Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Toán người bước nhanh đến chỗ mật thất. Ngay lập tức, Mặc Lãnh Phong đặt tay lên bảng điều khiển, hắn nhấn một dãy số rồi lấy tay đặt lên nắm cửa boongke. Lập tức sắc mặt hắn chuyển xấu rõ rệt, tay nắm chặt khoá cửa nhưng không tài nào mở được nó. Quay lại, hắn nói lớn với Cận Nhiên:
" Cận Nhiên, thế này là sao? "
" Mặc tiên sinh, để tôi kiểm tra! " Chung Cận Nhiên tiến lên chỗ bảng điều khiển. Tay hắn lướt trên tấm bảng, cẩn thận xem xét dữ liệu rồi nói:
" Không ổn rồi, Mặc tiên sinh, cửa đã bị mã hoá không mở được "
" Tôi cho cậu 10 phút để mở nó! " Hắn lạnh lùng ra lệnh
" Vâng " Cận Nhiên gật đầu đáp, tay lướt trên bàn phím. Gương mặt vốn thanh thoát không vướng bận mà nay lại lộ ra chút khó khăn. Lâm Nhã ở bên cạnh chăm chú quan sát hắn làm việc mà cau mày hỏi:
" Này, không phải hệ thống này là do cậu phát triển sao? Sao trông cậu có vẻ khó nhọc thế? "
" Tchhh... " Chung Cận Nhiên tặc lưỡi, hắn đẩy gọng kính lên:
" Hệ thống này tôi phát triển cho Reaper là để kiểm soát những tù nhân. Một khi tù nhân có ý định trốn thoát hoặc có ai đó xâm nhập, chỉ cần người của chúng ta tiêu huỷ bảng điều khiển bên trong thì không một ai có thể thoát ra. " Nội bất xuất, ngoại bất nhập " tuy nhiên tôi không ngờ hôm nay hệ thống của tôi lại phản tác dụng "
Đúng lúc ấy, bên trong mật thất bỗng phát lên những tiếng kêu la thảm thiết, thê lương đến không ngừng. Có những tiếng van xin cùng những âm
thanh lộp độp không rõ. Những âm thanh ấy khiến động tác của Chung Cận Nhiên phải dừng lại lập tức...
" Mùi máu " Mặc Lãnh Phong trừng mắt, với một khứu giác nhạy bén đến không ngờ, hắn cảm nhận được thứ mùi đặc trưng của chất lỏng đỏ au kia giờ đây đang xuyên qua cánh cửa kim loại mà xộc vào mũi mình...
" Chết tiệt!!! " Hắn rủa thầm, không còn thời gian nữa rồi. Cứ thế này Dương Hạ Tuyết không biết đã làm ra chuyện gì nữa. Nghĩ vậy hắn vội tiến lên, gạt Chung Cận Nhiên đang loay hoay trước bảng điều khiển ra rồi cúi người xuống. Hành động này khiến Chung Cận Nhiên thoáng sững sờ còn Lâm Nhã thì hứng thú ra mặt, hắn khoát tay nói lại:
" Phong, cậu đã ra tay rồi! "
Mặc Lãnh Phong không đáp lại hắn, tay chỉ lướt trên bàn phím, đôi mắt hoàng hôn nâng cao sự tập trung hiếm thấy trên vẻ đẹp lạnh lùng. Chung Cận Nhiên đứng đằng sau hắn vừa quan sát màn hình thì vừa ngạc nhiên:
" Mặc tiên sinh, có phải ngài đang..."
Mặc Lãnh Phong khẽ nhếch môi, đoạn lạnh lùng nói:
" Xin lỗi cậu Cận Nhiên. Nhưng xem ra cậu phải chế tạo một hệ thống tốt hơn cho tôi rồi! "
Vừa dứt lời, màn hình bảng điều khiển vụt tắt. Toàn bộ hệ thống bảo mật của Chung Cận Nhiên bị Mặc Lãnh Phong xoá sạch chỉ trong chưa đầy hai phút, đồng thời cũng khiến cho cánh cửa căn phòng từ từ mở ra.
