Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Tặc Trộm Tim
  3. Chương 1
Trước /10 Sau

Nữ Tặc Trộm Tim

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cô nàng Lâm Ngôn Hi từ nhỏ đến lớn đều theo khuôn khổ phép tắc, tuân theo pháp luật, nửa điều dối trá trái với lương tâm cũng chưa từng làm, nhưng lúc này, lại lẻn vào nhà người ta ăn trộm một bức ảnh có chữ kí .

Nói đến việc này, phải trách Lâm Thần Hoan, cô nàng tự cho mình cái quyền chỉ đạo. Chị gặp nạn, em gái đã không dốc sức giúp đỡ thì thôi, đằng này lại thừa dịp cháy nhà hôi của, bức cô trở thành kẻ trộm, thực sự quá ác liệt!

Thôi, cô dốc hết sức thoát ra khỏi cánh cửa sắt nặng nề kia, làm tay chân đều bị trầy xước hết cả, không phải là để tới nơi này trút giận. Mục đích chính của cô là ảnh có chữ kí, ảnh và chữ kí của siêu sao thần tượng Tề Hàn Tinh. Thần Hoan nói với cô, chỉ cần lật tung hai tầng lầu, vườn hoa, phòng khách, nhất là thư phòng, nơi có khả năng chứa ảnh kí tên nhất. Cô còn đặc biệt tìm kiếm hai lần, chính là muốn không uổng công tìm ra tung tích của mấy tấm ảnh kí tên kia.

Thở dốc một hơi, Lâm Ngôn Hi đi lại ghế sofa ngồi nghỉ một chút, ánh mắt quét khắp thư phòng. Nơi này thật sự quá bừa bộn, cứ cho là ở đây có ảnh chữ kí đi chăng nữa, thì muốn tìm ra cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Nhưng nếu cô tay không trở về, Thần Hoan nhất định sẽ không tin cô đã từng tới đây ,cho dù tay chân cô có đầy vết trầy xước làm chứng, Thần Hoan cũng sẽ không tin cô. Vậy nên, bất luận thế nào, cô nhất định phải mang một ít đồ trở về.

Một lần nữa quét ánh mắt tìm kiếm khắp căn phòng, cô nặng nề đứng dậy, đi tới vách tường phía bên trái bàn đọc sách, gỡ áp-phích trên đó xuống. Mặc dù áp-phích không phải là ảnh kí tên, nhưng không kém là bao nhiêu, dù sao phía trên cũng là chữ kí của siêu sao thần tượng Tề Hàn Tinh, cũng đều có hắn kí tên, chắc Thần Hoan không có ý kiến gì đâu.

Đồ đã lấy được rồi, mau đi thôi, nếu không chậm trễ lại bị tóm thì cô sẽ gặp rắc rối lớn!

Giống như lúc cô yên lặng đến, Lâm Ngôn Hi lại lặng lẽ đi ra, trừ cô và em gái ở nhà, đại khái cũng chỉ có ánh trăng lưỡi liềm treo trên trời xa tít kia biết chuyện cô tới ‘thăm’ nơi này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâm Ngôn Hi vừa mở cửa chính đi vào, Lâm Tần Hoan lập tức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, xông tới: “Ngôn Hi, chị làm cái trò quỷ gì ở đó vậy, trộm có mỗi cái ảnh kí tên mà đi những bốn tiếng đồng hồ!”

Nhìn bộ dạng gấp gáp của cô em gái, Lâm Ngôn Hi không khỏi khẽ thở dài trong lòng, Thần Hoan là đứa mê ngủ, không ngờ lúc này lại vì một tấm ảnh kí tên mà tới bốn giờ sáng hai mắt vẫn tỉnh táo, quả thật điên cuồng tới cực điểm.

Không nói lời nào, đem tờ áp-phích cuộn tròn thả vào tay Lâm Thần Hoan, Lâm Ngôn Hi ung dung thong thả đi vào nhà bếp, năm phút sau, cầm theo một ly cam vắt trở lại phòng khách.

“Đây không phải là ảnh kí tên!” Nhìn tấm áp-phích trải thẳng trên bàn, Lâm Thần Hoan nhíu mày.

Khẽ nhấp một ngụm nước cam, thấm cổ họng khô khốc, Lâm Ngôn Hi nhàn nhạt nói: ”Không tìm được ảnh kí tên, chị thấy áp-phích với ảnh kí tên cũng như nhau thôi, chắc không có vấn đề gì chứ?”

“Có chứ, tất nhiên là có vấn đề rồi, hai thứ này hoàn toàn khác nhau mà!” Lâm Thần Hoan nhìn cô chằm chằm, cong môi lên lớn tiếng phản đối.

Khẽ nhếch chân mày, Lâm Ngôn Hi chỉ vào người trên tấm poster: ”Người này là Tề Hàn Tinh?”

