Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thoáng cái đã sắp năm năm trôi qua. Trong năm năm đó, dựa vào sự cố gắng và bản lĩnh, Bạch Thuần Hy liên tục thi đậu các kỳ thi vượt cấp.
Ở Đại học K, cô nổi tiếng là thiên tài, nhưng cô lại không hề vì thế mà tự mãn, kiêu ngạo. Cô vẫn luôn hoà đồng cùng mọi người, nên dù nhỏ tuổi nhất trong số những người học cùng khoá nhưng ai cũng tôn trọng và quý mến cô.
Bạch Thuần Hy không chỉ có nhân duyên bạn bè rất tốt, cô còn là học trò cưng của Giáo Sư Smiler, vị giáo sư mà theo lời thiên hạ đồn rằng:
"Thà đắc tội Hiệu Trưởng cũng không nên chọc vào GS. Smiler"
hay
" Được GS. Smiler công nhận thực lực còn hơn mười cái bằng tốt nghiệp loại ưu của Đại học K" ....
Nói cho cùng thì dù như thế nào, trong suốt thời gian qua cô cũng đã không ngừng nỗ lực phấn đấu, dành hết tâm trí cho việc học. Cũng nhờ tâm lí kiên cường như vậy, trong những năm qua, cô đã đạt không ít thành tựu. Ngoài khoa Quản trị kinh doanh ra cô còn học thêm rất nhiều thứ. Ví dụ như thiết kế thời trang - trang sức, luật, các thứ ngôn ngữ phổ biến...
Việc học tập căng thẳng liên tục khiến cô bỏ ngoài tai những lời ong bướm, những lá thư tỏ tình gởi với cô nhưng cô điều dùng cách khéo léo từ chối hết.
Lúc này cô chẳng dư tinh lực yêu ai, lại càng không muốn yêu ai!
Bao nhiêu sức lực cô đều dồn hết vào việc học. Không ngại khó mà tìm tòi nghiên cứu. Đó cũng là một trong những điều làm cho mọi người thêm tôn trọng, ngưỡng mộ cô hơn.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời trong xanh cao cao, nắng nhẹ nhàng ấm áp, mây trắng muốt mềm mại bay bay... Cô quyết định đi đến ngân hàng rút ít tiền mặt. Những ngày gần cuối kì học, tín chỉ càng lúc càng nặng, tiền mới rút đều nhanh chóng bị dùng hết.
Bạch Thuần Hy cũng vì chuyện này canh cánh trong lòng một hồi lâu. Cô vẫn còn chưa kiếm ra tiền đâu mà! Nhìn nó cứ như vậy bay khỏi tay lòng cô đều muốn đứt thành từng khúc rồi!
Bạch Thuần Hy vừa cắn môi vừa nghĩ, cứ như vậy đã đi đến ngân hàng. Trời cũng đã trưa, nên lúc này trong ngân hàng khá vắng. Chỉ là vẫn còn vài người đang làm giao dịch nên Bạch Thuần Hy đành ngồi trên dãy ghế chờ đến lượt mình, vừa nhàm chán cô nhìn ra phía cửa.
A! rốt cuộc là cô nhìn thấy cái gì?
Ngoài cửa có một tốp người lao vào, trên mặt còn bịt vải đen, trên tay cầm súng. Chưa ăn qua thịt trâu chứ cũng nhìn biết con trâu hình dạng ra sao. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm, cô xui xẻo đụng phải cướp ngân hàng a...
Lão thiên! Ông nói cho con biết con đã làm sai điều gì đi... Bạch Thuần Hy âm thầm kêu gào đến chín tầng mây nhưng lại chẳng có ai thèm trả lời cho cô. Thay vào đó là còn có nhiều người kêu dũng mãnh hơn cô rất nhiều.
"Cướp!!!"
"Aaaaaaa..."
Từng tiếng thét la cùng với tiếng cảnh báo của bọn cướp. Một tên đứng gần quầy thu ngân la lên:
"Im lặng không tao bắn! Mày..."
Hắn chỉ một nhân viên ngân hàng trước mặt.
"Gom hết tiền mặt vào trong túi này cho tao. Nhớ, dám báo động tao bắn nát sọ"
Anh chàng nhân viên bị dọa kia run lẩy bẩy, vội vàng tiếp nhận cái túi bắt đầu gom tiền trong quầy.
Đúng lúc này...
"Mẹ ơi! Con sợ... ô...ô..."
Bên cạnh Bạch Thuần Hy vang lên tiếng khóc của một cậu bé.
"Ngoan nào! Đừng sợ cục cưng có mẹ ở đây!"
Bạch Thuần Hy nhìn sang thì thấy một bé trai khoảng sáu hay bảy tuổi rất đáng yêu, bên cạnh là một thiếu phụ ăn mặc sang trọng tầm 30 tuổi rất đẹp.
"Oa, người đẹp!"
Một tên có con mắt chột nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp liền nổi lên máu dê muốn đùa giỡn. Người của thiếu phụ run lên. Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía tên cướp. Cậu bé như cảm nhận được điều gì lại tiếp tục khóc dữ dội.
"CMN, khóc cái gì mà khóc, còn khóc tao bắn chết bây giờ"
Nghe lời đe doạ cậu bé lại càng khóc. Bạch Thuần Hy lúc này vô cùng lo lắng, nếu cậu bé tiếp tục khóc thế nào bọn cướp cũng làm bừa. Cô định quay sang dỗ dành cậu bé nhưng đã thoáng thấy tên cướp đứng đầu kia dường như hết kiên nhẫn. Hắn hướng họng súng về phía đứa bé.
Trong lòng Bạch Thuần Hy thầm kêu to hai tiếng không ổn, cô gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Chết tiệt! Phải làm sao bây giờ?
Bạch Thuần Hy rủa thầm một câu thì vừa lúc thấy tên cướp bóp cò. Chẳng còn thời gian suy nghĩ cô liền lao qua che cho đứa trẻ.
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng... Thế giới hoàn toàn im lặng. Sau đó là hàng loạt tiếng hét, tiếng khóc, tiếng la... huyên náo ồn ào.
Bạch Thuần Hy che trước mặt đứa trẻ và mẹ bé. Một bên ngực đau nhói. Vừa mở miệng định an ủi đứa bé một tiếng nhưng chỉ kịp há miệng thở dốc, sau đó trước mắt một mảng màu đen, cô mất đi tri giác.
Trước khi hoa hoa lệ lệ mà ngất đi thì cô cảm thấy số mình đúng thật là đen vô cùng. Không phải chỉ đi đến ngân hàng cách nhà chưa đến 1km thôi sao? Vì cái gì mà đã gặp cướp mà còn là bị thương, lần sau trước khi ra khỏi nhà cô phải xem ngày mới được...
Hôm nay nhất định là thứ 6, ngay 13.....