Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Nhạc vô cùng ngạc nhiên khi nhìn bàn thức ăn mình vừa phụ dọn lên bàn, khiến cô không khỏi cảm thán:
"Tiểu Hy giỏi thật! Một mình em làm ra bao nhiêu là món thế này. Chẳng bù chị chẳng thể nấu được món gì ngoại trừ trứng chiên... Tương lai ai mà cưới được em chắc sướng chết mất. Vừa đẹp vừa giỏi lại còn nấu ăn ngon nữa. Ai mà không cưới được em chắc hối hận chết mất a."
Vừa nói Âu Nhạc vừa liếc mắt nhìn về phía " ai đó " đang ngồi trên sofa xem TV với Hà Kiệt.
Âu Thiên Hạo không có khả năng không hiểu chị gái mình đang nói bóng gió chuyện gì. Ngoài mặt hắn không ra vẻ gì nhưng không thể kiềm chế mà trêu ghẹo con rùa nhỏ một phen:
"Cũng phải xem người đó là người nào..."
Bạch thuần Hy đen mặt, chị gái a chị làm ơn nhìn lại mình đi. Thân phận chị là gì mà còn đòi vào bếp. Nấu được trứng chiên cũng là hay rồi.
Còn tên khó ưa kia, ý hắn là sao hả? Mà thôi kệ dù gì đối với cô chuyện hôn nhân vẫn còn xa lắm. Hiện tại cô chưa nghĩ đến...
"Dọn xong rồi mọi người đến ăn thôi. Nhạc Nhạc, chị với Tiểu Kiệt thử xem món ăn em làm có ngon không?"
Khi mọi người đã ngồi hết vào bàn thì cũng bắt đầu động đũa. Âu Nhạc và Tiểu Kiệt vừa ăn khen không thôi
"Món này ngon ghê luôn. Ăn không thấy ngán như ở nhà hàng nấu mẹ nhỉ. Chị Tiểu Hy thật giỏi..."
Hà Kiệt vừa vươn đũa gắp đồ ăn vừa không tiếc lời khen.
" Đúng nha, Tiểu Hy em nấu công nhận rất ngon nha. A Hạo em nói xem , món ăn rất ngon đúng không? Tiểu Hy thật là giỏi..."
Âu Thiên Hạo híp mắt nghĩ thầm "Quả là ngon! Rùa nhỏ này cũng khá." Nhưng ngoài miệng lại không nóng không lạnh nói.
"Ừm. Cũng tạm!"
Âu Nhạc thật là tức muốn phun một búng máu mà. Mình rõ ràng mình đang cố vẽ đường cho hưu chạy thế mà không ngờ con hưu này nó lại ngang ngược như thế chứ.
Chậc... Kiểu này biết khi nào mới có em dâu đây? Bạch Thuần Hy chỉ cảm thấy choáng váng. Đôi mắt sắc lẻm liếc nhìn người miệng thì nói cũng tạm mà cái bản mặt hắn lại ra vẻ như đang hưởng thụ thức ăn ngon như thế kia làm gì.
Đang tính chọc tức mình à? Dù sao sắp tới cũng không còn cơ hội gặp nữa nên không cần thiết phải kiêng kị gì. Chê món ta nấu thì ta không cho người ăn.
Nghĩ là làm. Hễ Âu Thiên Hạo gắp miếng thịt thì là y như rằng Bạch Thuần Hy chọt đũa vào giật lấy miếng thịt. Âu thiên Hạo nhìn miếng thịt mình muốn ăn đang an vị trong miệng Bạch Thuần Hy thì nheo con mắt lại nhìn, khoé miệng nhếch lênmột đường cong khó thấy.
"Con rùa nhỏ này chắc là đang nổi nóngđây. Thú vị thật."
Và thế là trên bàn ăn diễn ra một trận"so đũa" giữa Bạch Thuần Hy và Âu Thiên Hạo. Và dĩ nhiên người thắng luôn là Âu Thiên Hạo...
Bạch Thuần Hy tức đến nghẹn... Giương mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà ửng hồng, hai mắt long lanh nhiễm một tầng nước nhàn nhạt, cái miệng nhỏ dẫu lên,... trong rất dụ hoặc người nhìn.
Những biễu hiện đó đều lọt vào mắt của Âu Thiên Hạo làm hắn sững sờ. Rùa nhỏ lúc tức giận nhìn đáng yêu thế kia, chỉ muốn một ngụm cắn lấy đôi môi anh đào kia mà chà đạp.
Âu Nhạc và Hà Kiệt nhìn tình huống "quỷ dị" trên bàn ăn mà "câm nín". Hà Kiệt ngẩng đầu lên nhìn mẹ rất muốn hỏi nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẹ nên đành tiếp tục im lặng mà ăn cơm.
"Người lớn thật khó hiểu" - Đây là suy nghĩ của Tiểu Kiệt đáng thương của chúng ta...
Bạch Thuần Hy đang rất muốn lên tiếng mắng người thì điện thoại của cô reo lên. Cô đành phải áp chế cơn tức xuống mà ra phòng khách nhận điện thoại.
Là Bạch Thừa Hiên gọi cho cô. Cô vui vẻ bắt máy mà không hề để ý có một kẻ đang đen mặt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vui vẻ của mình khi nhìn màn hình điện thoại, đôi tai còn vểnh lên thật cao để nghe cô nói chuyện.
"Alô! Anh hai."