“Nói nhảm!” Không giống như Lâm Ngôn Hi vui buồn không lộ ra ngoài, tính tình Lâm Thần Hoan vừa thẳng vừa vội.

“Nếu là Tề Hàn Tinh, phía trên lại có hắn kí tên, vậy tấm ảnh này với ảnh kí tên có gì khác nhau đâu?”

“Đương nhiên là khác nhau rồi! Cái này là ảnh được in ấn ra bên ngoài, sao có thể so sánh với ảnh kí tên số lượng ít ỏi được?”

Cho dù không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, Lâm Ngôn Hi cũng sẽ không để lộ cảm xúc của mình, chỉ là lúc này cô không nhịn được mà nhíu đầu lông mày, “Không phải chị đã nói là không tìm được ảnh kí tên à, em nhượng bộ một chút không được sao?”

“Không được, em từ nước Mỹ xa xôi đáp máy bay tới Đài Loan, không phải là dùng máy móc in ra loại áp-phích rẻ tiền này, phòng em đã có mấy tờ như thế rồi, chị cũng biết mà!”

Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, Lâm Ngôn Hi bắt đầu đánh trống lảng: ”Chị còn tưởng em bay tới Đài Loan mục đích chính là chạy tới mật báo với chị, cho chị biết cuộc hôn nhân của chị đã được cha định đoạt sẵn rồi, trở thành một việc buôn bán trao đổi vật hy sinh tăng lợi nhuận , không ngờ đối với em ảnh kí tên lại quan trọng hơn chị đây.”

“Đương nhiên mục đích em tới đây là để mật báo với chị, có điều là chị phải biết rằng, em mạo hiểm lắm mới dám tới đây. Nếu để cha biết em phản bội ông, em nhất định sẽ rất thảm, cho nên, chị phải để em có lý do mà cam tâm tình nguyện giúp chị chứ, có đúng không?”

“Em đúng là thật giống cha, hám lợi.” Lâm Ngôn Hi không thích phê phán cha mình như thế, cùng lắm nói cha cô là một thương nhân đúng chuẩn cũng không quá đáng . Đây cũng chính là nguyên nhân cô không ở lại nước Mĩ mà chạy về Đài Loan, cô không hy vọng tương lai cô và cha cô trở thành như nước với lửa.

“Điều này cũng không thể trách em được, từ nhỏ đến lớn em và cha không rời nhau nửa bước, em đương nhiên là giống cha rồi. Không như chị, gần mười năm không ở cùng với cha.” Lâm Thần Hoan cãi lại.

Ngôn Hi im lặng, mùng một năm ấy, cô vốn là muốn đi theo cả nhà di dân đến nước Mỹ, nhưng vì việc học hành nên cha mẹ không thể để cô rời khỏi Đài Loan. Qua nhiều năm như vậy, bà quản gia luôn là người phụ trách giám sát, quản thúc cô. Thỉnh thoảng ngày nghỉ cô mới đến nước Mỹ sum họp với gia đình, còn không thì mẹ cô bớt chút thời gian về với cô vài ngày, cho tới năm tốt nghiệp đại học, bà quản gia về nghỉ hưu, cô mới chính thức đến nước Mỹ đoàn tụ với gia đình.

Đến nước Mỹ, cô theo ý cha, vào công ty của nhà mình thực tập. Nhưng hai cha con lại có ý kiến trái ngược nhau, vì vậy cô lựa chọn rời khỏi công ty, trở lại Đài Loan lập nghiệp. Còn nhớ lúc cô quyết định về Đài Loan, cha giận tới mức không nói với cô một lời, nhưng cô vẫn dứt khoát kiên quyết rời khỏi nước Mỹ.

“Ngôn Hi, em mặc kệ đó…, vậy là chúng ta thỏa thuận xong điều kiện giao kèo rồi nhé. Em không muốn áp-phích, em muốn ảnh kí tên!” Lâm Thần Hoan dở thói trẻ con lớn tiếng kêu la.

Vừa khó tin, lại vừa buồn cười, Lâm Ngôn Hi hỏi ngược lại: ”Chị thật sự không hiểu, em ở Los Angeles, sao lại si mê một ca sĩ Đài Loan vậy?”

“Âm nhạc không biên giới mà, với lại công nghệ thông tin thời nay hiện đại như vậy, ở L.A muốn biết ở Đài Loan xảy ra chuyện gì rất dễ dàng. Hơn nữa em ở Los Angeles xem anh ấy lên truyền hình biểu diễn, đúng là giọng hát trời sinh! Chị không biết giọng hát của anh ấy mê người như thế nào đâu, anh ấy còn đẹp trai hơn cả áp-phích vài chục lần!” Vừa nói đến Tề Hàn Tinh, hai mắt Lâm Thần Hoan liền sáng rực.

