Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sao anh lại nổi giận với em?” Rốt cuộc cũng đợi đến lúc chỉ còn hai người, Lâm Ngôn Hi quyết định giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng.
Tề Hàn Tinh không nói lời nào, chỉ đứng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên anh tiến đến chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, đầu lưỡi nhanh chóng trượt vào miệng cô, bất chấp tất cả điên cuồng mút hết chất ngọt trong miệng cô, dây dưa không dứt. Anh không muốn giấu diếm tình cảm của mình thêm nữa, anh muốn cô biết, cô đã hoàn toàn xâm nhập vào trái tim của anh, chiếm trọn con người anh. Anh yêu cô, yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu cái cô gái nghiêm túc tỉ mỉ này.
Bị Tề Hàn Tinh tấn công mãnh liệt, Lâm Ngôn Hi dần dần chìm đắm trong nụ hôn của anh, cảm giác như đất trời cũng rung động quay cuồng, cô nghĩ mình đã hiểu, nhưng vẫn không thể hiểu.
Thật lâu sau đó, dường như không thể hít thở được nữa, anh mới chậm rãi buông cô ra, “Anh không muốn hù dọa em, nhưng anh muốn nghiêm túc nói cho em biết, em hãy nghe cho rõ, anh yêu em!”
Lâm Ngôn Hi không ngờ anh sẽ trực tiếp nói điều đó với cô, cô cứ nghĩ rằng cùng lắm anh chỉ thích cô thôi, không ngờ... Cô không dám tin, lẩm bẩm trong miệng như ngớ ngẩn: “Tại sao?”
Anh bất đắc dĩ gãi đầu, “Là yêu em, làm sao anh biết được tại sao?” Mặc dù anh chưa từng nói câu ‘Anh yêu em’ với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng anh tin chắc những người phụ nữ khác khi nghe anh nói như vậy nhất định sẽ vui mừng như điên nhảy dựng lên ôm chầm lấy anh, vậy mà cô gái này lại...
“Yêu một người chắc chắn phải có lý do chứ?”
Trời ạ! Anh chịu thua cô luôn, thậm chí ngay cả chuyện lãng mạn như vậy cũng phải đâu ra đấy mới được.
Tề Hàn Tinh ủ rũ nói: “Em đúng là cô gái không đáng yêu chút nào!” Chọc anh tức chết mất, cô đừng để ý kỹ như vậy có được không?
“Em biết rồi, trước kia anh cũng nói với em rồi.”
Tề Hàn Tinh nhìn cô chằm chằm, ngoại trừ phiền não ra thì không thể làm gì được, thật ra khi mới theo đuổi cô, chính bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ này của cô đã thu hút anh, bây giờ toàn bộ tấm lòng của anh đã trao trọn cho cô, anh còn có thể làm gì đây?
“Sau này không được đối xử quá tốt với Purple, còn nữa, không được nhìn nó chằm chằm, nếu không anh sẽ ghen đấy biết không?” Tranh cãi với cô cũng chả có ý nghĩa gì, nói một cách đơn giản, phương thức suy nghĩ của cô gái này chỉ có thể dùng bốn chữ ‘quy tắc ngắn gọn’ để hình dung. Cô không thể nào hiểu được những lời nói lòng vòng quanh co của người khác, không phải là cô ngốc, mà vì cô cho rằng ai cũng giống như mình, bất cứ việc gì cũng nói theo quy tắc, ngắn gọn rành mạch, cho nên đối với cô, nói chuyện ‘thật rõ ràng’ thì tốt hơn, Tề Hàn Tinh thầm nghĩ.
