Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài
  3. Chương 67
Trước /100 Sau

Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 67

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

" Sắp đc 300k lượt xem rồi. Nếu tính ra bây h đã hết quyển 1 của truyện rồi đấy cả nhà ạ! Sau rất nhiều thời gian, Aikaba tôi luôn tự hỏi liệu có nên đặt lại tên truyện ko nữa? Và nếu đặt tên thì sẽ là gì? Mong cả nhà cho

ý kiến.

Aikaba Hikori. "

Mở mắt, Dương Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn thứ ánh sáng chiếu rọi trên trần nhà mà nhíu mày, như một thói quen cô đưa tay lên dụi mắt...

" Fuck!!! "

Hạ Tuyết chửi đổng một câu cụt lủn. Cơn đau rã rời trên thân thể đánh thức mọi giác quan của cô và cho cô nhiều cảm nhận.

Có đau, có mỏi và có cả lạnh...

Chống tay xuống mặt ghế, Hạ Tuyết ngẩng đầu rồi lại nhìn xuống. Những dấu vết tím bầm thậm chí là đen đặc trải dài dọc khắp thân thể cô, đủ để chứng minh một sức mạnh luân bạo kinh hoàng của ác thú...

Trí nhớ Hạ Tuyết lờ mờ đoán định mọi việc, đêm qua thật sự một thứ ký ức xa vời. Cô chỉ nhớ người đàn ông kia điên cuồng giữ mình lại, một chút cũng không buông tha, một lần lại một lần đau đớn ập tới cho đến khi Hạ Tuyết mê man thiếp đi...

Bàn tay vô tình siết chặt thành nắm đấm, Hạ Tuyết nheo mắt, hơi thở nguy hiểm phảng phất không gian. Chưa bao giờ cô cảm thấy hận một người như vậy, chỉ muốn băm vằm hắn ra làm trăm mảnh...

.... Mặc Lãnh Phong - khi tất thảy mọi truyện qua đi, chính tay tôi sẽ giết chết anh. Đừng có quên điều đó!

Im lặng bao trùm xung quanh một lúc lâu, Hạ Tuyết mới cực nhọc cử động thân thể. Gắng gượng đứng dậy, cô nhặt từng mảnh quần áo đang vương vãi trên sàn nhà rồi chậm rãi mặc vào người...

Cả quá trình ấy khiến Hạ Tuyết mất tận 10 phút mới gần hoàn thành. Lúc cài đến chiếc cúc áo cuối cùng cũng là khi cách cửa đằng sau lưng cô vang lên âm thanh kẽo kẹt. Không quay đầu, Hạ Tuyết chỉ vừa chỉnh trang quần áo vừa nói:

" Nhanh vậy mà đã quay trở lại rồi sao? "

Thế nhưng giây phút quay đầu lại cô mới phát hiện, người đứng đằmg sau cô lúc này lại chẳng phải là Mặc Lãnh Phong. Đó là một người thanh niên đẹp đẽ, trên mặt đeo cặp kính cận đắt tiền, khí khái nghiêm túc bộc lộ một trí tuệ cao minh....

Một trong Tam Sắc của Reaper - Chung Cận Nhiên

" Sao lại là anh? " Hạ Tuyết khoanh tay trước ngực hỏi hắn, bộ dạng cũng trả có lấy một từ " khẩn trương ". Chung Cận Nhiên cũng không tỏ rõ thái độ gì nhiều, chỉ làm động tác mời Hạ Tuyết:

" Hạ Tuyết tiểu thư, cô có thể đến gặp con của mình được rồi! "

Khuôn mặt đang nghiêm túc của Hạ Tuyết bỗng chốc bừng sáng hẳn lên, đúng rồi bây giờ không phải lúc lo lắng cho bản thân, con của cô mới là quan trọng nhất... Không chần chừ, cô tiến lại chỗ Chung Cận Nhiên rồi trước con mắt ngỡ ngàng của hắn, mở cửa bước ra ngoài, tiện tay nắm lấy ống tay áo của hắn lôi đi, không quên ném lại một câu:

" Dẫn đường đi anh bạn, tôi không có thời gian ngồi chờ đâu "

Chung Cận Nhiên bị cô kéo đi mà ngẩn ngơ, nhìn Hạ Tuyết hành động tuỳ ý như chủ nhà nơi đây? Xem ra đúng như lời Mặc tiên sinh nói, có lẽ ngài ấy đã chọc vào một cô gái không bình thường rồi!

