Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cư nhiên là Tam Hoàng tử?!!"
Lời này của đại thần kia vừa nói ra, rất nhiều người sau đó liền không khỏi mắt chữ A mồm chữ O cẩn thận nhìn kĩ lại người thiếu niên quần áo tóc tai loạn xạ đang ngồi nằm dưới sàn nhà kia. Trong đầu cũng rất nhanh liền khẳng định được chính là Tam Hoàng tử Cảnh Thục! Nhưng sao lại là Tam điện hạ, chẳng phải nữ hầu kia nói là Ngũ điện hạ sao?! Chẳng lẽ là nhìn nhầm? Bọn họ chính là bị hoang mang đến ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta luôn rồi, thật chẳng hiểu cái mô tê gì hết!
Minh Đế ngược lại bình tĩnh hơn mấy đại thần, thời điểm phát hiện người ở dưới sàn không phải là Ngũ Hoàng nhi, tâm tư khó chịu cũng phần nào được giảm bớt. Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, dù cho có không phải Ngũ Hoàng tử, người kia cũng là Tam Hoàng tử, dù gì thì vẫn là con trai của ông. Đây là cái tình huống gì thế này?!
Ánh mắt phức tạp nhìn xuống người phía dưới, khóe miệng hơi hơi giật, sau đó ông liền trầm giọng hỏi:
"Kia là ngươi đang làm gì?". Thanh âm Minh Đế lạnh băng, khiến cho những đại thần xung quanh bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được áp suất không khí hiện giờ đang giảm xuống một cách chóng mặt, trong lòng bọn họ cũng không khỏi thấp thỏm mà lo sợ, Hoàng đế tức giận-cư nhiên cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Bất quá lần này người Minh Đế giận lại chẳng phải bọn họ, chính là một trong hai người con trai mà ông luôn tâm đắc nhất, Tam Hoàng tử.
Lời nói này của Minh Đế tuy ngoài mặt chỉ là một câu hỏi thông thường giống như hỏi ngươi hôm nay ăn gì, thực chất lại chẳng có một tí nghi vấn gì trong mắt ông. Dù sao cũng đã làm Hoàng đế nhiều năm, ông cũng chẳng phải kẻ ngu người mù mà không nhìn thấy toàn cảnh trước mắt, giờ phút này chính ông còn hận đáng nhẽ ra mình nên đánh cho cái thứ hỗn trướng này thành bã rồi quẳng luôn vào trong nhà lao cho rồi. Chính là đời không như mơ, y dù sao cũng là con của ông, là Tam Hoàng tử của Lương Yên Quốc, cộng thêm với việc chính là hậu thuẫn đằng sau y chính là Thục Phi cùng Tể Tướng a, thử hỏi ông làm sao có thể ra tay đây? Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chính là ông còn cái danh Hoàng đế này, không giết nó tống vào nhà lao thì thôi đi, bất quá cũng sẽ không thể tha thứ đơn giản như thế được. Dù gì thì hôm nay cũng có rất nhiều người ở đây chứng kiến rồi, chắc chắn ngày mai tin tức này từ trong ra ngoài cung ai mà không biết, dù Lý Thục cùng Thục phi muốn áp xuống cũng chẳng được. Ông là Hoàng đế thì việc răn dạy Hoàng nhi của mình là bình thường, cư nhiên cũng có thể phạt nó đi.
Thục phi bên cạnh thấy sắc mặt Minh Đế lạnh băng không một chút lưu tình nào, trong đầu cũng hiểu việc này sẽ không cứ thế mà đơn giản giải quyết rồi. Chính là thời điểm bà thấy con trai mình lại chính là người gian díu với phi tần, tim thiếu chút nữa là ngừng đập vì ngạc nhiên, sắc mặt đang hồng hào cũng trở nên trắng bệch không chút lưu tình. Nguyên lai từ lúc bước vào tiểu điện này, bà còn đang bay bổng vì kế hoạch của mình cứ thế mà sắp đại công cáo thành, nhìn thấy hai thân ảnh kia quấn quýt lấy nhau, còn thầm cười sung sướng, nhưng thế nào lại là con trai của bà a?! Đáng nhẽ phải là cái tên Ngũ Hoàng tử Minh Nguyệt kia chứ?!
Hết mở rồi lại đóng mồm, cuối cùng, không biết vì cái gì, Thục phi bất giác tiến lên phía trước chắn người Tam Hoàng tử còn đang ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn trực tiếp vào Minh Đế, giọng khẳng khái nói:
"Bệ hạ, chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì đó"
Minh Đế vốn dĩ trong lòng chưa hết tức giận, lại nghe thấy Thục phi nói như vậy, rõ ràng là muốn ông bỏ qua chuyện này, chỉ là từ trước tới giờ những việc bà làm với những phi tần khác trong hậu cung, ông chính là đã mắt nhẳm mắt mở bỏ qua, bây giờ chẳng lại tha cho bà sao?! Hừ, nằm mơ đi!