“Nhưng mà em đã có vài tấm poster rồi, cần gì phải có cả ảnh kí tên nữa?” Nghĩ đến phòng ốc của tên siêu sao thần tượng lộn xộn như một cái ổ chuột, cô không thể nào có ấn tượng tốt về hắn.

Lâm Thần Hoan híp mắt lại, hoài nghi nhìn cô, mất hứng nói: ”Không phải là chị hối hận về giao kèo của chúng ta đấy chứ?”

“Con người chị rất trọng chữ tín, mà bây giờ trời đã sáng rồi, muốn trộm ảnh chữ kí cũng phải đợi buổi tối đã chứ.”

Lâm Thần Hoan bĩu môi, hào phóng nói: ”Em ở đây ba ngày mới về nước Mĩ, chị chỉ cần trước lúc đó giao ảnh cho em là được rồi.”

Lâm Ngôn Hi gật đầu, uống xong nước cam trong tay nói: ”Chị về phòng nghỉ đây.”

“Em cũng buồn ngủ lắm rồi, goognight!” Lâm Thần Hoan ngáp dài một cái, sau đó nhảy tót lên phòng ngủ trên lầu.

Nhìn bóng Lâm Thần Hoan đi, Lâm Ngôn Hi không khỏi lắc đầu. Mặc dù hai chị em chỉ kém nhau một tuổi, nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực. Cũng không trách được điều này, dù sao quá trình lớn lên của hai người hoàn toàn khác xa nhau. Bà quản gia phải gánh vác trách nhiệm cha mẹ cô giao phó, dĩ nhiên là phải nghiêm khắc dạy dỗ cô tử tế, còn Thần Hoan lại lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ, nên so với cô sẽ có vài phần kiêu căng hơn.

Không muốn suy nghĩ những điều này thêm nữa, bận rộn cả đêm, cô cũng mệt rồi, bây giờ đi ngủ là quan trọng nhất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tề Hàn Tinh duỗi thẳng hai chân, bắt chéo gác lên bàn, vạt áo sơ mi rũ xuống phủ bên ngoài quần jean, mái tóc thì lộn xộn, rối xù, hai mắt vô hồn nhanh chóng khép lại thành một đường thẳng. Anh nghĩ, nếu để cho những người hâm mộ nhìn thấy bộ dạng chán chường của anh lúc này, cho dù là ai cũng không thể tin anh là một ngôi sao thần tượng lúc nào cũng chói sáng, rực rỡ trên sân khấu.

Chẳng qua vì có chuyện khiến anh đau đầu, vừa mới kết thúc đêm biểu diễn tại Trung Quốc, bay trở lại Đài Loan. Chuẩn bị ngủ ngon thêm mấy ngày, lại nhận được điện thoại của mẹ từ San Francisco, càu nhàu về một chủ đề cũ rích, đương nhiên anh mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, lại rất buồn ngủ. Thật ra anh không gác điện thoại xuống, đã là cố gắng lắm rồi.

“Red, con có đang nghe mẹ nói không vậy?” Mẹ của Tề Hàn Tinh-Lưu Uẩn Từ, biết rõ con trai mình một lòng hai hướng,vừa nghe bà giáo huấn, lại vừa ngủ gật.

“Có mà mẹ!” Không còn hơi sức đáp lại, giọng nói của Tề Hàn Tinh lúc này ngay cả một chút thuyết phục cũng không có.

“Vậy con nói mẹ nghe, mẹ vừa mới nói cái gì?”

“Mẹ nói con không cần đi hát nữa, dọn về San Francisco ở với mẹ, sau đó tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con.” Tề Hàn Tinh chắc chắn mẹ Lưu đã nói điều này qua điện thoại với anh cả nghìn lần rồi.

Sau năm, bảy giây yên lặng, Lưu Uẩn Từ lạnh lùng cất giọng nói qua điện thoại, “Tề Hàn Tinh, tốt nhất lỗ tai của con căng ra cho mẹ, bằng không thì ngày mai bay qua đây ngay lập tức.”

Giống như đột ngột bị tạt một chậu nước lạnh, Tề Hàn Tinh bỗng chốc mở mắt, cả người tỉnh táo lại, “Mẹ, không phải là con nói gì sai đấy chứ?” Bình thường mẹ đều gọi anh bằng tên thân mật ở nhà, lúc này lại gọi thẳng ba chữ “Tề Hàn Tinh”, chứng tỏ bây giờ bà đã nổi giận, nếu anh muốn những ngày tiếp theo được bình an, không phải nghe những cuộc điện thoại quấy rầy của bà, vậy tốt nhất là anh nên chuyên tâm nghe bà nói thì hơn.

“Mẹ quyết định tìm một nữ giúp việc, chịu trách nhiệm về việc ăn uống, sinh hoạt của con, để mẹ khỏi phải ngày đêm lo lắng cho con nữa.”