***

Nằm trên chiếc giường lớn, Lam Thiên và Tử Y cuối cùng cũng có chút phản ứng. Chớp chớp đôi mắt lờ mờ, chúng vô thức cảm nhận được hai thân ảnh sừng sững lồ lộ ra trước mắt rồi ngay sau đó ngày một rõ ràng...

Đó là một bóng người, vừa cao lớn, vừa chững chạc đang đứng bên giường, thoạt trông có vẻ hấp tấp lo lắng. Còn một người trái lại, đang ngồi sát bên giường của chúng. Vì hắn ta quay lưng lại với Lam Thiên và Tử Y nên hai đứa trẻ chỉ thấy một bóng lưng thẳng tắp nhưng đầy uy lực. Cảm tưởng như chỉ cần người này xuất hiện ở đâu nơi đó sẽ bị áp đảo một cách triệt để...

Một con người như thế ấy vậy mà lại là cha của bọn chúng... Chuyện này khiến Lam Thiên và Tử Y đều không thể tin nổi...

Chưa bao giờ trong cuộc đời, hai đứa trẻ tò mò về cha của mình, chúng chỉ biết đó là một người mà mẹ luôn rất tôn trọng và biết ơn vậy nên như một hệ quả, Lam Thiên và Tử Y cũng dành cho người đàn ông đó những cảm xúc như vậy. Chúng luôn luôn vẽ ra những mộng ảo về một người cha dịu hiền, tháo vát, một nhân viên làm ăn bình thường như bao người cha khác mà thôi... Nhưng thực tế...

Cha của chúng chẳng dịu hiền cũng chẳng xuất thân tầm thường. Ông ta giống như mẹ, mạnh mẽ, uy quyền và có một thân thế bí ẩn. Một hình ảnh phá bỏ cái tượng đài cát mà hai đứa trẻ xây dựng từ nhỏ đến lớn lên...

" Tỉnh rồi hả!!! " Đang mải suy nghĩ Mặc Lãnh Phong đã quay đầu, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đang ngơ ngác của bọn chúng. Lâm Nhã bên cạnh thấy thế liền trở nên vui vẻ, dịu dàng nói:

" Hai đứa cứ nghỉ ngơi tiếp đi, chỉ cần vài tiếng nữa là sẽ trở nên khoẻ mạnh như bình thường thôi! "

" Chú...!!!" Lam Thiên khẽ nói rồi ngước đôi mắt hai màu lên, sự quen thuộc và lạ lẫm từ đó khiến hắn hơi nhíu mày. Không để ý đến Lâm Nhã chúng chỉ nhìn chằm chằm Mặc Lãnh Phong:

" Bọn cháu đã làm theo lời chú rồi rồi, chú không được hại mẹ... chú đã hứa mà! "

Mặc Lãnh Phong lãnh đạm quan sát khuôn mặt khẩn khoản cầu xin của chúng. Sự ngây thơ không chút tì vết ấy thật tương phản với hắn, như thể chỉ cần hắn chạm vào là sẽ bị nhiễm bẩn vậy. Khiến hắn thật tâm tự hỏi, nếu không phải nhờ cái ngoại hình giống hắn như đúc này liệu chúng có phải là con của hắn hay không? Nhìn chúng hắn nhẹ giọng nói:

" Yên tâm, chỉ cần ta muốn mẹ hai nhóc sẽ được an toàn "

" Chú hứa chứ? " Lam Thiên dè dặt hỏi lại

" Ta hứa " Hắn gật đầu nhưng trong con ngươi ngập tràn vẻ toan tính.

" Hứa cái gì? "

Giọng nói đanh thép kéo theo đó là cánh cửa bật mở. Hạ Tuyết hùng dũng bước vào, phá tan cuộc trò chuyện cấm kị trong phòng. Theo sau cô là Chung Cận Nhiên im lìm bước tới, thoạt trông chẳng khác gì cận vệ đang tháp tùng Hạ Tuyết là bao..

Hạ Tuyết trừng mắt, cô rảo bước nhanh chóng. Điệu bộ pha trộn giữa sự phẫn nộ xen lẫn lo âu khó tả. Rồi không nề hà sự có mặt của ba người đàn ông, cô ngồi thụp xuống giường, nhìn sắc mặt xanh xao của hai đứa con mà quát lên:

" Hai đứa... sao lại ngốc nghếch đến vậy thế? Ai dạy hai đứa làm mấy truyện này hả? "

Cảm nhận được lời trách cứ thường ngày của Hạ Tuyết, Lam Thiên và Tử Y bỗng cười ngô nghê:

" Mẹ... may quá, mẹ không sao rồi! "

" Đương nhiên là mẹ không sao " Cô cáu kỉnh đáp lại:

" Mẹ là Dương Hạ Tuyết mà! Ai dám bắt nạt mẹ chứ? "

_ Bọn con biết! _ Tử Y cố cười, giơ tay tạo một câu nói _ Nhưng...?

