Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi nói đôi mắt của ta có thể chữa khỏi? Thật sao?!” Vạn Giang Hồng cực kỳ kích động nắm tay Hồng Phi.
Y không ngờ rằng, vẫn có ngày y lấy lại được ánh sáng, như vậy, y sẽ có tư cách được đứng bên nàng lần nữa, theo bên nàng qua những ngày tháng tẻ nhạt vô vị kia.
Hồng Phi đỏ bừng mặt, nhìn y nắm chặt tay nàng, lắp bắp nói, “Ừ, a tỷ… a tỷ nói như... nói như thế.”
“Cảm ơn!” Vạn Giang Hồng không cách nào khống chế được trái tim đang nảy kịch liệt kia, chỉ không ngừng nói lời cảm ơn, “Cảm ơn! Cám ơn! Cám ơn…
Hồng Phi nhìn gương mặt hưng phấn của y, nuốt xuống, cuối cùng không nói ra hết toàn bộ chuyện đổi mắt cho y nghe. Chỉ cần y vui là được rồi, còn chuyện kia, không cần thiết, phải không.
*
Hai cái giường nhỏ đặt song song nhau, Thất Thất nằm ở bên cạnh Vạn Giang Hồng, chợt nở nụ cười, không phát ra một tiếng động nào.
Khóe môi y hơi vểnh lên, bộ dạng vui mừng như vậy, tan chảy trời đông giá rét, khiến không khí ấm dần lên.
Y đích thân cầm tay Quỷ Thủ tiên sinh, “Lão yêu quái, thật sự ta có thể nhìn được lần nữa à?”
Quỷ Thủ nhíu chặt chân mày, “Cũng chưa chắc, hơn nữa, cho dù thành công, ngươi cũng chỉ có một con mắt để nhìn thôi.”
“Ừ ừ, được, một con mắt cũng tốt rồi.” Vạn Giang Hồng gật đầu lên tiếng, mắt cong cong, xinh đẹp biết bao.
Thất Thất không khỏi say mê, si ngốc nhìn y từ từ ngủ thiếp đi khi Quỷ Thủ cắm châm.
Quỷ Thủ cầm châm đi tới, đang chuẩn bị cắm một châm vào cô.
“Quỷ Thủ tiên sinh, có thể gắn con mắt bỏ đi của anh ấy vào hốc mắt của tôi được không?” Thất Thất khao khát nhìn lão ta.
“Tất nhiên được chứ.”
Đột nhiên nhớ tới chuyện tiểu Chiêu, “Quỷ Thủ tiên sinh, nếu như một người trúng độc máu của Dạ tộc, dùng máu của một Dạ tộc khác để khiến người ấy tỉnh lại, như vậy có xảy ra chuyện gì không?”
“Hừ hừ! Ý ngươi là tên tiểu tử Đệ Ngũ Chiêu ấy hả. Nhìn ngươi này, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chắc đã bị rút rất nhiều máu.”
Thất Thất im lặng.
“Ngươi với tên Dạ Tước Thư là song sinh, nếu như máu của hắn ta là độc, sao máu ngươi có thể là giải chứ. Hừ hừ, một đám lang băm, đúng là sỉ nhục danh tiếng thầy thuốc của ta.” Quỷ Thủ lạnh lùng chế giễu.
“Nhưng thằng bé đã tỉnh lại mà.”
“Hử? Vậy thì là tên Dạ Tước Thư đã chết rồi.”
“Là vậy à? Không ngờ Dạ Tước Thư đã chết?”
Quỷ Thủ có chút không nhịn được, “Nói nhảm nhiều quá, nhanh bắt đầu đi. Ta còn bận mấy việc hay ho.”
“Dạ, được.” Thất Thất gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Cảm nhận được trên tay nhói đau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô đứng trên thảm cỏ màu xanh non, nhìn bãi cỏ mênh mông bát ngát, đột nhiên cảm thấy lòng nhẹ bâng..... Dường như trong đám mây trắng đang lơ lửng trên bầu trời đang có ai đó hát một bài đồng dao, rất quen tai, nhưng cô lại không nhớ được tên.
Bất chợt, gió nổi lên. Cả bãi cỏ nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Cô nhắm mắt lại, cảm thụ thời khắc yên bình này.
"Nghê Thường......"
