Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía bên này khi Vương ma ma ôm Ân Tố Tố quay lại, Ân Hằng đã "dỗ xong" Tần Tư Sương rồi.
Ân Tố Tố nhìn cách ứng, người cha này của cô đúng là gian xảo, nếu không phải tác giả cố tình tẩy trắng bằng việc mãi không quên mối tình đầu, thì sớm đã bị độc giả mắng tới tấp rồi.
Nói thế nào nhỉ, tình đầu bạch nguyệt quang cùng đồng hành cả chặng đường dài, vậy Tần Tư Sương sinh con dạy cái cho ông ta thì không có tình cảm gì sao?
Thực sự muốn đá cho ông ta một phát, nhưng lại sợ mẫu thân đau lòng.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, khóe miệng Ân Tố Tố bất giác cong lên, âm thầm nảy ra một kế hoạch.
"Cha, ôm ôm, cha".
Ân Tố Tố dang hai tay ra, đáng yêu mà hướng về phía Ân Hằng, đôi mắt hạnh phúc đó có thể trực tiếp khiến người khác tan chảy.
Ân Hằng cười ôm con gái vào lòng, râu đâm vào mặt Ân Tố Tố, chọc cô cười khanh khách.
"Nguyên Tân ở độ tuổi này chính là tên nhóc quỷ phá phách, làm sao được ngoan ngoãn đáng yêu như con gái chứ".
Ân Hằng cười nói.
Ân Tố Tố ôm cổ Ân Hằng, lấy ra Tị Tử Đan từ hệ thống vứt vào tách trà của Ân Hằng, Tị Tử Đan gặp nước sẽ tan ra, không lưu lại chút dấu vết nào.
"Cha ơi, uống trà".
"Hahaha, được được được, uống trà".
Ân Hằng cười xoay người lại, cầm tách trà lên nhìn Tần Tư Sương nói: "Con gái đúng là áo bông nhỏ* mà".
*Áo bông nhỏ: người Trung Quốc thường ví con gái giống như áo bông nhỏ của cha.
Ân Tố Tố vui vẻ cười, con gái nào phải áo bông nhỏ, mà là búa sắt lớn.
Tần Tư Sương cười gật đầu nói: "Sau khi vào phòng, đến mẫu thân cũng không cần nữa, chỉ cần cha thôi".
Nghe ngữ khí mẫu thân có chút ghen tị, Ân Tố Tố dở khóc dở cười, có điều hiện tại nhiệm vụ vẫn là quan trọng nhất.
"Cha ơi, uống trà".
"Ừm ừm, uống trà".
Ân Hằng cười, một hơi uống cạn trà trong tách, sau khi uống xong, còn chép chép miệng: "Lá trà chỗ phu nhân ta vậy mà chưa từng uống qua".
"Là mẫu thân ta sai người gửi tới, nói là có được một ít, có thể dưỡng thần, bởi vì khoảng thời gian trước...." Tần Tư Sương ngừng nói, Ân Hằng cũng hiểu rồi.
Cuối cùng chuyện đó vẫn là bị truyền ra ngoài, đồn đại khắp nơi, tuy may mắn là A Man không có chuyện gì, nhưng phía Tần gia lo lắng cũng là đương nhiên, gửi tới một ít trà dưỡng thần cũng là chuyện bình thường.
Ân Hằng đưa Ân Tố Tố cho Vương ma ma, đưa mắt ra hiệu.
Vương ma ma lập tức ôm Ân Tố Tố rời đi.
Ân Tố Tố lúc này cũng không rảnh rỗi gì mà quan tam cha mẹ cô nói gì, bây giờ cô cô đang cực kỳ vui vẻ, nếu không phải vẫn đang cật lực kiềm chế, sợ là sẽ hét to lên mất!
【Ding! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, giành được phần thưởng: một mét khối không gian.】
Không gian! Vậy mà lại là không gian!
Tuy rằng không gian này hiện tại trống rỗng, nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng giành được ngày càng nhiều, không gian sẽ trở thành chỗ riêng tư của cô, đến lúc đó nếu muốn cất hay giấu thứ gì thì cũng thuận tiện hơn nhiều.
"Mặc Mặc, ngươi giúp ta quản lý không gian, đem những phần thưởng ta giành được cất vào đó".
【Vâng, kí chủ.】
Vừa có được không gian, lại cho người cha dễ dãi kia uống Tị Tử Đan, Liễu di nương không tác yêu tác quái được nữa, thời gian mang thai Ân Nguyên Trình lùi lại ba năm, gần đầy đều là chuyện tốt, Ân Tố Tố thậm chí còn có cảm giác không chân thực, mỗi ngày trừ việc luyện tâm pháp nội công, thì chính là vào không gian đếm những món bảo bối cô giành được.
Nhưng những ngày tháng tốt đẹp thường không kéo dài, còn chưa qua một tháng, Trấn Nam Vương phi đích thân đưa thế tử Tiêu Cảnh Vân đến phủ nói muốn xin lỗi.
Về phần sao lại đến muộn như vậy, là vì Tiêu Cảnh Vân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, Trấn Nam Vương phi không dám tự ý đưa cậu ra ngoài, dẫu sao nhiều năm như vậy, bệnh đột nhiên được trị khỏi, vẫn sẽ không tránh khỏi ưu sầu không an tâm trong lòng.
Ân Tố Tố không muốn gặp Tiêu Cảnh Vân, nhưng có gặp hay không không phải chuyện mà một đứa nhỏ như cô có thể từ chối được, cho dù là mẫu thân cô, cũng chỉ không tình nguyện trong lòng, còn trên mặt vẫn phải nhiệt tình.