“Em nhìn chằm chằm anh ấy sao?” Lâm Ngôn Hi vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Đúng vậy! Em chỉ mải nhìn nó mà quên mất sự tồn tại của anh.” Nói đến đây Tề Hàn Tinh liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô chỉ nói với Tân Tránh có mấy câu thôi mà, đâu hề quên sự tồn tại của anh?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, rốt cuộc Lâm Ngôn Hi cũng chịu thừa nhận một điều, anh thật sự yêu cô. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao anh lại yêu cô, cô chỉ là một đứa con gái rất bình thường, thậm chí còn ngang bướng, anh không thể nào lại đi yêu đứa con gái nhạt nhẽo như cô được, như anh đã nói, cô tuyệt đối không đáng yêu.
Từ trước tới giờ, cho dù cô không kìm nén được trái tim vì anh bất giác đập rộn lên, vì anh mà hốt hoảng, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cô không nên yêu người đàn ông như anh, bởi vì anh quá xuất sắc, quá rực rỡ. Người đàn ông như thế không thể để cho một cô gái còn non trẻ như cô độc chiếm được, nhưng không ngờ anh lại yêu cô, mà cô đối với anh thì chỉ có thể nói là động lòng không dứt.
Có lẽ bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ yêu mình, cho nên đối với hành động của anh, sự ghen tuông của anh, cô luôn mập mờ không hiểu, nhưng cô không phải người thích suy nghĩ linh tinh, cũng khó trách từ đầu đến cuối cô không thể giải thích được thái độ kỳ lạ của anh, bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình thật chậm hiểu.
Có ẽ bây giừ cô chưa thể đón nhận tình yêu của anh, bởi vì cô cần thời gian để xác nhận lại một việc, tình cảm của cô đối với anh có phải là tình yêu hay không, nhưng cô tin chẳng bao lâu nữa, cô nhất định sẽ nói với anh rằng ‘Em yêu anh’.
“Em không có ý gì với Tân Tránh cả, em chỉ nghĩ anh ấy là anh em tốt của anh, là nhà thiết kế em yêu thích thôi.”
“Em biết Tân Tránh là chuyên gia thiết kế thời trang?”
“Đương nhiên, em thích trang phục anh ấy thiết kế.”
“Chỉ thích trang phục nó thiết kế, không thích nó?” Vừa nghe cô nói như thế, Tề Hàn Tinh lại bắt đầu khẩn trương.
Cười nhẹ một tiếng, Lâm Ngôn Hi khẳng định nói: “Tân Tránh không phải mẫu người đàn ông em thích.”
Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nở nụ cười, “Em thích người đàn ông như anh, đúng không?”
Cô cười cười, không nói lời nào.
“Có đúng hay không?” Không nhận được câu trả lời của cô, anh không nhịn được hỏi lại lần nữa.
Cúi xuống hôn lên mặt anh, Lâm Ngôn Hi buông vội một câu ‘Ngủ ngon’ rồi chạy nhanh lên lầu.
Đưa tay sờ nhẹ vào nơi cô vừa hôn, Tề Hàn Tinh cười to như một tên ngốc, cô chủ động hôn anh chứng tỏ cô cũng thích anh, chắc chắn không bao lâu nữa cô sẽ yêu anh thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tề Hàn Tinh muốn thuyết phục Lâm Ngôn Hi đi chơi ở con suối thượng nguồn với anh, nhưng cuối cùng anh bị cô thuyết phục lại. Bởi vì anh là nhân vật của công chúng, trên thực tế thì không có bất kỳ việc riêng tư nào có thể giấu diếm được, ai mà biết được có khi một ngày đi nghỉ ngơi thoải mái lại trở thành tai họa cũng nên. Thôi thì đành ở nhà nghỉ ngơi còn hơn là chạy ra ngoài, cứ như vậy, anh đành chấp nhận hiện thực tàn khốc này, sao anh không có nhiều thời gian thêm chút nữa để đưa cô sang một đất nước khác cho rồi? Có lẽ như vậy sẽ không có nhiều chuyện phải đau đầu như thế này.
