Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vọng Nguyệt Đình,
Giữa mặt hồ lăn tăn gợn sóng, những cây liễu rủ xuống bên hồ, thỉnh thoảng lại có vài cành hoa hay lá rơi xuống mặt hồ. Mạc dù trời đã sáng, mặt trời lại bị mây mù dày che khuất, chỉ hé lộ được chút ít ánh sáng nhỏ. Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, đậu lại bên những phiến lá xanh rờn.
Trên con đường rải sỏi tiến tới đình ở giữa hồ, có hai thân ảnh đen trắng đang song song đi tới. Đình đã được tu sửa vô cùng đẹp mắt, không còn lớp sơn tróc vảy sờn khô khốc nữa, thay vào đó được khoác thêm một bộ áo trắng mới. Cả đình được sơn toàn là màu trắng, hòa cùng với những bông tuyết trong mùa đông rét lạnh, nhìn từ xa, còn giống như nơi ở của một vị thần tiên thoát tục nào đó.
Minh Nguyệt đi qua cầu, bộ áo trắng khoác bên ngoài là áo lông trắng, hòa nhập cùng với khung cảnh xinh đẹp nơi đây. Làn da của cô thực trắng, so với tuyết còn có phần hồng hào, hiện tại cả người được bao xung quanh bởi màu trắng muốt, tâm trạng ở trên triều vừa nãy cũng giảm đi không ít.
Ngược lại Trạch Thiên lẫn lộn trong một vùng trái ngược như vậy, hắn cả người từ trên xuống dưới khoác lên là trường bào đen, tuy không hợp với khung cảnh nhưng lại khiến cho người ta cảm giác nổi bật.
Viêm Thiên liếc nhìn nữ tử đang đi bên cạnh mình, cô hai tay đang cho vào trong tay áo, có vẻ tuy thích màu thời tiết này nhưng vẫn là không thích ứng được với khí hậu lạnh giá, hắn có thể nhìn thấy lông mày cô đang hơi nhíu lại, xung quanh đôi môi hồng nhạt bởi vì thời tiết mà đã nhạt màu đi không ít kia xuất hiện ít hơi nóng thổi ra, chỉ duy có mắt phượng sáng rực là vẫn như một ngọn đèn đỏ giữa màu đông giá rét. Mái tóc cô đen mượt, bên trên còn dính chút...
Minh Nguyệt đang chăm chú nhìn về phía trước đi, cũng không có phát hiện ánh mắt của Viêm Thiên đang đặt ở trên người cô. Bỗng cảm thấy đầu mình chùng xuống, giống như có thứ gì đang ở trên đầu.
Cô bất giác nhìn nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu, lúc này mới thấy hắn đang nhìn mình cười cười, tay hắn đang đặt ở trên đầu cô:"Làm gì vậy?"
Trạch Thiên tay vẫn ở trên đầu cô xoa xoa, thấy cô hỏi cũng thản nhiên trả lời:"Trên đầu Minh Nguyệt dính chút bông tuyết"
Sau khi đã phủi hết bông tuyết đi, hắn mới thả tay xuống, còn có chút nuối tiếc. Cười cười nhìn vào khuôn mặt trắng noãn mịn màng đang bị vùi vào trong lớp áo lông dày của cô, nói:"Xong rồi"
Minh Nguyệt không biết tại sao có chút không phản ứng được, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đành quyết định mặc kệ hắn đi lên phía trước, tự giác vào trong đình ngồi xuống, mắt phượng rũ xuống cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Trạch Thiên cũng đi vào trong đình ngồi, trực tiếp hỏi:"Minh Nguyệt suy nghĩ như thế nào về Đại tế ti kia? Hai người đã gặp nhau rồi?". Suốt cả dọc đường hắn đã nhịn câu hỏi này xuống, lúc này liền muốn biết rõ ràng.
Minh Nguyệt vẫn không trả lời hắn, trầm mặc cúi đầu, hồi lâu sau mới nhỏ mở miệng:"Chưa từng gặp, nhưng ta ghét hắn". Dừng một chút, cô lại bỗng dưng nghĩ đến cái gì, hướng hắn cười hỏi:"Đại tướng quân nghĩ như thế nào?"
Trạch Thiên vô cùng thẳng thắn nói lên suy luận trong lòng mình:"Ta nghĩ Minh Nguyệt với tên đó đã từng gặp nhau, còn nảy sinh tình cảm. Sau đó phát hiện ra thân phận của nhau, vì khoảng cách quá cách biệt nên quyết định buông bỏ. Lần này gặp lại cảm xúc dâng trào..."
