Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cách chỗ Hạ Tuyết không xa là hai bóng hình, một lớn, một nhỏ, xung quanh còn có rất nhiều người đang đứng xem ...
Bóng hình nhỏ thuộc về một cô bé. Cô bé rất mập, tóc thì được thắt hai bím làm xoăn lọn, chiếc váy màu hồng xoè rộng trên người lại càng làm nổi bật cơ thể “thừa cân” thật trầm trọng . Khuôn mặt của cô bé chề ra, bĩu lại, tay khoanh trước ngực, chân dậm dậm như thể đang giận dữ một việc gì đó. Đối diện với cô bé là một người phụ nữ còn phì nệ hơn cả, khuôn mặt bà ta chát cả một đống phấn, lại còn tô son đỏ chói, cái váy màu vàng sặc sỡ thật kệch cỡm khiến cho khi bà ta di chuyển thân hình mập ú cứ lắc đi lắc lại tựa như cái chuông lớn ở nhà thờ Đức Bà Pari .... Thật sự muốn làm cho người ta thổ huyết cả ra đất hết!
Chân bà ta hung hăng đá về phía trước, giống như đang phát tiết lên một cái gì đó... Đứa trẻ thì cứ quay mặt đi, môi càng chề ra, trông đầy hờn dỗi. Người phụ nữ thấy vậy càng đạp vật thể dưới đất hung hăng hơn, giọng nói chua chát vang lên khiến người đi đường đi qua cứ phải bịt tai lại:
“ Mày chốn này! Mày chốn này... Dám làm con gái bảo bối của bà buồn hả...”
Hành động của bà ta khiến Hạ Tuyết hướng sự chú ý của mình tới cái vật đen đen đang bị bà ta dày xéo dưới chân. Vật đó rất nhỏ, nhìn từ góc độ của cô thì trông chả khác gì một túm lông đen đúa, bẩn thỉu. Người phụ nữ vẫn dốc toàn lực dẫm lên vật đó, mặc cho nó phát ra những âm thanh “ ăng ẳng” đầy yếu ớt, rồi lịm dần đi. Vậy mà bà ta vẫn không chịu ngừng động tác, thâm chí còn có vẻ hưng phấn hơn nữa...
Sắc mặt Hạ Tuyết đanh lại, rồi không suy nghĩ cô quay đầu nhanh nhạy tiến về phía sau . Người phụ nữ vẫn hăng say đạp, không hề để ý đến thân ảnh màu đen chồm đến,rồi trong một khoảnh khắc, một cước đá thẳng vào khuôn mặt béo phệ của người phụ nữ.
“ Á!!!” Tiếng kêu thảm thiết chuyền ra, cả thân thể phục phịch của bà ta văng ra xa mấy mét, lăn lông lốc như một cái thùng phi rồi đâm vào gốc cây nơi vệ đường.
Không hẹn nhau, sắc mặt tất cả những người qua đường đã xám đen lại. Họ khiếp sợ nhìn về phía người phụ nữ đang nằm rên rỉ trên mặt đất rồi lại ái ngại hướng về phía thiếu nữ đang ngang ngạnh đứng chống tay phía đối diện. Lòng cảm nhận được một trận hỗn chiến sắp sửa xảy đến!
Nhưng Hạ Tuyết chẳng mảy may bận tâm đến chuyện đó, ánh mắt lại chỉ tập trung nhìn vào con chó dưới chân. Con chó rất nhỏ, cả cơ thể đen kịt, đầy sứt sẹo, đôi mắt nhắm chặt, nằm thở thoi thóp trên mặt đất, thấy Hạ Tuyết đến gần, nó hướng mặt, phát ra những tiếng rên “ ư...ử” đầy tội nghiệp rồi lại gục xuống.
Khuôn mặt Hạ Tuyết trong phút chốc liền tràn đầy sự thương cảm, hận thù với con chó vừa nãy cũng biến mất tiêu không một dấu vết. Cô cúi đầu, toan nhấc nó lên khỏi mắt đất thì một giọng nói the thé, chói tai quen thuộc lập tức truyền đến:
“ Con khốn nạn! Mày tính làm gì ? Muốn chết hả?”
Hạ Tuyết vẫn không ngẩng đầu, chỉ chầm chậm chạm vào con chó. Nó thật nhỏ bé và yếu ớt đến độ cô chỉ mới đặt tay lên thì cơ thể nó đã run bần bật. Hạ Tuyết thở dài, cô lấy bộ quần áo ở trên tay ra, ẵm con chó vào lòng trong vòng tay mình rồi phủ cả bộ quần áo lên người nó. Xong xuôi đâu đấy Hạ Tuyết dợm bước rời đi, bỏ lại khuôn mặt ngỡ ngàng của hai mẹ con ở phía sau lưng.
Cô bé váy hồng thấy Hạ Tuyết đưa con chó đi thì kêu ré lên:
“ Chị kia! Ai cho chị lấy LuLu của tôi, mau trả nó lại đây...!”
