Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
_Im lặng đến rợn người
_Im lặng đến nghẹt thở
_Im lặng đến không có hồi âm
Hạ Tuyết chết điếng người ngồi trên chiếc giường lớn, ánh mắt màu sương mù đờ đẫn nay càng thêm mờ ảo. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm tưởng trời đất như quay cuồng, sự sắc bén ngày thường cũng tiêu tan chỉ còn lại một nỗi hoang mang cực độ...
Hiện thực nhoè đi và nỗi kinh hoàng bỗng choán đầy tâm trí... Hạ Tuyết không còn nghe, không còn thấy, cũng như không còn cảm nhận được điều gì nữa.... Cho nên cô không nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của Mẫn Đường, không nhìn thấy vẻ mặt cúi gằm đầy ái ngại của Ronald và cũng không cảm nhận được ánh nhìn đầy đau đớn của anh trai cô... ( Câu này lấy từ tài liệu văn Vợ chồng A Phủ đấy ;)))
Cô chỉ biết cúi gằm mặt, tự động chìm vào trong thế giới riêng của mình.
.....
“ CÁI GÌ! HẠ TUYẾT MANG THAI !!!” Mẫn Đường kinh hoàng hét lên, tiếng gầm của cô như vang vọng khắp căn phòng, kéo theo đó là sắc mặt xám xịt của Hạ Nhâm đang trừng trừng nhìn Hạ Tuyết...
“ Phải ! Chính xác là đã được hai tháng nay rồi !” Ronald tiếp lời rồi lại phức tạp nhìn Hạ Tuyết...
“ Hai tháng...” Mẫn Đường giật nảy mình,sự bình tĩnh, lãnh đạm ngày thường cũng biến mất. Trí nhớ của cô trong phút chốc như một cơn gió, kéo Mẫn Đường trở về quá khứ. Sững người, như nhận ra một điều quan trọng, cô nhìn Hạ Tuyết, run rẩy :
“ Hạ...Tuyết!!! Là...là lúc đó phải không ? Trong buổi tiệc của Mẫn Cung....CÓ PHẢI KHÔNG ? “
Âm cuối cùng Mẫn Đường như hét lên, truyền đến tai Hạ Tuyết khiến cô càng thêm sững sờ...
Đến lúc này đây Hạ Tuyết mới dần dần có lại ý thức, đầu óc cứ thế xoay vần như một guồng quay vô định không hồi kết... Trong đầu lại lờ mờ hiện ra một bóng hình mờ ảo...
Đúng rồi, người đàn ông đó...!!!
Bá khí ngút trời, mạnh mẽ, vang dội, dày vò cơ thể cô hết lần này tới lần khác không chịu buông tha...
_Là hắn sao ? Chẳng lẽ là hắn sao ?
_Cô đã có thai với hắn ư ?
_Một kẻ mà đến cả tên cô còn chẳng biết, thậm chí...cô còn không nhớ nổi khuôn mặt của hắn trông như thế nào ?
Vậy mà kết quả của cuộc tình một đêm đó là như thế này sao ?
Vậy thì bây giờ....cô phải làm sao đây ?
Suy nghĩ mông lung, Hạ Tuyết không để ý đến một lực mạnh kéo giật mình lại, ngay sau đó là một đôi mắt sương mù đỏ au xuyên thấu tâm hồn nhìn chằm chằm vào cô. Trong ánh sáng ban mai buổi sớm, giọng điệu của Hạ Nhâm vang lên đủ để huỷ diệt tất cả :
“ Tuyết Nhi... Thế...thế này là sao ? Em mau nói đi ! Chuyện này không phải là thật, phải...phải không ?”
Hạ Tuyết bất giác sững người, hướng mắt về phía khuôn mặt đau đớn của Hạ Nhâm. Anh vừa mong cô nói gì chứ ? Nói rằng cô không mang thai sao ? Kết quả đã rõ ràng như thế, đâu phải muốn chối bỏ là được đâu ?
Nghĩ vậy, cô bèn mỉm cười, nụ cười đẹp mê hồn khiến Hạ Nhâm càng thêm sững sờ.... Bởi trong cái khoảnh khắc ấy, anh đã bắt gặp lại cái màu bàng bạc kiên định của Hạ Tuyết, một màu sắc anh vốn ngưỡng mộ nhưng giờ đây chỉ càng khiến anh thêm sợ hãi :
“ Anh nghe Ronald nói rồi đấy ! Em mang thai rồi !”
“ TUYẾT NHI...!!!” Hạ Nhâm không tin nổi vào tai mình rống lên, ánh mắt anh tựa một con sói bạc hung ác đang gầm rú, rốt cuộc không nhịn được bèn gào lớn :
“ Hắn ta là ai... Là ai hả ? “
“ Em không nhớ !” Hạ Tuyết nhún vai, không trốn tránh tiếp lời...
