Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Khẳng định, trước tiên có thể đưa ăn thử.” Dương Lam Nhi nhướn mày, đối với đồ của mình tự tin mười phần: “Còn có một chút lươn, đều là tự nhiên dưỡng ra.”
Vốn là nàng còn không có chú ý đến loại thuỷ sản là con lươn này, bởi vì chính nàng cũng không thích ăn, nhưng về sau phát hiện chúng sinh sôi nẩy nở so với cá còn nhanh hơn, hơn nữa giá cả lại cao, tự nhiên nuôi nấng một chút.
“A!” Mộ Đình Đình trả lời một tiếng, nghiêm túc lấy điện thoại di động ra, liền điểm vài cái phát ra một tin nhắn.
Bởi vì đi học, lão sư đã vào cửa, cái thời điểm này gọi điện thoại không tốt lắm.
Không lâu sau, Mộ Đình Đình lặng lẽ nói với Dương Lam Nhi: “Cậu mình nói, nếu quả thật là thuần khiết tự nhiên, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, giá cả sẽ thương lượng tốt.”
“Ân, sau khi tan học, mình lấy cho bạn mấy con, trở về để cho cậu bạn nếm thử.” Dương Lam Nhi ra quyết định.
Buổi chiều sau khi ngồi hết bốn tiết, Dương Lam Nhi mới vừa về đến nhà, vừa đem cá cùng lươn muốn tặng cho Mộ Đình Đình lấy ra, điện thoại liền vang lên.
“Lam Nhi, bạn đang ở đâu? Cậu mình lái xe đến, vừa vặn qua đón bạn.” Thanh âm của Mộ Đình Đình mang một phần gấp gáp.
Nghe vậy, Dương Lam Nhi buồn bực, không phải là đã nói bảy giờ ở ngoài nhà hàng của cậu Mộ Đình Đình gặp mặt sao? Như thế nào bây giờ đã gọi?
“Mình sắp đến bên ngoài cư xá Minh Nguyệt!” Dương Lam Nhi suy nghĩ một chút nói ra.
“Bạn đừng đi, chờ chút, mình đến đón ngươi.” Nói xong, Mộ Đình Đình liền cúp điện thoại, từ trước đến giờ không gặp nàng ta gấp gáp như thế.
Dương Lam Nhi lắc đầu không còn gì để nói, dùng một cái thùng nhựa để một cá trắm cỏ nặng một cân rưỡi, mặt khác thêm hai con lươn tráng kiện, vài con cá chạch, đủ để làm ba món ăn.
Mới vừa ra ngoài cửa lớn của cư xá để tìm người, Dương Lam Nhi thần kỳ tiếp được điện thoại của Mộc Phong.
Hai người tuy nói qua lại với nhau, nhưng phần lớn thời gian mỗi người đều đi làm thêm ở mỗi nơi, từ sau khi Dương Lam Nhi từ căn phòng cho thuê của Mộc Phong rời đi, cơ hội để hai người gặp mặt liền càng ít ỏi.
Có lẽ Mộc Phong đến bây giờ còn không có chú ý tới khoảng cách giữa hai người đã càng lúc càng xa, kỳ thật đơn giản là vì không có để ở trong lòng đi, nếu không, một tháng không có một chút liên lạc gì, thế nhưng lại không cảm thấy kỳ quái.
Trước kia cơ bản đều là nguyên chủ gọi điện thoại cho Mộc Phong, trong trí nhớ, thời điểm Mộc Phong gọi cho chính mình cơ hồ đều không có. Cho nên nói, tình cảm của hai người kỳ thật đã sớm có dấu hiệu, chỉ là nguyên chủ là người trong cuộc u mê mà thôi.
Trước kia Mộc Phong không có chằng chạ bên ngoài, đây chẳng qua là không đủ mê hoặc, sau khi có được bàn tay vàng, mỗi cái mỹ nữ đều ào ào xuất hiện, mê hoặc này cũng không mấy nam nhân ngăn cản được.
Dương Lam Nhi vừa mới tiếp điện thoại, còn chưa kịp phát ra âm thanh, chỉ nghe thấy lời nói khó xử lại cấp thiết của Mộc Phong: “Lam Nhi, trong tay em có bao nhiêu tiền, trước cho anh mượn gấp, mấy ngày nữa nhất định trả em.”
Một tháng không có liên lạc, vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, đến một câu thăm hỏi cũng không có, Dương Lam Nhi thực sự nghĩ không ra, nguyên chủ vì cái gì sẽ cho rằng Mộc Phong đối với nàng ta tình cảm sâu đậm?
Hơn nữa, giọng nói vay tiền này tương đối không khách khí, nhưng lời nói hết lần này tới lần khác lại đặc biệt khách khí, Dương Lam Nhi không hiểu Mộc Phong đến cùng đem nguyên chủ làm người thân? Hay là người ngoài…
Có lẽ, chỉ là thói quen được nguyên chủ chăm sóc, thói quen cùng nhau trải qua, còn như tình cảm cái gì, đều là mây bay.
Trù trừ một cái, Dương Lam Nhi nhíu mày nói ra: “Đại khái một vạn gì đó…”
Còn không đợi Dương Lam Nhi nói xong, Mộc Phong liền mở miệng: “Dạng này a!” Bộ dáng tựa hồ có chút thất vọng.
“Vậy trước em đem một vạn này chuyển cho anh đi, anh cần dùng gấp, số thẻ em biết, trước cứ như vậy đi, bái bái.”
Dương Lam Nhi hít sâu một ngụm khí vào, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên, cuối cùng quyết định buông tha di động mình vừa mới mua.
