Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Linhlady
Tham gia hết "Ngày sân trường" Tô Mộc cùng Tô Cảnh Niên về đến nhà, phát hiện cha mẹ Cố cũng đã trở về, ngồi ở trên ghế sofa, cùng cha mẹ Tô nói chuyện phiếm, uống trà.
Tô Mộc vừa nhìn thấy cha mẹ Cố, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy tới, "Ba mẹ, hai người đã trở về, cũng không nói cho con một tiếng." Tô Mộc đầu tiên là vui sướng, nhưng mà vừa nghĩ tới bọn họ không có nói cho mình, giọng nói khó tránh khỏi có chút oán hận cùng ủy khuất.
Ủy khuất ôm mẹ Cố, mẹ Cố cũng nhẹ giọng giải thích.
Ánh mắt cha mẹ Cố từ lúc Tô Mộc vừa vào cửa đã biết Tô Mộc trở về, lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia. Kỳ thật trong lòng sớm bị tiểu bảo bối làm cho mất bình tĩnh.
Nghe mẹ Cố nói xong, Tô Mộc đứng dậy mới để ý Tô Cảnh Niên bị mình bỏ rơi, ngồi vào một cái sofa khác.
"..." Cha mẹ Cố nhìn động tác của Tô Mộc, trong lòng có chuông báo động lớn, con gái muốn bị quải?
"Khụ khụ, bảo bối a. Lại đây ba ba nhìn một chút, xem con có phải gầy đi không." ba Cố vẻ mặt đề phòng nhìn Tô Cảnh Niên, dường như con gái sắp bị cướp đi, bởi vì hắn(ba Cố) trông thấy trong mắt Tô Cảnh Niên bởi vì động tác của Tô Mộc mà sinh ra thâm ý là cái gì, cho nên kéo Tô Mộc lại đây, tiểu ngoan ngoãn của ông phải cách con sói này xa một chút.
Tô Mộc mặc dù không hiểu ba Cố vì sao lại như vậy, nhưng vẫn nghe lời đi qua.
Tô Cảnh Niên sờ sờ sống mũi, nhìn vẻ mặt đề phòng của ba Cố, thầm nghĩ, chẳng nhẽ mình thể hiện rõ vậy sao? Thế nhưng cô bé ngốc kia lại vẫn không nhìn ra được!
Tô Cảnh Niên nhìn qua chỗ cha mẹ mình, thấy ba Tô vẻ mặt là biểu cảm tiểu tử ngươi được a! Nhớ phong độ lão tử năm đó, mà mẹ Tô vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra không làm con gái, còn có thể làm con dâu a! Con trai cố gắng lên!
Tô Cảnh Niên không còn gì để nói, còn Tô Mộc không biết vì hành động vô ý của cô mà dẫn tới một loạt ý tưởng.
Dĩ nhiên Tô Mộc không thể ở Tô gia nữa, cho dù mẹ Tô mãnh liệt yêu cầu, cha mẹ Cố nói cái gì cũng không để Tô Mộc ở lại Tô gia, nghĩ cũng không nghĩ liền đi, nếu không mang về nhà, có thể Mộc Mộc sẽ bị tiểu tử kia ăn sạch sành sanh.
Sau khi trở về, ba Cố rõ mọi chuyện cho Tô Mộc, vẻ mặt mẹ Cố mụ cũng không khỏi đau thương, lẽ ra mình nên sớm nói với bọn họ, bảo mẫu kia có vấn đề, nếu không mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như vậy.
Biết rõ chân tướng sự tình, thì ra cho dù biết rõ chân tướng nhưng sau khi nghe lại Tô Mộc vẫn có chút kinh ngạc.
Bây giờ chính tai nghe được, vẫn có chút khổ sở. Dúi đầu vào gối ôm trong tay trong.
"Thật ra con biết rõ." Tô Mộc ngẩng đầu nhìn về phía ba Cố mẹ Cố.
"Cái gì!" Hai người nghe, giật mình kinh ngạc.
"Thật ra con vẫn luôn biết rõ. Khi đó bị đả kích, cố gắng đè nén đáy lòng, về sau bản thân con lựa chọn mất trí nhớ. Chỉ là gần đây mới nhớ lại thì ra là bọn hắn, bởi vì ở hiện trường năm đó con cũng có mặt." Tô Mộc cười tự giễu một tiếng.