Mùi máu nồng nặc bốc lên khiến cho dù không có một khứu giác nhạy bén như Mặc Lãnh Phong cũng làm cho tất cả mọi người ngoài cửa cũng có thể ngửi được. Căn phòng rộng lớn mà tối tăm, hẳn bởi sự biến mất của hệ thống bảo mật mà đã thành ra như vậy.
Mặc Lãnh Phong nhíu mày, hắn bước vào đầu tiên. Theo bản năng quay về phía bên trái, đúng như dự đoán bảng điều khiển khoá cửa trong phòng đã bị phá nát, không còn ra hình dạng. Đoạn hắn quay đầu, bước đi nhẹ nhàng trong bóng tối, thẳng tiến vào giữa gian phòng. Không gian trung quanh vẫn thật tĩnh mịch, tĩnh mịch khiến người ta phải phát run. Im lặng một lúc cảm nhận chung quanh, hắn vội lên tiếng:
" Chiếu đèn "
Ánh sáng leo lét chiếu vào trong căn phòng u tối đủ để khiến người ta nhìn thấy một địa ngục trần gian. Trên tường, sàn, thậm chí là cả trần nhà đều loang lổ những vết máu lớn nhỏ chạy dọc. Đâu đó còn những mảnh thân thể bị phân tán tứ tung, thịt nát bấy, nhìn qua chẳng khác nào khung cảnh của một cái lò mổ cả. Cả quá trình này, dù sát thủ chuyên nghiệp cũng phải mất một ngày nói gì là 30 phút của Dương Hạ Tuyết...
" Cái quái gì? " Lâm Nhã ngây người, nhìn xung quanh một lượt. Dẫu đã từng được chứng kiến sức mạnh của người đàn bà kia nhưng hắn lại không ngờ cô ta có thể dã man như vậy. Thuộc hạ của Phong lúc này thật chẳng còn cái gì để mà chôn nữa là.
Mặc Lãnh Phong lãnh đạm nhìn từng cái xác, tất cả chẳng để lại cho hắn chút xúc cảm gì nhưng thứ đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn lại là một vật nằm ngay ngắn trên sàn nhà. Đó là một cái còng bằng kim loại hình vuông, được khoét hai lỗ tròn trên mặt, trông giống như một cái còng dành cho phạm nhân thời phong kiến. Tuy nhiên giờ đây ở hai lỗ tròn kia là những vòng máu bao quanh, giống như thể người thoát ra đã phải vật lộn quyết liệt với nó vậy.
Mặc Lãnh Phong cầm chiếc còng lên, lẩm bẩm:
" Chẳng lẽ cô ta đã... "
Loạt soạt....
Âm thanh nho nhỏ vang lên phá tan không khí rợn người trong căn phòng. Mặc Lãnh Phong theo bản năng đứng phắt dậy, lấy súng giơ vào một góc tối, các thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng tức tốc làm theo, chỉ chờ hắn ra mệnh lệnh. Nhìn khoảng không rồi khẽ lên cò, Mặc Lãnh Phong chờ đợi một lúc lâu rồi sau đó mới thở chậm rãi:
" Tôi biết cô đang ở trong đó, Dương Hạ Tuyết "
Bóng đêm im lìm một lúc rồi dần dần hình thành nên một dáng hình nho nhỏ. Cái bóng ấy từ từ bước ra khỏi đêm tối, để lộ một cơ thể nữ tính. Mái tóc trắng đen cùng quần áo dính đầy những máu tươi lẫn lộn thật thảm thương. Hơi thở của cô nhẹ bẫng, đôi mắt mù mờ bị che đi bởi áng tóc dài khiến hắn không thể đoán ra cảm xúc của cô. Rồi dần dần màu mắt tím di chuyển xuống nữa, dừng trên hai đôi tay run rẩy hiện đang giữ một con dao rực lớn. Từ hai cổ tay là hai đường viền đỏ thẫm, sâu hoắm, khiến cho máu chảy xuống những ngón tay trắng đầy yêu mị rồi lộp bộp xuống mặt sàn.