"Thục phi đây là cho rằng trẫm mắt bị mờ đến nỗi không nhìn rõ cái gì trước mắt?"
Tiếp nhận ánh mắt sắc bén của ông, Thục phi không khỏi thụt lùi một bước, nhưng vẫn như cũ chắn trước mặt Tam Hoàng tử, chỉ là lời nói giảm bớt mấy phần hung dữ.
"Thần thiếp không có ý đó, chỉ là..."
Minh Đế nhướn một bên lông mày, hỏi ngược lại:"Hửm? Chỉ là cái gì?"
Biết mình đã cụt đường, Thục phi chỉ là không cam chịu, trong đầu bỗng lóe lên, bà nhanh chóng điều chỉnh lại khuôn mặt của mình, thầm nghĩ đến nước này thì đành liều một phen rồi, nghiêm túc nói:
"Thần thiếp chỉ nghĩ trong sự việc lần này tất có điều uẩn khúc, Tam Hoàng nhi chính là bị Ngũ Hoàng nhi hạ thuốc hãm hại!"
Lời nói này của bà vừa thốt ra, rất nhanh trong tiểu điện lại dấy lên một trận náo nhiệt, mọi người liền sôi nổi bàn luận to nhỏ, có người tin có người không. Chính là trong thời điểm hỗn loạn này, từ phía ngoài cửa lại phát lên một thanh âm tao nhã dễ nghe:
"Nga? Thục phi nương nương vừa nói gì vậy? Ta khi nào lại trở thành kẻ xấu rồi a"
Tất cả đại thần liền không hẹn mà cùng quay đầu về hướng cửa, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi tiến vào. Gương mặt người nọ lấp lóa sáng tối dưới ánh trăng mờ ảo, một thân y phục màu trắng nổi bật, khiến người ta liên tưởng tới một tiên nhân vừa bước xuống từ cung trăng.
Minh Nguyệt cứ thế không nhanh không chậm tiến vào tiểu điện, liếc nhìn Thục phi tay run run chỉ về phía mình, gương mặt thất thần như nhìn thấy ma, cô cũng không thèm để ý, liền mạch hướng tới Minh Đế vái chào:
"Phụ Hoàng"
Minh Đế vẫn chưa khỏi nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô, giọng bớt lạnh lẽo đi phần nào, hỏi:"Ừm. Ngũ Hoàng nhi kia là vừa đi đâu? Sao trong bữa tiệc kia trẫm lại không thấy?"
Minh Nguyệt còn chưa trả lời, Thục phi đã nhanh chóng cướp lời, xen ngang nói:"Đúng. Ngũ Hoàng tử trong bữa tiệc liền không thấy bóng dáng đâu, chắc chắn là lúc đó đang chuẩn bị kế hoạch hãm hại Tam nhi!". Bà vừa nói vừa chỉ tay về phía Minh Nguyệt, giống như một tên cảnh sát hưng phấn vừa bắt được hung thủ đã giết người hàng loạt.
Ngược lại Minh Nguyệt sau khi nghe Thục phi nói xong thì liền giật mình một cái, sau đó vô tội nói:"Ai nha, lời của Thục phi nương nương thật khiến cho Ngũ nhi khiếp sợ a. Chỉ là ta là kẻ đã hãm hại Tam Hoàng huynh sao?". Đến đây, cô liền cười lạnh một cái, rồi dõng dạc nói tiếp:"Phải là ngược lại mới đúng..."
Sau đó cô lại hướng về phía Minh đế, kể lại sự việc:"Phụ hoàng, Ngũ nhi chính là trong bữa tiệc liền ra ngoài hóng gió. Sau khi trở về Đại điện liền không thấy mọi người đâu, hỏi nữ hầu thì mới biết phụ hoàng đang ở đây, thế là con liền đi tới. Vừa tới gần cửa liền thấy Thục phi lời nói hùng hồn vô căn cứ bảo con là kẻ xấu, thế là liền không tự chủ được phản bác lại. Con chính là vô tội a". Cô vừa nói vừa bày ra cái vẻ mặt ngoan ngoãn vô tội thực sự. Đương nhiên trong lời nói của cô chỉ có 1% là sự thật, còn lại đều đã được biến tấu đi khác đến vạn dạm.
Thục phi nghe cô nói thế thì tức thời tức giận, nhưng lại chẳng phản bác được câu nào:"Ngươi..."