“Nữ giúp việc?” Tề Hàn Tinh giật mình, cả người ngã từ trên ghế xuống sàn, cho dù bây giờ anh còn một chút xíu buồn ngủ mệt mỏi cũng bị dọa cho sợ mà chạy mất sạch.

“Red, con làm sao vậy?” Nghe phía bên kia điện thoại có tiếng va chạm, bà cuống quít hỏi.

“Không có. . . . Không có gì.” Lồm cồm bò dậy trở lại ghế, Tề Hàn Tinh xoa xoa chỗ đầu gối bị đau.

“Con đó, đã hai chín tuổi đầu rồi, không thể lúc nào cũng như đứa trẻ khiến mẹ phải lo lắng cho con nữa.” Nói thế nào cũng là đứa bé do một tay bà nuôi lớn, dù Lưu Uẩn Từ không tận mắt nhìn thấy cũng tưởng tượng được con trai mình ngã thành cái dạng gì.

“Mẹ, con rất khỏe, chỉ là không cẩn thận đụng phải vài thứ thôi mà.”

“Bây giờ mẹ không ở bên cạnh quản lý con được, con muốn nói thế nào thì nói. Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính, cuối tuần mẹ sẽ đưa người tới cho con….”

“Chờ một chút, mẹ, mẹ đưa người nào tới cho con?”

“Tề Hàn Tinh, mẹ vừa mới nói sao con đã quên nhanh thế hả, là nữ giúp việc của con đó!” Cơn giận của Lưu Uẩn Từ lại nổi lên.

Không phải là mẹ mới quyết định giúp anh tìm nữ giúp việc thôi sao, thế nào mà ngay lập tức đã đưa người tới rồi? Trời ạ! Chuyện này quá vô lý, một nữ giúp việc riêng được đặc biệt đưa từ Mĩ qua Đài Loan ư….. Nhíu mày, Tề Hàn Tinh rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề, cái gì mà “nữ giúp việc” chứ, thật ra là muốn giúp anh chọn vợ thì đúng hơn.

“Mẹ, con không cần nữ giúp việc đâu.” Sống một mình ung dung tự tại thoải mái biết bao nhiêu, thêm nhiều người chỉ tổ vướng chân vướng tay, hơn nữa lại còn có ý đồ gả vợ cho anh.

“Mẹ dám khẳng định phòng của con bây giờ loạn không khác gì một cái chuồng heo, con thấy thế nào mà lại không cần nữ giúp việc hả?”

Ánh mắt của Tề Hàn Tinh bất giác liếc một cái, trời ạ! Mẹ hình dung thật sự rất chuẩn xác, nhưng mà đúng là như thế đi nữa, anh cũng sẽ không ngu ngốc mà tự chui đầu vào “bẫy tình” của mẹ đâu.

“Mẹ, con đã có nữ giúp việc rồi, không cần mẹ phải đi cả một đường dài như thế đưa người tới cho con đâu.”

“Sao mẹ không biết con đã có một nữ giúp việc vậy?”

“Con mới tìm được thôi ạ, vì bận rộn quá không có thời gian sửa sang lại nhà cửa, nên con đành phải tìm một nữ giúp việc làm việc nhà thôi.”

Lưu Uẩn Từ vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, mẹ đang định cuối tuần đưa vài người bạn sang Đài Loan chơi, đến lúc đó chúng ta có thể yên tâm ở lại nhà con rồi.” Con trai thật là nhanh trí quá, nhưng bà cũng đã già cả lẩm cẩm đâu, muốn lừa bà dễ vậy sao chứ?

Tề Hàn Tinh ngẩn người, bây giờ thì còn được, chứ đến lúc đó anh đi đâu tìm nữ giúp việc đây? “Mẹ, cuối tuần con bận rồi, sợ không có thời gian đón tiếp mẹ…”

“Mẹ mới đến San Francisco có hai năm, Đài Loan vẫn còn quen thuộc với mẹ lắm, con không cần đưa đón mẹ đâu.”

“Mẹ……”

“Mẹ còn phải cùng cha con tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn, không rảnh nói chuyện với con nữa, tạm biệt!”

Toàn thân không còn sức lực, gác điện thoại xuống, Tề Hàn Tinh khẽ thở dài, “Làm sao bây giờ?”

Kệ đi, ngủ một giấc đã rồi nói sau, bây giờ đầu óc anh hỗn loạn như một mớ bòng bong, không thích hợp suy đi nghĩ lại chuyện phiền phức này. Dù thế nào đi nữa nhất định phải tìm được một nữ giúp việc tạm thời, trót lọt đi qua cửa ải này của mẹ, có điều là đi đâu tìm một nữ giúp việc tạm thời đây?

Duỗi cái lưng mệt mỏi, Tề Hàn Tinh nặng nề đứng dậy, khi anh chuẩn bị xoay người đi khỏi thư phòng thì phát hiện bức tường bên trái bàn đọc sách có một khoảng trống-tấm poster trên đó đã không cánh mà bay!

