Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Khả Hinh ngồi ở trong xe Đàm Gia Hi cúi đầu khóc nức nở.
"Bảo bối, đừng khóc, có anh ở đây?" Đàm Gia Hi nhẹ nhàng nhìn Trình Khả Hinh điềm đạm đáng yêu, trong lòng ý muốn chà đạp cô ta ** từ từ được gợi lên.
"Gia Hi, hiện tại em nên làm gì bây giờ? Mẹ em nhất định sẽ không chết như vậy. Nhất định là có người mưu hại bà!" Trình Khả Hinh khóc càng thêm thương tâm.
"Vậy em cảm thấy là ai?" Đàm Gia Hi có chút thất thường, tay từ từ vuốt ve đi xuống, thuận miệng nói.
Trình Khả Hinh dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn hận nói, "Nhất định là Hàn Mai Mai làm. Cô ta nhất định là muốn trả thù mẹ em!"
Hiện tại Trình Khả Hinh suy nghĩ, cô ta cảm thấy bất hạnh của cô ta đều do Hàn Mai Mai tạo thành.
Đều vì cô, thân phận của Thiên Kim Đại Tiểu Thư đã không còn, sau đó ba cũng không còn, hiện tại ngay đến mẹ cũng không còn...
Đây đều là do Hàn Mai Mai!
Nếu không phải cô, hiện tại cô ta nhất định có cuộc sống vinh hoa phú quý!
Đàm Gia Hi vẫn còn một tia lý trí tồn tại, đương nhiên biết chuyện này có chút quái dị, nhưng có một chút khẳng định Hàn Mai Mai căn bản không cần xuống tay, bởi vì Từ Mỹ Phụng đã vào tù, chỉ là vấn đề ngồi trong đó bao lâu mà thôi. Hàn Mai Mai sẽ không ngu như vậy, mà anh ta cũng không muốn vì một người phụ nữ mà đắc tội nhà họ Hàn.
Khoảng thời gian trước ba anh ta muốn anh ta an phận một chút, gần đây chính trị lại có chút gợn sóng.
Anh ta ngượng ngùng buông Trình Khả Hinh ra, cau mày nói, "Chuyện này không có khả năng là Hàn Mai Mai làm. Chuyện của mẹ em chứng cớ xác thực, cô ta căn bản là không cần làm gì."
Trình Khả Hinh bị nghẹn, nhưng trong lòng vẫn oán giận, "Cô ta là một cô gái ác độc, nhất định muốn đưa mẹ em vào chỗ chết mới dừng tay."
Trình Khả Hinh nói xong liền gục vào trong lòng Đàm Gia Hi.
Đàm Gia Hi nhẹ nhàng ôm cô ta, nghĩ thầm rằng, lần này là tự cô đưa tới cửa nha...
Ngụy Nhất Minh nhìn văn kiện có chút thất thần, anh ta nghĩ tới chuyện tối hôm qua.
Khó có được người một nhà quây quần bên nhau cùng ăn cơm.
"Nhất Minh, vài ngày trước,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m không phải vị tiểu thư kia cực kỳ xuất sắc hay sao? Sao cháu lại không thích vậy?" Bà nội Ngụy nói, bà muốn được ôm cháu nội sớm một chút.
"Đúng đó, tháng này đã gặp mấy người rồi. Tuổi con cũng không nhỏ nữa. Mau chóng kết hôn mới tốt.” Mẹ Ngụy phụ họa nói. Với chuyện này, hai người phụ nữ lại cùng đứng chung trên một trận chiến tuyến.
Ngụy Nhất Minh nghe đến đề tài này, mày không khỏi nhíu lại, liền không muốn ăn nữa. Kỳ thật anh ta cũng không muốn kết hôn như vậy, anh ta cảm thấy hiện tại sự nghiệp mới quan trọng. Tác dụng của phụ nữ đều giống nhau...
"Bà nội con nói chuyện, con có nghe hay không." Ba Ngụy nghiêm khắc nói.