Nhưng lời nói vừa đến nửa miệng, Hạ Tuyết đã không chút nhân từ nào mà quay đầu, ánh mắt như cắn nuốt khiến cho cô bé mặc váy hồng hoảng sợ vô cùng, chạy về phía người phụ nữ béo ú đã bò đậy khỏi mặt đất, mếu máo:
“ Oa... Oa!!! Mẹ ơi... Chị kia... Chị kia bắt nạt con..!”
Người đàn bà ôm đứa trẻ vào lòng, ánh mắt bà ta long sòng sọc, tựa như một con hổ hung ác, rồi cả thân thể phì nộ của bà ta lao lên, tóm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, hét với một giọng nói đủ để làm nổ tung cả cái bờ sông này:
“ MÀY.... ĐỨA THỐI THÂY NÀY...SAO DÁM BẮT NẠT CON TAO HẢ”
Rồi không báo trước, bàn tay to bè của bà ta hướng đến, thẳng tiến vào khuôn mặt của Hạ Tuyết. Đám đông đứng xem đồng loạt nhắm mắt, chờ đợi một tiếng hét chói tai vang lên.
Quả nhiên, không phụ lòng khán giả, một tiếng kêu như heo bị chọc tiết tràn ra. Ai ai cũng đều nghĩ một thân ảnh nhỏ bé đã nhẹ nhàng đạp đất rồi, so với sức mạnh của tảng thịt kia thì cô gái đáng thương ấy chắc đang nằm còng queo, mặt đầy vết tích, thật may là bọn họ không chen chân vào chuyện này,nếu không thì chắc người đang nằm trên mặt đất là bọn họ mất .
Không chờ đợi lâu, Đám đông nhất loạt mở mắt, nhưng thật ngạc nhiên tiếng kêu ấy không phát ra từ phía cô gái mà lại xuất hiện từ cái thùng phi di động đang nắm lấy tay cô.
À mà không...giờ phải đảo ngược vị trí mới phải...
Cô gái thản nhiên đứng đó, khuôn mặt thật bình tĩnh, không một gợn sóng. Một tay cô ôm con chó nhỏ vào lòng, tay còn lại tóm chặt lấy cánh tay của người đàn bà rồi ra sức vặn...
“ Áhhhh.... Đau quá! Buông tao ra... Con chó cái này”
Hạ Tuyết nheo mắt nhìn bà ta, khoé môi cong lên giễu cợt :
“ Này, mụ béo... Ăn nói có văn hoá một chút đi... Con bà đang ở đây đấy..!”
Mụ ta quay lại, hất hàm nhìn cô, đôi mắt toé lửa giận dữ, nói rồi bà ta cố gắng dùng sức giằng ra khỏi tay Hạ Tuyết nhưng đều vô dụng. Cô bé áo hồng ở bên cạnh thấy vậy, lấy tay đập đập vào người Hạ Tuyết, kêu lên:
“ Chị kia! Ai cho chị làm thế với mẹ tôi... Con chó ấy của tôi... Trả lại...”
“ CÂM MIỆNG LẠI.... RANH CON!!”
Hạ Tuyết gằn từng chữ, dùng ánh mắt giết người không chút lưu tình nhìn vào cô bé váy hồng. Quả thật! Bình thường cô vốn là người rất yêu trẻ con, nhưng cả cuộc đời này cô chưa bao giờ gặp một đứa trẻ làm cho cô thấy ngứa mắt như bây giờ, nhìn qua cũng biết là một đứa trẻ được nuông chiều. Thật sự là hỗn xược mà...!
Đứa trẻ thấy Hạ Tuyết mắng mình thì lại tiếp tục mếu máo, người đàn bà thấy vậy liền trừng mắt với Hạ Tuyết:
“ Mày... Ai cho mày bắt nạt con tao...mày có biết tao là ai... Á..á...”
Người phụ nữ đang dùng giọng kẻ cả doạ nạt thì bỗng kêu ré lên, thì ra Hạ Tuyết đã tăng lực, vặn chặt bàn tay bà ta. Thậm chí, chỉ cần cô dùng thêm chút sức nữa thôi, với khả năng của mình, tay người đàn bà kia khẳng định sẽ không còn.
Người đàn bà ứa nước mắt, đau thấu xương tuỷ, con bé này quá khoẻ, đến độ chỉ một bàn tay cũng có thể làm cho bà ta đau đớn như vậy, nếu...nếu bà ta không làm gì thì cánh tay này có lẽ sẽ bị phế mất:
“ Này... Dừng...dừng đã, mày thả tao ra... Có gì khắc nói..!!”
Hạ Tuyết nheo mắt, khoé môi cong lên một tia cười lạnh, nghĩ ngợi một lúc rồi nhún vai:
“ Được thôi! Nhưng... bà phải xin lỗi tôi !”
“ Cái gì!!!” Mụ ta hét lên “ Tại sao tao phải xin lỗi mày hả? Con chó... Á...Á”
Những tiếng la thất thanh lại một lần nữa truyền đến, vang vọng khắp bờ sông, Hạ Tuyết gằn giọng:
“ Mụ béo... Tôi đã nhắc nhở bà phải cẩn thận lời nói kia mà! “
“ Á... Á... Được...được “ Bà ta van xin” Xin lỗi... Cô cho tôi xin lỗi...xin lỗi mà!”