Nhìn chằm chằm vào khoảng trống kia, Tề Hàn Tinh không khỏi nhíu mày, không lẽ nơi này mới có trộm sao?

Cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, cuối cùng Tề Hàn Tinh lắc lắc đầu, tạm gác chuyện này sang một bên đã, chờ ngủ dậy xong rồi tính, nhức đầu quá!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngủ suốt mười tiếng đồng hồ, tinh thần đã bớt căng thẳng, trước tiên, Tề Hàn Tinh cẩn thận lục soát đồ đạc lớn nhỏ trong nhà, xác định chỉ thiếu một tấm poster ở ngoài, tất cả mọi thứ đều ở chỗ cũ. Lúc này anh mới bắt đầu suy nghĩ xem nên tìm nữ giúp việc tạm thời ở đâu. Cuối cùng, anh cũng nghĩ tới một người, vợ sắp cưới của đại ca Ngục Thiên Minh-Black Lôi Hạo, Phương Điệp Y. Vì vậy anh vội vàng đi đến dinh thự của Lôi gia “Tương Chi Viên”, nhưng khi anh vừa kể xong đầu đuôi câu chuyện, Lôi Hạo lập tức thưởng cho anh một ánh mắt xem thường.

“Red, chú nói cho rõ ràng, Điệp Y là vợ của anh, không phải là người giúp việc cho chú.” Lôi Hạo tức giận. Đúng là một tên tiểu tử thối không biết sống chết, dám đụng vào vợ yêu của anh.

“Black, em biết anh không đành lòng để vợ anh chịu tí xíu uất ức nào, nhưng mà anh em gặp nạn, anh cũng không thể thấy chết không cứu chứ?” Thật ra trước khi đến, Tề Hàn Tinh đã lường trước được Black sẽ không vui, ai cũng biết Black yêu thương, nâng niu Phương Điệp Y như một viên pha lê mỏng manh, dĩ nhiên là không muốn Phương Điệp Y đến nhà anh làm người giúp việc, mặc dù chỉ là giả. Nhưng mà chuyện này cũng là bất đắc dĩ, anh biết phụ nữ đối với anh ai cũng có ý đồ xấu, chỉ có thể phối hợp với anh, cũng sẽ không uy hiếp anh, nhìn đi nhìn lại, chỉ có Phương Điệp Y là thích hợp nhất.

“Chú nhờ anh giúp chú chuyện gì cũng được, duy chỉ có Điệp Y là tuyệt đối không thể được.”

“Chỉ là giả thôi mà, cũng có phải là thật đâu, anh cũng không cần tức giận đến thế chứ!”

Nghe Tề Hàn Tinh nói có lý, Lôi Hạo nhún vai, nói tiếp: “ Người giúp việc ở “Tương Chi Viên” có rất nhiều, chú chọn một người thích hợp là được rồi.”

Tề Hàn Tinh lắc đầu: “Không được, không được, người giúp việc ở “Tương Chi Viên” mẹ em biết rất rõ, nếu em chọn một người ở đây về, như vậy không phải là chưa đánh đã khai rồi sao?” Mẹ là bạn thân nhất của mẹ nuôi Thích Tương Ninh, lúc trước mẹ chưa đến San Francisco ở với anh trai, có thể nói là ngày nào cũng đến “Tương Chi Viên”, bà biết rõ từng người ở nơi này như lòng bàn tay, chỉ trừ vợ sắp cưới Phương Điệp Y của Lôi Hạo là chưa từng gặp.

“Vậy thì đăng báo tìm một người đi.”

Tề Hàn Tinh gãi đầu nói: “Làm ơn đi mà, em không muốn tìm người giúp việc, em chỉ muốn tìm một diễn viên tạm thời thôi.” Với lối sống rất tùy tiện, hai người cùng sống dưới một mái nhà sẽ trở nên gượng gạo, hơn nữa anh thường xuyên đưa phụ nữ về nhà thân mật, trong nhà có thêm một “kẻ thứ ba” nữa thì rất bất tiện!

“Nếu chú kiên quyết muốn có người giúp việc như vậy, anh thấy chỗ của chú cũng nên có người quét dọn sửa sang lại đi.”

Tè Hàn Tinh bĩu môi, giọng điệu cực kỳ oán trách nói: “Black, em tới là muốn nhờ anh giúp một tay, chứ không phải là đến tán dóc với anh đâu.”

“Đây là ý kiến của anh, nghe hay không tùy chú”.

“Cái này mà cũng gọi là ý kiến à, một chút thành ý giúp đỡ cũng không có.” Tề Hàn Tinh bĩu môi nói.

“Nếu vậy, tiểu thư dưới trướng của khách sạn Ngục Thiên Minh tùy chú lựa chọn, cái này thì được chứ hả?”