Hứa Tu Kiệt ở một bên xem kịch vui, "Ngược lại cháu cảm thấy Hàn Mai Mai trái lại rất tốt, nhưng ánh mắt của anh họ lại quá cao. Cũng không biết anh ấy muốn tìm loại phụ nữ nào?"
Ngụy Nhất Minh trợn mắt nhìn anh ta, trong lòng cũng có chút khác thường, quả thật đã lâu rồi không thấy cô gái đó.
"Bác cũng biết đứa nhỏ Mai Mai kia rất tốt, chững chạc hơn trước kia rất nhiều." Mẹ Ngụy nói.
Bà nội Ngụy cũng gật gật đầu.
Mấy người cùng đưa mắt nhìn Ngụy Nhất Minh.
Ngụy Nhất Minh bình tĩnh lấy khăn tay bên cạnh lau miệng, sau đó nói, "Con ăn no rồi. Con lên lầu trước đây." Ngụy Nhất Minh đứng lên liền đi.
Bà nội Ngụy thấy anh ta rời đi, lại chuyển sang hướng khác, "Tu Kiệt, còn con khi nào thì định kết hôn, đừng ở bên ngoài chơi đùa nữa, không đứng đắn chút nào."
"Bà nội, con cũng ăn no rồi." Hứa Tu Kiệt nói, sau đó đuổi theo tìm Ngụy Nhất Minh.
"Hai đứa này cứ khiến người ta lo lắng." Bà nội Ngụy nói.
"Ngụy Tổng." Vương bí thư có chút kinh ngạc, đại boss vừa mới thất thần hay sao? Đây cũng không giống tác phong của anh ta.
Ngụy Nhất Minh lấy lại tinh thần, mặt không đổi sắc ký tên vào văn kiện. Trong đầu thần tốc xẹt qua gương mặt Hàn Mai Mai, làm anh ta bị hù dọa .. .
Hàn Mai Mai tiến Ôn Hân Nghiên đi, bắt đầu công việc bận rộn...
Trước giờ tan sở hơn một tiếng, nhận được điện thoại của mẹ Ngụy.
"Mai Mai, dì bị trật chân, cháu có thể qua đây đưa dì đến bệnh viện hay không? Dì ở ngay gần công ty cháu." Mẹ Ngụy yêu ớt nói.
Hàn Mai Mai nghe xong liền cảm thấy quýnh lên, lập tức trả lời: "Được, dì đợi cháu, cháu lập tức đến ngay."
Hàn Mai Mai cúp điện thoại liền vội vàng đến đó.
Mẹ Ngụy bị thương ở ngay bên cạnh trung tâm mua sắm gần công ty Hàn Mai Mai. Bà bảo Hàn Mai Mai hiện tại bà đang ở trong một quán coffee, nhưng là chân quá đau không thể đi lại.
Hàn Mai Mai đên quán coffee liền thấy mẹ Ngụy ngồi ở chỗ gần cửa sổ, khoảng cách có chút xa nênkhông thấy rõ biểu tình, nhưng Hàn Mai Mai lại chú ý tới chân trái của bà được quấn một chiếc khăn tay, cảm thấy không có chút hoài nghi.
Hàn Mai Mai đi qua cúi người thân thiết hỏi han, "Dì, cháu đến rồi, dì có khỏe không?"
"Mai Mai, cháu tới rồi." Mẹ Ngụy cau mày, sắc mặt có chút tái nhợt, "Dì vừa xuống cầu thang, không nghĩ tới lại bị trẹo chân, dì tới đây một mình, cũng không có lái xe. Nghĩ đến công ty của cháu ở gần đây, liền gọi điện cho cháu. Cháu có đang bận gì hay không?"
"Dì, dì đừng nói những lời này. Dì có thể đi được vài bước hay không?" Hàn Mai Mai hỏi.
"Để dì thử xem đã." Mẹ Ngụy vươn chân phải ra, sau đó tay khoát lên trên vai Hàn Mai Mai, đứng lên nói, "Dì đi được."
