Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xúc cảm mềm mại ấm áp nhanh chóng khiến cho Minh Nguyệt đang chật vật với sự đau đớn thoải mái được phần nào, ý thức cũng rõ ràng trở về được một ít, chỉ là cả cơ thể đã không có lấy nổi một chút khí lực nào để động đậy a. Cố gắng dùng tay sờ loạn để xác định rốt cuộc mình là đang ở đâu, chính là khi sờ xong, Minh Nguyệt liền lập tức cứng đờ người.
Cư nhiên đây đâu phải là mặt đất a!!!
Chính là...chính là ngực?!!...
Sau vài giây đại não như bị đóng băng, lúc này cô ngạc nhiên trợn to mắt, không biết lấy sức lực từ nơi nào ngẩng phắt đầu lên. Trong mắt phản chiếu hình ảnh của một nam nhân đang mỉm cười rất tươi. Đồng thời cùng lúc đó, bên tai cô cũng nghe được một giọng nói:
"Ngũ hoàng tử, sờ đủ chưa?"
Đệt...
Thanh âm không nặng không nhẹ lọt vào tai Minh Nguyệt liền như sét đánh giữa trời quang. Chính cô cũng xác định mình là đang dựa vào lồng ngực của một nam nhân! Mà nam nhiên đó cư nhiên lại còn là Đại tướng quân Trạch Thiên! Không những thế còn sờ loạn khắp người của người ta nữa!
Thời khắc này, Minh Nguyệt dường như cảm nhận được trên đầu mình đã bị đè bởi mấy hòn đá siêu to khổng lồ mang hai chữ "biến thái". Trong lòng cô cũng phát ra mấy tiếng lộp bộp, như kiểu đang rơi mất thứ quan trọng nào đó.(rơi liêm sỉ chứ còn gì nữa -_-)))
Dù đại não đã đạt mức hoảng loạn, chân tay cô lúc này lại chẳng thể cử động được một chốc. Một phần cũng là do đang bị trúng độc, nhưng phần lớn lại là do cô không còn tâm trí nào để mà cử động a. Khuôn mặt cô lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng phiếm lên một lớp đỏ hồng dưới ánh trăng.
Trạch Thiên từ lúc cô ngước nhìn lên đến bây giờ lại vẫn không ngừng cười, còn là càng cười càng tươi. Sau đó tay hắn liền móc vào trong áo, dường như đang tìm cái gì đó, miệng lại trấn an Minh Nguyệt mà nói:
"Đừng lo, đợi ta một chút"
Minh Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút. Cô lúc này phát hiện mình là đang vẫn dựa vào người Trạch Thiên, không khỏi có chút lúng túng, hai tay lúc này cũng đã an phận phần nào, không còn dám nhúc nhích sờ loạn. Chỉ là cô còn cảm nhận được còn có một bàn tay đang ôm qua eo mình, có chút không được tự nhiên mà định xoay người. Nhưng chính là cô vừa mới động người được một chút, bàn tay kia lại liền ép cô phải trở lại tư thế ban đầu.
Lần đầu tiên Minh Nguyệt có khoảng cách gần với Trạch Thiên như vậy, dù là đã có hai lần gặp nhưng lúc đó đều là giữ một khoảng cách an toàn nhất định. Vốn dĩ Trạch Thiên cao hơn Minh Nguyệt, nên khi ngước nhìn y, cô liền rất dễ bao trọn cả khuôn mặt người nọ vào trong tầm mắt. Trạch Thiên lớn lên có một khuôn mặt rất dễ nhìn, hay có thể nói là rất đẹp, lúc này hắn lại còn đang cười lên. Nụ cười này khác hẳn với những kiểu cười nhàn nhạt khinh thường trước kia của hắn, vô cùng ôn nhu a. Môi của hắn cũng rất đẹp, dưới ánh trăng mờ nhạt liền có thể thấy rõ từng đường cong ở viền môi cùng khuôn mặt. Da dẻ cũng trắng toát, nhìn gần còn rất mềm nha, sống mũi cao thẳng tắp. Ánh mắt như được rắc lên hàng vạn vì sao sáng nhất, thâm trầm lại không mất đi vẻ dịu dàng. Mái tóc đen phiêu phiêu trong gió. Trên người còn tỏa ra một mùi hương rất đặc trưng mà chỉ có ở gần mới ngửi được. Minh Nguyệt cảm khái nghĩ nếu như cái tên này mà ở hiện đại thì chắc đã là "nam thần quốc dân" với hàng vạn fan nữ rồi.