Dù sao thì chính bà mới là người đã sắp xếp kế hoạch này, người đang nằm dưới sàn nhà hiện giờ đáng nhẽ phải là hắn ta. Chỉ là nhìn gương mặt đầy đắc ý kia của y, thập phần là chính bà đã bị kế hoạch của mình hại mình rồi, gậy ông đập lưng ông a. Bây giờ dù có càng giải thích thì lại càng trầm trọng hơn thôi, nhỡ đâu lại không chỉ Tam Hoàng nhi của bà gian díu với phi tần, còn thông đồng với Thục phi hãm hại Ngũ Hoàng tử nữa thì sao? Tội càng thêm tội a, tốt nhất là cứ để sự việc thuận tới như vậy đi, con trai bà chắc cùng lắm chỉ bị cấm túc vài ngày thôi.
Thục phi thì suy nghĩ như vậy, Minh Nguyệt lại đâu dễ dàng cho bà ta đơn giản như vậy được. Trong lòng thầm cười lạnh một cái, cô tiếp tục nói:
"Chỉ là theo như Minh Nguyệt thấy, sự việc này hẳn có uẩn khúc, không bằng ta thử hỏi Tam Hoàng huynh đi". Nói xong, cô liền bước chân tới người từ nãy tới giờ như sắp trở nên tàng hình kia.
Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, để cho tầm mắt ngang bằng với Cảnh Thục, sau đó tươi cười hỏi:"Tam Hoàng huynh, sao huynh lại ở đây vậy?"
Thục phi định tiến tới ngăn cản, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Minh Đế, liền ý thức được miễn cưỡng lùi lại phía sau.
Mà Cảnh Thục bên này cuối cùng cũng kéo lại cho mình vài phần tỉnh táo, thời điểm nhận thức được người đang ở trước mặt mình đây là Minh Nguyệt. Mắt không khỏi trợn to, mồm lắp bắp hết đóng rồi lại mở, trong tâm thập phần sợ hãi.
Cảnh Thục đương nhiên biết kế hoạch của mẫu phi cậu, chỉ là vì vui quá mức muốn đi xem xét tình hình, cậu liền cao hứng nhất thời nhảy vọt đi tới tiểu điện trước trực chờ. Hồi lâu sau mới thấy Ngũ đệ của mình cùng với một nữ hầu tiến tới, trong lòng thầm vui mừng, vậy là kế hoạch của mẫu phi thành công rồi?! Nhưng chưa được bao lâu, chính mắt cậu lại nhìn thấy Ngũ Hoàng đệ của mình như một con quỷ dưới ánh trăng, ánh mắt đỏ rực giữa đêm đen, nhanh như chớp đánh ngất nữ hầu kia từ phía sau. Tâm lập tức biết nguy hiểm, thế là quay đầu định bỏ chạy, bất quá vừa mới tiến được vài bước liền thấy trước mắt đó tối sầm. Sao đó liền cái gì cũng không biết nữa.
Hiện tại nhìn thấy Minh Nguyệt, trong đầu lập tức nhớ lại cảnh tượng đáng sợ kia, từ đầu tới chân không khỏi rùng mình. Nhưng rất nhanh sau đó lại bỗng nhiên tức giận, chỉ tay về phía Minh Nguyệt, quát mắng:
"Là ngươi! Chính là ngươi! Chính ngươi đã phá hỏng kế hoạch của mẫu phi! Ha, cái đồ chó má, ngươi có tư cách gì mà được mọi người chú ý? Đáng nhẽ người ngồi đây hiện giờ phải là ngươi! Kế hoạch này là ta cùng mẫu phi dành tặng cho ngươi. Ngươi chính là kẻ đã gian díu với phi tần của phụ hoàng. Phải, đúng vậy, chính là ngươi, kế hoạch này là dành cho ngươi, ha ha, hahahaha...!"
Cảnh Thục điên điên khùng khùng nói, hiện tại bây giờ ngay cả kẻ ngu ngốc như cậu cũng phát hiện ra-kế hoạch của mẫu phi thất bại rồi, nhưng chính cậu lại không chịu chấp nhận kết cục như vậy, ra sức chửi rủa Minh Nguyệt.
Mà người đối diện hắn bây giờ lại như chưa từng nghe thấy cái gì, vẻ mặt vẫn tươi cười, hỏi:"Theo lời Hoàng huynh nói, vậy, ta mới là kẻ đáng nhẽ ra nên ở đây?". Cô không hỏi Cảnh Thục cùng Thục phi mưu đồ toan tính hãm hại cô mà lại dùng cách nói ngược lại. Cảnh Thục nhanh chóng mắc câu, hùng hùng hổ hổ đáp:
"Đúng vậy! Ngươi mới là kẻ nên ở đây!". Tuy nói lời này ra, nhưng chính Cảnh Thục hiện tại lại không biết rằng hắn đã tự đào một cái hố mà chôn mình xuống rồi.
Thục phi bên này đương nhiên ghe rõ, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh, tưởng chừng lại như muốn ngất đi cho rồi.