm thảm đỏ sang trọng nhẹ nhàng nâng bước cho đôi giày pha lê diễm lệ. Tà váy cưới trắng muốt chấm đất mềm mại lướt theo từng bậc thang, kéo lên eo những đợt sóng mượt mà. Chiếc nơ lớn điểm xuyến sau eo tôn lên vòng hai thon gọn, dây chuyền bạc hình đóa u linh nở rộ trên sương quai xanh quyến rũ, đôi bông tai đính kim cương quý giá. Mái tóc nâu không cầu kỳ họa tiết, chỉ đơn giản buông xõa. Khuôn mặt dặm phấn nhẹ nhàng, khăn voan trên tóc phủ xuống ôm trọn đôi vai gầy.
Nói cô “xuất thủy phù dung” không sai. Nói cô “khuynh quốc khuynh thành” vẫn chưa đủ, Nói cô “quốc sắc thiên hương” quả thật không quá. Vẻ đẹp ấy, không u lãnh khí chất, cũng không nhu nhã ôn hòa, không phải thật cũng không phải giả dối. Tựa như ánh bình minh chiếu xuống soi sáng khu rừng tối tăm. Một vẻ đẹp đoan chính thanh lãnh, khiến người ta có cảm giác chỉ ngắm nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Thật sự là thiên ngôn vạn ngữ cũng không sao kể xiết. Đẹp đến hít thở không thông!
Tịch Nhan quay người lại, không quan tâm hai kẻ phía sau vẫn đang mục trừng khẩu ngốc im lặng ngắm mình trong gương. Khẽ chạm tay vào hình ảnh phản chiếu trước mặt, vẫn là dung mạo xa lạ nhưng phi thường xinh đẹp của chủ thể. Chỉ là, đã không còn bị che lấp bởi hàng tá phấn son vẫn kiều diễm lay động lòng người.
Khuôn mặt này, nếu mỉm cười sẽ còn xinh đẹp đến mức nào. Giá như trước đây những con người từng đối xử tệ bạc với Mẫn Tịch Nhan nhận ra, cô cũng chỉ là một người con gái cần được quan tâm thì những chuyện này liệu có xảy ra. Nếu như trước đây chủ thể biết được sẽ có ngày bản thân biến thành lãnh khốc như vậy giờ liệu lúc đó có sa đọa bản thân? Suy cho cùng, nguyên nhân hết thảy đều đã thuộc về quá khứ.
“Chị, em muốn mặc đồ chú rể!”
Không gian yên lặng bị một câu này phá hỏng, Tịch Nhan nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn Khang Vũ đang ra sức kéo tay nhân viên vào phòng thay đồ. David cũng thoát mộng tiến về phía cô, nhìn khuôn mặt không có chút mỉm cười của cô mà hỏi.
“Cô không hài lòng sao?”
“Bộ đồ này mới chỉ là một trong số năm bộ cậu chủ đặt làm, nếu không thích có thể thay bộ khác.”
Mặc dù nói vậy nhưng lòng vẫn âm thầm nghĩ không cần đổi, nữ nhân này giống như sinh ra đã là một cái giá treo đồ, mặc thế nào cũng khiến người ta phải thất hồn kinh ngạc.
David khẽ cong môi, bỗng đôi ngươi xanh trở nên gai góc nhìn vào dấu nhân ẩn hiện sau khăn voan trắng. Thứ ấy, giống như một dấu mực vẽ sai trên bức tranh hoàn mỹ đầy gai mắt. Không tự chủ được, mở miệng hỏi.
“Vết sẹo đó...”
Tịch Nhan nhìn qua gương biết được cậu ta đang nói đến thứ gì. Khẽ thở dài, nhẹ nhàng lấy khăn voan che lại vết sẹo hình dấu nhân lộ ra sau vai, thản nhiên nói một tiếng.
“Quà cũ!”
Quả là không phụ danh cái lão thứ hai của Arthur, chỉ một từ của cô đã khiến cậu gật đầu hiểu ra vấn đề. Thứ David muốn hỏi chính là dấu vết từ con dao mổ lúc nhỏ Tống Thiệu Khâm tặng cho cô. Cảm thấy thật may mắn vì vết nở loét lúc đó trên miệng vết thương khi bị hắn sát muối vào đã được trị khỏi, nếu không hiện tại thứ cậu ta nhìn thấy đã là một tấm lưng hoàn toàn biến dạng.