Ai vậy? Ai đang gọi tên cô vậy?
Thất Thất mở mắt, xoay người sang bên, trông thấy cách đó không xa, cả người màu vàng sáng rỡ đâm nhói mắt cô.
"Ca ca?"
“Nghê Thường…” Hắn bước từng bước một về phía cô, nhưng không tiến lại gần được chút nào, ngược lại càng lúc càng xa, “Nghê Thường, phải hạnh phúc nhé.”
Nhìn hình bóng của hắn từ từ phai nhạt, Thất Thất hốt hoảng đuổi theo, nhưng chẳng bắt được cái gì…
*
Đau quá…
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Thất Thất tỉnh lại. Con mắt trái tựa như có một con dao nhỏ sắc bén đâm qua, cô hơi chuyển động con ngươi, đau đớn kịch liệt.
Hiện giờ, có phải mắt trái của cô đang nằm trong hốc mắt của Vạn Giang Hồng không?
Cô khó nhọc quay đầu sang, nhìn trên cái giường song song, Vạn Giang Hồng mắt trái quấn băng, nằm ngửa, an tĩnh. Cô không dám mở miệng nói chuyện, sợ bại lộ thân phận của mình.
“Cám ơn ngươi, đã cho ta một con mắt của ngươi.” Đột nhiên, Vạn Giang Hồng mở miệng nói chuyện.
Thất Thất lắc đầu, không mở miệng.
“Bởi vì có con mắt này của ngươi, ta mới lại có thể theo đuổi hạnh phúc một lần nữa. Cám ơn ngươi, nếu sau này ngươi có chuyện gì khó xử, cứ tới tìm ta, nhất định ta sẽ không từ chối.”
Thất Thất vẫn im lặng như cũ, nghe giọng nói của y, tựa như tiếng trời xanh, nghe bao nhiêu cũng không chán. Cô rất muốn, cứ vậy mà nghe y thao thao bất tuyệt cả đời. Nhưng mà, đó chỉ là ước mơ mà thôi…
“Ngươi đừng cho là ta nói đùa. Ta nói thật đấy… Ngươi biết không? Trước khi gặp được nàng ấy, ta đã nghe kể qua về nàng. Điêu ngoa tùy hứng, còn ỷ thế hiếp người, ban đầu ta chỉ nghĩ, nếu gặp được kẻ này, nhất định phải chỉnh đốn một trận nên thân mới được. Ngờ đâu, lần đầu gặp ở trong thanh lâu, dung mạo của nàng đã khắc sâu vào tâm trí ta, ngay lúc ấy ta tính là: quả thật xinh đẹp, ta nhất định phải đoạt lấy nàng ấy, bài trí nàng như một bình hoa, chắc chắn sẽ khiến ta nở mặt nở mày. Nào ngờ, nàng ấy lại chê bai dung mạo mà ta luôn cho rằng xuất chúng. Thực tình ta cực kỳ tức giận. Đã nghĩ, nhất định phải bắt nàng ấy về, cải tạo lại khiếu thẩm mỹ của nàng ta lại cho thật tốt. Nhưng mà, nàng ấy luôn dè bỉu ta bằng mọi cách. Ngươi có biết sau đó xảy ra việc gì không?” Vạn Giang Hồng xoay đầu sang, cười hỏi.
Thất Thất lắc đầu, há miệng, nhưng cuối cùng không phát ra tiếng nào.
Vạn Giang Hồng chuyên chú nói tiếp, “Vì trả thù, ta đã hạ thuốc tiêu chảy vào đồ ăn của nàng ấy. Ha ha, thấy nàng ăn quả đắng thật sự khiến ta cười muốn vỡ bụng. Nhưng mà, nàng ấy không có ngốc, cũng lừa ta, để ta ăn bánh cuốn có giun, không phải là muốn nhìn bộ dạng khó chịu của ta ư, ta lại càng không cho. Trước mặt nàng ấy, nuốt mấy con giun xuống. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng ấy, ta đắc ý thật lâu. Nhưng cũng vì vậy mà ta nôn mửa mất vài ngày, thật là nham hiểm.”
Dường như nhớ lại thuở đầu hai người gặp gỡ, Thất Thất cũng không nhịn được mà cười.