"Dừng lại!". Hắn còn chưa nói xong, Minh Nguyệt đã hét.
Trạch Thiên nhún vai nhìn cô:"Ta chính là nghĩ như vậy"
Minh Nguyệt:"...". Ờ, hình như hắn đọc hơi bị nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi, chính là mạch não suy nghĩ của hắn quá vòng vèo rồi!
Cô gặp cái tên Đại tế ti đó kiểu gì, hả? Nguyên chủ lúc trước đến cửa cung còn chẳng bước ra được một bước, hơi đâu mà đi gặp một tên nam nhân ở tít bên nước khác? Lại còn cái gì "khoảng cách cách biệt, không đến được với nhau", cô nhổ nhổ nhổ!
Ngươi có thể nghĩ tử tế một chút được không?!
"Khụ, không phải". Cô nói.
Trạch Thiên nhướn mày:"Thật không?". Lúc ở trên triều thấy vẻ mặt cô nhìn hắn giống như đã quen trước đó rồi, hắn còn nhìn ra trong đó có sự căm thù đến tận xương tủy.
Minh Nguyệt đành nói:"Hắn giống với một kẻ ta gặp trước đây..."
"Rất giống?"
"Rất giống"
Trạch Thiên lại hỏi:"Sao lại ghét gã?"
Minh Nguyệt mặt không đỏ tim không đập trả lời:"Hắn nợ tiền ta không trả". Không phải nợ tiền, là nợ mạng, còn là nợ tình.
Trạch Thiên:"..."
Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn, hình như từ khi thấy cảm xúc của cô bất ổn hắn đã bắt đầu khác lạ rồi, chỉ là cô vẫn luôn suy nghĩ về Diệp Trạm kia, không có chú ý lắm:"Ngươi quen biết hắn à?"
"Không, nhưng ta cũng ghét gã". Nếu như cô đã không thích tên ấy, vậy hắn cũng sẽ không thích tên ấy.
Chẳng hiểu tại sao, khi biết được cô ghét gã, thậm chí còn hận gã, đối với gã không phải là những suy nghĩ về tình yêu này nọ kia như trong đầu hắn tưởng tượng, Trạch Thiên lại cảm thấy trái tim vốn đang căng thẳng như bị ai bóp chặt lúc này mới được thả lỏng.
Hai người còn đang định nói chuyện tiếp, lúc này lại nghe thấy giọng nói từ phía xa truyền đến. Phải biết rằng Vọng Nguyệt đình này từ nửa năm trước đã được Trạch Thiên đánh dấu lãnh thổ, bất cứ người ngoài nào dám bước vào liền xong đời, ngay đến cả Minh Đế người chi tiền ra tu sửa đình cũng chưa được bước vào lần nào đâu, tại bởi ở đây cô với hắn thường bàn chuyện tuyệt mật, không muốn cho kẻ ngoài nghe thấy. Lúc này lại nghe thấy tiếng nói cười từ đằng xa vọng đến, cả hai liền hướng mắt đến tiếng nói kia.
Chỉ thấy từ phía xa bên bờ hồ có hai thân ảnh đang nói chuyện, một áo tím một áo xanh, dường như bọn họ cũng nhìn thấy cô và Trạch Thiên, liền bước đến đây. Càng gần đến đình càng nhìn rõ gương mặt của bọn họ, không nghi ngờ gì nữa, chính là Đại tế ti Diệp Trạm cùng Nhị vương tử Lạc Nhĩ Cố Thanh.
"Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt cùng với Đại tướng quân ở đây". Diệp Trạm cười cúi người bái kiến.
Minh Nguyệt từ đằng xa đã đoán là hắn, thực sự bây giờ chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt của hắn thôi cô đã khó chịu, tuy tâm tình muốn giết người đã tiêu tán đi phần nào, nhưng vẫn là không muốn nhìn người này, đành trực tiếp bơ đẹp.
Trạch Thiên lại càng khỏi phải nói, hắn vốn đã không ưa tên này, dù sao Minh Nguyệt chú ý tới gã, hắn không muốn cô để ý bất kì nam nhân nào cả, liền thản nhiên uống trà, cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người đang đứng kia một cái.
Diệp Trạm:"...". Hắn nhớ ra rồi, đây là hai cái người vừa nãy ở trên điện nhìn hắn chằm chằm đáng sợ vô cùng. Hắn đã làm gì sai a!