Nhẹ nhàng nâng tà váy dài bước vào trong chờ người trang điểm thay cho bộ đồ khác. Tịch Nhan không ý thức được phía sau ánh mắt David đang nhìn cô đã trở thành như thế nào. Cảm thông ư? Thật sự là đáng thương nhiều hơn! Chuyện trong quá khứ của cô cậu không phải không biết, nhưng rốt cuộc đã có bao nhiêu đau thương tôn đúc lên một nữ nhân vô tâm vô phế như bây giờ.
Trong góc tối phía trên tầng hai, nam nhân mặc áo sơ mi trắng đứng dựa vào trụ ngọc như một vị vua nhìn xuống thần dân của mình. Chiếc áo vest màu rêu phẳng phiu vắt vào ghế salon phủ lông sói. Vài giây sau, phượng mâu hai màu gai góc híp lại, nụ cười tà mị nở trên môi.
Đợi đến khi thử đồ xong cũng là chuyện của ba tiếng sau. David hai tay xách hai túi đồ, lưng còng xuống cõng Khang Vũ đã ngủ gục trên vai quay sang Tịch Nhan mỉm cười.
“Về thôi!”
Bước được vài bước vẫn không thấy người phía sau đi theo, David quay lại nhìn Tịch Nhan vẫn đứng im tại chỗ, chưa có dấu hiệu muốn dời đi. Bộ dạng này, nếu nói hiện tại cô giống như một đứa trẻ cùng mẹ đi siêu thị nhưng lại không được mua món đồ chơi mình thích nên đứng lại ăn vạ cũng không sai.
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát!”
Nhận được ánh mắt người phía trước khẽ nhăn lại nghi ngại nhìn mình, Tịch Nhan phớt lờ. Không quan tâm lời đề nghị của mình đã được đồng ý chưa cứ vậy vượt lên.
“Tôi sớm biết cô không phải là nữ nhân bình thường!”
David bất chợt lên tiếng, Tịch Nhan dừng bước nhưng không quay lại.
“Vậy thì sao?”
Một câu này cũng đủ chứng minh cô đang khẳng định lại sự nghi ngờ trong đầu David. Không gian rơi vào vô tận an tĩnh, chỉ thấy Tịch Nhan mãi lâu sau mới có thể cất lời.
“David, anh không phải tôi!”
Nếu đã không phải làm sao có thể đánh giá hết được một con người là bình thường hay không bình thường. Cô thừa nhận, bản thân hiểu rất rõ lời cậu ta nói. Cô không bình thường trong mắt David chính là một cô gái đến với cậu chủ của cậu ta cũng vì mục đích, chỉ là mục đích của cô có phần gian trá hơn những nữ nhân khác muốn bên cạnh Arthur trước đây mà thôi.
David cúi đầu khẽ thở dài, nhẹ đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
“Phải, tôi không phải cô, vì vậy tôi không biết mục đích cô đến với cậu chủ là gì. Nhưng Tịch Nhan, nếu sau này cô vì thù hận mà phản bội lại cậu chủ, hãy nhớ rằng cậu ấy đã rất yêu cô.”
...
Ánh nắng chiếu xuống con ngõ vắng vẻ, sắc tím bao bọc, tử đằng đưa hương.
Đôi giày cao gót dẫm lên những cánh hoa tử đằng rụng, Tịch Nhan cước độ chậm rãi tản bộ, bóng cô đổ dài xuống vỉa hè.
Hai ngày nữa là lễ cưới của cô và Arthur, cũng là ngày cô chính thức trở thành nữ nhân của hắn. Cô sắp trở thành kẻ có thể hô mưa gọi gió tùy thích, nhưng tại sao vẫn không hề cảm thấy vui? Trong lòng luôn có một cảm giác mọi chuyện sẽ không thuận lợi như dự tính. Phải chăng, tất cả những thứ này vẫn không phải điều cô mong muốn.
