Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng là điên rồi, ta vừa mới bị cái gì chi phối vậy? Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc xem quá nhiều phim và nghe quá nhiều kịch hay sao? Chuyện gì cũng có thể diễn biến theo hướng tình cảm sao?
Còn nói là phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên! Với dáng vẻ vô tâm, không hiểu phong tình của Triệu Dự, làm sao có thể là kiểu người dễ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?
Ta ôm mặt xấu hổ, rồi vội vàng tìm lý do để rút lui.
Ta không biết rằng, sau khi ta đã rời đi rất xa, xa đến mức cái bóng cũng không còn nhìn thấy nữa thì Triệu Dự mới mạnh dạn lau mồ hôi trên trán.
Thật nguy hiểm, suýt chút nữa tâm tư bị bại lộ cả rồi!
Lúc này, ngài Tướng quân béo bước vào, báo cáo tình hình quân sự với Triệu Dự, cuối cùng nói “Ta vừa thấy Mẫn tiểu thư chạy ra ngoài, trông dáng vẻ có vẻ ngại ngùng e thẹn, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương đã đạt được ý nguyện rồi sao?”
Nói xong, hắn còn cười hề hề hai tiếng.
Triệu Dự nhíu mày: “Ý nguyện gì? Ngươi nói nhảm cái gì thế?”
Tướng quân béo đáp lời: “Ngài gần đây vừa đổi chỗ ở tốt cho Mẫn tiểu thư, vừa gọi thợ may trong thành đến may y phục cho cô ấy, còn ra lệnh không được lấy bất kỳ thứ gì trong đoàn thương nhân của cô ấy, chỉ cần cô ấy nói một câu, ngài đã vội vàng lên kế hoạch trêu chọc Lục Kiếm Minh... chẳng phải là ngài đang để mắt đến Mẫn tiểu thư và đang cố lấy lòng cô ấy sao?”
Triệu Dự sững sờ “Rõ ràng như vậy sao?
Hắn ta có chút xấu hổ và tức giận, khoanh tay đi vòng quanh vài vòng, rồi nói với tướng quân béo “Kẻ nào đã biết tâm tư của ta thì tốt nhất hãy giữ kín trong lòng, không được phép tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa lời.”
Tướng quân béo: “Vâng, mạt tướng ngay lập tức sẽ thông báo với toàn quân, không một ai được phép bàn tán chuyện Nhiếp Chính Vương lấy lòng Mẫn tiểu thư.”
Triệu Dự thở phào, gật đầu, rồi đột ngột dừng lại.
Đợi một chút, ngươi vừa nói toàn quân???
Điều đó có nghĩa là toàn quân đều đã nhìn ra tâm tư của ta? Vì cảm thấy có chút ngại ngùng, đã liên tục hai ngày ta không gặp mặt Triệu Dự.
Hắn cũng không đến tìm ta.
Ở một mình quanh đi quẩn lại trong hậu viện nha môn, ta bắt đầu cảm thấy buồn chán, trong đầu lóe lên suy nghĩ không biết có nên cầu xin Triệu Dự thả ta đi hay không.
Hắn có vẻ như đã chán với việc dùng ta và nữ chính để trêu chọc Lục Kiếm Minh rồi.
Còn về chuyện Triệu Dự nói, muốn để ta theo quân đội của hắn trở về Bắc Quốc, ta chẳng muốn đi chút nào. Hai nước vừa đánh nhau xong, ta mà theo quân đội của hắn há chẳng phải quá dễ gây hiểu lầm hay sao, nếu tin tức truyền về Nam Quốc, triều đình Nam quốc lại nghĩ ta là gián điệp thì sao?
Dù sao thì gia đình ta vẫn ở Nam Quốc.
Quyết định xong, ta chuẩn bị đi tìm Triệu Dự để cầu xin hắn.
Ta còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, từ tường thành đã truyền đến tiếng trống ra trận vang ầm ầm như sấm, trong nha môn cũng trở nên náo loạn.
Lục Kiếm Minh hắn đã chủ động tấn vào công thành.
Vào lúc này Lục Kiếm Minh tấn công vào thành không hề có lợi thế, lựa chọn tốt nhất của hắn ta vẫn là nên tiếp tục chờ viện binh.
Nhưng hắn ta vẫn tập hợp binh lực phát động tấn công.
Khẩu hiệu hô lên là “Báo thù cho phu nhân.”
Có lẽ cái ch/3t của nữ chính đã khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra người mình yêu thật sự là ai.
Ta có chút khó hiểu, cả Nam Quốc không còn nhân tài nào khác hay sao? Tại sao lại tôn vinh Lục Kiếm Minh làm chiến thần hộ quốc?
Không bàn đến tài nghệ đánh trận của hắn ra sao, nhưng chỉ riêng việc lúc này, hắn đem mạng sống của vô số binh sĩ để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân cũng đủ chứng minh hắn ta thật sự hành động quá bốc đồng.