“Luôn nói con gái nhát gan, ta thấy, nàng ấy chính là một người kỳ lạ, hoàn toàn chẳng sợ ma quỷ gì sấc, còn độc ác trừng trị ta một trận.”
“Sau đó thì, nàng ấy lại thích tiểu cô mụ của ta. Nói thật, bắt đầu từ khi đó, trong lòng ta liền có gì đó không thoải mái. Âm thâm khuyên bảo nàng ấy, để nàng ấy đừng thích cô mụ ta, nhưng nàng ấy cứ như đầu gỗ ấy, nhất định không nghe lời khuyên. Nhìn nàng ấy đau lòng mà khóc, lòng ta cũng bị bóp đến khó chịu.”
“Chúng ta tranh cãi vì rất nhiều chuyện, đấu đá ầm ĩ, nhìn triều đại Đại Mạch diệt vong rồi lại trở dậy. Ta cứ tưởng đã đến lúc chúng ta thành thân rồi, thế mà đôi mắt của ta lại bị hỏng. Không thể cho nàng sự an toàn cần thiết, ta không muốn trở thành gánh nặng cho nàng. Nàng ấy giỏi như thế, cho dù không có ta, cũng sẽ ổn. Nhưng cuối cùng ta vẫn không vượt qua được ranh giới trong lòng kia, tại sao, tại sao đến cuối cùng nàng lại không thuộc về ta chứ? Mỗi lần nghĩ đến sau đấy sẽ có một gã nào đó thay thế ta, ở bên chăm sóc nàng mãi mãi, ta ghen tỵ đến phát điên, hận không thể giết hết đám nam nhân trên cõi đời này.”
Thấy giọng y dần dần nhỏ lại, Thất Thất cắn chặt môi, không để cho tiếng khóc quấy rầy người bên cạnh.
“Giờ thì tốt rồi, có con mắt của ngươi, cuối cùng ta cũng có tư cách được đứng bên cạnh nàng ấy rồi. Cám ơn ngươi, trừ ba chữ này ra, ta thật sự không biết phải nói gì nữa.”
Tất cả mọi chuyện đều là do cô, sao cô có thể có tư cách tiếp nhận lời cảm ơn của y chứ.
“Phải rồi, sao vẫn chưa nghe thấy ngươi nói chuyện, ngươi không thể nói sao?” Vạn Giang Hồng tò mò hỏi.
Thất Thất vẫn như cũ không nói một câu, im lặng nhìn y.
Ngay khi cô còn đang ngây ngốc, y bất chợt vươn tay tới, “Ở chỗ chúng ta có một tập tục, nếu cực kỳ biết ơn đối phương, sẽ dùng cách bắt tay. Nào, ta muốn nắm tay ngươi. Để cho ngươi cảm nhận được lòng biết ơn sâu đậm này của ta dành cho ngươi.”
Cô lẳng lặng vươn tay tới, vừa đụng vào bàn tay ấm áp của y, liền bị y tóm gọn trong lòng bàn tay. Thật ấm, thật an lòng.
“Tay của ngươi nhỏ quá, cảm giác giống với tay của nàng, nhưng mà ngươi gầy hơn nàng rất nhiều. Ngươi chưa ăn cơm à? Sao gầy đến vậy, dường như trên tay chẳng còn tí thịt nào hết. Có phải chiến loạn mấy ngày trước ảnh hưởng đến ngươi không? Nếu ít bạc quá, cứ thoải mái nói với ta.”
Thất Thất tham luyến sự ấm áp trong lòng bàn tay y, không muốn rút tay về.
Chẳng biết vì sao, trong đầu của cô chợt nghĩ đến một câu nói: cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu. Câu nói kia thật đẹp thật tuyệt, tới nỗi ở trong mắt cô, chỉ có thể dùng hai chữ xa xỉ để hình dung.
Mở miệng, im lặng kêu lên: diêm dúa, em ở đây, ở đây này.
*
Một tháng sau.
“Thiển Bích, Thiển Bích, giúp ta tự tay giao thư này cho tiểu cô mụ của ta với.” Vạn Giang Hồng một tay đưa thư cho nàng, một tay che con mắt vẫn chưa tháo băng.
Ngày hôm nay, y có thể lại được nhìn thấy ánh sáng rồi, từ nay về sau, y lại có tư cách để hạnh phúc rồi, nghĩ như vậy khiến cho nụ cười trên mặt y không cách nào biến mất được.
