Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Mọi ng biết sao mình viết ngôn tình không ? Vì mình lúc đầu ghét đọc ngôn tình. À quên... ăn mừng 170 k nhé, cám ơn cả nhà !
Aikaba Hikori. “
Hạ Tuyết dừng bước, khoé môi lãnh trào hiện lên một nụ cười lạnh lẽo rồi không trốn tránh, cô quay lại, tỏ vẻ giả ngốc nhìn người đàn ông :
“ What ? Anh bạn, anh nói tôi nghe không rõ !!! “
Mặc Lãnh Phong điềm đạm nhìn cô, thế nhưng trong giọng nói của hắn lại không có một chút cảm tình :
“ Tôi nói là nếu cô đưa bọn trẻ rời khỏi đây thì đừng mong toàn mạng “
“ Ha... Buồn cười thật, anh đang đe doạ tôi sao ? Tôi là mẹ của bọn chúng, anh làm gì có thể cản được tôi. Anh nói thế tôi không thể ngờ, một người có cái mã đẹp đẽ như anh mà lại có thể phát ngôn ra một câu ngu si như vậy đấy ! “
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng vội vàng quay lại nhìn cô gái vừa mới có phát ngôn ngông cuồng kia mà vã mồ hôi hột. Chung Cận Nhiên vội vã nói :
“ Này cô, sao cô dám nói vậy hả ? “
Mặt Chung Cận Nhiên lúc này vừa xanh, vừa trắng. Hắn đâu thể ngờ cô gái điên rồ này vừa nói vậy với tổng tài của mình.... Cô không biết sao ? Người đàn ông này tuyệt đối không phải là hạng người mà cô có thể động vào. Chắc hẳn cô đã ăn phải gan hùm rồi mới dám nói như vậy !!!
Vậy mà trái với tưởng tưởng của mọi người, Mặc Lãnh Phong mặt không đổi sắc, chỉ từ từ đứng dậy rồi tiến về phía Hạ Tuyết. Bình tĩnh là vậy, điềm đạm là thế nhưng cơ hồ lại mang một áp lực lớn khiến cho Lâm Nhã, Mặc Dung Di và Chung Cận Nhiên phải câm nín mà quan sát. Mà Hạ Tuyết, với khả năng quan sát tài tình của mình cũng không khó để nhận ra sự áp đảo này từ người đàn ông. Thế nhưng khuôn mặt cô vẫn bình thản như vậy, cứ như thể Mặc Lãnh Phong không phải là một mối đe doạ to lớn nào đối với cô cả .
Tiến lại gần chỗ Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong chầm chậm cúi người xuống nhìn cô. Bởi mặc dù chiều cao của Hạ Tuyết không phải là quá thấp nhưng do vóc dáng nhỏ gầy, lại thêm một khuôn mặt trẻ trung khác hẳn sự già dặn của mình, nên trông Hạ Tuyết không khác gì một cô bé con trước cái thân hình đồ sộ và to lớn của người đàn ông trước mặt này.