Trạch Thiên có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đắm đuối thất thần đang dừng ở trên người mình, chỉ là hắn lúc này không quá quan tâm. Cuối cùng cũng tìm được thứ đồ cần tìm, tay hắn từ trong vạt áo lấy ra một lọ thuốc trắng. Trạch Thiên đưa lọ thuốc lên miệng, dùng răng cắn lấy nắp lọ mở ra, nguyên lại hắn không dùng tay còn lại là vì đang bận ôm Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt lúc này mới chú ý tới hành động của hắn, không khỏi nghi hoặc, đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên cảm thấy môi mình bị một bàn tay nắm lấy.
Trạch Thiên sau khi cậy mở nắp lọ, liền đổ ra một viên thuốc, tiếp đó hướng tới môi của Minh Nguyệt mà nhẹ nhàng đưa vào. Chỉ là hắn cảm thấy môi của vị hoàng tử này cũng thật mềm nha, sau khi đưa thuốc rồi liền không kìm được mà vân vê hai hàng môi hồng xinh đẹp kia.
Minh Nguyệt lúc này mới hiểu nguyên lai cái người trước mặt cô đây là đang đưa cho cô thuốc giải a, còn tại sao cô biết là vì sau khi nuốt viên thuốc kia, đau rát trong cơ thể liền cứ thế dần dần biến mất. Tay chân không còn cảm giác mỏi mệt nữa, khô khan ở cổ họng cũng cứ theo đó mà biến mất. Cả người như được tiếp trở lại sức lực ban đầu.
Đã có sức để mà mở miệng, Minh Nguyệt lúc này không kiêng dè gì nữa. Gương mặt cô hướng về phía người nọ, nhướng một bên lông mày, khiêu khích nói:
"Trạch Thiên Tướng quân, sờ đủ chưa?", cả giọng điệu lẫn ngữ khí đều bắt chước Trạch Thiên vừa nãy.
Trạch Thiên:"...". Có cần phải gắt vậy không? Ta mới vừa cứu cô đó...
Nói xong, Minh Nguyệt dồn hết sức ở hai tay tận lực mà đẩy người nọ cách ra xa thật xa, khuôn mặt cũng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh không còn phiếm đỏ nữa. Nghĩ lại cô lại có chút buồn cười, một sát thủ như cô đây, cũng là đã từng yêu đương, vậy mà không hiểu sao đối diện với người trước mặt này vẫn là có chút ngại ngừng cùng không được tự tin.
Trạch Thiên bị Minh Nguyệt đẩy ra, vẫn là không tức giận, cười cười nói:
"Ngũ Hoàng tử cũng thật phũ phàng nha. Bổn vương vừa mới giải độc cho liền nhanh như vậy lấy oán báo ơn?"
Minh Nguyệt cũng cười khách khí nói:"Vậy Minh Nguyệt liền cảm tạ Tướng quân", cô cúi người, chắp tay thành quyền, sau đó lại bình thản đứng lên.
Trạch Thiên lại hơi nhíu mày bất mãn, khoát tay mà nói:"Thôi bỏ đi bỏ đi"
Cô hiện tại vẫn là có chút khó hiểu đối với người trước mắt này, phảng phất vị Tướng quân trẻ tuổi này toàn thân đều là bí ẩn, nhưng là không có ác ý với cô, vì thế mà Minh Nguyệt trực tiếp hỏi:
"Tại sao Tướng quân đây lại có thuốc giải? Chắc không phải vì biết rõ kế hoạch của Thục phi đi?"
Nguyên lai từ đầu tới cuối Trạch Thiên đều là không có vào trong tiểu điện kia,càng không có quan tâm tới âm mưu quỷ kế gì gì đó của Thục phi. Hắn tới đây cũng là vì muốn nói chuyện với Minh Nguyệt, từ lần đầu tiên gặp mặt vị Hoàng tử này, hắn đã có cảm giác nói chuyện cùng với người này thực sự rất thú vị. Bất quá hình như người nọ vẫn là có thành ý bài xích với hắn a.