“Hứ! Không đi.” Thiển Bích vuốt ve con hổ lớn nằm dưới đất, kiên quyết không nhận phong thư.
“50 cân thịt bò kèm 30 cân thịt dê, như thế nào?”
Nghe thấy vậy, Thiển Bích lặng lẽ nhận lấy phong thư, cất vào trong lòng, vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Đừng quên thịt đã cam kết cho ta, nếu không cả đời ta sẽ đuổi giết ngươi.”
“Ừ, biết biết, ngươi đưa xong tin, chắc chắn sẽ nhận được.”
“Được, a Hổ, chúng ta đi nào.” Thiển Bích vỗ đầu con hổ lớn, ý bảo nó đứng lên. Con hổ thân thiết cọ vào tay nàng, chậm rãi đứng dậy.
“Phải rồi, Thiển Bích.” Lúc nàng xoay người tính rời đi, đột nhiên Vạn Giang Hồng gọi nàng lại, “Cái người đổi mắt trái cho ta là ai vậy, ta muốn gặp hắn một chút, thuận tiện đưa ít bạc cho hắn.”
Thiển Bích dừng lại bước chân, “Không cần đâu, nàng ta đã đi rồi. Huống hồ, nàng ta không cần ngươi cảm kích.”
Nghe tiếng bước chân nàng rời đi, Vạn Giang Hồng bất đắc dĩ thở dài, “Đúng là một người kỳ quái.”
*
Tháo băng ra, con mắt trái có màu giống hệt mắt phải của y, đỏ rực như lửa, Thất Thất quỳ gối trước mộ phần của Cố Cẩn Hi, nặng nề dập đầu trước hắn, “Ca ca, bắt đầu từ hôm nay anh ấy đã có thể nhìn thấy, em cũng không thể cứ lén lút nhìn anh ấy như trước nữa. Anh ấy buồn phiền vì em, không muốn gặp em… em sợ anh ấy phát hiện, sẽ nổi giận.”
Thất Thất ôm chặt cái bọc trong ngực, “Ca ca, hôm nay em muốn rời đi, ca ca ở lại đây, thay em bảo vệ anh ấy, được không ạ?”
Lại nặng nề dập đầu ba cái, lưu luyến nhìn, dằn lòng, đứng lên, “Ca ca, em sẽ thường xuyên tới thăm anh. Ca ca, bảo trọng.”
Diêm dúa, bảo trọng......
*
Lại thêm một mùa xuân về hoa nở.
Chân núi Phượng Lâm có một quán trọ nhỏ, bởi vì vị trí địa lý đặc biệt mà buôn bán vô cùng phát đạt. Chủ quán trọ khoảng chừng trên 30 tuổi, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, chỉ là tính cách từ xưa đến giờ chua ngoa đanh đá có tiếng gần xa.
Ngày hôm đó, ở trong đại sảnh ngồi nghe tiên sinh kể chuyện cho khách.
Tiên sinh kể chuyện đập thước gõ, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe ông ta kể, “Lần trước kể chuyện hoàng hậu Đại Mạch đột nhiên tỉnh táo, bị Bệ hạ đày vào lãnh cung. Lần này tôi sẽ kể một chút về chuyện nước láng giềng Đại Yến của chúng ta.”
“Người đời ai cũng vắt óc để tranh quyền đoạt vị, nhưng quả nhiên Tam hoàng tử Đại Yến là một người kỳ lạ. Mười bảy tháng chín năm ngoái, Đại Yến Hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho Tam hoàng tử Tiêu Thiên Tác. Nào ngờ, tân hoàng đế này lên ngôi được ba ngày thì trốn biến. Để lại một phong chiếu thư truyền ngôi lại cho tiểu cô mụ trưởng công chúa Tiêu Nhan Lạc của người.”
“Hả! Có chuyện như vậy á.”
“Thế Tam hoàng tử giờ đang ở đâu?”
......
Một viên đá dấy lên ngàn lớp sóng, tiếng thảo luận sôi nổi không ngừng trong đại sảnh.
