Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phan Thanh Giản sau bữa cơm trưa ăn chực nằm chờ cũng biết thân biết phận mà rời đi trong mỹ mãn. Hắn đã có những đáp án cho câu hỏi của mình, bây giờ là thời gian để bản thân ngẫm lại có đáng để tiếp tục theo đuổi Hàn Như Tuyết hay không.
Ngạo Đình cả buổi chiều cùng Hiểu Linh trong phòng điều hòa tránh nóng với những câu chuyện không đầu không cuối. Khi thì là hắn hỏi, Hiểu Linh đáp về thời gian hắn đi công tác, lúc lại là Ngạo Đình tự kể những chuyện xảy ra khi làm nhiệm vụ.
Chiều muộn, Ngạo Đình cùng Hiểu Linh ra công viên cùng với các cụ. Vừa nhìn thấy bóng Ngạo Đình, Tần lão đã cười:
- Về rồi sao? Lão Quốc cũng đỡ lo lắng.
Ngạo Đình cười rõ tươi lớn tiếng chào:
- Con chào ông Dân, ông nội, ông Dương. Con về rồi.
Lăng Ái Quốc nhìn đứa cháu một chút rồi khẽ gật đầu:
- Ngồi xuống đi, đang bên nhà Hiểu Linh sao?
Lăng Ngạo Đình cười, ngồi xuống bên cạnh ông nội nói nhỏ:
- Con phải dùng 7x7=49 kế mới được Hiểu Linh đồng ý cho ở lại nha. Ông thấy con giỏi không?
Lăng lão lừ mắt khinh thường:
- Phải để cả nhà hỗ trợ mà còn không ôm được con bé về nhà thì lão già ta không có đứa cháu vô dụng như vậy.
Hiểu Linh cười cười tiến lại gần rồi hỏi thăm:
- Ông Quốc hôm qua đã ngủ được chưa ạ? Con kêu anh Ngạo Đình về bên nhà cùng ông nhưng anh ấy nói có ghé về thăm rồi.
Lăng Ái Quốc xua tay:
- Con cứ giữ nó lại bên đó đi. Ở nhà có Ngạo Quân đợt này không phải đồn trú.. hai đứa đó gặp mặt lại ầm ĩ cả nhà. Không thể hiểu nổi, một đứa 29 tuổi, đứa kia cũng 25 rồi mà như một đám trẻ con không lớn. Đến phiền.
Hiểu Linh phì cười rồi mang chiếc bình hãm sẵn nước trà hoa cúc ra rót cho mỗi cụ một chén. Tần lão nghe thấy Lăng lão phàn nàn thì bĩu môi:
- Tôi còn ước được chê phiền như ông đây. Mặc Nghiên cả ngày không nói nổi mười câu. Cạy răng nó ra cũng không buồn nói. Nó đi vắng hay ở nhà đều giống nhau. Nhà lúc nào cũng im lìm.
Du lão lại vỗ vai bạn già:
- Yên tĩnh tốt mà… ông mà cảm tưởng một đám trẻ con chạy quanh la hét suốt ngày chắc nổ não luôn mất. Nên vì thế mà tôi không ở cũng nhà đứa nào hết. Một mình cho thoải mái.
Lăng lão thấy Hiểu Linh không chú ý bên này thì ghé đầu Ngạo Đình hỏi nhỏ:
- Tiến quân đến đâu rồi?
Ngạo Đình khẽ cười:
- Ông yên tâm. Tối nay con sẽ chiếm đóng được cứ điểm. Lăng gia chắc chắn có cháu dâu Hiểu Linh.
Lăng lão khẽ gật đầu. Ông cũng sốt ruột có được không.