“ Nói dối, Tuyết Nhi em đang nói dối anh... Em biết hắn là ai phải không ? “
Hạ Nhâm dần mất hết kiên nhẫn, trên khuôn mặt đang mang vẻ đau đớn nay còn có một ý muốn giết người cùng cực... Anh muốn biết tên khốn nạn đó là ai, cái kẻ đã hãm hại em gái anh, khiến con bé phải mang thai như thế này ! Anh muốn giết hắn, muốn băm vằm hắn ra thành từng mảnh, khiến hắn sống không bằng chết.
Có lẽ chỉ như vậy, nỗi nhức nhối trong lòng anh mới được giải thoát...
Thế nhưng, khác với thái độ phẫn uất của Hạ Nhâm, Hạ Tuyết lại chỉ bình thản đối diện. Không phải là cô không lo lắng, nhưng nếu bây giờ tỏ thái độ ra thì cô chỉ càng cảm thấy hổ thẹn hơn với chính mình.
Kêu gào, khóc lóc để làm gì nếu như chính cô là người chủ động tìm đến người đàn ông đó, tận hưởng vòng tay của hắn ta, những khoái cảm mà hắn ta mang lại !
Phải, dù say nhưng cảm nhận của cô vẫn rất rõ ràng....
Cô không phủ nhận người đàn ông đấy đã gieo cái mầm mống này vào người cô, nhưng cô cũng càng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình trong chuyện này. Đây, chính là cô tự tìm lấy, sẽ thật hổ thẹn nếu cô đau khổ vì nó !
Thái độ im lặng của Hạ Tuyết khiến Mẫn Đường không nhịn được, hỏi lại :
“ Hạ Tuyết, rõ ràng cậu nói hôm đó cậu uống rượu ở pub rồi ngủ say ở một khách sạn ven đường cơ mà ! Sao cậu không nói cậu đã ở cùng một người đàn ông...”
“ Mẫn Đường..” Hạ Tuyết lên tiếng cảnh cáo “ Cậu quản quá nhiều rồi đấy ! Tôi làm gì, hay đi đâu, không đến phiên cậu hỏi!”
“ Cậu... Hạ...Tuyết, cậu thật quá quắt”
Mẫn Đường tím mặt, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt, khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ không giữ nổi bình tĩnh, nhưng Hạ Tuyết lại chỉ nhàn nhạt giương mắt về phía Hạ Nhâm, cuối cùng cô bật cười lấy lệ :
“ Xì ! Anh hai sao mặt anh khó chịu vậy ! Ăn phải gì hỏng sao ?”
“ Tuyết Nhi! “ Hạ Nhâm không thể hiểu nổi nhìn em gái mình, đến lúc này mà cô còn cười đùa được sao ? Sao cô lúc nào cũng vậy cơ chứ ! Từ nhỏ đến giờ, sao vẫn không chịu thay đổi. Đến đây, Hạ Nhâm bỗng nhớ lại một chuyện trong quá khứ...
Lúc đó là vào một ngày mùa xuân ấm áp vào khoảng 11 năm trước kia. Đó cũng là ngày mà mẹ anh qua đời, khi ấy Hạ Tuyết chỉ mới 6 tuổi còn anh thì 11, dù nhỏ như vậy nhưng bọn họ sớm đã phải chịu cảnh mồ côi mẹ. Lễ tang hôm ấy, trong khi mọi người ủ dột và buồn bã thì chỉ có mình Hạ Tuyết là thản nhiên nở nụ cười, cô kể chuyện vui cho anh nghe, chọn hoa thuỷ tiên đặt bên mộ mẹ và tâm sự rất nhiều với cha. Mọi người khi ấy đều nói, Hạ Tuyết còn quá nhỏ, không ý thức được mọi chuyện xung quanh như thế nào, nên không đau buồn cũng là chuyện thường tình.
Thế nhưng, chỉ mình anh biết, từ ngày mẹ mất, Hạ Tuyết ngày nào cũng dành một tuần lén đến mộ bà, mặc dù khi ấy cô mới chỉ 6 tuổi. Cô cũng học tập trồng nhiều hoa thuỷ tiên hơn, đọc đi đọc lại cuốn sách mẹ cô hay đọc hoặc đơn giản chỉ là mang cà phê cho cha vào mỗi buổi sáng. Anh biết, cô đang làm lại những việc mà mẹ vẫn hay làm cũng như một cách riêng của cô để trân trọng bà.