Vốn là còn không biết nam nhân này là cặn bã đến cỡ nào, nhưng chuyện hôm nay này, liền tỏ ra người này cực kỳ đáng giận.
Nguyên chủ gửi ngân hàng chỉ có hơn sáu ngàn, nàng còn báo hơn, chỉ muốn trả cho Mộc Phong một cái nhân quả, dù sao người này sau khi được bàn tay vàng, bởi vì mang khuyên tai thủy tinh mới đổi được công pháp, cũng mở ra con đường huy hoàng.
Cho dù, khuyên tai kia vốn là của nguyên chủ, nhưng đến cùng vẫn còn có một phần nhân quả, sau khi nàng đem khuyên tai nhận chủ, cũng coi như đã lẫn vào đó.
Dương Lam Nhi dự đoán, Mộc Phong hẳn là phát hiện cái đồ thay thế khác, muốn mua lại để tiến hành trao đổi, nàng đem tiền đưa ra ngoài, giúp gã hoàn thành lần trao đổi này, cũng liền thanh toán xong.
Nhưng, lời nam nhân này nói thực sự quá khó nghe, dựa vào cái gì gã liền cho rằng, nguyên chủ nên đem tất cả tiền để dành cho gã ‘Mượn’, lại còn không có lý do gì?
Số thẻ em biết? Biết cái P… Dương Lam Nhi nhịn không được phát một câu nói tục.
Gã có được hệ thống giao dịch, tự nhiên biết rõ sau khi mở ra, có thể nhanh chóng kiếm tiền, một vạn nhỏ theo tay vung lên liền ném. Nhưng nếu như không phải là nàng đến, thì đó chính là tất cả tiền gửi ngân hàng của nguyên chủ, kể cả học phí của năm học sau, gã kia ra mệnh lệnh như đương nhiên liền thôi, lại còn ghét bỏ…
Dương Lam Nhi càng nghĩ càng cảm thấy nam nhân này thực đáng đánh đòn, rất muốn lần nào đó lấy chăn mền bịt kín đánh cho gã một trận.
Lại lần nữa hít sâu mấy hơi, Dương Lam Nhi thật vất vả mới bình tĩnh lại, thật sự là nhiều năm không có nổi giận như thế, làm nam chủ quả nhiên có bản lĩnh.
Sau khi suy nghĩ một chút, dùng di động mở ra phần chuyển khoản của ngân hàng, Dương Lam Nhi đưa vào một vạn, thấp giọng cười nói: “Một vạn đúng không, Mộc Phong, từ nay về sau, hai chúng ta đường ai nấy đi, mỗi người đi một bên, bất kể là ta hay là nguyên chủ, đều không nợ ngươi.”
Nhấn xác nhận xong, trong thẻ liền ít đi một vạn khối, Dương Lam Nhi lại cảm thấy thật giống như ném đi một bộ y phục rách, trong nội tâm chợt cảm thấy thoải mái, này mới phát giác được an ủi trong lòng, không có tiếp tục em mấy lời làm người tức giận của Mộc Phong để ở trong lòng nữa.
Còn như tiền này, Mộc Phong có trả hay không, đối Dương Lam Nhi mà nói đều không quan trọng, mọi người thanh toán xong, thật tốt…
Bên kia, Mộc Phong rất nhanh nhận được tin tức của ngân hàng, trong lòng tự dưng dâng lên một tia cảm giác mất mát, giống như một thứ đồ trọng yếu đã đi xa, nhưng cảm giác này cực nhạt, trực tiếp bị Mộc Phong không đếm xỉa, gã đang lo chuyện tiền bạc.
Kể từ khi nhận được hệ thống giao dịch, Mộc Phong liền biết, cơ hội thuộc về gã đã tới, toàn tâm đều ở vào trạng thái sôi trào. Chỉ tiếc, hệ thống phải qua một lần xác định trao đổi mới có thể mở ra toàn bộ, gã lại không có vật gì tốt để tiến hành trao đổi.
Hôm nay tan học, Mộc Phong đi qua một con phố đồ cổ, chuẩn bị thử thời vận, quả nhiên hệ thống kiểm tra đo lường ra một kiện vật phẩm đủ để đổi, nhưng là cần toàn bộ mười vạn khối, căn bản không phải là tiểu tử nghèo như gã này lấy ra được.
Cộng thêm một vạn Dương Lam Nhi vừa mới chuyển tới, Mộc Phong tổng cộng mới có một vạn năm, lỗ hổng còn rất lớn, gấp đến độ gã căn bản chẳng quan tâm đến suy nghĩ của Dương Lam Nhi, chỉ cần tiền đến tay liền tốt, dù sao chỉ cần hệ thống mở, gã rất nhanh có thể có tiền.
Bất quá, đối với ‘Tín nhiệm’ của Dương Lam Nhi, Mộc Phong vẫn rất hài lòng, dù sao gã nói không ra bất luận lý do gì, còn sợ Dương Lam Nhi hỏi nhiều, cho nên gã tắt điện thoại cực kỳ mau, căn bản không có cho Dương Lam Nhi cơ hội đưa ra câu hỏi.
Mộc Phong tiếp tục rối rắm vì tiền, nên giờ phút này tự nhiên sẽ không biết, gã làm như thế, mất đi đều là cái gì…
Vốn Dương Lam Nhi đối với gã không tính là có hảo cảm, nhưng cũng không có ác cảm lắm, nhưng chuyện hôm nay xảy ra, làm cho nàng triệt để chán ghét nam nhân này.
Chính bởi vì tình cảm chẳng có gì đặc sắc, mới càng cảm thấy chán ghét, nếu là tình cảm sâu đậm, kia rất nhiều chuyện cũng có thể bao dung.