Cái bóng đầy máu ấy như một u hồn, thẳng tiến đến chỗ Mặc Lãnh Phong rồi bất ngờ đưa thanh đao về phía hắn. Bất chợt, tất cả mọi người trong phòng đều giương súng về phía Dương Hạ Tuyết nhưng đã bị một giọng nói đanh thép ngăn lại:
" Bỏ súng xuống! "
" Nhưng... " Lâm Nhã ở đằng sau hô lên, động tác cầm súng vẫn không di chuyển. Lần này hắn mặc kệ sự ngăn cản của Mặc Lãnh Phong, dù thế nào sự tồn tại của tên đầu heo này là rất quan trọng.
Mặc Lãnh Phong mặt không đổi sắc. Súng trên tay hắn thì ngược lại với đám người ngoài cửa, từ từ hạ xuống. Hắn chỉ chằm chằm nhìn Hạ Tuyết, như thể chờ chính sự phán quyết của cô. Với thanh đao kề sát cổ hắn, máu từ trên cổ cũng dần chảy theo bàn tay mạnh bạo của Hạ Tuyết, lan xuống áo sơ mi. Hắn chẳng cảm thấy đau nhưng lại làm cho mẩy kẻ đằng sau hắn một phen hoảng loạn:
" CHỦ TỬ.
" Câm miệng! "
Mặc Lãnh Phong quát lên, hắn đảo mắt xung quanh một lượt nhìn từng thân ảnh la liệt trên sàn. Khoé môi lãnh trào, có những việc xem ra khômg muốn thừa nhận nhưng cũng phải làm thôi. Cao ngạo ngẩng đầu, mặt hắn không đổi sắc cười với người phụ nữ trước mặt:
" Dương Hạ Tuyết, cô thắng rồi! "
Bàn tay cầm đao khẽ run lên theo lời nói của hắn. Rồi trước con mắt kinh ngạc của mọi người, nó rơi xuống. Thân ảnh của Hạ Tuyết cũng theo đó mà ngả về phía trước, rơi vào trong lồng ngực Mặc Lãnh Phong. Theo bản năng, hắn trừng mắt, ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Nó thật mỏng manh và lẫn tạp mùi máu. Tuy nhiên theo góc độ của hắn, nụ cười trên môi cô lại phi thường đẹp đẽ. Ngẩng đầu ngước nhìn Mặc Lãnh Phong, ánh sương mù trong mắt cô lấp lánh đẹp lạ thường:
" Tôi chỉ chờ anh nói câu này thôi! "
Dứt lời Hạ Tuyết nhắm mắt, cơ thể chìm vào trong vòng tay của hắn rồi ngất lịm. Mặc Lãnh Phong thoáng giật mình, nhìn cô gái trong lòng rồi không nói một lời nào bế cô lên khỏi mặt đất. Chậm rãi tiêu sái bước ra khỏi cửa, hắn lạnh lùng phân phó:
" Đi thôi! "
***
Hai tiếng sau...
Hạ Tuyết chớp chớp mắt, trần nhà màu trắng đập vào nhãn cầu khiến cô hơi đau đau, vốn định đưa tay lên che lại theo phản xạ thì đã bị một cơn bỏng rát nơi cổ tay ngăn cản...
" Ai da " Hạ Tuyết kêu lên một tiếng, nhìn hai cổ tay đang được băng bó kín mít của mình mà thở dài:
" Khốn nạn thật! "
Chửi đổng thoải mái. Cô nhớ lại sự việc xảy ra cách đây hai tiếng trước. Quả thật đến bây giờ cô cũng không hiểu mình có phải là một kẻ ngu ngốc hay không nữa? Tự cắt cả tay mình? Hết cách thật rồi?