Cúi đầu quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn, Mặc Lãnh Phong nhìn như thôi miên vào đôi mắt màu sương mù bàng bạc của cô như thể chúng là những vật thể kì lạ nhất thế gian này. Rồi hắn nhanh chóng chuyển hướng, nhìn vào hai đôi tay đang véo mạnh hai vành tai của bọn trẻ mà chậm rãi nói :
“ Cô hãy thả bọn trẻ ra đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện ! “
“ Nói chuyện sao ? “ Hạ Tuyết cao giọng, đoạn buông đôi bàn tay đang véo chặt tai của Lam Thiên và Tử Y ra. Hai đứa trẻ được tự do, vội vàng lấy tay xoa tai, bộ dạng khổ sở vô cùng. Hạ Tuyết thấy vậy thì chống tay lên hông, hất hàm nhìn Mặc Lãnh Phong :
“ Được thôi ngài CEO, ngài có gì để biện hộ cho hành động của mình nào ? “
“ Cô nói biện hộ ? “ Mặc Lãnh Phong cảm thấy thật nực cười “ Cô xông vào văn phòng tôi không báo trước, đấy gọi là xâm nhập bất hợp pháp đấy cô hiểu không ! “
“ Ờ ! Đúng đấy, tôi xông vào bất hợp pháp đấy, mà công ty anh bảo vệ cũng kém thật, tôi chỉ đi một chút thang bộ mà đã lên được đây, lễ tân trả ai hỏi han, thư kí cũng vô dụng đến mức không ai ngăn cản. Công ty lớn như vậy mà an ninh của các anh thì không khác gì một lũ vô công rồi nghề. “
Trong một khắc, cả căn phòng trở nên im ắng lạ thường, nhất là sắc mặt của Mặc Lãnh Phong, đã đen lại không thể đen hơn. Trông hắn lúc này thật giống như một hung thần, sắp sửa bóp chết cô gái trước mặt vậy. Hạ Tuyết ngay lập tức nhận ra sự im lặng này thì càng được đà lớn tiếng :
“ Mà sao tôi lại không có quyền. Anh thấy cái tên đàn ông trên ghế kia không ? “
Hạ Tuyết nói rồi chỉ thẳng tay vào chỗ ngồi của Lâm Nhã khiến cho cả người hắn trong phút chốc cứng đờ, không biết phải làm gì. Cô gái này, sao lại đột nhiên chĩa mũi rùi vào hắn cơ chứ ? Hắn có tội tình gì ?
Nhìn nét mặt ngờ nghệch của cái người trên ghế, Hạ Tuyết lại tiếp lời :
“ Camera an ninh đằng sau bệnh viện đã ghi lại cảnh tên nhân viên kia của anh đưa con trai và con gái tôi trèo tường ra khỏi bệnh viện, lại còn đi qua cửa sau như không có gì. Đấy không phải là bắt cóc thì là gì đây ? “
“ Vậy sao ? “ Mặc Lãnh Phong cười khẩy “ Vậy máy quay an ninh trong bệnh viện có kể lại cho cô rằng chính con trai và con gái của cô đã liên lạc với nhân viên của tôi. Nhờ hắn ta lập ra kế hoạch giúp bọn trẻ chạy trốn không ? Nó có thể hiện rằng chúng tôi ép buộc bọn trẻ không ? “
Lam Thiên và Tử Y nghe vậy thì mặt càng cúi thấp hơn. Sự việc đúng là như vậy, hai đứa trẻ thật sự cũng không ngờ đây chính là việc khiến mẹ của chúng gặp rắc rối. Nhưng Hạ Tuyết vẫn nhìn Mặc Lãnh Phong với một vẻ mặt vô tư :
“ Không cần bọn trẻ nói thì tôi cũng biết. Làm ăn với một công ty lớn như vậy mà lại không nói cho cha mẹ của phụ huynh biết, các anh có thể bớt vô dụng đi được không ? “
“ Cô gái, mong cô ăn nói cẩn thận. “ Giọng của Mặc Lãnh Phong bắt đầu trầm đi” Đây là công ty của tôi, không phải nhà cô. Với giọng điệu của cô thảo nào làm bọn trẻ sợ hãi đến như vậy ? Một người còn không thể tiếp thu ý kiến của con mình thì đừng có bảo công ty tôi là vô dụng... “
“ Anh... Anh mới nói gì ! “ Hạ Tuyết gằn giọng, tựa hồ đã mang vài điểm tức giận. Rồi không nói không rằng cô vội vàng cầm tay hai đứa con của mình thẳng tiến ra phía cửa. Với sự thông minh của mình, Hạ Tuyết thừa biết cô không thể phí lời với những kẻ chỉ khiến cô ngậm cục tức, thậm chí cô có thể khẳng định, nếu cô ở lại, tên đàn ông này đảm bảo sẽ không còn nhân dạng, bỏ đi là quyết định đúng đắn nhất.