Tiên sinh kể chuyện đập đập thước gõ, “Im lặng! Im lặng nào! Theo tin tức ngầm, hiện giờ Tam hoàng tử…” Ông ta híp mắt, nhỏ giọng nói, “Hình như đang trốn đâu đó trên ngọn núi kia, xuống đất làm cướp.”
“Lừa người gì chứ…”
“Đúng thật là, làm Hoàng đế sướng thì không làm, đi làm thổ phỉ.”
......
Bà chủ đang gảy bàn tính, gọi tới cô gái đang tất bật rót trà cho khách, “Thất Thất, Thất Thất! Lại đây!”
Thất Thất đặt bình trà xuống, nghe lời đi thẳng tới, “Bà chủ, có chuyện gì vậy?”
Bà chủ lấy từ trong ngăn tủ ra một xâu tiền đồng, “Cầm lấy, trà trong điếm không đủ, ngươi đi quán trà mua chút trà rồi trở về.”
“Dạ, vâng.” Thất Thất nhận lấy tiền đồng, cất vào trong ngực rồi đi ra ngoài.
“Nhanh lên, lười biếng cẩn thận ta trừ tiền công của ngươi.” Bà chủ nhìn bóng lưng chậm rì rì của cô, lớn tiếng quát to một câu. Phút chốc thấy Thất Thất co cẳng chạy, bấy giờ mới hài lòng cúi đầu tiếp tục gảy bàn tính.
......
Kể từ khi xuống núi Phượng Lâm, cô liền trốn trong quán trọ nhỏ này. Nghe tiên sinh kể chuyện tán dóc mấy thứ tin tức nửa giả nửa thật kia. Cô cũng đã từng hỏi qua, kể chuyện hoàng gia như vậy không sợ bắt sao? Bà chủ chỉ chỉ nóc nhà, cười nắc nẻ, ‘Trên ta có người, những thứ này không truyền đến tai hoàng gia đâu.’
15 hàng tháng, cô sẽ lén lút lên núi dâng cho Cố Cẩn Hi một nén hương. Chẳng qua, lần nào cô lén lút tới nhìn Vạn Giang Hồng, lại phát hiện trên đó không có người.
Có lẽ đã về rồi, ai sẽ nhàn rỗi như người ngoài truyện là cô đây? Trôi theo tháng năm, chờ một ngày nào đó rồi chết, sao đó trở về.
*
Mua trà xong, ôm một đống bao trà lớn vất vả chạy về. Cô cũng không dám chậm trễ, bà chủ này của cô, cực kỳ bủn xỉn. Động một chút là trừ bạc của cô. Cô đã lâu rồi chưa mua được bộ đồ mới nào đây. Nhắc đến mà chảy nước mắt TOT
“Ui da!” Đột nhiên đụng phải người nào đó, bọc trà vương vãi trên đất. Cô vừa xin lỗi, vừa nhặt lên bọc trà trên đất.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Chẳng ngờ, một trận cười khẽ truyền đến từ đỉnh đầu, âm thanh quen thuộc đó khiến bàn tay đang nhặt nhạnh trà của cô khựng lại. Âm thanh này là…
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi một đen một đỏ, tràn ngập ý cười.
Hắn chu môi huýt sáo một tiếng, lập tức, bị một đám đại hán vác đao vây quanh, mấy bộ trang phục kia, không thể nghi ngờ chính là thổ phỉ.
“Các anh em, tiểu nha đầu này đụng phải ta, ta rất tức giận, nhưng nhìn dung mạo của nàng ta cũng coi là xinh xắn, vác nàng ta về làm ấm giường có được không?”
“Được! Nghe lời đại ca!” Chúng thổ phỉ xung quanh nhao nhao hưởng ứng.
“Vậy thì tốt, chúng ta về núi nào!” Hắn tiến lên phía trước, mặc kệ Thất Thất còn đang ngây ngốc, ôm vòng qua eo cô, vác lên vai rồi đi về trước, “Chúng anh em, theo sát!”
"Được!"
Thất Thất nằm trên vai của hắn, nhìn râu tua tủa che kín mặt hắn, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Thế này là, cô gặp phải thổ phỉ hả? Quay đầu sang, nhìn bộ mặt quen thuộc; là Vạn Giang Hồng không sai. Nhưng mà…
Bà nội mày, cô vừa mới vắng mặt một chút, ngươi lại dám cai quản cả bầy thổ phỉ ╰