Vậy thì thử hỏi xem cô hiện tại đang muốn thứ gì. Quay trở về thế giới thực? Thật sự là nửa muốn nửa không! Muốn, vì trở về đó cô sẽ không còn là Mẫn Tịch Nhan, không phải chịu nỗi đau của hai linh hồn cùng dày vò một thân xác. Nhưng đồng thời không muốn, vì cô sợ phải đối diện với những câu chuyện bên trong chiếc điện thoại của Tống Thiệu Khâm. Vì sao Mục Cảnh Kha có thể theo cô xuyên vào cuốn truyện này, vì sao trong điện thoại của anh ta lại có nhiều bí mật tới vậy. Đối với xuyên không đã là hiện tượng kì lạ khó kiểm soát, điều đó vẫn là những thắc mắc khó có thể giải thích.
Đi bộ một hồi lại không biết mình đã lạc tới khu trọ cũ từ lúc nào. Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn dãy nhà đã cháy đen trước mặt. Khung cảnh ngày hôm ấy lại ùa về, bóng lưng của người ấy như nhát búa đập mạnh vào tâm trí cô.
Từ xa xa, ông chủ khu trọ chậm rãi bước về phía cô, khuôn mặt còn mang theo nét vui mừng như gặp lại người thân cũ. Ông ấy đưa tay ra, để cho Tịch Nhan một chiếc túi giấy.
“Tôi đã chờ cô rất lâu rồi. Đây là những thứ nhân viên cứu hỏa tìm được trong phòng cô, thấy có vẻ rất quan trọng nên tôi không dám bỏ.”
“Cảm ơn ông!”
Ngập ngừng nửa ngày mới đưa tay đón lấy chiếc túi từ tay ông chủ nhà. Ông lão bỏ đi rồi, Tịch Nhan thu mắt về mở túi giấy ra, bên trong là con gấu bông đã đổi màu của Trình Nhã và hộp quà Khắc Hy gửi đã được cô cất kĩ trong ngăn kéo.
Run run ôm chặt chiếc túi giấy, cảm nhận lồng ngực co thắt từng đợt. Tịch Nhan ngồi xổm xuống đất, cuộn tròn lại như muốn thu mình vào một quả bóng vô hình, để không một ai có thể phát hiện cô đang vô cùng muốn gục ngã. Đúng! Đây đều là những vật rất quan trọng với cô.
“Tịch Nhan!”
Âm thanh trầm thấp vang lên phía trên, cảm giác ánh nắng mặt trời chiếu vào người cũng được ai đó dùng thân che lại. Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt thân quen tới căm ghét đập vào mắt.
Lãnh Du Thần.
Đứng dậy, không cảm xúc quay đầu, vừa muốn bước đi khuỷu tay đã bị nam nhân phía sau co lại.
“Đi cùng tôi, một lát thôi!”
Giọng điệu này, giống như mệnh lệnh lại mang theo chút làm ơn.
...
Căn nhà kho nồng nặc mùi ẩm mốc, sàn nhà chật hẹp ẩm ướt thỉnh thoảng loang lổ một vệt sáng của nắng chiều hắt từ mái tôn. Chuột gặm nhấm cột gỗ, nước rỉ từ ống thoát nhỏ xuống sàn tạo nhành âm thanh tóc tách kì dị.
Giữa không gian lạnh lẽo u tối, Lãnh Du Thần cao ngạo đứng im, bàn tay cầm súng đưa ra chĩa thẳng về phía hai người con gái phía trước. Dáng vẻ như một bậc đế vương quyền lực đang chuẩn bị xử tội kẻ tầm thường thuần phục dưới chân.
“Nhã! Mở mắt ra nhìn Tiểu Nhan, mở mắt nói với anh ta Nhã không châm lửa, nói với Lãnh Du Thần Nhã đã cứu Tiểu Nhan đi!”
Tịch Nhan như muốn hét lên lay mạnh Trình Nhã cả người bị dây từng trói chặt vào chiếc ghế gỗ tàn. Đôi mắt tím ngập nước mệt mỏi mở ra, mông lung nhìn cô. Mặc cho bên cạnh đã vào lên tiếng súng lên nòng, tiếng cô không ngừng nài nỉ mà một lời cũng không thể nói.
Đừng bắn! Làm ơn đừng bắn!
Ôm chặt cả người Trình Nhã, Tịch Nhan cố gắng không để đầu súng của Lãnh Du Thần nhắm vào cô bạn. Khủng hoảng tới mức hoàn toàn quên mất bản thân có thể chạy tới ngăn bàn tay đặt trên cò lại. Cô không cần biết đây là người anh ta tìm được mang về, cũng không cần biết anh ta muốn giết ai ngoài kia. Nhưng đây là bạn cô, Khắc Hy đi rồi, cô không thể mất Trình Nhã. Càng không thể để anh ta lấy cớ bạn của cô đã đốt cả khu trọ mà cướp đi mạng sống của người khác.
