Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Minh Hiên nhấc điện thoại lên gọi cho Bạch Ưng: " Điều tra xem Hạ lão gia hiện đang ở đâu. Cẩn thận đừng để lộ thông tin này ra ngoài."
Minh Nguyệt trong đầu tràn ngập lo lắng, ngón tay thon dài lướt nhanh trên laptop, bên cạnh là chiếc camera trong phòng bệnh của Hạ Viễn Thành. Chiếc camera đã bị cắt đi một đoạn, chính là lúc mà Hạ Viễn Thành bị bắt cóc.
" Vệ sĩ lúc đó đang ở đâu? " Sở Minh Hiên đột nhiên cất tiếng
Minh Nguyệt hơi sửng sốt khi nghe câu hỏi đột ngột của hắn:" Tôi đã hỏi thím Trần rồi, chỉ có 4 vệ sĩ phụ trách an toàn cho ba tôi nhưng họ đều đã đi ăn trưa, chỉ còn thím Trần ở đó. "
" Người đàn ông kia cũng ở đấy sao? "
" Lão Ngũ? Ông ý lúc đấy đang ở nhà vệ sinh! "
Sở Minh Hiên thoáng nhíu đôi lông mày, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng tới tập tài liệu điều tra về Hạ Gia. Sao hắn cứ cảm thấy có gì đó rất lạ ở đây?
" Lão Đại! " Hồng Ưng kính cẩn cúi đầu chào
Sở Hiên liếc mắt nhìn Hồng Ưng: " Cho chú 5 phút "
" Lão Đại, vụ bắt cóc này hẳn là một âm mưu có chủ đích. Hầu hết cổ đông của Hạ Gia đã biết chuyện này, hiện tại có một thế lực nào đó đang ngầm thu mua cổ phần Hạ Thị. Những lô hàng cần chuyển đi gặp vấn đề nghiêm trọng, đường dây vận chuyển liên tiếp bị chặn lại dẫn đến một số cổ đông nhỏ đã bán cổ phần ra ngoài."
Minh Nguyệt nghe xong liền nhíu mày. Sao tự dưng các đường dây vận chuyển lại bị chặn. Vừa vặn đúng lúc Hạ Viễn Thành bị bắt cóc.
" Hạ Viễn Thành không phải thuần Bạch đạo."
"Một người có máu mặt trong Hắc đạo như ông ấy sao có thể bị bắt cóc được cơ chứ, trừ khi..."
" Là người quen!" Một giả thiết bỗng nảy ra trong đầu Minh Nguyệt
" Cốc...Cốc..."
" Vào đi"
"Cạch"
Sở Minh Lâm mở cửa bước vào, trên tay là một tập tài liệu
" Nói "
" Anh Hai đoán không sai, lọ nước biển chuyền cho Hạ Tổng có một lượng thuốc gây ảo giác "
"Chết tiệt!" Minh Nguyệt khẽ rủa thầm
Xem ra lần này vụ xe đâm đó của Hạ Viễn Thành cũng không phải tai nạn mà là cố tình ám sát.
" Đã tìm được vị trí của Hạ Tổng." Bạch Ưng gấp gáp chạy vào báo tin:" Ở nhà kho XX thuộc khu XX, đường XYZ"
Ngay lập tức, Sở Minh Hiên đứng dậy, nắm lấy tay Minh Nguyệt chạy ra xe: " Đi thôi!"
Bốn chiếc xe hơi màu đen bóng chạy với tốc độ cao trên đường khiến người ta không khỏi ngoái nhìn theo vì đọ hoành tráng của nó.
(T/g: Khiếp đời, làm gì ghê vậy cha nội?)
Nhà kho XX là một nhà kho để hoang ở khu XX. Mọi người đều đồn đại rằng trong đó có yêu ma quỷ quái gì đó rất đáng sợ nên không một ai dám bén bảng tới tới. Thực chất đó là nơi giao dịch ngầm của những tay buôn ma tuý lớn.
Bốn chiếc xe dàn thành một hàng quanh cái nhà kho đó. Bước xuống xe đầu tiên là Hồng Ưng và Bạch Ưng, tiếp sau đó là Sở Minh Hiên cùng Minh Nguyệt, trên những chiếc xe khác người của Hạ Gia và Sở Gia cũng đang từ từ tiến vào.
Minh Nguyệt gật đầu, đi vào trong nhà kho đáng sợ đó.
Từng nhóm người tự giác chia nhau ra hành động. Nơi đây thực tối tăm và ẩm mốc, từng mảng mạng nhện giăng đầy trên trần nhà.
Đám người Minh Nguyệt cẩn thận lục soát khắp nhà kho nhưng lại không thể tìm thấy Hạ Viễn Thành.
" Anh có chắc là ở đây không đấy? " Minh Nguyệt cau mày
" Chắc chắn là trong này. " Bạch Ưng gật đầu khẳng định.
" Cô chủ, phát hiện có một tầng hầm dưới này!" Một người của Hạ Gia chạy tới báo
Không trả lời lại người kia, ngay lập tức Minh Nguyệt chạy tới cánh cửa mở tầng hầm, đi xuống đó.
Sở Minh Hiên giữ lấy cô không để cô xuống, cho một số người xuống trước rồi đưa cho cô một khẩu súng:" Cầm cái này đi."
Cô khẽ gật đầu, nhanh chóng bước xuống, phía sau là Sở Minh Hiên, Hồng Ưng, Bạch Ưng cùng một số người khác.
" Báo cáo, đã tìm thấy Hạ lão gia! "
Minh Nguyệt và Sở Minh Hiên nhanh chóng chạy tới chỗ Hạ Viễn Thành.
Ông bị đánh dã man, còn sùi bọt mép, khẳng định đã bị tiêm ma tuý vào người.
" Đưa người đi!" Minh Nguyệt cố giữ cho bản thân tỉnh táo, ra lệnh cho người đưa Hạ Viễn Thành trở về Hạ Gia rồi đi theo họ.
Sở Minh Hiên biết hiện tại Minh Nguyệt không ổn liền đỡ lấy cô, nhẹ giọng an ủi: " Ông ấy sẽ ổn thôi mà, đừng lo lắng! "
Minh Nguyệt khẽ đẩy hắn ra, đứng vững rồi mạnh mẽ bước đi: " Tôi biết! "
Đúng thế! Hạ Minh Nguyệt cô là sát thủ, mà sát thủ thì không thể để tình cảm lất át lí trí, là sát thủ thì không được yếu đuối, là sát thủ thì phải thật mạnh mẽ.
Nhưng... cô cũng là con người, cũng biết vui, biết buồn, biết yêu thương.
Minh Nguyệt cô không lạnh lùng, vô cảm, chỉ là cô chưa gặp được người để cô thật sự yêu thương.
Bây giờ...có lẽ cô đã gặp được rồi...