Hạ Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng thả bàn tay người phụ nữ ra. Cảm giác được sự buông lỏng, bà ta giằng ra khỏi tay Hạ Tuyết nhưng cơn đau nhức truyền đến quá nhanh khiến bà ta khuỵu xuống, một tay còn lại đưa lên, xoa bóp cánh tay bị bóp chặt đến tím bầm. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào Hạ Tuyết đầy thù hận nhưng cũng mang vài phần kiêng dè...
Hạ Tuyết bất giác cười cười, như thể không để ý đến thái độ đó của bà ta, cô xoay người, toan bỏ đi. Người đàn bà thấy vậy thì ngẩng mặt, tay chỉ vào con chó đang nằm trong lòng bàn tay Hạ Tuyết rồi hô lên :
“ Cô không được mang nó đi !”
Hạ Tuyết dừng bước, rồi quay đầu lãnh đạm hỏi lại:
“ Tại sao ?”
Người đàn bà thấy vậy thì hít sâu một hơi:
“ Con chó đó là của gia đình tôi. Tôi...tôi mua cho con gái, đang đưa nó đi bộ thì con chó dằng xích chạy đi. Vậy nên cô không có quyền mang nó đi...”
“ Vậy hả ?” Hạ Tuyết hất hàm, nếu như là cô thì không chỉ giằng xích đâu mà sẽ cắn chết hai mẹ con này cơ !
“ Đúng rồi!” Bà ta tiếp lời“. Cho nên xin cô hãy trả lại nó cho tôi. Tôi sẽ đối xử với nó thật tốt!”
Hạ Tuyết nhăn mặt, nhìn con chó trong tay, nhẹ nhàng mở miệng:
“ Tôi có thể trả con chó!”
Trong thoáng chốc, dường như hiểu được câu trả lời này của Hạ Tuyết, con chó ngẩng đầu, phát ra những tiếng rên “ư...ử “ đầy tuyệt vọng, cơ thể theo đó tiến sâu vào người Hạ Tuyết, dụi dụi, cứ như thể cô là cái phao cứu sinh duy nhất của nó vậy...!
Hạ Tuyết vì hành động này của con chó mà cười lạnh. Ánh mắt nheo lại nhìn hai mẹ con đang đứng trước mặt mình, giọng nói nhẹ bẫng:
“ Nhưng tôi càng muốn có nó hơn!”
Nói đoạn cô thò tay vào trong túi, ném vào người đàn bà một vật gì đó rồi rẽ đám đông, nhanh chóng bỏ đi..
Cô bé mặc váy hồng thấy vậy thì lập tức khóc to lên, toan đuổi theo đòi lại con chó, nhưng ngay lập tức một giọng nói the thé truyền ra, kéo giật cô lại:
“ Linh Linh đứng lại cho mẹ! Không cần đuổi theo !”
Cô bé váy hồng kinh ngạc, không thể tin nổi. Cô bé nhớ trước đây cô bé muốn có thứ gì thì mẹ sẽ nhanh chóng xuất hiện, đòi lại cho cô. Vậy mà lần này mẹ lại không có phản ứng gì, thậm chí còn để cái chị kia mang LuLu đi mất.... Không chịu.... Cô bé không chịu...
Nhưng người phụ nữ đâu còn để ý đến cảm nhận này của con gái bà ta. Ánh mắt sáng như sao giờ đây chỉ tập trung vào tờ ngân phiếu trị giá 100 ngàn đô trước mặt. Trời ơi! Số tiền này thì không chỉ là một con chó, 100 con còn được nữa là... Thật sự là làm cho bà ta rét run... Một người có thể bỏ ra một số tiền đổi đời như thế này chỉ để mua một con chó thì không biết còn có thể làm cái gì nữa đây...
Nghĩ đoạn bà ta đứng dậy, kéo tay cô bé váy hồng đi về phía sau rồi đơn giản nói một chữ:
“ Về...!!!”
Cô bé váy hồng mở to mắt, sự uỷ khuất ngập tràn, chân đạp đạp như cố thoát khỏi tay người đàn bà, giọng điệu gào to của một đứa trẻ được nuông chiều:
“ Con không chịu.... Con không chịu đâu... Mẹ trả LuLu lại cho con... Hu...hu..!!!”
“ Ngoan nào, Linh Linh...” Bà ta an ủi” Mẹ sẽ mua thêm nhiều LuLu cho con nhé...!”
“ Không...con không chịu đâu, mẹ trả LuLu cho con cơ!” Cô bé khóc thé lên, tay chân càng thêm vung vẩy tứ tung...
Người đàn bà thấy vậy thì thở dài, không nói nhiều chỉ một mạch kéo cô bé đi ra khỏi đám đông. Thật dự là giải thích cũng bằng thừa, tính cách con gái bà...bà hiểu rõ hơn cả!