Vậy mà như đoán được ý định của cô, giọng nói đanh thép của người đàn ông vang vọng từ phía sau đã kéo giật cô lại :
“ 500 ngàn đô “
Hạ Tuyết dừng bước, chầm chậm quay đầu, đôi mắt sương mù lấp lánh đầy hư ảo nhìn thân ảnh cao lớn kia rồi hỏi lại :
“ Anh mới nói cái gì ? “
“ 500 ngàn đô một năm cho gia đình cô. Từ đây đến lúc hai đứa trẻ này trưởng thành và Mặc Thị sẽ đầu tư học phí cho chúng cho đến khi tốt nghiệp đại học. Thậm chí nếu hai đứa trẻ muốn học đến văn bằng tiến sĩ chúng tôi cũng sẽ trang trải cả...”
Hạ Tuyết xoay người, cau mày nhìn người đàn ông, bất động một lúc rồi mới nói :
“ Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy ? Con của tôi chúng đáng giá thế sao ? “
“ Rất đáng giá !! “ Mặc Lãnh Phong quả quyết.
“ Nếu tôi nói không ? “ Hạ Tuyết hỏi lại.
“ Nếu cô nói vậy thì tôi sẽ theo cô, cùng trời cuối đất, đeo bám vĩnh viễn, thậm chí là cả thủ đoạn cho đến khi cô chấp nhận giao lũ trẻ cho tôi mới thôi “
“ Vậy là anh muốn tôi bán con mình ? “
“ Không hẳn, là đầu tư “ Mặc Lãnh Phong lắc đầu.
Hạ Tuyết ngạc nhiên, không hiểu hỏi hắn :
“ Đầu tư ? “
“ Phải ! Những thiên tài như thế này là rất hiếm gặp, nếu không được phát triển đúng cách sẽ là một điều phí hoài. Nhưng nếu cô giao chúng cho tôi, bọn trẻ sẽ được đầu tư một cách triệt để, phát huy hết tiềm năng, thậm chí tôi có thể đưa chúng tới những thành công mà chúng không bao giờ ngờ tới “
“ Ha!!! Ngài CEO, ngài có vẻ quá tự tin vào khả năng của mình rồi đấy nhỉ ? “
“ Không phải tự tin, mà là tôi chắc chắn !!! “ Mặc Lãnh Phong lại từ tốn đáp, đôi mắt đen láy không trốn tránh của hắn vẫn thẳng tắp nhìn cô khiến cho khoé môi Hạ Tuyết vì điều này mà giương lên...
Trên đời này, Hạ Tuyết cô thích nhất là những kẻ có chí khí ! Tài năng thôi thì chưa đủ mà còn phải là những người dám nghĩ dám làm, chắc chắn về tất cả các quyết định của mình, và Hạ Tuyết thì có thể đảm bảo, người đàn ông này là kẻ không từ bất cứ điều gì để đạt được mục đích.... Cô biết, vì ở phương diện này, cô và hắn là hai kẻ hoàn toàn giống nhau.
Thật sự vậy cũng tốt, xem ra cô có một kẻ cứng đầu có thể trông nom hai rắc rối này của mình rồi !
Im lặng một lúc lâu, ánh mắt Hạ Tuyết thoáng trở nên thả lỏng hơn, cô thở dài một hơi rồi nói :
“ Tôi.... Có thể xem xét yêu cầu của ngài... Ngài... ??? “
“ Mặc Lãnh Phong... “ Hắn bình tĩnh nói
“ Ưm, tên ngài rất được, có khẩu khí... Được thôi, tôi sẽ kí hợp đồng với ngài thay bọn trẻ, có điều, tôi muốn ngài giúp tôi một việc “
“ Cô cứ nói “
Hạ Tuyết thấy vậy thì cười tà, nụ cười đầy ẩn ý khiến mọi người trong phòng thoáng rùng mình. Đoạn cô quay sanh nhìn vào hai người đàn ông đang ngồi phía sau Mặc Lãnh Phong rồi khẽ nói :
“ Tôi chỉ muốn răn đe một số người mà thôi ! “
***
15 phút sau, dưới đại sảnh Mặc Thị.