Lúc Tiêu Cảnh Vân đến, Ân Tố Tố vốn muốn giả bộ ngủ, nhưng vẫn bị Vương ma ma lôi dậy.
"Ma ma, nhất định phải, phải gặp....".
Thanh Trúc không tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Vương ma ma lại không nghĩ như vậy, mà nhìn Thanh Trúc hỏi: "Ta hỏi ngươi, bệnh của thế tử đã khỏi chưa?"
"Tất nhiên là khỏi rồi."
"Vậy cho dù không có quan hệ gì với A Man tiểu thư, nhưng trong mắt thế nhân, có quan hệ gì không?"
"Tất nhiên là có!" Câu trả lời của Thanh Trúc chứa đầy sự phẫn nộ.
"Vậy không phải là xong rồi sao, nếu như Trấn Nam Vương Phủ bọn họ tự cảm thấy mình được hời, vậy tại sao không kết giao một phen, bất luận là đối với lão gia hay phu nhân đều là trăm lợi không hại.
Có điều chúng ta phải ghi nhớ, chuyện này không có liên quan gì đến A Man tiểu thư, bên ngoài cũng chỉ nói rằng tiểu thế tử có phúc khí".
Thanh Trúc có chút không hiểu lời này của Vương ma ma, nhưng Ân Tố Tố thì hiểu rồi.
Ngoại tổ mẫu đối với mẫu thân cô đúng là không tồi, nhưng mẫu thân cô dù gì cũng chỉ là thứ nữ, nếu có giao hảo với Trấn Nam Vương phi thì mọi chuyện lại khác, người ngoài cũng không dám tùy tiện coi thường nữa.
Có một điểm mà Ân Hằng Ân đại nhân làm rất tốt, bán một cái ơn, vậy cũng coi như là có chút giao tình với Trấn Nam Vương, con đường thăng quan sau này cũng sẽ thuận lợi hơn.
Hơn nữa, cái gọi là vận may là lời đồn trên phố, Trấn Nam Vương Phủ cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nhưng Ân gia cũng sẽ không tùy tiện mở miệng nói họ có quan hệ, như vậy mới có thể thật sự kết giao hảo.
Ân Tố Tố thật sự có cái nhìn cao hơn về Vương ma ma, một ma ma như vậy, thật không nỡ để bà về quê mà.
Nhưng mà Vương ma ma cũng coi như đã gỡ một nút thắt trong lòng cô, luôn trốn tránh nam chính cũng không phải chuyện tốt, dù gì kịch bản thì vẫn phải đi, bọn họ kiểu gì cũng sẽ phải đụng mặt.
Nếu nhất định phải náo đến khó nhìn mặt nhau, hai bên chán ghét, đối với cả cô và Ân gia đều không có lợi.
"Chậc, không làm được hôn phu hôn thê, vậy thì làm bằng hữu bình thường cũng không tồi, nhưng không thể kết thù".
【Kí chủ nói có lý.】
【Hơn nữa nhân vật chủ yếu mà kí chủ phải đối phó là nữ chính.】
Ân Tố Tố trầm mặc, nữ chính là con gái ruột của tác giả đó, mới thực sự là có vận may.
"Đúng rồi, hôm nay vẫn chưa đăng nhập".
Ân Tố Tố nhớ ra, đang chuẩn bị đăng nhập, tiểu tư ở bên ngoài đã hô lên: "Thế tử đến!"
Ân Tố Tố trợn mắt trắng, nên đến nhất định sẽ đến.
"Mặc Mặc, đăng nhập!"
【Ding! Chúc mùng kí chủ nhận được một viên Bách Hương Hoàn.】
"Bách Hương Hoàn?"
【Sau khi uống nó, cơ thể luôn có hương thơm, tuyệt thế mỹ nữ đi đến đâu cũng thường có hương hoa thoang thoảng.】
Ân Tố Tố ngại ngùng, cô không muốn dẫn dụ ong bướm đâu, nhìn có vẻ quá thu hút sự chú ý, một nữ phụ như cô thu hút chú ý để làm gì chứ.
"Không dùng, cứ cất đi đã".
Sau này nói không chừng sẽ có tác dụng.
Lúc này, Tiêu Cảnh Vân bước vào, trên người khoác một chiếc áo choàng màu bạc họa tiết vân văn sẫm màu, đai lưng bằng ngọc được chế tác tinh xảo, thắt một miếng ngọc bội Mặc Long mà chỉ có người của Hoàng gia mới được đeo.
Bây giờ cậu mới chỉ tám tuổi, nhưng đã có thể nhìn thấy phong thái sau khi trưởng thành.
Không thể không nói tác giả xây dựng hình tượng nam chính đích xác là mệnh rồng trong người.
【Nhiệm vụ: Có được một lời hứa từ nam chính.
Phần thưởng: Một bản bách khoa toàn thư về độc dược của Mạnh lão quái.】
Nhiệm vụ đột ngột xuất hiện làm Ân Tố Tố giật mình, nhưng phần thưởng phía sau càng làm cô khó hiểu hơn.
"Bách khoa toàn thư về độc dược của Mạnh lão quái?"
【Kí chủ, nữ chính học y, vậy cô chế độc đi.】
"....."
"A Man muội muội, gần đây thân thể vẫn khỏe mạnh chứ?"
Ân Tố Tố ngẩng đầu, hít sâu một hơi, gương mặt tươi cươi, đưa ra điểm tâm trong tay.
"Ca ca, ăn ăn".
Cô cực kỳ xem thường cái dáng vẻ nhóc con hiện giờ của mình!.