" Sao vậy!??? "

_ Mấy vết bầm trên cổ của mẹ, là sao ạ?_

" Hả!??? " Hạ Tuyết giật mình, vô thức đưa tay lên sờ cổ. Đoạn cô quay lại, vừa liếc xéo khuôn mặt đang giương giương tự đắc của Mặc Lãnh Phong vừa nghiến răng:

" Chuyện này!??? "

Hạ Tuyết nguyền rủa Mặc Lãnh Phong rồi lại nhìn ánh mắt ngây thơ của hai đứa trẻ. Bí bách một hồi rồi cũng mặc kệ nói:

" À! Tất cả là tại con cẩu ấy đó mà! "

_ Cẩu ư? _

" Phải, môt con cẩu ngu ngốc, hỗn đản, không được giáo dục tốt ấy mà! "

Hạ Tuyết vừa nói thao thao bất tuyệt lại vừa lơ đãng nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của ai đó đang hướng vào mình. Như một thói quen cô cũng hất hàm nhìn lại hắn, một chút rụt rè cũng chả để lộ... Sao nào? Cô đâu cần phải kiêng nể gì một tên tội phạm hiếp dâm chứ?

Không gian bỗng tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc. Đến cả Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên còn không thể ngờ một cô gái nhỏ bé như vậy lại dám sỉ nhục ngưới đàn ông hắc ám Mặc Lãnh Phong kia, trong lúc nhất thời không biết làm gì chỉ ậm ừ lên tiếng, nhằm phá tan đi cái không khí căng thẳng tồn đọng:

" Ờm!!! Phong chúng ta sang phòng khác đi, nơi này không tiện nói chuyện!!! "

Hạ Tuyết giật mình, cúi đầu phá tan không khí trầm mặc, đoạn cô quay lại chạm tay vào mặt hai đứa trẻ:

" Nghỉ ngơi đi, mẹ có chuyện cần nói với các chú ấy!! Các con ở đây ngoan nhé! "

" Vâng...!!! " Lam Thiên và Tử Y gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nhìn Hạ Tuyết. Kể cả khi cô đã đứng dậy, đi theo ba người đàn ông kia bước ra khỏi căn phòng, Lam Thiên và Tử Y cũng không khỏi ngoái nhìn theo...

_Anh nghĩ mẹ sẽ ổn không? _

" Không sao đâu, em nghe mẹ nói rồi đấy, mẹ của chúng ta là Dương Hạ Tuyết, mẹ sẽ không bao giờ để ai bắt nạt mình đâu " Lam Thiên quả quyết, ánh mắt hướng về phía cửa ra vào càng ánh lên sự tin tưởng đặc biệt.

_ Ừm!! Mong là vậy _

***

Trong thư phòng của biệt thự...

" Mặc Lãnh Phong, rốt cuộc anh muốn gì đây? " Vừa bước vào thư phòng, Dương Hạ Tuyết đã lập tức lên tiếng, cô một chút cũng không muốn dài dòng với hắn.

" Chả phải tôi đã nói rõ với cô tồi sao? " Mặc Lãnh Phong tiếp tục vân vê điếu thuốc trên tay, giọng điệu lạnh lùng:

" Tôi muốn từ từ, từ từ mà tra tấn cô "

" Ha...!!! " Dương Hạ Tuyết cười ngặt nghẽo, như thể cô vừa nghe được thứ truyện khôi hài nhất thế gian:

" Mặc Lãnh Phong, con người của anh rất nhiều toan tính, hẳn sẽ không rảnh rỗi đi làm mấy truyện nhàm chán đó! Anh đơn giản chỉ cần sai bảo mấy thuộc hạ của anh " chăm sóc " tôi là cũng đủ cho tôi khốn khổ rồi, cần gì phải đích thân ra tay. Anh làm vậy là có mục đích gì? Nói đi, đừng vòng vo nữa! "

Mặc Lãnh Phong quay sang cô, con ngươi màu hoàn hôn lấp lánh có chút tán thưởng:

" Cô rất nhanh nhạy, Dương Hạ Tuyết. Thế mới nói, một người phụ nữ thông minh không bằng một người phụ nữ sắc xảo... "