“ Thật là xấu hổ chết mất !!! “ Lâm Nhã khẽ thì thầm, quay lại nhìn Lam Thiên và Tử Y vẫn đang thản nhiên ở bên cạnh mình mà ca thán “ Sao mẹ của hai nhóc ác vậy ? “
“ Haizzzz, chú đừng cau có nữa, chú bị thế này là còn nhẹ đấy. Mẹ cháu từng nghĩ ra nhiều trò ác hơn thế này cơ ! “ Lam Thiên thở dài não nề
Chung Cận Nhiên một bên cũng xấu hổ đến không thể chấp nhận, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ đã đỏ ửng, hắn quay lại nói với Lâm Nhã :
“ Phó tổng, bao giờ họ mới kí xong hợp đồng đây ? Tôi nghĩ cứ thế này sức tôi cũng không chịu được nữa “
“ Chấp nhận đi các chú, hãy là những người đàn ông đi ạ “ Lam Thiên lên tiếng an ủi.
“ Đàn ông thế quái nào khi cháu có một đống người nhìn cháu như thế này hả Thiên Y, cháu đùa chú à. Chú còn muốn lấy vợ... Muốn lấy vợ đấy !!! “ Lâm Nhã vừa ngẩng đầu vừa quan sát những ánh mắt của mấy nhân viên trong đại sảnh cứ ngước nhìn mình. Họ không nhìn sao được khi bây giờ giữa đại sảnh là hai người đàn ông lớn nhồng cùng hai đứa trẻ con trong một tư thế không thể buồn cười hơn.
Cả bốn người đều đang quì mọp dưới đất, hai tay thì giơ lên trời và phải cầm một cái chậu nước to đùng, trông đáng thương đến tức cười. Nhưng chưa hết, cái thâm độc của hình phạt này là việc nó khiến cho nạn nhân của mình phải chịu một sự mất mặt không thể cứu vãn trước đám đông, mà lúc này đây Chung Cận Nhiên và Lâm Nhã là hai kẻ thấm thía nỗi đau này hơn cả. Thử hỏi một người là trợ lý chủ tịch còn một người là phó chủ tịch lại phải quì phạt như mấy đứa học sinh cấp ba trốn tiết thế này thì thà bọn họ bị bắn quách đi còn hơn...
“ Thâm độc, đúng là thâm độc....” Lâm Nhã lầm thầm rủa khi thấy mấy nhân viên nữ cứ nhìn mình “ Đúng là một người phụ nữ thâm độc mà ! “
Và trong khi bốn con người khốn khổ kia đang phải bị quì phạt ở đại sảnh, thì người “ phụ nữ thâm độc “ Dương Hạ Tuyết lại đang rất thoải mái xem xét văn kiện trong văn phòng của Mặc Lãnh Phong, môi nhấm nháp ly mojito chanh bạc hà rồi khẽ mỉm cười :
“ Bản hợp đồng chi tiết lắm, rất công bằng, không thiếu mà cũng chẳng thừa. Xem ra tôi đã có thể tin tưởng thêm ở quí công ty rồi ! “
Mặc Lãnh Phong lúc này đang ngồi trước mặt cô rồi vừa vắt chân vừa tán thưởng :
“ Xem ra phu nhân cũng biết đôi chút về lĩnh vực kinh doanh... !!! “
“ Có học hỏi qua “ Cô gật đầu, rồi không ngẩng lên nhìn hắn mà chỉ nói :
“ Mà.... xin Mặc Tổng đừng gọi tôi là phu nhân, cứ gọi tôi là Hạ Tuyết đi hoặc Dương tiểu thư cũng được ! “
“ Dương Hạ Tuyết sao ? “ Mặc Lãnh Phong khẽ lẩm nhẩm cái tên này trong cuống họng như muốn khắc cốt ghi tâm nó. Đôi mắt được đeo kính áp tròng của hắn liền thoáng hiện ra một phát hiện táo bạo nhưng bị hắn nhanh chóng dập tắt. Hắn chuyển hướng, khẽ thích thú nhìn cô rồi cười :
“ Được thôi! Tôi đã hiểu, thưa Hạ Tuyết tiểu thư !! “