Bây giờ muốn đi vào ngồi cũng không được, mà quay về thì cũng không phải phép lắm, hai người bọn họ đành phải đứng giữa trời mùa đông giá rét. Cuối cùng vẫn là Minh Nguyệt không nhịn được, nói:"Mời ngồi". Từng câu nói ra chỉ thiếu chưa nghiến răng nghiến lợi. Cô thật cảm thấy mình chính là tâm Bồ tát a.
Lúc này Diệp Trạm với Cố Thanh mới dám đi vào đình ngồi. Diệp Trạm không trực tiếp ngồi xuống, hắn kéo ghế đá phủi phủi vài lần, sau đó nghiêng người tránh qua cho Cố Thanh ngồi xuống, còn mình lại tùy tiện lấy cái ghế đá khác ngồi.
Hành động này của hắn thực giống như đối với vị Nhị vương tử này rất cung kính.
Minh Nguyệt vẫn không thèm liếc mắt với Diệp Trạm, cô hướng Cố thanh hỏi:"Không biết Nhị vương tử mới đến Lương Yên Quốc đã thoải mái thích nghi?"
Lạc Nhĩ Cố Thanh này hình như từ lúc vào triều đến giờ cô còn chưa nghe y nói câu nào, tuy vẻ mặt lãnh đạm hiền hòa, nhưng khí thế lại chỉ hơn không kém Diệp Trạm kia. Cô cảm thấy có chút tò mò về người này.
Lúc này một thanh âm nhẹ nhàng phát ra:"Con người ở đây rất tốt, cũng không có gì cảm thấy bất mãn, cảm tạ Ngũ Hoàng tử quan tâm". Thanh âm hắn nhu hòa rất dễ nghe, kết hợp với gương mặt công tử như ngọc kia, nghĩ nghĩ cũng thấy rất hợp.
Trạch Thiên đặt chén trà xuống, lạnh nhạt hỏi:"Vọng Nguyệt đình này người ngoài không được phép vào, Nhị vương tử cùng Đại tế ti tuy là mới đến, nhưng chắc hẳn vẫn biết. Hiện tại là biết nhưng vẫn cố ý muốn vào, chẳng hay là có chuyện gì?"
Diệp Trạm nheo đôi mắt đào hoa, cảm thán:"Người đời đồn đại Đại tướng quân Lương Yên Quốc văn võ song toàn, thiên tư thông tuệ, quả nhiên không sai. Lựa chọn bọn họ là đúng". Câu cuối hắn là nói với Cố Thanh bên cạnh.
Minh Nguyệt rũ mắt phượng, chậm rãi nói:"Vậy nên mục đích của các ngươi lần này đến đây không chỉ là để liên hôn, đúng không? Xem nào, ta đoán, có lẽ với một người phải khiến cho Lạc Nhĩ Thác Cát như Cố Thanh Nhị vương tử đây, ắt hẳn khi bị bắt tứ hôn với một công chúa nước xa lạ, hiển nhiên sẽ không muốn. Nhưng vì sao đã không muốn, lại vẫn đến? Có lẽ là do hai người các ngươi đã muốn lật đổ tân dế vương kia từ lâu, nhưng vẫn chưa có thời cơ, hay là nói, vẫn chưa tìm đủ đồng minh, sức mạnh vẫn chưa đủ mạnh..."
Dừng một chút, cô lại nói tiếp:"Bởi vậy mới nhẫn nhịn ngàn dặm xa xôi tới đây, bên ngoài là vì muốn liên hôn với Tứ công chúa Lương Yên Quốc, bên trong lại âm thầm tìm một đồng minh mạnh hợp lực đánh đổ Lạc Nhĩ Thác Cát. Hiện tại trong triều đình Lương Yên Quốc chỉ có hai thế lực hùng mạnh nhất, một là ta cùng với hắn, hai là Minh Đế với Lí Thục, các ngươi liền chọn bọn ta?"