Tề Hàn Tinh hơi nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: “Anh không cảm thấy họ rất không phù hợp với hình tượng “người giúp việc” sao?” Mắt mẹ tinh tường như vậy, nếu không không tìm được người có sức thuyết phục thì làm sao lừa được bà?

“Nói nhiều quá, vậy chú tự đi mà nghĩ cách đối phó.”

“Anh cho em mượn Phương Điệp Y là được rồi, không phải là giải quyết êm đẹp sao?” Không chịu từ bỏ, Tề Hàn Tinh nhắc lại một lần nữa.

Khẽ nhíu lông mày, giọng điệu của Lôi Hạo đột nhiên trở nên cứng rắn, “Red, không cần thử tính kiên nhẫn của anh đâu.”

“Thôi, không phiền anh nữa, em đi tìm mẹ nuôi giúp em nghĩ cách, bà sẽ không giống anh thấy chết không cứu.” Nói xong, Tề Hàn Tinh lập tức đứng lên, chuẩn bị rời đi.

“Red, bây giờ đã một giờ, mẹ lên giường ngủ rồi.”

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Tề Hàn Tinh giật mình: “Trời ạ! Muộn thế này rồi sao?”

“Cũng hơi muộn một chút, chú về suy nghĩ cẩn thận lại đề nghị của anh đi.”

Miễn cưỡng gật đầu, Tề Hàn Tinh chào tạm biệt Lôi Hạo rồi rời khỏi “Tương Chi Viên”.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâm Ngôn Hi, mi tỉnh lại đi, giữ vững tinh thần, một căn phòng lớn như vậy không thể nào mà ngay cả một tấm ảnh kí tên cũng không có được, nhưng….

Lâm Ngôn Hi khẽ thở dài, mặc dù cô cố gắng thuyết phục mình như thế nào đi nữa, ngay cả một chút tác dụng cũng không có. Tuy ngôi nhà này không có một bóng người, chỉ có cô ở đây ‘ăn trộm’, cô muốn tìm kiếm như thế nào thì cứ thế mà tìm, có điều vừa nhìn thấy chỗ này bừa bộn như cái nhà kho đã khiến cô không còn hứng thú nữa. Ngược lại bây giờ cô cảm thấy một sự kích động, làm sao để quét dọn lại chỗ này cho gọn gàng một chút.

Lâm Ngôn Hi cắn nhẹ môi dưới, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn là không nhịn được bắt tay vào dọn dẹp lại. Tuy cô không phải là người cuồng sạch sẽ, nhưng được bà quản gia dạy dỗ đâu ra đấy, cô có thói quen ngăn nắp trật tự, không thể nào chịu được cảnh bừa bãi lộn xộn, cho nên dù cô tìm kiếm đồ vật gì đó ở đây cũng muốn nơi này vừa mắt cô mới được.

Trong chốc lát, bàn đọc sách đã được gọn gàng, chỉ cần lau qua lớp bụi trên mặt bàn là ổn, bất quá vì thời gian có hạn, Lâm Ngôn Hi làm như không nhìn thấy, bắt đầu lục ngăn kéo, tìm tấm ảnh kí tên mà cô muốn.

“Này! Cô là ăn trộm sao?” Tề Hàn Tinh biết mình nói điều ngu ngốc, nhưng anh bị người phụ nữ đứng trước mặt làm cho khó hiểu. Khi thấy cô bắt đầu đi vào phòng, anh đã bám theo sau một đoạn, đi theo cô lên lầu hai, canh chừng từng động tác của cô. Thế nhưng anh càng nhìn lại càng thấy hồ đồ, không phải nghi ngờ, cô chính là ăn trộm, nhưng cách ăn trộm của cô nàng này thật kỳ quặc, lại giúp hắn thu dọn lại bàn đọc sách!

Chậm rãi ngừng động tác, Lâm Ngôn Hi giật mình nhìn chằm chằm không biết Tề Hàn Tinh từ đâu chui ra. Lần đầu tiên trong đời, cô hoàn toàn mất đi khả năng ứng phó.

“Này! Tôi đang hỏi cô đấy.” Ngay khi nhìn thấy cô, Tề Hàn Tinh không khỏi kinh ngạc. Người phụ nữ này có một vẻ đẹp cổ điển rất thu hút, thần sắc bên trong lại chứa đựng một sự kín đáo, phong thái tinh tế, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ ‘ăn trộm’.

Nếu đã không thể dùng phép thuật ngay lập tức biến mất khỏi chỗ này, vậy thì, Lâm Ngôn Hi cô đành phải nhắm mắt đối phó với Tề Hàn Tinh thôi. Ngay sau đó khuôn mặt cô khôi phục lại bình tĩnh như lúc trước, “Anh biết tôi sao?”

Lặng đi một chút, trong lòng Tề Hàn Tinh vẫn còn nhiều điều khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Không biết.”