Tô Mộc đứng dậy nói "Hiện tại không có việc gì. Con đều đã biết rõ, huống chi ba ba người đã khiến bọn họ nhận trừng phạt."
.. Xử lý tốt tâm tình, Tô Mộc muốn đi thăm viếng cha mẹ ruột của mình, sợ sau này không có thời gian đi.
Đương nhiên bởi vì thời gian cha mẹ Cố trở về có chút gấp rút, bọn họ một người là họa sĩ, một người là chuyên gia ẩm thực, vừa trở về đã có nhà báo tới phỏng vấn, cho nên không có thời gian đi cùng Tô Mộc.
Mẹ Tô sau khi biết chuyện, một phút cũng không nghĩ mang con mình bán đi. Cho dù cha mẹ Cố gia một bên không muốn Tô Cảnh Niên, một bên cũng không muốn Tô Mộc một mình đi, quá nguy hiểm.
Cho nên...
Ngày đó Tô Mộc đi, trời u ám, có vài hạt mưa nhỏ, giống như cảm nhận được đau thương của Tô Mộc. Tô Mộc mặc một bộ váy đen, ôm một bó hoa cúc dại nhỏ màu trắng, đứng ở bia mộ của cha mẹ, đem bó hoa để xuống, đáy lòng Tô Mộc một trận run rẩy, Tô Mộc như bị đắm chìm trong bi thương của nguyên chủ, không khỏi khóc lên.
Tô Cảnh Niên đứng bên cạnh che dù, đau lòng dùng tay còn lại ôm Tô Mộc vào lòng, nhẹ nhàng trấn an cô, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, "Khóc đi, khóc một chút liền không có việc gì, em còn có anh ở đây."
Tô Mộc nghe được câu này, cuối cùng không đè nén được tâm tình, ôm Tô Cảnh Niên, lên tiếng khóc lớn.
Theo nước mắt chảy xuống, Tô Mộc cảm thấy thân thể bỗng chốc thoải mái rất nhiều, lúc đầu cảm thấy đau đầu giờ cũng không còn. Tô Mộc biết rõ chấp niệm của nguyên chủ đã không còn.
Kỳ thật nguyện vọng lớn nhất của nguyên chủ, là biết rõ sự thật, viếng thăm cha mẹ thật tốt. Chỉ là mọi chuyện phát sinh, làm cho cô vội vàng không chuẩn bị kịp.
___đây đường ranh giới phía sau sự việc_____
Chuyện nhỏ phát sinh ở "Ngày sân trường" sau khi kết thúc, nhưng mà "Ngày sân trường " cách hiện tại đã qua được mười ngày. Tô Mộc cũng chính thức đi học, mọi chuyện cũng rất thuận lợi. Duy nhất một chuyện không thuận lợi chính là sau đó bầu không khí giữa hai người có chút tế nhị, Tô Cảnh Niên giống như đang cố ý đang trốn tránh cô.
Tới cả mẹ Tô cũng cảm giác không thích hợp, còn hỏi Tô Cảnh Niên, hắn nói hợp tình hợp lí là "Mới vừa khai giảng, trường học rất nhiều chuyện". Mẹ Tô cũng tin là thật, chỉ nói một câu "Chú ý thân thể", rồi không ở hỏi đến nữa.
Vì vậy, Tô Mộc trong lòng hình thành kế hoạch.
Sáng sớm nay, Tô Mộc rời giường sớm, ngày trước trở ngại cha mẹ Cố còn ở đây, không tiện, bọn họ bây giờ ra ngoài làm việc vài ngày tới mới về, cô chạy tới cửa Tô gia chặn Tô Cảnh Niên.
Tô Cảnh Niên mở cửa đi ra thấy như vậy, cả người cũng không tốt.
Vài ngày này vì trốn Tô Mộc, hắn dậy từ rất sớm. Không nghĩ tới Tô Mộc hôm nay không giống thường ngày cũng dậy sớm.
"Anh Cảnh Niên, buổi sáng tốt lành *^_^*" Tô Mộc sớm nghe đến tiếng bước chân, xoay người chào hỏi.
"Ách, Mộc Mộc. Buổi sáng tốt lành, em như thế nào dậy sớm vậy." Tô Cảnh Niên cứng người, lập tức khôi phục lại.