Thanh âm cô nhẹ mà chậm, từng chữ từng chữ nói ra khiến người nghe kinh ngạc đến vạn phần. Diệp Trạm bên cạnh đã kinh hãi mở to mắt, hắn không ngờ vị hoàng tử này lại có thể nghĩ được đến như vậy. Ngược lại Cố Thanh cũng không ngạc nhiên mấy, hắn cầm lên chén trà do Diệp Trạm pha, đưa đến bên miệng nhấp một ngụm rồi rồi nhẹ nói:"Lương Yên Quốc thật lắm người tài. Tất cả những gì Ngũ hoàng tử nói, đều đúng"
Nguyên lai Cố Thanh cùng với Diệp Trạm đã mở ra âm mưu lật đổ Thác Cát tân đế vương từ lâu, hắn ở Tây Thục Quốc vẫn luôn nhẫn nhịn, không quá khiến mình trở thành tâm điểm chú ý, nghĩ rằng Lạc Nhĩ Thác Cát cũng vì vậy mà sẽ buông lỏng cảnh giác với mình, ai ngờ vị Hoàng huynh này vẫn là e dè hắn, liền một đạo thánh chỉ ban hắn tứ hôn với công chúa Lương Yên Quốc, hắn đọc sách nhiều, đương nhiên không phải kẻ ngu, biết rằng Lạc Nhĩ Thác Cát kia là muốn đẩy hắn đi ra xa, tránh ảnh hưởng đến quyền lực của gã ở Tây Thục.
Chỉ là hắn nghi ngờ chuyện tứ hôn lần này còn có ẩn tình trong đó...
Tuy hắn đã vạch sẵn kế hoạch lật đổ tân đế vương, nhưng thời gian vẫn là chưa tới, binh sĩ chiêu mộ không đủ, ban đầu hắn cùng Diệp Trạm tính toán phải nửa năm nữa mới có thể tiến hành công cuộc soán ngôi này, nhưng hiện tại lại vướng vào việc ban hôn, bất đắc dĩ phải đẩy nhanh tiến độ kế hoạch. Chính là muốn tới Lương Yên Quốc, tìm một kẻ làm đồng minh, bù vào số binh sĩ vẫn chưa chiêu mộ đủ.
Lúc đầu bọn hắn muốn làm đồng minh với Minh Đế, nhưng vị hoàng đế này thâm sâu khó dò, hơn nữa hắn điều tra từ thám tử liền phát hiện Minh Đế cùng với Lạc Nhĩ Thác Cát vẫn thường lén trao đổi thư từ, dường như đang thực hiện âm mưu gì đó. Vậy nên chỉ đành liên kết nhờ sự trợ giúp từ phía Ngũ hoàng tử với Đại tướng quân Lương yên Quốc đây, chỉ là vẫn không ngờ hai cái người này có khi còn nguy hiểm hơn cả Minh Đế.
Trạch Thiên:"Không hợp tác"
Minh Nguyệt:"Hợp tác"
Trạch Thiên giương mắt nhìn cô, tỏ vẻ nghi hoặc. Rõ ràng cô ghét hai tên này, tại sao còn hợp tác? Chỉ là nhìn thấy đôi mắt phượng kia đang nhìn hắn, chỉ đành nhắm mắt nói:"Hợp tác". Vụ hợp tác này dù tham gia hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, cứ nghe lời cô thôi.
Diệp Trạm không ngờ lại nhanh như vậy:"Các vị, hình như có chút ác cảm với ta?". Hắn chính là cảm nhận sâu sắc như vậy a, hiện tại sau gáy vẫn còn lạnh đây này.
Cả Minh Nguyệt và Trạch Thiên nhìn hắn, đồng thanh:"Rất ghét"
Diệp Trạm cười khổ không biết nói gì nữa, Cố Thanh lại nói:"Diệp Trạm nói năng có lẽ hơi bốc đồng tùy hứng, khiến hai vị chán ghét rồi"
Y không gọi Diệp Trạm là Đại tế ti mà trực tiếp gọi thẳng tên, chứng tỏ quan hệ của hai người này không tồi.
"Vậy điều kiện của các vị đưa ra là gì?". Cố Thanh hỏi. Nếu như đã đồng ý giúp bọn họ, vậy hẳn phải có cái giá của sự trợ giúp này.
Minh Nguyệt nói:"Chuyện này để sau khi các ngươi soán ngôi xong rồi nói"
Diệp Trạm cười:"Các vị không sợ bọn ta không giữ lời à?"
"Ngươi dám". Trạch Thiên khinh bỉ coi thường lạnh nhạt nhìn hắn.
Cố Thanh đứng dậy:"Không dám không dám, vậy đa tạ các vị trước. Bọn ta ở đây lâu không tiện, cáo từ". Nói xong hắn liền nhìn Diệp Trạm ý bảo đi. Hai thân ảnh một tím một xanh rời khỏi đình, trả lại sự yên bình ban đầu cho Vọng Nguyệt đình.