Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dùng bữa xong, mỗi người quay về vị trí công tác của mình.
Triệu Tiểu Tĩnh chợp mắt một lúc ở văn phòng của Tạ Tri Phỉ. Khi thức dậy đã không thấy Tạ Tri Phỉ đâu. Cô đi loanh quanh tìm kiếm một lúc mới tìm thấy Tạ Tri Phỉ đang tổ chức họp với một số nhân viên.
Vì thế Triệu Tiểu Tĩnh quyết định dạo quanh một vòng, đến lúc khám phá tầng hiện tại đủ lâu, cô lại muốn đến tầng khác, vừa lúc nhìn thấy Phương Ninh Thù đang đi về phía phòng họp, cô vội chặn đối phương lại.
"Cô đang bận sao?" Triệu Tiểu Tĩnh hỏi.
"Ừm, có việc gì sao?" Phương Ninh Thù đáp.
Ban đầu Triệu Tiểu Tĩnh muốn rủ cô đi chơi, nhưng nhìn bộ dạng đối phương thì biết chắc không được rồi. Vì thế, cô chuyển sang hỏi: "Không có gì, Ôn Bình Hàn làm tầng nào vậy?"
"Tầng hai mươi ba."
Triệu Tiểu Tĩnh gật đầu cảm ơn rồi lập tức đến tầng hai mươi ba tìm niềm vui. Cô tìm khắp nơi mới thấy phòng làm việc của Ôn Bình Hàn. Nàng đang nói chuyện với ai đó, khi nhìn thấy cô nàng có hơi ngạc nhiên, nhưng liền quay sang nói với đối phương vài câu, sau đó người kia rời đi.
Ôn Bình Hàn mở cửa, chờ người kia rời đi rồi mới quay sang hỏi Triệu Tiểu Tĩnh: "Đến tìm tôi à?"
"Ừ, có làm phiền cô làm việc không?"
"Không đâu, vào đi."
Triệu Tiểu Tĩnh bước vào, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: "Công việc mỗi ngày của cô là gì vậy?"
"Cô hỏi những chuyện này làm gì?"
"Chỉ tò mò thôi. Tôi đang muốn tìm công việc, nên đến xem thử mọi người đang làm gì."
Ôn Bình Hàn giải thích ngắn gọn công việc của mình, khiến Triệu Tiểu Tĩnh tròn cả mắt: "Nhiều việc thế?"
"Ít việc thì lương cũng ít đi." Ôn Bình Hàn cười nói.
Triệu Tiểu Tĩnh nán lại một lúc, nhưng chẳng mấy chốc lại thấy chán, cũng không muốn chen vào công việc của nàng nữa, cô nói: "Được rồi, cô quay lại làm việc đi, tôi ra ngoài hút thuốc. À nhân tiện, công ty cô có chỗ nào vui không?"
Ôn Bình Hàn suy nghĩ một lúc rồi gợi ý cho cô một chỗ.
Nơi đó hóa ra lại vô cùng hợp với Triệu Tiểu Tĩnh. Một ngày buồn tẻ và vô vị bỗng chốc trở nên sôi động. Hơn một tiếng sau, cô cũng quyến luyến rời đi, vừa tìm thấy Tạ Tri Phỉ, cô lập tức hét lên: "Nghe nói cậu và Cố Chi Chương là thanh mai trúc mã, cậu còn có thai, sau đó cãi nhau với anh ta, còn cướp thư ký của anh ta nữa. Rồi lại hợp đôi với Lý Hồng Ngạn, hiện tại đang sống cuộc sống trong mơ, sắp tổ chức hôn lễ rồi."
"Phụt- Cậu nghe mấy lời vô lý đó từ đâu thế!?" Tạ Tri Phỉ bực bội.