Tô Mộc câu có câu không nói, Tô Cảnh Niên ngược lại chỉ "Ừ" một tiếng. Hai người nói chuyện không hòa hợp, xung quanh tràn ngập bầu không khí quỷ dị.
"Em nói với dì Tô, hôm nay ngồi xe anh đi học. Dù sao cũng thuận đường!"
"Anh Cảnh Niên, đến, ngồi" Tô Mộc nói xong, lùi vào phía trong chừa lai một chỗ cho hắn.
Có lẽ động tác quá nhanh, đầu nhỏ đụng vào mui xe." Ưm, đau quá" Tô Mộc vuốt vuốt chỗ bị đụng vào, nhíu lông mày, mím miệng.
Tô Cảnh Niên đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhăn lại, vẫn nhịn không được vuốt vuốt chỗ cô bị đụng, "Sao lại không cẩn thận như vậy a?"
"Anh Cảnh Niên, nhanh ngồi vào đi." Tô Mộc ngước con mắt ướt nói ra. Tô Cảnh Niên thẹn thùng gật đầu, ngồi xuống.
Dọc đường đi, Tô Mộc đang cố gắng tìm đề tài, nhưng là Tô Cảnh Niên lại không muốn thuận theo. Tô Mộc cũng có chút tức giận, nghĩ phải làm như thế nào làm mới có thể cải thiện quan hệ. Nghĩ đi nghĩ lại cả người bắt đầu cảm thấy phiền chán, tâm tình càng không tốt.
Bên trong xe bầu không khí lại bắt đầu ngột ngạt.
Tô Cảnh Niên cũng đang có tâm sự giống cô càng nghĩ càng không yên lòng.
...
Đến trường học, bởi vì ở cùng chung đường, Tô Mộc xuống xe, đi phía trước, Tô Cảnh Niên theo phía sau.
Đang đi, khi lấy lại tinh thần Tô Cảnh Niên mới phát hiện có gì không thích hợp liền ngừng lại, tại sao lại đi vào trong rừng cây nhỏ. Ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Tô Mộc.
Lúc này, Tô Mộc sớm đã dừng chân, quay lại. Hướng về phía Tô Cảnh Niên đi đến, đi thẳng vào vấn đề "Tô Cảnh Niên, anh gần đây có điểm gì là lạ?" Nói xong, thấy Tô Cảnh Niên không có phản ứng gì, liền nắm cổ áo Tô Cảnh Niên kéo xuống dưới, hôn lên miệng Tô Cảnh Niên, còn chưa hả giận cắn một cái lên môi Tô Cảnh Niên.
Tô Cảnh Niên bị động tác của Tô Mộc động hù đến, mở to hai mắt nhìn Tô Mộc, lại không đành lòng buông tha mỹ vị, nhìn Tô Mộc nhìn mình cố kéo, lại cảm thấy buồn cười.
"Đồ ngốc, còn không hiểu sao?" Tô Mộc tách Tô Cảnh Niên ra, giải thích.
Tô Cảnh Niên kiềm chế niềm vui sướng đang tuôn ra trong lòng, thì ra Tô Mộc cũng cũng giống như mình.
"Tô Cảnh Niên, gần đây anh đang trốn em?"
"Không có, gần đây anh bận nhiều việc." Tô Cảnh Niên vội giải thích.
"Thật!" Tô Mộc vẻ mặt hoài nghi.
"Ừ, anh sao có thể lừa Mộc Mộc được" Tô Cảnh Niên hiện tại có thể làm chuyện mà mấy ngày không dám làm, chà chà mũi Tô Mộc, hắn không dám nói hắn chỉ đang sợ.
""Được rồi! Tạm thời tin tưởng anh. Đi thôi đi thôi, đi học đi" nói xong kéo tay Tô Cảnh Niên tay đi về phía giảng đường.
Tô Cảnh Niên nhìn chằm chằm tay hai người nắm chặt, nhìn vẻ nghịch ngợm của Tô Mộc, cả người ấm áp như ánh mặt trời.
Thật tốt, người mình thích cũng thích mình. Loại cảm giác này thật rất mỹ diệu, thân thể giống như tắm rửa dưới ánh mặt trời ấm áp, tới tâm cũng ấm áp.