Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Y Y
“Giang Ly, mày tốt nhất đừng ngăn cản tao, hôm nay tao nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử thúi này một chút!”
Tiếu Lệ đối với sự xuất hiện của tên yêu nghiệt kia một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, việc anh để ý trước mắt chính là thu thập Lục Ngân, chuyện này không đơn giản là tranh đoạt một người phụ nữ, quan trọng đó là tôn nghiêm đàn ông!
Nhưng mà đối phương lại không cho là đúng, lành lạnh mở miệng: “Tao nói này Tiếu Lệ, Lục Ngân, đầu óc bọn mày bị nước vào hả? Vì một người phụ nữ liền không màng nguy hiểm đánh đánh giết giết? Lão già Trưởng giám ngục cũng không phải hạng dễ đối phó, nếu bị ông ta bắt được, nhất định sẽ đưa bọn mày đi mỏ than đào than đá, có thể cả đời cũng không xoay người được, đến lúc đó đừng nói ở Hắc Ngục, ngay cả tự do cơ bản cũng không có, bọn mày nghĩ kỹ chưa?”
Giang Ly?
Bạch Thiến Thiến xoay đầu, cẩn thận đánh giá người đàn ông dung mạo yêu nghiệt kia, mắt phượng thon dài câu hồn, mũi cao thẳng tắp, môi đỏ như cánh hoa, da thịt trắng nõn, hơn nữa còn có tóc dài phiêu dật, rất đẹp, nếu không phải anh cao 1 mét 8, giữa mày còn có nét anh khí, có lẽ sẽ bị người khác nhìn thành một đại mỹ nữ phong tình vạn chủng đi?.
Vậy ra, đây là hào trường khu 3 nổi danh đồng tính luyến ái a.
Trách không được tự nhiên anh có địch ý với cô, không, không phải địch ý, mà là chán ghét.
Ý thức được cái này, tâm trạng Bạch Thiến Thiến cũng thư thả hơn vài phần.
Xem ra, cái tên yêu nghiệt này không phải tới giúp đỡ Tiếu Lệ.
Nghĩ như vậy, cô bất động thanh sắc túm tay áo Lục Ngân, anh cúi đầu, trông thấy ánh mắt hàm chứa thâm ý của cô.
Cô khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt truyền đạt ý của cô cho anh.
Lúc sau, Lục Ngân vung tay, ném thanh đao sang một bên, nói với Tiếu Lệ: “Mày muốn đi đào than đá? Xin lỗi, tao không có hứng thú.”
Dứt lời, xoay người mang theo Bạch Thiến Thiến rời đi, đi tới cửa, lại nghe thấy Tiếu Lệ cười lạnh một tiếng: “Mày có thể đi, nhưng Bạch Thiến Thiến thì phải lưu lại!”
Lục Ngân cùng cô ngừng lại, trong lòng cô rất bất đắc dĩ, Tiếu Lệ này thật đúng là khó chơi!
Tiếu Lệ tiến lên vài bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thiến Thiến: “Mèo hoang nhỏ, hôm nay em dám bước ra một bước, tôi nhất định sẽ giết em.”
Này còn chưa đủ!
Lòng Bạch Thiến Thiến trầm xuống, xoay người lạnh lùng nhìn tên đàn ông bừa bãi ngang ngược kia: “Như vậy, hiện tại liền giết tôi đi.”
“Em…… Tìm chết!”
Đối mặt với khiêu khích của cô, hàm răng Tiếu Lệ cắn phát ra tiếng” khanh khách”, trong mắt lóe một cổ lửa giận vô pháp ngăn chặn, giống như một con sư tử bị chọc giận.
Bộ dáng này của anh ta cũng không làm Bạch Thiến Thiến sợ hãi, bởi vì cô tin tưởng Lục Ngân sẽ không để cô dễ dàng bị giết chết như vậy.