"Phòng trà, nghe tuy vô lý nhưng rất thuyết phục, mà còn nữa, Lý Hồng Ngạn đích thân đưa cậu đến công ty nhưng sao cậu không nói câu nào với tớ?" Triệu Tiểu Tĩnh mỉm cười tinh quái: "Nói thật đi, có phải cậu thích Lý Hồng Ngạn không, cho nên mới nói là không còn thích Cố Chi Chương nữa? Nói thật, tớ thấy anh ta tốt hơn Cố Chi Chương gấp trăm ngàn lần!"
"Nực cười. Anh ấy chỉ tiện đường chờ tớ về thôi." Sau đó, cô quay sang nói với Phương Ninh Thù: "Có cách nào làm nhân viên ở phòng trà bớt bịa chuyện vô lý không?"
"Có, phong tỏa phòng trà, không cho ai vào rót nước hết."
"..."
"Nơi nào có sự sống, nơi đó có lời đồn. Hoặc là cô cẩn thận trong từng hành động của mình, hoặc là không quan tâm."
Tạ Tri Phỉ xoa đầu trong bực bội: "Tôi thì không quan tâm, nhưng lỡ người khác hiểu lầm thì sao?"
"Cậu sợ ai hiểu lầm?" Triệu Tiểu Tĩnh bỗng nghiêng người lại gần, chỉ chỉ vào ngực Triệu Tiểu Tĩnh rồi cười toe toét: "Nói thật đi, cậu sợ ai hiểu lầm đó?"
Tạ Tri Phỉ định nói là Ôn Bình Hàn, Triệu Tiểu Tĩnh đã ngắt ngang lời cô: "Cậu có người trong lòng rồi đúng không? Nên mới sợ người đó hiểu lầm."
Tạ Tri Phỉ nuốt lại lời định nói. Cô hất tay Triệu Tiểu Tĩnh, lạnh giọng nói: "Tớ sợ rất nhiều người. Hiện tại tớ là giám đốc tiếp thị của Tề Thịnh, rất nhiều đôi mắt đang đổ dồn về tớ. Nếu mọi người đều nghĩ sự nghiệp của tớ là do có người đàn ông chống đỡ thì không phải quá bất công với tớ sao?"
"Chậc-" Triệu Tiểu Tĩnh thu lại vẻ mặt tươi cười, suy nghĩ một lúc: "Thật không ngờ hiện tại nhận thức của cậu đã cao như vậy. Cậu nói đúng, tớ sẽ giúp cậu làm sáng tỏ mọi chuyện."
"Cậu định làm thế nào?"
"Tớ sẽ nói là cậu không có thai và Lý Hồng Ngạn đã bỏ cậu để theo đuổi tớ."
Tạ Tri Phỉ quát: "Cút về đây! Cậu có âm mưu bí mật gì đúng không!!"
"Thật ra, những lời đồn vô lý như vậy chỉ có một nhóm nhỏ người tin thôi. Hầu hết chỉ xem đó như trò giải trí và sẽ không lan truyền ra bên ngoài. Vì vậy cô không cần lo đâu, tất nhiên, trừ khi cô sợ ai đó trong công ty..." Phương Ninh Thù thấy Tạ Tri Phỉ đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, cô lập tức sửa lời: "Hoặc một bộ phận có ấn tượng xấu với cô."
Tạ Tri Phỉ khoanh tay, ngã người ra sau, trầm tư một lúc lâu rồi nói: "Hừ, cây ngay không sợ chết đứng, Tớ không sợ, tớ cũng hoàn toàn không quan tâm đến người trong công ty nghĩ gì về tớ! Dù sao những tin đồn này cũng lắng xuống sau một thời gian thôi!"
"Chính xác, thậm chí cậu còn vô tình thúc đẩy sự nhiệt tình trong công việc của nhân viên đấy. Cậu không biết đâu, mỗi khi họ bắt đầu nói về cậu là sẽ không dừng lại được, thậm chí đây còn là niềm vui trong công việc của họ đáy." Triệu Tiểu Tĩnh cười nói, cố an ủi cô.