Nói đoạn hắn lại tiếp tục hít sâu một hơi thuốc, đợi cho cái thứ khói ấy tràn ngập khoang phổi, hắn mới nhả ra:

" Cái tôi muốn trước giờ cũng chưa bao giờ thay đổi, đó chính là sự thất bại của toàn Dương gia "

Ra là có ý này. Hạ Tuyết cười thầm trong bụng, người đàn ông này muốn lợi dụng cô để diệt trừ Dương gia. Thật đúng là một kẻ không đơn giản, nhưng tiếc thay cho hắn, Hạ Tuyết cô cũng là một kẻ không đơn giản như vậy. Cũng may cô không bao giờ để lộ thân phận, chứ nếu như hắn biết rằng người hắn đang nắm giữ lại chính là cựu lão đại của Dương gia thì thật không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào? Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong đầu Hạ Tuyết bỗng nổi lên một tia cao hứng. Cô muốn biết người đàn ông này còn có suy tính gì nên bèn giả bộ hỏi:

" Vậy... Mặc tổng cho hỏi khí không phải, chính xác thì ngài định sử dụng tôi như thế nào? "

Như biết trước Hạ Tuyết sẽ hỏi mình câu đó, Mặc Lãnh Phong đưa tay dụi điếu thuốc xuống chiếc gạt tàn pha lê bên cạnh. Ngay sau đó hắn tiến sát lại gần Hạ Tuyết, khiến cho mùi thuốc lá và giõ đàn hương trong không khí càng thêm bồng đậm. Có phải hay không cũng hư ảo như lời nói kinh thiên động địa tiếp theo của hắn:

" Bằng cách lấy cô thì thế nào!? "

Hạ Tuyết tròn mắt nhìn hắn, nhất thời á khẩu không nói được gì. Trong suốt 23 năm tồn tại trên cõi đời, chứng kiếm đủ mọi thứ nhưng không gì gây khủng hoảng tinh thần cho cô hơn câu nói vừa rồi của Mặc Lãnh Phong.

Hắn vừa nói cái gì? Hắn muốn lấy ai cơ? Cô á...? Âm mưu điên rồ gì vậy?

" Mặc Lãnh Phong, anh đừng đùa nữa. Nó không vui đâu! "

Hạ Tuyết chắc mẩm khi mình nói câu này, Mặc Lãnh Phong sẽ nở một nụ cười xấu xa, rồi hắn sẽ nói cô quá cả tin suy nghĩ. Nhưng không, nụ cười trên môi hắn đầy toan tính cùng hắc ám khiến cô không thể nào đoán định được rằng hắn muốn gì. Lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, Dương Hạ Tuyết không thể đọc thấu một con người. Nhưng cô chỉ biết một điều, hắn chắc chắn đang nói sự thật...

Phẫn nộ bắt đầu dâng tràn đến đỉnh điểm, trong cơn phẫn nộ ấy còn xen lẫn một sự uất ức, Hạ Tuyết một chút cũng không thể ngờ hắn ta dám nghĩ ra phương thức biến thái đến vậy:

" Mặc Lãnh Phong, anh điên rồi! Anh thật điên rồi, nếu anh nghĩ tôi sẽ làm một điều vô lý như thế thì anh hãy mơ đi! Lấy anh á, tôi thà chết còn hơn "

" Tại sao không thể!?? " Mặc Lãnh Phong bày ra khuôn mặt thật kiêu ngạo khiến Hạ Tuyết hận không thể đấm cho nó một phát:

" Cô quên rằng hai đứa trẻ kia đang nằm trong tay tôi sao? Cô vẫn chưa hiểu vị trí của mình lúc này ư, Dương Hạ Tuyết! "

Hạ Tuyết nghiến răng, lại là lý do cũ rích này. Thứ duy nhất ràng buộc cô và hắn nhưng cũng là vũ khí hiệu quả nhất để áp chế mình. Điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, cô hỏi hắn:

" Cứ cho là tôi chấp nhận yêu cầu vô lý ấy thì anh sẽ được gì cơ chứ? Nếu như anh muốn dùng tôi để hạ bệ Dương gia thì xin lỗi, tôi căn bản chỉ là một sát thủ nhỏ nhoi của tổ chức. Số mệnh của tôi một khi đã vào tay anh thì cũng như không còn can hệ với họ nữa! Chả lẽ anh không tin tôi sao? "

Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì cười khẩy, rồi không chần chừ mà gật đầu nhìn Hạ Tuyết:

" Chính xác! Tôi không hề tin cô "

" Nên anh định dùng phương thức này để trói buộc tôi sao? Bỉ ổi quá đấy! " Cô cười khẩy

" Dương Hạ Tuyết, cô có thể tuỳ ý suy diễn mọi việc nhưng đây là lối thoát duy nhất của cô, Cận Nhiên, đưa cho cô ta đi!"