Hàn Mai Mai dặn dò, "Nếu dì không đi được, đừng miễn cưỡng."
Mẹ Ngụy gật gật đầu.
Hàn Mai Mai đỡ mẹ Ngụy chậm rãi đi ra, sau đó thuê một chiếc xe. Vừa rồi Hàn Mai Mai đi quá vội, không có lái xe.
Đến bệnh viện, xếp hàng đăng ký,di e nd a nl eq u yd o n.c o m thời gian cũng qua một lúc.
May mắn bác sĩ nói chân mẹ Ngụy không có trở ngại gì, uống chút thuốc là được, Hàn Mai Mai liền đi lấy thuốc.
Hàn Mai Mai lấy thuốc về.
Mẹ Ngụy cười nói, "Mai Mai, hôm nay thật sự làm phiền cháu rồi. Hiện tại dì cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Hôm nay thật sự làm phiền cháu rồi. Nhất Minh vừa mới gọi điện nói với dì, muốn qua đây đón dì. Rất nhanh sẽ đến thôi."
"Dì, đâu có phiền gì đâu. Về sau dì phải cẩn thận. Lần sau muốn đi dạo phố có thể đi cùng cháu."
Mẹ Ngụy lôi kéo Hàn Mai Mai ngồi ở hành lang nói chuyện việc nhà.
Rất nhanh liền thấy một bóng dáng, sải bước về phía này.
Ngụy Nhất Minh đứng ở phía trước, nhìn mẹ Ngụy lo lắng hỏi han, "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao mẹ không gọi điện thoại cho con?"
"Còn không phải mẹ thấy gần đây con bề bộn nhiều việc, mà công ty con lại cách nơi này xa như vậy. Mẹ thấy Mai Mai ở gần đây nên gọi điện thoại cho con bé. Mẹ không có chuyện gì. Con nên cám ơn người ta đi, may mà có Mai Mai." Mẹ Ngụy thừa dịp Hàn Mai Mai không chú ý, nháy mắt với Ngụy Nhất Minh.
Ngụy Nhất Minh quay đầu nói với Hàn Mai Mai: "Cảm ơn."
Hàn Mai Mai lại có cảm giác thụ sủng nhược kinh, lập tức nói, "Không có gì, đây là việc tôi nên làm. Bình thường dì rất thương tôi mà."
Mẹ Ngụy cười tít mắt nhìn Hàn Mai Mai, trên mặt liền viết hai chữ ‘hài lòng’.
Ngụy Nhất Minh mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại xoay người đỡ mẹ anh ta nói, "Mẹ, hiện tại mẹ có thể đi được hay không? Chúng ta về thôi."
Mẹ Ngụy liếc anh ta một cái, đẩy tay anh ta ra, nói với Hàn Mai Mai, "Mai Mai, cháu cùng chúng ta về nhà đi. Dì sẽ chuẩn bị mốn ăn cháu thích nhất. Hôm nay cháu giúp dì chạy đi chạy lại như vậy nhất định rất vất vả, cháu muốn ăn gì thì nói với dì."
"Dì, không được rồi, cháu về nhà ăn cũng được, không cần phiền toái như vậy đâu." Hàn Mai Mai khách khí cự tuyệt.
"Mẹ tôi đều đã nói như vậy, cô cùng đi đi." Ngụy Nhất Minh đột nhiên nói.
Hàn Mai Mai nhìn anh ta một cái, lúc này điện thoại điên cuồng vang lên.
Hàn Mai Mai móc ra vừa thấy trên màn hình xuất hiện chữ Thần Dật, nhìn thời gian, hiện tại đã qua giờ tan tầm hơn một tiếng rồi, Hàn Mai Mai do dự một chút, sau đó nói với mẹ Ngụy, "Thật có lỗi, cháu nghe điện thoại một chút."
Hàn Mai Mai đi vài bước,nghe điện thoại.
"Hàn Mai Mai, em không có ở công ty, giờ em đang ở đâu?" Ngữ khí Lạc Thần Dật khó chịu liền truyền tới.