“Vậy anh mời tôi tới à?” Tuy vẻ ngoài rất tỉnh táo, nhưng thực ra lúc này trong lòng cô đang rất bất an, lo lắng không biết ngôi sao thần tượng này có đưa cô tới đồn cảnh sát không?

“Không có.” Anh máy móc lắc đầu.

“Nếu không biết tôi, cũng không mời tôi đến đây, anh nói xem, tôi chính là trộm chứ còn có thể là cái gì nữa?” Nếu ngôi sao thần tượng này quyết định đưa cô đến đồn cảnh sát, thì cô nên làm gì bây giờ? Bỏ chạy sao?

Nhìn cô chằm chằm không rời mắt, Tề Hàn Tinh bị cô nàng phân tích làm cho kinh hãi, nếu cô gái này đúng thật là ăn trộm, thì tên trộm này quá đặc biệt rồi!

Bỏ qua suy đoán hoảng loạn trong lòng, Lâm Ngôn Hi trực tiếp hỏi: “Bây giờ tôi đã thừa nhận mình là ăn trộm rồi, anh định xử lý tôi thế nào đây?”

Lại một lần nữa bị cô làm cho hoảng sợ, Tề Hàn Tinh không tưởng tượng nổi, nhìn cô chằm chằm. Nếu cô là ăn trộm, đáng lẽ phải thấy chột dạ, sau đó vội vàng giải thích với anh vì sao lại tới nhà anh trộm đồ, nếu không thì cũng dùng giọng điệu cực kỳ uất ức, cực kỳ đáng thương cầu xin sự tha thứ của anh. Bất kể như thế nào đi nữa cũng không nên tỏ thái độ kiên cường lẫm liệt chất vấn anh nên xử lý cô như thế nào. Cô thật sự là ăn trộm ư?

“Xử lý tôi như thế nào khó quyết định vậy sao?” Anh chậm chạp không mở miệng làm cô không nhịn được nhíu lông mày lại.

Điều chỉnh lại tư thế thất thần của mình một chút, Tề Hàn Tinh hỏi ngược lại: “Cô cho là tôi nên xử lý cô như thế nào?”

Nghĩ rằng Tề Hàn Tinh đang nói đùa, vẫn giữ thái độ nghiêm túc, cô chần chừ một chút rồi trả lời anh rất tự nhiên: “Thả tôi.”

“Cô tới nhà tôi trộm đồ còn muốn tôi thả cô ra ư? Không phải là tôi nên đưa cô tới đồn cảnh sát sao?”

“Đúng là tôi tới nhà anh muốn trộm một thứ, nhưng đây không phải là chủ ý của tôi.”

Trí tò mò nổi lên, Tề Hàn Tinh liều lĩnh hỏi lại: “Là thứ gì?”

“Ảnh kí tên.”

Người phụ nữ này hình như rất thích hù dọa anh thì phải, anh không có vàng bạc châu báu gì đặc biệt, cũng không cất giấu đồ cổ gì quý giá, nhưng dù gì trong nhà anh cũng có một vài thứ đáng giá, như dàn thiết bị âm thanh trong phòng làm việc, hay bộ ghế salon bằng da thật trong phòng khách, hoặc là con heo đất anh nuôi “Trư đại gia” kia, bên trong ít nhất cũng có một vạn tệ, nhưng cô lại chỉ trộm ảnh kí tên!

Vừa nói tới ảnh kí tên, Tề Hàn Tinh đột nhiên liên tưởng đến tấm áp-phích bị mất, liền hỏi: “Tấm áp-phích trên tường của tôi là do cô lấy trộm?”

“Không tìm được ảnh kí tên nên tôi đành lấy tấm áp-phích đó, chỉ là fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh kiên quyết chỉ muốn có ảnh kí tên, không cần áp-phích, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là quay trở lại tìm lần nữa.” Nếu như Thần Hoan chịu lấy tấm áp-phích đó thì bây giờ cô cũng không bị anh ta bắt quả tang ngay tại trận, món nợ cũ cũng không bị lộ ra.

“Fan hâm mộ cuồng nhiệt của tôi?” Anh nghi ngờ hỏi, fan hâm mộ của anh rất nhiều, cả trong lẫn ngoài nước đều có, fan cuồng cũng có khối người, chỉ là hành vi phi pháp như thế này thì chẳng có ai ngu ngốc mà lại đi ăn trộm.

“Em gái tôi, nó đặc biệt từ Los Angeles về Đài Loan, chính là vì ảnh kí tên của anh.”

Một fan hâm mộ từ tận Los Angeles tới Đài Loan, chuyện này có thể cho qua được, coi như là anh giúp người đi, phải có lòng khoan dung một chút chứ, cũng không cần truy cứu nữa, dù sao cô gái này đã giúp anh dọn dẹp lại bàn đọc sách……À….! Anh vừa nghĩ ra một cách vẹn toàn cả đôi bên.