Thế nhưng, duy chỉ có một điều Hạ Tuyết không bao giờ làm là cô không khóc, cô không bao giờ khóc dù chỉ là lén lút. Cô mạnh mẽ, tự tin và quyết đoán, luôn muốn làm cho những người xung quanh mình cảm thấy vững vàng. Nếu không nhờ cô, có lẽ cả anh và cha sẽ còn rất lâu mới quên được cái chết của mẹ, nếu không nhờ cô, Dương gia vẫn mãi chỉ là một gia tộc nhỏ bé, thấp kém và nếu không có Hạ Tuyết, cuộc đời có lẽ sẽ thiếu đi một sắc màu thú vị của riêng nó.
Hạ Tuyết là như thế ! Quá mạnh mẽ và ngoan cường đến khó hiểu cũng như lúc này khiến lồng ngực Hạ Nhâm quặn thắt. Bởi thà rằng anh nhìn cô đau khổ còn hơn níu giữ tất cả những ưu tư trong lòng ,sự mạnh mẽ luôn cần thiết nhưng đôi khi sẽ chỉ càng khiến cho con người ta rơi vào trạng thái cô đơn, mệt mỏi mà thôi ! Nếu vậy thì thà rằng cứ như một người bình thường, để mọi thứ trôi qua vô định đi, không phải tốt hơn sao ?
Nhìn khuôn mặt đau đớn của Hạ Nhâm, Hạ Tuyết như sững lại, rồi cô bèn mỉm cười, trấn an :
“ Hạ Nhâm, em không nói dối, em đúng là có đến quán bar của Houston uống rượu, sau đó em có đi theo một người đàn ông về khách sạn. Nhưng đêm đó em không nhớ gì cả, người đàn ông đó căn bản không đáng để em lưu tâm huống chi là nhớ mặt cơ chứ !”
Hạ Tuyết trả lời thẳng thắn, không một chút giấu giếm, chỉ trừ việc cô biết nơi ở của người đàn ông đó, còn lại căn bản mọi chuyện cô nói đều là sự thật.
Hạ Nhâm nhìn Hạ Tuyết rồi thấy thái độ thật thà của cô thì mới khẳng định lời cô nói vô cùng chân thật. Vậy ra, em gái anh..... Quả thực đã mang thai với một kẻ mà chính cô còn chẳng hay biết.
( Aikaba : Nhớ đấy các bạn trẻ, hãy biết sử dụng bcs vì một ngày mai tốt đẹp )
“ Chết tiệt!!!” Hạ Nhâm chửi thề rồi khó chịu nhìn cô :
“ Tuyết Nhi, sao em có thể như vậy được cơ chứ ? Em vốn rất cẩn thận những chuyện này cơ mà, sao lại để xảy ra vấn đề nghiêm trọng này hả ? “
Hạ Tuyết nghe lời chất vấn của Hạ Nhâm thì thở dài, cô không trốn tránh nhìn thẳng vào anh, khó xử nói :
“ Em xin lỗi, Hạ Nhâm, chuyện đã đến thế này rồi, chúng ta không thể cứ cãi nhau hoài được, anh và em phải tìm cách giải quyết ! “
Đến đây Hạ Nhâm mới hoàn hồn, anh quay sang nhìn Hạ Tuyết đang ngồi ở đầu giường rồi lãnh đạm nói :
“ Giờ... Em định làm thế nào ?”
“ Em...” Hạ Tuyết ngập ngừng, rồi cuối cùng khẽ nói :
“ Em...cũng không rõ nữa !!!”
Nói xong câu này Hạ Tuyết cảm thấy thật châm chọc, thật sự cô không biết phải làm gì lúc này ! Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô không thể nghĩ ra một giải pháp ổn thoả.
Hiện giờ, vì cái thai này mà tình hình Dương gia chắc chắn sẽ phức tạp hơn bao giờ hết ! Không chỉ bởi nó đã ngăn cản cô có cơ hội thuyết phục Minh Chấn về phe mình mà còn bởi một lí do khác nghiêm trọng hơn nhiều !
Cứ tưởng tượng, một lão đại cao cao tại thượng, quan trọng bậc nhất của Dương gia như Hạ Tuyết đột nhiên có thai, không chỉ vô cớ đã thế lại còn vào lúc “ tiến thoái lưỡng nan “ như thế này chắc chắn sẽ không tránh khỏi dị nghị. Lúc ấy địa vị của Hạ Tuyết trong gia tộc sẽ có dấu hiệu lung lay rõ rệt và kết quả sẽ là không chỉ Dương gia phải đối mặt với các thế lực bên ngoài, mà nguy cơ lục đục nội bộ cũng là rất cao.
Nghĩ đến đây Hạ Tuyết đã cảm thấy điên hết cả đầu, lòng thầm nguyền rủa mình đồng thời cũng nguyền rủa người đàn ông khốn khiếp đã đẩy cô đến tình cảnh này. Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ đấm cho hắn một quả đến vỡ cằm mới hả dạ !