Hạ Tuyết có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của hắn, giọng điệu bắt đầu cao hứng, tán thưởng :
“ Đấy, có phải dễ nghe hơn không hả ngài Mặc !!! Được rồi !!! “
Nói xong câu đó, Hạ Tuyết lập tức đứng dậy khỏi cái ghế bành giữa phòng rồi vừa vươn vai, vừa thoải mái thở phào :
“ Tôi... phải xuống dưới đây, nếu không nhân viên của ngài sẽ bị mỏi chết mất !!! Phạt thế cũng đủ rồi !! “
Mặc Lãnh Phong có vẻ cũng không quá chú ý tới vấn đề này mà chỉ dửng dưng nhìn cô gái đang thoải mái như ở nhà trước mặt mà đứng dậy rồi nói thật trịnh trọng :
“ Tuỳ Hạ Tuyết tiểu thư thôi! Dù sao tôi cũng đã có được cái tôi muốn. Đó mới là điều quan trọng của cuộc giao dịch này “
Hạ Tuyết cơ hồ cũng rất vui vẻ, bất giác cô khẽ quay đầu, ngắm nhìn Mặc Lãnh Phong từ đầu đến chân, bộ dạng như thể đang được chiêm ngưỡng một tác phẩm vô cùng tinh xảo. Mặc Lãnh Phong nãy giờ đương nhiên vẫn đang nhìn Hạ Tuyết nên không thể không nhận thấy ánh mắt như hổ đói vồ mồi của cô nên nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở :
“ Trông mặt tôi lạ lắm sao ? Hạ Tuyết tiểu thư ? “
“ À.... Không, không... “ Hạ Tuyết như bừng tỉnh rồi tiếp lời :
“ Chỉ là ngài rất đẹp trai thôi... Cái đẹp là để tận hưởng mà... Tôi nói đúng không ? “
Hạ Tuyết cười rất tươi, thích thú khi nghĩ đến khuôn mặt dửng dưng lúc bị trêu chọc của người đàn ông này. Thế mà, trái ngược với dự kiến của cô, ánh mắt của hắn bỗng trở nên tối sầm lại, trong phút chốc mà như làn sương giá tháng Chạp ngày đông, nó len lỏi khắp cơ thể cô, cũng như cái mùi xì gà trứ danh từ cơ thể hắn đang tản mác trong không khí.
.... Cái cảm giác này ? Không ổn.... Sao lại quen thuộc đến thế ?
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, kết quả là ra khắp căn phòng xung quanh hai người. Trước tình hình này, Hạ Tuyết lên tiếng, phá tan sự im lặng :
“ Mặc Tổng... Xin lỗi, tôi phải đi rồi !!! “
“ À.... “ Mặc Lãnh Phong như lấy lại cân bằng, những đường nét trên nhân trung tuyệt mĩ đã hơi giãn ra, đưa tay ra trước mặt Hạ Tuyết, hắn nở nụ cười “ thân thiện “ :
“ Hợp tác vui vẻ, Hạ Tuyết tiểu thư ! “
“ Ngài cũng vậy...!!! Ngài Mặc “ Hạ Tuyết bắt lấy tay hắn rồi lại nhanh chóng rút tay về. Ngay sau đó, như một trận cuồng phong, Hạ Tuyết đi nhanh ra phía cửa. Cô một chút cũng không muốn quay đầu lại. Lần đầu tiên trên đời, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ mà bấy lâu nay cô luôn coi thường, một biểu hiện của sự yếu đuối...
.... Đó là cô phải trốn chạy...
Còn lại một mình trong phòng, Mặc Lãnh Phong tiến về phía bàn làm việc rồi ấn một cái nút, giọng một người con gái nghiêm túc ngay sau đó vang lên bên đầu dây :
“ Vâng!!! Mặc Tổng, hợp đồng đã xong rồi ạ !! “
Mặc Lãnh Phong không đáp, ánh mắt thâm trầm chỉ thoáng hiện lên những toan tính nguy hiểm rồi khẽ nói :
“ Thư kí Mặc, tìm hiểu hết cho tôi về cô gái tên là Dương Hạ Tuyết kia đi ! “