Tạ Tri Phỉ lại ném cho cô một ánh nhìn lạnh lùng, sau đó, dường như cô nhận ra điều gì đó: "Khoan đã, tớ thừa biết tính nết của cậu, không có chuyện cậu đã tham gia vào tổ buôn chuyện mà chỉ nghe thôi."
Quả nhiên, ánh mắt của Triệu Tiểu Tĩnh bắt đầu lơ đãng.
"Nói mau, cậu đã nói bậy bạ gì về tớ rồi!?" Tạ Tri Phỉ đập bàn nói.
*
"Nghe đồn hồi đó Tạ tổng học kém lắm, chỉ biết gian lận, mỗi lần bị điểm kém, còn đến tìm Cố Chi Chương học thêm." Lâm Chí mẫn thì thầm với Ôn Bình Hàn: "Còn nữa, hình như hôn nhân sắp đặt với Lý Hồng Ngạn là giả, nhưng thanh mai trúc mã là chuyện thật đấy!"
"..." Ôn Bình Hàn hỏi: "Ai đồn với em thế?"
Lâm Chí Mẫn: "Một chị gái xinh đẹp. Chị ấy nói mình là bạn thân nhất của Tạ tổng."
Ôi, sao mình lại giới thiệu phòng trà cho Triệu Tiểu Tĩnh thế này!
"Nhưng chị ấy cũng có nói là vị trí bạn thân số một của mình đang bị đe dọa." Lâm Chí Mẫn nói tiếp.
Mắt Ôn Bình Hàn sáng lên: "Ồ? Cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Chị ấy nói đột nhiên có một tiểu yêu tinh thuần khiết từ trên trời rớt xuống, gợi cảm hơn chị ấy gấp bội, rõ ràng Tạ tổng quan tâm đến tiểu yêu tinh kia hơn." Lâm Chí Mẫn tán gẫu.
"..." Ôn Bình Hàn không biết nên khóc hay nên cười.
Lâm Chí Mẫn nói lại tiếp: "Bọn em có hỏi tiểu yêu tinh đó là ai. Nhưng chị ấy nói đó là bạn mới của chị ấy, không thể tiết lộ, bởi vì tiểu yêu tinh kia không muốn ai phát hiện nàng là tiểu yêu tinh."
Ôn Bình Hàn ngây người một lúc, sau đó bật cười.
Lâm Chí Mẫn: "Chị Hàn cười gì đó?"
Ôn Bình Hàn: "Em không thấy buồn cười sao?"
Lâm Chí Mẫn trả lời: "Không buồn cười lắm. Nhưng những chuyện chị ấy nói sau đó quả thật rất buồn cười."
Ôn Bình Hàn: "Cô ấy nói gì vậy?"
"Chị ấy nói, Tạ tổng có vết bớt ở mông, trông như hình trái tim nhỏ hahaha!" Lâm Chí Mẫn thì thầm xong rồi cười phá lên, khiến những người xung quanh chú ý, cô cúi đầu, tiếp tục cười trộm.
Ôn Bình Hàn nhướng mày ngạc nhiên: "Thật sao?"
Lâm Chí Mẫn: "Hẳn là thật đó. Chị ấy nói dối chúng ta làm gì?"
Ôn Bình Hàn: "Cũng đúng."
"Không biết là loại hình trái tim gì ha." Lâm Chí Mẫn cười không ngừng.
"Đây không phải là chuyện em nên tò mò. Ăn xong thì quay về văn phòng thôi." Ôn Bình Hàn nói.
*
"Triệu Tiểu Tĩnh, cậu chết với tớ!" Tạ Tri Phỉ tức giận cầm lấy chiếc gối trên sofa đánh vào đầu cô: "Ai cho cậu nói chuyện này!?"
"Xin lỗi xin lỗi." Triệu Tiểu Tĩnh che đầu, cười không ngừng: "Tớ không cố ý mà, đột nhiên họ nói đến chuyện vết bớt, nên tớ mới lỡ lời, hahaha. Đừng lo! Chúng ta đều là phụ nữ mà, ai sẽ tò mò vết bớt của cậu chứ?"