Nhìn biểu tình phức tạp trên khuôn mặt Hạ Tuyết, Hạ Nhâm lại thêm tím tái mặt mặt, suy nghĩ một hồi bỗng trong đầu anh loé lên một ý tưởng quá táo bạo khiến anh phải giật mình. Nhưng ngẫm kĩ lại, lúc này đây không còn một cách nào khác ổn thoả hơn vấn đề này. Dù đã từng nghe về nó, dù biết nó rất nguy hiểm nhưng anh vẫn muốn làm, có lẽ đối với Hạ Tuyết lúc này đây là điều tốt nhất.
Suy nghĩ được lập ra, Hạ Nhâm chăm chú nhìn Hạ Tuyết, cuối dùng trầm giọng nói :
“ Tuyết Nhi! Em....hãy phá thai đi ! “
.....
Âm lượng của Hạ Nhâm thật khàn khàn khó nghe, nhưng đến tai Hạ Tuyết lại rõ ràng hơn bất cứ điều gì khác...
Phá thai....
Đúng rồi! Phá thai, sao cô không nghĩ ra cách này? Một biện pháp đơn giản đủ để xoá bỏ những rắc rối hiện tại, đưa mọi chuyện chìm vào bí mật vĩnh viễn. Sẽ không ai biết cô có thai, không ai biết rằng cô đã làm một chuyện đáng xấu hổ trong quá khứ, tất cả sẽ chỉ như một cơn ác mộng, mà điều cô cần làm là tỉnh dậy mà thôi !
Thế nhưng...
Hạ Tuyết bất giác siết chặt tay, ánh mắt loé lên nỗi buồn khó tả... Lúc này đây trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ngột ngạt đến khó tả. Cô không rõ nó là gì, chỉ biết đó là một cảm giác chua xót, mất mát và đau khổ mà cô chưa từng trải qua trong suốt cả cuộc đời.
Hoá ra người mẹ nào cũng vậy, dù có là một người phụ nữ trưởng thành, dày dạn kinh nghiệm hay chỉ là một cô bé học sinh trung học như Hạ Tuyết đều sẽ không tránh khỏi cảm giác đau đớn khi phải từ bỏ đứa con của mình. Mặc dù đứa bé chưa thành hình nhưng cũng là con của cô....
Nghĩ vậy, Hạ Tuyết lại càng thêm siết chặt tay, móng tay cắm chặt truyền đến cảm giác đau đớn nhưng tuyệt nhiên không bằng sự xót xa trong lòng.
Nhìn biểu tình dãy dụa của Hạ Tuyết, Hạ Nhâm thoáng thở dài :
“ Tuyết Nhi! Anh biết em đang nghĩ gì, em đang nghĩ không biết có nên bỏ cái thai kia đi không ? Nhưng em thử nghĩ mà xem, địa vị của em trong Dương gia hiện giờ rất quan trọng, em là người đứng đầu, là tấm gương để noi theo... Nhưng nếu chuyện này truyền đến tai mọi người thì sẽ thế nào ? Sự tín nhiệm của em sẽ sụt giảm, rồi còn cha nữa! Nếu ông biết chuyện này thì sẽ đau khổ như thế nào đây !”
... Đến đây, Hạ Tuyết giật mình. Đôi mắt sương mù đau đớn như có vật sắc đâm phải. Suýt nữa cô đã quên mất, cha của cô..
Đúng rồi! Ông ấy sẽ cảm thấy như thế nào đây? Khi biết rằng đứa con gái duy nhất của ông lại mang thai không rõ ràng, mà lại còn khi chỉ mới 17 tuổi. Liệu một người cha có chấp nhận điều đó không ? Cô còn không thể huống chi là một người như cha cô... Điều này sẽ giết chết ông mất...
“ Hạ Tuyết” Hạ Nhâm thấy Hạ Tuyết cứ im lặng, nghĩ rằng cô vẫn đang còn muốn giữ đứa trẻ thì lên tiếng khuyên can :
“ Xin em hãy suy nghĩ lại đi, Hạ Tuyết. Bỏ cái thai ấy không chỉ vì Dương gia mà còn vì chính em nữa. Xin em hãy...”
“ Thôi! Anh đừng nói nữa, Hạ Nhâm. Em... đã có quyết định rồi ! “
Hạ Tuyết dõng dạc ngắt lời, chặn đứng lời nói còn dang dở của Hạ Nhâm. Ánh mắt sương mù sắc bén thường ngày bỗng xuất hiện, quét một lượt qua tất cả những gương mặt trong căn phòng. Cuối cùng, cô hạ tầm mắt, nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của mình, giọng điệu vang lên âm lãnh :
“ Em sẽ phá bỏ cái thai này !”