Lúc này, ánh mắt Giang Ly mới chân chính dừng trên người Bạch Thiến Thiến, tấm tắc hai tiếng, giọng điệu vẫn có chút khinh miệt: “Người phụ nữ này cũng không phải đồ ngu xuẩn, đánh ra một con bài thật tốt a, cô lợi dụng Tiếu Lệ cùng Lục Ngân kiềm chế lẫn nhau, kết quả là, bọn họ vì cô nháo đến túi bụi, đây là mục đích của cô, đúng không? Đồ phụ nữ ghê tởm.”
Từ lúc bắt đầu, cái tên yêu nghiệt này đối với cô không phải châm chọc thì chính là khinh thường.
Anh ta dựa vào cái gì?
Bạch Thiến Thiến chậm rãi đem tầm mắt chuyển về phía Giang Ly, không thể phủ nhận, đôi mắt anh ta rất đẹp, câu hồn nhiếp phách, một khi không cẩn thận nhất định sẽ bị hút vào, không ra được, nhưng mà……
“Ông trời ban cho anh khẩu súng, anh lại dùng nó đi đào phân, so sánh với tôi, ai càng ghê tởm hơn? Giang tiên sinh.” ( súng ở đây không phải “súng” thường đâu, chắc mọi người vẫn nhớ Giang Ly là đồng tính chứ >.< )
Giọng cô nhu hòa, ngữ khí lúc nói chuyện không nhanh không chậm, không có sợ hãi, cũng không kiêu ngạo, nhưng loại ngữ khí nhàn nhạt trêu chọc, mới càng làm cho người nghe có giận cũng không phát tiết ra được.
Giang Ly vẫn chưa bị cô âm thầm châm chọc cho buồn bực, mà lại cười khanh khách, nheo mắt, giống như bất đắc dĩ cảm thán: “Nhưng tôi lại cảm thấy cô rất ghê tởm a. Thật không rõ ông trời có phải hồ đồ rồi không, trên thế giới này chỉ cần có đàn ông là đủ rồi, vì sao còn phải sáng tạo phụ nữ a? Loại sinh vật phụ nữ này, thật không nên tồn tại đâu.”
Nói rồi, anh thong thả đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống Bạch Thiến Thiến, trào phúng cười: “Ở Hắc Ngục này, tất cả đều là đàn ông, thân là phụ nữ, cô có phải càng không nên tồn tại không? Cô xem, cô vừa tới không bao lâu liền khơi mào xúc động, chẳng lẽ cô không cảm thấy chính mình là họa thủy sao.”
Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu lên, từ đáy mắt đối phương thấy được cảm xúc chán ghét rất mãnh liệt, còn có bài xích, giống như dùng nửa con mắt nhìn cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Bỗng nhiên, cô cười: “Đúng vậy, ngài nói không sai, nếu ngài có thể đưa tôi ra khỏi Hắc Ngục, tôi nghĩ, tôi sẽ hai tay hai chân tán thành quan điểm của ngài.”
Đáy mắt Giang Ly lóe lên ý cười, cúi đầu tới gần cô, thanh âm bỗng nhiên chuyển thành lạnh nhạt, “Tuy rằng tôi không có biện pháp đưa cô từ Hắc Ngục ra ngoài, nhưng tôi có rất nhiều biện pháp khiến cô biến mất.”
Nói xong, vươn một đôi tay so với tay phụ nữ còn đẹp hơn, véo trên cổ cô.
Động tác, làm vô cùng nhanh.
May mắn động tác của Lục Ngân càng nhanh hơn, trước một bước, ôm lấy cô, mang cô ra khỏi nơi nguy hiểm.
Bạch Thiến Thiến chỉ hơi kinh ngạc một chút, nhưng thật ra cũng không có nhiều sợ hãi, cô cười lạnh với Giang Ly: “Vậy thực xin lỗi Giang tiên sinh, mạng nhỏ của tôi tuy rằng không đáng tiền, nhưng tôi rất quý trọng nó, sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Công kích không thành công, Giang Ly cũng không tức giận, móc khăn tay lau đầu ngón tay, liếc mắt nhìn Lục Ngân mặt than: “Mày cảm thấy, mày có thể bảo hộ cô ta bao lâu? Một ngày? Một tháng? Hay là một năm? Mày có thể đấu lại Trưởng giám ngục?”