Đoàng!
Viên đạn vẫn vô tình xé toạc không khí lão đi, giống như xuyên qua người cô mà gim thẳng vào thái dương Trình Nhã. Tịch Nhan buông khỏi người trước mặt, mờ ảo nhìn. Không có lấy một giọt máu bắn vào người cô nhưng trên khóe miệng đang cười là màu mạn đà la đổ xuống.
“Tịch Nhan... Xin lỗi!”
Âm thanh thều thào khiến Tịch Nhan bàng hoàng lùi lại, sự hoảng loạn như đánh úp toàn thân thể cô, ép buộc đôi chân vô lực phải gục xuống. Tất cả xung quanh đều trở nên mờ ảo, không gian như những mảng màu trên bức tranh sơn dầu trộn lẫn vào nhau. Rốt cuộc sau cùng mới nhận ra, sự mờ ảo đó hết thảy đều do hơi nước trong đuôi mắt. Để rồi tiếng cười bật ra mới thật sự bi ai.
Xin lỗi? Tại sao phải xin lỗi khi bản thân không hề có tội.
Tịch Nhan? Tại sao không phải là gọi thẳng tên Mẫn Tịch Nhan như ngày đầu tiên gặp. Tại sao không phải là Tiểu Nhan như Trình Nhã ngây ngô.
Thì ra, tất cả chỉ là vì từ trước tới giờ cô vẫn luôn bị bọn họ coi như kẻ ngốc. Thì ra, người bên cạnh cô mấy tháng nay không hề phát điên.
Bao nhiêu ngày mới có thể gặp lại, còn tưởng Lãnh Du Thần là tốt bụng giúp cô tìm Trình Nhã. Thì ra thứ anh ta đem đến chỉ là để cô tận mắt nhìn thấy anh ta giết chết bạn của mình.
Trên đời này chẳng có gì là thật cả. Tịch Nhan ngốc khi không nhận ra bị gạt. Trình Nhã ngốc khi cố gắng để chịu khổ, rốt cuộc những ngày thấy người mình yêu tới nhà đưa cô đi học, bản thân chỉ có thể đứng từ xa nhìn tới đã đau như thế nào? Còn Lãnh Du Thần, ngay cả anh ta cũng ngốc. Trên đời này ngu ngốc nhất là bỏ qua người yêu mình để chạy theo thứ không thuộc về bản thân.
Nhân sinh vốn thích trêu đùa lòng người.
“Tịch Nhan!”
“Buông tôi ra!” Tịch Nhan loạng choạng vùng tay ra khỏi anh, trong tử mâu là sự căm hận chồng chất. Lãnh Du Thần thoáng giật mình, ngay lúc này anh đã nhận ra, dù cho bản thân có làm bao nhiêu việc cũng không thể rửa sạch lớp bụi dày ấy.
“Các người đều dơ bẩn, tất cả đều là một lũ tàn nhẫn máu lạnh không có tình người.”
Tại sao lại như vậy ư? Đầu tiên là Mạnh Thành Lăng tra tấn chủ thể tới mất mạng. Mục Cảnh Kha trong thể xác Tống Thiệu Khâm cũng là con trai của một kẻ giết người. Phượng Minh Triệt giết anh trai song sinh. Arthur giết mẹ kế, em ruột. Bây giờ tới nam nhân này giết Trình Nhã. Tuy rằng hầu hết đều có những nỗi khổ riêng nhưng thử hỏi, trong số họ có được ai tay chưa dính máu người?
“Là cô ta giả điên ở cạnh em, là cô ta đốt khu trọ khiến em suýt chút nữa mất mạng...”
“Vậy thì sao? Anh không phải ba mẹ cô ấy, lấy quyền gì giết chết Trình Nhã. Lãnh Du Thần, Trình Nhã là bạn tôi, ngoài Khắc Hy ra cũng chỉ có duy nhất cô ấy đối xử tốt với tôi. Còn các người? Ngoài năm lần bảy lượt hủy hoại tôi thì đã làm được thứ gì. Anh giết chết ba mẹ Trình Nhã, khiến Trình gia trong một đêm phá sản, hại cô ấy tan cửa nát nhà. Vậy nói xem, những việc anh làm so với cô ấy ai ngoan độc hơn?”