Tạ Tri Phỉ ném gối sang bên, điều chỉnh lại hơi thở rồi nói: "Tớ nghĩ cậu nên nghỉ việc đi. Làm thợ săn ảnh thì hợp hơn, bán tin đồn của giới thượng lưu."
"Hả? Nghe cũng khả thi đó, tớ biết nhiều tin lắm, chỉ không biết nên bắt đầu từ đâu..." Triệu Tiểu Tĩnh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Tạ Tri Phỉ: "Cậu tính làm thật luôn!?"
"Thì cậu đề xuất mà?" Triệu Tiểu Tĩnh đáp: "Nghe có vẻ là công việc tốt đấy."
"..."
"Bó tay với cậu rồi." Tạ Tri Phỉ vén lại tóc rồi quay lại bàn làm việc. Làm được một lúc cô lại lôi kéo Triệu Tiểu Tĩnh dậy: "Đi ăn thôi."
Lúc xuống sảnh, họ gặp Ôn Bình Hàn và Lâm Chí Mẫn.
"Chào Tạ tổng!" Lâm Chí Mẫn lập tức gật đầu chào cô.
"Ừ, hai người đi ăn sao?" Tạ Tri Phỉ nhanh chóng nhìn sang Ôn Bình Hàn.
Ôn Bình Hàn khẽ gật đầu. Lâm Chí Mẫn không nhìn thấy nên vội trả lời: "Vâng, bọn em vừa ăn xong, đang chuẩn bị trở về tăng ca."
"Tốt. Đừng tăng ca quá muộn nhé." Tạ Tri Phỉ nói.
"Vâng ạ!" Lâm Chỉ Mẫn vô cùng vui vẻ khi nhận được sự quan tâm của đại tiểu thư, vội đi về phía thang máy.
Ôn Bình Hàn bước theo sau. Lúc đi ngang qua Tạ Tri Phỉ, đối phương bất chợt vươn tay, khẽ móc vào ngón út của nàng rồi buông ra, như thể tất cả chỉ là một sự vô tình thoáng qua.
Nàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tạ Tri Phỉ. Nàng khẽ mỉm cười: "Tạ tổng cũng đừng tăng ca quá muộn nhé."
"Dĩ nhiên, hôm nay tôi không tăng ca đâu." Tạ Tri Phỉ trả lời một cách tự mãn.
Ôn Bình Hàn khẽ cười: "Vậy tôi đi đây."
"Ừm....Mà khoan, hai người vừa ăn gì thế?"
"Cháo nồi đất."
Tạ Tri Phỉ búng tay: "Vậy chúng ta cũng đi ăn cháo nồi đất đi."
Triệu Tiểu Tĩnh: "Không ăn!"
Tạ Tri Phỉ: "Không cái gì mà không, sau tất cả phiền toái mà cậu gây ra! Đi thôi, cháo nổi đất!"
Ôn Bình Hàn nhìn theo bóng dáng hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa rời đi. Lúc này nàng mới quay về thang máy, Lâm Chí Mẫn chờ bên trong hỏi: "Sao chị lâu thế?"
"Không có gì." Ôn Bình Hàn hơi cong ngón út trước khi đút tay vào túi, như thể cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm thoang thoảng từ cái chạm nhẹ đó.
"Đại tiểu thư thật tốt bụng, chủ động quan tâm tới chúng ta như vậy, thật cảm động!" Lâm Chí Mẫn xúc động nói: "Chị có nghĩ vậy không, chị Hàn?"
"Ừm."