"Tiểu Hy. Em đang làm gì thế? Đã ăn tối chưa? Tiểu Hy à bao giờ em về thế hả? Mẹ cứ bắt anh phải đi xem mắt hoài thế này chắc anh trốn quá. Em mau về đi có được không? Nếu em về chắc chắn mẹ sẽ vì em mà quên anh đi cũng sẽ không bắt anh đi xem mắt nữa a. Anh sắp chết rồi Tiểu Hy mau về cứu anh đi..."
Bạch Thuần Hy vừa bắt máy thì đã nghe được một tràng dài những câu than thở quen thuộc của ông anh nhà mình.
"Anh hai anh có thôi than vãn đi được không."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Em chỉ có thể nói cho anh biết việc học của em cũng đã hoàn thành rồi nhưng còn một số việc em phải nán lại giải quyết cho xong mới về được. Chưa biết thời gian cụ thể nhưng chắc một tháng nữa em về."
"Thế em không về kịp sinh nhật của mẹ à? Em có thể tranh thủ về kịp sinh nhật mẹ không? Nếu về kịp chắc mẹ sẽ vui lắm."
Bạch Thuần Hy trầm mặt. Cô vốn muốn nói cho anh hai biết nhưng cô có ý định riêng cho nên đành xin lỗi anh hai vậy.
"Em rất muốn nhưng việc này rất quan trọng em không thể bỏ ngang mà về được. Anh hai thay em xin lỗi mẹ nhé."
Đầu dây bên kia im lặng. Cô cũng biết nếu giống như những người khác đi du học thì nghĩ hè hay ngày nghĩ cô có thể bay về nhà nhưng cô từ chối làm điều đó. Cô dồn hết thời gian của mình để học. Hầu như không có ngày nghĩ. Dù rất vất vả nhưng cô không ngại. Tất cả vì tương lai sau này mà thôi.
"anh hai..."
"Anh biết rồi. Tiểu Hy em cũng cố gắng giữ gìn sức khoẻ đừng làm việc quá sức. Cha mẹ và anh chờ em về..."
"Dạ em biết rồi. À mà em không thể về mừng sinh nhật mẹ nhưng mà em có quà cho mẹ nha."
"Quà gì thế cho anh biết được không?"
Bạch Thuần Hy cười bí hiểm:
"Bí mật! Thôi không nói với anh nữa, anh an phận mà đi xem mắt đi nha. bye bye anh!"
Cô không đợi nghe tiếng hét bên kia thì đã cúp máy.
Bạch Thuần Hy cúp điện thoại mà khóe môi vẫn đong đầy một nụ cười, cô quay người lại ngồi xuống bàn, đột nhiên thấy có khẩu vị hơn hẳn. Cũng không thèm chấp nhất đến kẻ đáng ghét nào đó đang ngồi trên bàn ăn nữa.
Âu Nhạc nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, đôi mắt cong lên, dò ý hỏi.
" Chuyện gì khiến em vui như vậy? Bạn trai gọi sao?"
Âu Nhạc vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ " bạn trai " cố tình để Âu Thiên Hạo nghe thấy, quả nhiên người nào đó lập tức sa sầm nét mặt, thoạt nhìn cực kì khó xem.
Bạch Thuần Hy ngược lại không biết hai chị em đang âm thầm so kiếm, quay quay cây đũa nói.
" Là anh hai em gọi. Một tháng sau em có thể về nước rồi!"
" Nga? Hóa ra là như vậy sao? Chúc mừng em, học phần đều xong cả sao?"
" Vâng, tất cả đều xong hết!"
Âu Nhạc cười vui vẻ nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Âu Thiên Hạo với ý tứ cảnh cáo. Xem đi, người ta sắp đi rồi, em không nhanh thì liền mất vợ đó nha!
Âu Thiên Hạo nghe Bạch Thuần Hy nói là anh trai gọi thì thần sắc liền dịu xuống, còn đối với việc Bạch Thuần Hy trở về anh không để tâm. Dĩ nhiên, bởi vì cô muốn chạy sợ cũng chạy không thoát.
Ba người ngồi trên bàn vui vẻ nói hết chuyện này đến chuyệnkhác, nhưng lại không hề hay biết ở nơi cách bọn họ nửa vòng trái đất, một cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng tối, ngón tay nhỏ bé mảnh khảnh lả lướt trên nền điện thoại, giọng nói dễ nghe mượt mà lúc này lại lạnh đến mức đóng băng cùng tia âm độc không buồn che giấu.
" Nghe nói Bạch tiểu thư sắp về nước. Tôi muốn cô ta không còn mặt mũi ở V thị. Tốt nhất là đem tin tức cô ta ra nước ngoài vì phá thai truyền ra đi. Tôi muốn xem, Bạch gia đối với tin đồn này giải quyết thế nào. Nhớ, làm kín kẽ một chút, bị nắm thóp đừng mong tôi ra mặt!"
( mỗ beta có điều muốn nói : Mỗ beta đọc chương này rất vui vẻ vì trừ một số lỗi chính tả và diễn đạt ra không có gì lớn. Nhưng đến khi đọc đến cuối thấy đoạn nhờ viết của mỗ tác giả thì thấy hụt hẫng kinh. Nhìn xem, mỗ tác giả thật biết hành hạ mỗ beta mà. Mà mỗ tác giả này, lời thoại của chị em mình là hai phong cách khác nhau nhỉ? Chị thử xem lại xem ^^ )
(Mỗ tác giả gà mờ: Chậc, có lợi thế là em nên chị phải triệt để "Tận dụng" chứ hả? Dù văn phong hơi khác nhau một chút nhưng diễn đạt đc ý chung là ok rồi. Còn phải dựa vào em dài dài Tiểu Thần đáng yêu ơi... Hắc hắc nhiều khi thấy mình gian trá ghê gớm...hớ hớ(─‿‿─) )