“Mặc kệ cô vì lý do gì, cô lẻn vào nhà tôi ăn trộm là làm chuyện phi pháp!” Có điều, nghe cô nói như vậy, anh cảm thấy là lạ, việc này…. Có lẽ là anh quen với việc được người khác sùng bái hâm mộ, lần đầu tiên có người gặp anh lại không có cảm xúc gì đặc biệt, anh thấy không quen!

Gạt tâm trạng không thoải mái trong lòng sang một bên, Tề Hàn Tinh cười hì hì nói: “Hay là thế này vậy”. Lâm Ngôn Hi ngồi xuống ghế salon đối diện anh, còn anh vừa quay quay cây bút trong tay vừa nói đến đầu đuôi sự việc vừa xảy ra. “Đúng, theo lý tôi nên đưa cô tới đồn cảnh sát, có điều….chút chuyện nhỏ như vậy lại làm phiền đến cảnh sát, nói ra cũng thật khó nghe, vậy thì chúng ta thương lượng đi.”

Khẽ nhíu mày, Lâm Ngôn Hi mặt không đổi sắc, “Nói nghe thử xem.”

“Chỉ cần cô tới nhà tôi làm giúp việc một tháng, chúng ta xí xóa chuyện này, dĩ nhiên, cũng không phải là làm việc không công, tôi sẽ trả tiền cho cô, thấy sao hả?”

Cô còn tưởng anh thừa dịp kiếm chuyện lừa gạt cô, không ngờ lại là chuyện đơn giản như vậy, nhưng tại sao…? Chẳng lẽ siêu sao thần tượng này mắc bệnh gì đó không thể nói ra nên không tìm được người giúp việc?....Điều này cũng không đúng, nếu thật sự là như thế, sao anh ta lại chỉ thuê mình giúp việc có một tháng?

“Thế nào, có đồng ý không?”

Vì việc cô trở về Đài Loan mà cô và cha cô đã không mấy vui vẻ rồi, bây giờ cô lại không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân vì mục đích thương mại mà cha cô đã sắp đặt, chắc chắn không thể tránh khỏi tranh cãi giữa hai cha con. Hay là cô cứ tới đây một tháng làm người giúp việc, cha không tìm được cô, kẻ tung không có người hứng, hôn sự đương nhiên sẽ không còn.

“Tôi đồng ý, nhưng tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, anh phải cho tôi ảnh kí tên. Thứ hai, anh phải cho tôi biết, vì sao anh lại muốn tôi làm giúp việc ở nhà anh một tháng.”

Có phải không vậy? Cô là ăn trộm, đáng lý ra phải lo lắng có bị đưa đến đồn cảnh sát không chứ, đâu phải anh. Đúng ra cô phải vội vàng đồng ý mọi chuyện để tránh anh lật lọng không giữ lời, đằng này cô lại ra điều kiện với anh!

Thôi, cô gái này từ lúc đặt chân vào đây đã như thế rồi, anh cũng không lạ gì, huống hồ Tề Hàn Tinh anh cũng không phải loại người nhỏ nhen tính toán chi li, tội gì phải để tâm mấy chuyện vụn vặt này?

“Đồng ý, nhưng tôi cũng có điều kiện, sợ cô bỏ dở giữa chừng, hoặc là không thực hiện lời hứa, trước tiên chúng ta phải viết giấy cam kết làm bằng chứng.”

“Phải, giấy trắng mực đen thì không ai nói được gì.”

Bước tới trước bàn đọc sách, Tề Hàn Tinh giơ tay chính thức chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Tề Hàn Tinh, một tháng tới đây, chỗ này làm phiền cô.”

Cách bàn đọc sách cầm tay anh, Lâm Ngôn Hi cũng nói: “Xin chào, tôi là Lâm Ngôn Hi, một tháng tới, tôi sẽ dốc sức hoàn thành tốt công việc của mình, xin chỉ bảo thêm.”

Nhìn bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn như ngọc đang nằm gọn trong bàn tay mình, Tề Hàn Tinh có chút luyến tiếc không nỡ buông ra, may mà lý trí thắng được phút kích động nhất thời, anh buông tay cô, ngả người xuống ghế salon, “Ngồi đi, tôi vừa viết giấy cam kết vừa giải thích với cô.”

Theo lời anh, Lâm Ngôn Hi ngồi xuống ghế salon.

Tề Hàn Tinh đi tới bàn đọc sách, cầm giấy bút, sau đó như nghĩ tới điều gì, quay lại hỏi: “Cô là fan hâm mộ của tôi à?”

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với giới nghệ sĩ như anh, chứ đừng nói đến hâm mộ.”

Thật ra trong lòng anh cũng nghĩ tới, cô tuyệt đối không thể là fan hâm mộ của anh, nếu không thì lúc nhìn thấy anh, cô cũng sẽ có thái độ khác chứ không phải là….

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Luôn Bị Vả Mặt

Copyright © 2022 - MTruyện.net