Mọi người trong đội dưỡng sinh rốt cuộc cũng đến đông đủ. Ngạo Đình ngồi ngoài nhìn Hiểu Linh cùng mọi người tập luyện. Rồi đến khi đánh cờ, hắn bị thất sủng khi ba người ai cũng muốn đánh với cô ấy mà gạt Ngạo Đình sang một bên. Thật là tổn thương…
Chiều muộn.. mặt trời cũng dần xuống nơi đường chân trời. Những người đi thể dục chiều cũng tản dần. Hiểu Linh cùng Ngạo Đình sóng vai trở về dưới khoảng trời đỏ ối. Không gian vẫn còn tràn ngập âm thanh tiếng ve đinh tai nhức óc nhưng giữa hai người ấy dường như bình yên đến lạ. Ngạo Đình nắm chặt bàn tay mềm mại ấy chậm rãi bước đi. Thời gian như lắng đọng. Ngạo Đình thở dài một hơi, thỏa mãn nói:
- Ước gì ngày nào cũng được vui vẻ bên cạnh em như vậy. Chẳng cần làm điều gì to tát xa xôi cũng chẳng cần thể hiện những xúc cảm mãnh liệt. Bình bình đạm đạm.
Hiểu Linh khẽ cười:
- Em cũng thích sự yên bình này. Những người yêu thương nhau được ở cạnh nhau là điều tuyệt vời nhất.
Đèn điện trong căn nhà được bật sáng. Cánh cửa chín vừa đóng lại. Ngạo Đình từ phía sau ôm lấy Hiểu Linh, khẽ nói:
- Hiểu Linh… tối nay cho anh được không?
Không khí yên bình ban nãy phút chốc trở nên vi diệu, pha lẫn những tia mập mờ, ám muội. Hiểu Linh lúng túng, giọng nói có chút rung động:
- Thì… chúng ta cũng ăn tối đã. Giờ còn chưa biết ăn gì đây.
Ngạo Đình nhẹ hôn lên phần gáy nhạy cảm khiến Hiểu Linh vô thức rụt cổ lại. Nụ hôn miên man tiến dần tới vành tai. Ngạo Đình nỉ non:
- Hiểu Linh.. anh nhớ em… anh thật sự rất muốn. Được không?
Hiểu Linh bị hơi thở nam tính bủa vây ngây ngất. Cơ thể cô dường như nhạy cảm hơn nhiều lắm kể từ khi biết tới chuyện này. Hoặc có thể bởi vì người đang khơi gợi dục vọng trong cô là nam nhân cô yêu. Dù sao thì khi cô đồng ý cho Ngạo Đình ở lại cũng đã sẵn sàng cho chuyện này, từ chối anh ấy là điều không cần thiết:
- Ngạo Đình.. em đồng ý cùng anh. Nhưng một lát nữa được không? Cả hai đều chưa ăn, cũng chưa tắm gội gì cả.
Ngạo Đình đáp lời:
- Vậy chúng ta ăn mỳ tôm cho nhanh được chứ? Anh thật sự không thể chờ đợi được nữa. Sau đó… sẽ cùng tắm.
Miệng thương lượng chuyện ăn uống nhưng bàn tay hư hỏng của Ngạo Đình vẫn tranh thủ ăn đậu hũ của Hiểu Linh. Hắn luồn vào bên trong, nhanh chóng bật tung chiếc áo ngực, giải phóng cho đôi thỏ nhỏ. Bàn tay to lớn nhanh chóng phủ lên một bên mềm mại mà nắn bóp:
- Tháo đi cho mát mẻ… nơi này thật nhiều mồ hôi rồi.
Hiểu Linh toàn thân nóng rực, cố gắng thoát khỏi vòng tay như gọng kìm kia:
- Ngạo Đình… để em đi nấu mỳ đã.
Ngạo Đình buông lỏng vòng tay nhưng không hề rời đi, lưu manh đáp:
- Em đứng nấu đi. Mỳ trứng là được. Anh ở phía sau em.
Hiểu Linh đứng bếp. Ngạo Đình áp sát phía sau. Những nụ hôn vụn vặt nơi cần cổ, phía sau tai cùng hơi thở nóng rẫy. Đôi bàn tay hư hỏng chậm rãi vuốt ve xoa nắn đôi thỏ nhỏ mềm mại. Rồi một bàn tay đi xuống, ôm lấy nơi tư mật từ bên ngoài mà chà xát. Hơi thở của cả hai chậm rãi nặng dần, trầm đục.
- Hiểu Linh.. anh không biết có thể nhịn được tới khi ăn xong không nữa.