Một con chó bị ép đến đường cùng cũng phải quay lại cắn chủ. Nó không có tội, chỉ vì nó muốn được sinh tồn. Nhưng Trình Nhã bị Lãnh Du Thần ép tới muốn phát điên lại không hề có suy nghĩ trả thù, chỉ là giả vờ ngây ngốc để nhận được một chỗ nương thân, ngày ngày đứng sau tường ngắm nhìn kẻ thù giết cha mẹ bằng hỗn độn hai thứ cảm xúc. Hận thù cũng có, nhưng yêu thương lại là khát vọng, đối với một cô gái mười bảy tuổi đã mất đi tất cả đã trở thành như thế nào. Sự dằn vặt đó có mấy ai thấu được.
Yêu một người thì có gì sai? Là phạm vào tội lỗi tày đình hay đã làm ra việc gì cả trời và người đều oán hận. Nếu thật sự không sai thì tại sao mọi đau đớn đều đổ hết lên đầu kẻ ngu ngốc ấy.
Lãnh Du Thần chết đứng tại chỗ, bộ dạng giống như bị xét đánh. Anh muốn tới bên cạnh cô, vậy mà một bước cũng không thể nhích. Đúng, cách làm của anh có chứa đựng nhiều mưu kế ích kỉ, nhiều tàn nhẫn máu lạnh. Nhưng ai có thể nói đó không phải tình yêu? Chỉ vì yêu nên mới giết Trình Nhã, chỉ vì quá yêu nên mới làm ra những chuyện trời đất không thể dung tha. Lại không thể ngờ điều đó càng khiến cô hận anh hơn trước.
Nghĩ tới tấm thiệp cưới hôm trước Arthur gửi tới nhà, đáy lòng như có ngọn lửa dâng lên khiến anh muốn phát điên. Lãnh Du Thần nắm tay thành nắm đấm bước tới nắm chặt bả vai Tịch Nhan. Giọng nói khàn khàn tựa khiển trách, mà thực tế giống như hỏi tội.
“Tôi không có tình người, vậy Arthur hắn ta có gì hơn tôi? Em rõ ràng biết tôi yêu em lại đồng ý kết hôn với hắn, còn tôi thì sao?”
“Anh làm sao liên quan gì tới tôi?” Tịch Nhan mạnh bạo gạt tay Lãnh Du Thần ra khỏi bả vai châm biếm. Nực cười, bộ dạng này của anh ta là thiếu nữ đang đòi người ta chịu trách nhiệm sao. Biết cô cưới Arthur, vậy thì tin rằng thiệp cưới đặc biệt gửi tới Lãnh gia anh ta đã nhận được rồi. “Tôi đồng ý cưới Arthur bởi vì tôi yêu anh ấy, cả đời này chỉ yêu mình anh ấy. Ngoài Arthur ra, Mẫn Tịch Nhan tôi sẽ không lấy ai. Lãnh Tổng, hai ngày nữa lễ cưới sẽ được tổ chức, khi đó anh nhất định phải nể mặt hoàng tử mà tới tham dự đại tiệc của chúng tôi.”
Hai chữ hoàng tử được nhấn mạnh. Nâng khóe miệng lên một nụ cười mỉa mai, Tịch Nhan lau vội hơi nước còn đọng trên mi mắt lạnh lùng quay gót bước đi. Tiếng giày cao gót đập mạnh xuống nền gạch như thức tỉnh cô, trở thành mũi dao hai lưỡi chặt đứt sợi dây mang tên mộng tưởng vẫn luôn ẩn sâu trong tâm.
Cái gì gọi là yêu?
Cái gì gọi là vì yêu mà sẵn sàng làm tất cả?
Cô khinh!
Tống Thiệu Khâm, Mạnh Thành Lăng, Lãnh Du Thần, những nỗi đau cô đã phải gánh chịu sẽ từ từ trả lại để họ cảm nhận, từ từ gặm nhấm.
................................
Nữ phụ thế kỉ 31.
Búp bê Mù.
Cảm ơn đã đọc!
......Sẵn sàng nhận gạch đá......
Vì thấy không hay nên đăng luôn hai chap.