Sau khi hoàn thành công việc, Ôn Bình Hàn trở về nhà, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu lướt điện thoại, bỗng có tin nhắn mới:
Tạ Tri Phỉ: 【 Chị, chị về nhà chưa? 】
Ôn Bình Hàn: 【 Chị về rồi, sao vậy? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Em chuẩn bị ghé sang đây. 】
Ôn Bình Hàn nhìn về phía cửa, rồi nhìn bàn trà của mình, trên bàn chất đầy đồ ăn vặt và trang sức nhỏ. Nàng vội gom tất cả vào túi nilon rồi giấu trong phòng ngủ. Vừa dọn dẹp xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nàng nhìn quanh phòng khách một vòng để chắc chắn mọi thử trông ổn trước khi mở cửa: "Lại đến ăn khuya à?"
"Không phải, tối nay bọn em ăn nhiều quá, nên có cùng Tiểu Tĩnh đi mua sắm, tình cờ có chương trình mua một tặng một." Tạ Tri Phỉ bước vào, lấy một hộp từ trong túi ra: "Đây, tặng chị."
Ôn Bình Hàn mở ra thì thấy một chiếc dây chuyền ngọc trai tinh xảo, hạt ngọc sáng bóng. Nàng hoài nghi hỏi: "Mua một tặng một thật sao?"
"Thật mà! Nhìn này, em cũng đeo một cái." Tạ Tri Phỉ chỉ vào cổ của mình.
Ôn Bình Hàn lại nói: "Vậy sao lúc đó em không đưa cho Triệu Tiểu Tĩnh luôn đi?"
"Cậu ấy nói không hứng thú với mấy món bình thường như vầy, nhất là hàng mua một tặng một." Tạ Tri Phỉ trả lời.
Nghe rất giống lời của Triệu Tiểu Tĩnh, Ôn Bình Hàn khẽ cười: "Cảm ơn em, chị thích lắm."
"Chị thích là được. Có muốn măng thử không?" Tạ Tri Phỉ háo hứng hỏi.
"Cũng được." Ôn Bình Hàn đưa hộp cho cô: "Giúp chị mang nhé."
"Rất vui được phục vụ chị." Tạ Tri Phỉ vừa cười vừa cầm lấy dây chuyền đeo lên cổ Ôn Bình Hàn. Lúc đeo vào, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc gáy thòn dài của Ôn Bình Hàn, thấy trên cổ có một nốt ruồi nhỏ, cô tò mò chạm vào.
Ôn Bình Hàn giật mình: "Em làm gì vậy?"
"Chị có một chấm đen nhỏ ở đây nè, trông như nốt ruồi ấy." Tạ Tri Phỉ thích thú nói.
"Thật sao?"
"Ừ, chị không biết sao? Có muốn em chụp ảnh cho xem không??"
"ĐƯợc thôi."
Sau khi đeo dây chuyền cho nàng, Tạ Tri Phỉ lấy đến thoại ra, chụp một tấm rồi phóng to cho Ôn Bình Hàn xem: "Chị thấy không, ngay đây này."
"To đến thế sao!?"
"Không có không có, do em phóng to lên đó! Thực tế còn nhỏ hơn hạt vừng nữa." Tạ Tri Phỉ giải thích.
Ôn Bình Hàn gật đầu, rồi không biết đang nghĩ đến gì mà nàng nhìn Tạ Tri Phỉ với ánh mắt tò mò pha lẫn chút do dự, muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Tri Phỉ: "?"
Ôn Bình Hàn từ từ đứng ra sau lưng cô.
"??" Tạ Tri Phỉ cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn vào mông mình, cô hỏi: "Chị đang nhìn gì đó?"
"Nghe nói mông em có vết bớt hình trái tim?"
"...!" Mẹ kiếp Triệu Tiểu Tĩnh!
"Có thật không?" Ôn Bình Hàn ranh mãnh hỏi.
Tạ Tri Phỉ nuốt nước bọt, mắt đảo quanh một vòng rồi đột nhiên ưỡng hông ra, kéo cạp quần, chủ động mời gọi: "Đúng đó! Đúng đó! Vậy chị có muốn nhìn không?"
Ôn Bình Hàn: "O.O"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");