" Tỉnh rồi sao? "
Đang suy nghĩ, âm thanh trầm khàn ấy khiến Hạ Tuyết hơi ngớ người. Quen thuộc đến độ khỏi cần ngồi dậy cô cũng biết đó là ai. Khẽ đặt tay mình xuống giường, cô giả vờ than thở:
" Này, đây là lần thứ mấy mà tôi bị tàn tạ sau khi gặp anh vậy, Mặc Lãnh Phong? Ba hay là bốn nhỉ? "
Bên cạnh giường của Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong cuối cùng cũng gấp quyển sách đang đọc giở và đặt nó lên đầu giường. Nhìn theo tay hắn, Hạ Tuyết nhíu mày. Cái gì kia, sách đạo lý của Khổng Tử, rốt cuộc cái tên này bao nhiêu tuổi vậy? Giờ mà còn đọc mấy cái loại sách hiền triết thế này? Đúng là gã cổ hủ.
Nhưng thôi, cô cũng không thèm chấp hắn, khẽ cựa mình. Hạ Tuyết chống tay muốn ngồi dậy thì đã bị cơn đau ở cổ tay làm cho khuỵu xuống. Nhăm mặt lại một chút, cô quay sang Mặc Lãnh Phong nãy giờ vẫn đang im lìm không nói một lời bên cạnh mà nhắc nhở:
" Ông già.... anh đỡ tôi dậy cái! "
" Cô vừa gọi tôi là gì cơ? " Hắn nghiêm mặt hỏi lại.
" Thì sao, anh hơn tôi tận 10 tuổi, gọi là chú thì chán lắm. Nếu tôi gọi anh là ông già thì có vẻ cá tính hơn nhỉ? " Cô gác tay lên đầu, nằm nghiêng sang nhìn hắn. Bảo sao đây, hắn đã trở thành đối tượng bị trêu đùa mới nhất của cô rồi.
Mặc Lãnh Phong nhìn cô nghi hoặc. Dần dần hắn chợt nhận ra trong Dương Hạ Tuyết như thể tồn tại hai con người cách biệt. Khi vui vẻ, bất cần, khi lại tàn bạo và đầy uy lực. Nhưng trong hai bộ mặt ấy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô. Càng ngày hắn càng không hiểu, cô còn một cái gì muốn giấu hắn?
Thấy Mặc Lãnh Phong đang nhìn mình mà đánh giá, Hạ Tuyết gượng cười, đùa tiếp:
" Tôi biết mình rất đẹp nhưng anh không cần phải nhìn như sắp làm tôi nổ tung thế đâu? "
" Dương Hạ Tuyết " Hắn thở ra một hơi:
" Về độ kiêu ngạo và viễn tưởng, cô chỉ hơn chứ không kém tôi. Cô không có điểm dừmg nhỉ? "
" Cám ơn, ông già! "
Hạ Tuyết nghe mà vui vẻ cả ra, cô thích nhất là có người ca thán mình vêg khả năng đùa dai này nên cô cứ cười mãi không thôi. Thoạt trông chẳng giống một bệnh nhân cần điều trị đặc biệt gì cả. Rồi như bỗng nhớ ra điều gì đó, cô lại gác chân:
" Xin lỗi nhé, tôi đã làm đống thuộc hạ của anh thành ra như vậy! Hy vọng anh không phiền? "
" Không cần, những kẻ như cậy chết cũng không sao cả " Hắn nhẹ giọng nói, khiến Hạ Tuyết đang vui vẻ cũng phải nhăn mặt:
" Mặc Lãnh Phong, anh thật đủ lãnh huyết. Tuy tôi là kẻ đã giết bọn họ nhưng dù sao đó cũng là thuộc hạ của anh. Anh không cần phải nói những lời cay độc như vậy? "
Liếc nhìn Hạ Tuyết đang cau mày với hắn, Mặc Lãnh Phong lại càng vô cảm:
" Cô nên biết, trước đây tôi luôn là kẻ luôn biết cắt bỏ những khối u phiền nhiễu. Còn giá trị lợi dụng là còn tồn tại được trong mắt tôi. Chết rồi, tôi không thương tiếc! "
Hạ Tuyết nghiêm nghị quan sát hắn. Rồi cuối cùng mới nói ra những điều đang nghĩ trong lòng:
" Vậy sao anh không để tôi chết trong mật thất đó đi? Mất công cứu tôi làm gì? "
Lúc này hắn mới thật tâm để ý đến Hạ Tuyết. Như thể cô đã hỏi một câu hỏi thật thú vị vậy, đoạn hắn khẽ phủi áo đứng lên, chỉnh trang xong xuôi đâu đấy, mới nói:
" Một người có thể tự cắt cổ tay của mình chỉ để thoát ra khỏi sự kiểm soát của tôi, không phải là một món đồ chơi thú vị hay sao? "
Nói rồi không để Hạ Tuyết kịp phản ứng lại, Mặc Lãnh Phong cầm quyển sách ở đầu giường lên trên tay, không quên dặn dò cô:
" Nghỉ ngơi đi, sáng mai cô sẽ về lại biệt thự. Tôi mong cô đến lúc đó hãy cư xử cho đúng mực. "
" Khoan đã! "
" Có chuyện gì? "
Hạ Tuyết len lén nhìn bóng dáng hắn rời đi, bất quá mạnh dạn hỏi một câu:
" Vậy còn điều kiện của chúng ta, anh định thế nào? Tôi đã thắng anh rồi kia mà! "
" À, cái đó sao? " Hắn đạt tay lên nắm cửa rồi mở nó ra, cười một cách thần bí:
" Để xem trong thời gian tiếp theo cô có làm chồng của cô hài lòng không đã! "
Ngay sau đó hắn đóng sập cửa, bỏ mặc khuôn mặt thẫn thờ rồi dần chuyển sang đỏ gay gắt của Hạ Tuyết trên giường bệnh. Mặc Lãnh Phong bước ra khỏi hành lang, Cận Nhiên và Lâm Nhã đã đứng chờ ở đó sẵn. Thấy hắn tiến đến cũng bèn sán lại:
" Này, bà xã cậu thế nào rồi! "
Khômg đợi hắn trả lời, sau cánh cửa vừa khép bỗng có tiếng " Rầm " phát ra cùng một giọng nữ chua chát khiến Chung Cận Nhiên và Lâm Nhã giật bắn:
" LÃO KHỌM GIÀ, ĐỒ ĐẦU HEO, AI MUỐN LÀM ANH VUI CHỨ? "
Mặc Lãnh Phong không nói còn Lâm Nhã thì chỉ chẹp miệng:
" Chà vẫn khoẻ ha? "
" TÔI SẼ LY HÔN RỒI BẮT ANH CHIA TÀI SẢN. TÔI SẼ LÀM ANH KHÁNH KIỆT CHO MÀ XEM. CẢ CÁI TẬP ĐOÀN TỶ ĐÔ CỦA ANH! "
Một lát sau lại có âm điệu mỉa mai:
" CÁI GÌ MÀ MÓN ĐỒ CHƠI THÚ VỊ CƠ CHỨ!??? ĐỌC ÍT NGÔN TÌNH, TRUYỆN TRANH THIẾU NỮ THÔI ANH BẠN ƠI! CẨN THẬN TẨU HOẢ NHẬP MA ĐẤY! "
" Cô ta là như vậy mà! " Hắn lãnh đạm nói rồi cất bước ra khỏi hành lang, để lại đằng sau những âm thanh đổ vỡ cùng những biệt hiệu dành cho hắn không mấy hay ho của cô gái kia. Mặc Lãnh Phong một mực bước đi nhưng trong thần thái không giấu nổi sự thoải mái, đến độ Lâm Nhã ở một bên cũng lấy làm lạ, nhìn hắn mà tròn mắt:
" Này Phong, cậu có vẻ vui nhỉ? Cậu vừa thua cô gái kia mà? "
" Tôi có vui sao? " Hắn cúi đầu, mắt khẽ liếc về phía căn phòng bệnh nhân đang ngập tràn mùi thuốc súng kia mà cao hứng:
" Có lẽ là thế thật! "