Trào phúng, trần trụi trào phúng!
Lục Ngân vẫn như cũ mím môi, “Tao không cho phép người khác gây một chút thương tổn nào tới cô ấy.”
Bạch Thiến Thiến ngẩn ra, nhìn kĩ Lục Ngân, trong lòng không biết là tư vị gì.
Ngay từ đầu, cô đối với Lục Ngân là chán ghét, bất luận một người phụ nữ nào bị cường bạo, chỉ sợ đều không thích người cường bạo mình, cô cũng vậy.
Ngay cả lần trước cô lấy lòng Lục Ngân, cũng là cố tình, Giang Ly có câu nói không sai, cô xác thật đang lợi dụng Lục Ngân.
Nhưng hiện tại, cô lật đổ mọi tâm tư lúc trước.
Giờ khắc này, cô thật sự cảm kích Lục Ngân, cho dù dùng thân thể của mình đi đổi lấy sự vừa lòng của anh, cô cũng nhận.
Bạch Thiến Thiến vẫn luôn nhìn Lục Ngân, nhưng Tiếu Lệ cũng nhìn chăm chú cô.
Từ đầu tới đuôi, anh đều đem thần sắc Bạch Thiến Thiến thu vào đáy mắt.
Tiếu Lệ không phải người đàn ông ngốc nghếch dễ xúc động, người đã từng dẫn dắt đám tiểu đệ, một đêm huyết tẩy toàn bộ một con phố, đương nhiên không phải kẻ tầm thường, hữu dũng vô mưu, Giang Ly không nói chuyện giật gân, anh biết.
Bất quá chính là có chút không cam lòng mà thôi, từ trước đến nay quen thói cường thế, sao anh có thể bao dung được một người phụ nữ luôn muốn trốn thoát dưới mí mắt mình, đặc biệt là dưới tình huống anh dần dần mê mẩn thân thể cô.
Nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
“Hai người có thể đi.” Tiếu Lệ đột nhiên mở miệng, làm ba người còn lại kinh ngạc.
Rõ ràng lúc trước vẫn là một bộ thần thái sống chết không tha, như thế nào hiện tại……
Ánh mắt ba người tập trung trên người Tiếu Lệ, chỉ thấy anh ý vị thâm trường nhìn Thiến Thiến, lại nhìn Lục Ngân, tiếp tục mở miệng: “Tao có rất nhiều thời gian, hiện tại không vội.”
Bạch Thiến Thiến tìm tòi nghiên cứu nhìn Tiếu Lệ một hồi, thấy đáy mắt anh cũng không có thần sắc không cam lòng, cô cảm thấy kỳ quái, nhưng thật sự không nghĩ ra anh có mục đích gì.
“Chúng ta đi.” Lục Ngân lôi kéo Bạch Thiến Thiến đang lâm vào trầm tư, rời khỏi kho hàng, trước khi đi, còn liếc mắt nhìn Tiếu Lệ đối diện một cái, ánh mắt cực kì âm lãnh.
Có thể, Lục Ngân biết Tiếu Lệ đang tính toán gì.
Sau khi hai người đó rời đi, Giang Ly mới nhìn về phía Tiếu Lệ, híp mắt: “Mày lựa chọn sáng suốt đấy, tao phát hiện hình như mày đột nhiên thông minh lên.”
Tiếu Lệ vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm khóe môi, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ đẹp tà mị, còn có chút bất cần đời mỉm cười, “Tao không cần vào lúc này cùng Lục Ngân vung tay đánh nhau, dù sao mèo hoang nhỏ trốn không thoát khu 2, về sau tao còn có rất nhiều cơ hội thao cô ta.”
“Chỉ mong mèo hoang nhỏ của mày có thể sống lâu một chút.” Giang Ly cười, ý cười quỷ dị mà quyến rũ, ngữ khí chính là kiểu vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người khác gặp họa.