Lời nói của Mặc Lãnh Phong vừa đưa ra cũng là lúc trước mặt Hạ Tuyết xuất hiện một tờ giấy đỏ chói. Màu đỏ yêu mị ấy khiến mắt cô đau nhức, cứ như thể đó là thứ màu sắc của sự huỷ diệt... Chần chừ một lúc Hạ Tuyết vươn tay cầm lấy nó, đôi mắt nhạt màu dõi theo từng dòng chữ, bất giác đôi đồng tử ấy chợt co lại:

" Một năm... Anh muốn tôi kết hôn với anh trong một năm thôi sao? "

" Phải! Đổi lại tôi sẽ đưa cô thuốc giải cho " Hắc tử thần "... Thế nào? Một cuộc trao đổi công bằng ấy chứ? " Hắn thở ra từng hơi thuốc.

Câu nói này khiến Hạ Tuyết càng thêm khó hiểu:

" Nhưng tại sao lại là tôi? Anh đâu phải là người thiếu thốn gì? "

Đây chính là khúc mắc trong lòng Hạ Tuyết, cô biết Mặc Lãnh Phong không ngốc nghếch. Hắn có ngoại hình, gia thế và cả quyền lực, đàn bà đi theo hắn không đếm xuể. Tại sao hắn lại chọn cô? Một người khác biệt hoàn toàn với những gì hắn mong đợi, chưa kể bọn họ còn là kẻ tư thù. Cô không thể tin, tận cùng hắn đang tính toán những gì?

" Điều đấy cô không cần phải thắc mắc, tôi có lý do riêng của mình... Vả lại, chả phải cô muốn tìm cơ hội giết tôi sao? Tôi đang cho cô đặc quyền đó, hãy khôn ngoan mà nhận lấy đi! "

Hai Tuyết nghe mà cười lạnh, rồi cô tiến lên ngồi vào chiếc ghế đối diện với hắn, vừa chống tay lên bàn vừa nhìn hắn bằng cặp mắt đẹp mơ màng:

" Ý anh là anh chỉ cần tôi sao? Chà tôi không thể ngờ lần thứ hai gặp lại mà Mặc Tổng đã bị tôi hấp dẫn đến thế đấy? "

Mặc Lãnh Phong hờ hững nhìn cô, một lời cũng không nói. Hạ Tuyết quan sát vào khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mĩ đấy mà lắc đầu, đoạn cô quay sang Chung Cận Nhiên đang đứng ở bên cạnh mình:

" Cho tôi mượn cây bút của anh! "

Ánh mắt màu tím trong chốc lát lộ rõ sự thư thái, thoải mái quan sát cô gái trước mặt không ngần ngại ký lên mặt giấy đỏ chói. Ánh mắt ấy thật miệt thị, như thể chỉ muốn bóp vụn cô:

" Dương Hạ Tuyết, cô bỏ cuộc thật sớm! "

Hạ Tuyết vờ như không nghe thấy, đóng nắp bút lại rồi đưa cho Chung Cận Nhiên:

" Bỏ cuộc hay không không quan trọng. Mặc Lãnh Phong anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu, một người mẹ sẽ làm bất cứ thứ gì cho con của mình "

Đoạn cô trừng mắt nhìn hắn:

" Kể cả có phải đương đầu với ác quỷ đi chăng nữa. Vậy nên Mặc Lãnh Phong anh đừng vội quá đắc ý, việc tôi giết anh cũng sẽ chỉ là truyện một sớm một chiều mà thôi! "

" Lời thách đấu của cô, tôi nhận! " Hắn nhanh chóng đứng dậy, rồi cầm lấy áo khoác bên cạnh mà nói:

" Vậy thì trách nhiệm đầu tiên của cô, Mặc phu nhân chính là hãy chuẩn bị đi! "

" Chuẩn bị? Anh có ý gì? "

" Đương nhiên là trở về quê nhà của tôi rồi! " Hắn cười cao hứng nhìn cô. Ngoài kia, ngập tràn trong ánh bình minh nụ cười ấy càng thêm phần ma mãnh:

" Về Mĩ "

Quảng cáo
Trước /100 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trẫm Thật Mệt Tâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net