Trạch Thiên ăn ngay nói thật mà giải thích:"Thuốc giải kia là ngẫu nhiên có. Còn về kế hoạch của Thục phi cũng là ngẫu nhiên biết, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến bổn vương"
Minh Nguyệt nghe xong mặt bất động thanh sắc mà nói:"Đời người thật chẳng có bao nhiêu cái "ngẫu nhiên" này, Minh Nguyệt hôm may cũng là may mắn được Tướng quân ngẫu nhiên cứu đi". Cô đương nhiên biết Trạch Thiên không phải ngẫu nhiên mà trùng hợp như vậy, việc hắn biết kế hoạch của Thục phi cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao người mà hắn cài vào trong Hoàng cung này là vô số kể, có gì lại còn không biết nữa chứ?
Trạch Thiên nghe xong liền phụt cười, sau đó vui vẻ mà nói:"Minh Nguyệt thật biết ăn nói nha. Bất quá việc đưa thuốc giải cho cô không phải "ngẫu nhiên". Là do bổn vương thích thôi". Sau đó hắn dơ tay hướng về phía Minh Nguyệt, ánh mắt lộ ra một mạt ôn nhu, nói tiếp:"Vậy nếu Minh Nguyệt không ngại, bổn vương có thể hay không đưa người trở về điện Ngũ hoàng tử?"
Nghe vậy Minh Nguyệt cấp tốc cự tuyệt mà nói:"Không dám làm phiền Tướng quân. Với cả đừng có gọi ta thân mật như vậy"
Trạch Thiên có chút thất vọng mà đáp:"Gọi như vậy cũng có sao đâu chứ? Hơn nữa chúng ta cũng không phải là lần đầu gặp mặt"
Minh Nguyệt vốn dĩ định bỏ ngoài tai lời nói của tên này mà cứ thế bỏ đi, nhưng là chưa đi được mấy bước, lại nghe thấy Trạch Thiên bên kia nói.
"À mà khoan, món quà nhỏ mà bổn vương tặng cho Minh Nguyệt. Nhớ về xem nhé". Hắn hướng cô vẫy vẫy tay nói.
Minh Nguyệt nghe xong hơi dừng chân lại, nguyên lai lúc đầu muốn hỏi tại sao, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về trong bụng. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn là ly khai, trước khi đi xa còn hướng người nọ nói:
"Cáo từ"
Trạch Thiên vẫn đứng tại chỗ cũ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Minh Nguyệt bóng lưng đã khuất xa. Cả người hắn thẳng tắp đứng giữa khu đất hiện lên có chút cô đơn cùng lạnh lẽo. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng Trạch Thiên bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, tự nói một mình:
"Vô tình thật. Mà, dù sao chúng ta cũng sẽ gặp nhau sớm thôi"
...
Điện Ngũ Hoàng tử,
Minh Nguyệt sau khi trở về điện, liền nhận lấy một hồi liên thanh càm ràm của Tiểu Ngọc và Tiểu Anh. Nguyên lai Tiểu Ngọc sau khi mãi không thấy cô trở về bữa tiệc, còn tưởng cô đã đi về điện, liền cũng mang theo lo lắng mà trở về. Nhưng vẫn là không thấy cô đâu, thấp thỏm ngồi chờ cùng với Tiểu Anh.
Mãi đến tận nửa đêm mới thấy Minh Nguyệt vác cái bản mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra mà trở về, liền không khỏi một hồi tức giận.
Minh Nguyệt đối với hai tì nữ này có phần buông thả, nghe bọn họ lảm nhảm cũng không nói gì. Trực tiếp về giường lăn đùng ra ngủ.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Anh chỉ còn biết dở khóc dở cười mà đứng ngốc tại chỗ, sau đó cũng thức thời mà lui ra.
Vốn dĩ cô còn cho rằng mình sẽ vì chuyện lằng nhằng hôm nay mà không ngủ được. Ai dè mới chạm mặt vào chiếc gối mềm mại. Bên mũi phảng phất ngửi được mùi đàn hương trong phòng mát mẻ dễ chịu. Tâm trí cũng dần dần thả lỏng chìm vào giấc ngủ.