Nhưng mà ngặt một nỗi, ở trong nhà cũng không được yên thân, ngày nào Tân Tránh cũng mò vào nhà anh ăn ké, có khi Lôi Hạnh Nhi cũng thò chân vào chen ngang. Tề Hàn Tinh dốc lòng kỳ vọng mong đợi thời khắc đẹp đến, cuối cùng vẫn bị phá hỏng thê thảm, ngay cả Lâm Ngôn Hi ngốc nghếch cũng không hề có chút phản ứng gì với tình yêu của anh. Dù sao anh cũng vui vẻ hơn nhiều, chả thèm so đo với hai kẻ không biết thời thế kia.
Ngày nghỉ của anh chẳng mấy chốc trôi qua rất nhanh, ngày mai Tề Hàn Tinh phải bay sang Trung Quốc quay music video.
“Ngôn Hi, em cũng sang Trung Quốc với anh đi.” Nhìn Ngôn Hi sắp xếp lại hành lý giúp anh, Tề Hàn Tinh không yên tâm, lại lưu luyến không muốn rời. Tình cảm của hai người vất vả lắm mới tiến được một bước dài, vậy mà bây giờ lại phải xa nhau một thời gian, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Lâm Ngôn Hi lắc đầu một cái, suy xét chín chắn nói: “Anh đi công tác chứ có phải đi chơi đâu, em đi theo chỉ gây phiền phức cho anh thôi.” Mỗi ngày đã quen với sự có mặt của anh, hiện tại anh phải đi Trung Quốc nhiều ngày như vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát, nhưng đây là công việc của anh, cũng không còn cách nào khác, dù sao cô cũng nên học cách thích ứng đi!
“Sao em biết là phiền phức? Anh không thấy phiền!”
Cười nhẹ một tiếng, Lâm Ngôn Hi chỉ coi anh như đứa trẻ cố tình gây sự, không nói thêm gì nữa.
“Chẳng lẽ em không muốn đi cùng anh sao?” Tề Hàn Tinh tủi thân nhìn cô.
“Có, nhưng em không thể tùy hứng như vậy được.”
Tề Hàn Tinh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Em không thể tùy hứng một chút được sao?”
“Em như vậy còn không tùy hứng sao? Vì anh mà đến bây giờ em vẫn chưa đi tìm việc.” Cô định nhân lúc Tề Hàn tinh sang Trung Quốc quay music video thì tự mình đi tìm việc làm.
“Em không cần đi tìm việc, em làm người quảng bá cho anh là được rồi.”
“Anh đừng trẻ con như vậy.”
“Anh nói thật mà!”
Cô rất thực tế nói: “Em không thích hợp làm công việc này, cũng không thích hợp với cái vòng luẩn quẩn đó của anh.” Nếu hai người thật lòng yêu nhau thì không nhất thiết lúc nào cũng phải ở bên cạnh đối phương, mỗi người tự cho nhau không gian riêng mới có thể thử thách tình cảm dành cho nhau có bền vững hay không.
Tề Hàn Tinh bĩu môi không muốn thừa nhận nhưng lại không thể phủ nhận được.
Nhìn bộ dạng nản lòng nản chí của anh, Lâm Ngôn Hi sửa soạn xong hành lý rồi đóng lại, thả xuống sàn nhà sát mép giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, cố ý nũng nịu nói: “Anh sang Trung Quốc nhớ mỗi ngày phải gọi điện cho em đấy.”
Quả nhiên Tề Hàn Tinh thay đổi thái độ ngay lập tức, “Anh không chỉ ngày nào cũng gọi, không làm gì anh cũng sẽ gọi, dù làm gì anh cũng mang theo điện thoại không rời nửa bước, em nhớ anh hoặc có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
“Ừ, em biết rồi.”
“Còn nữa, em ở nhà một mình phải cẩn thận một chút.”
“En biết rồi, em sẽ cẩn thận.”
Ngắm nhìn gương mặt cổ điển xinh đẹp của cô, không khỏi hấp dẫn anh, làm anh si mê. Tề Hàn Tinh không cầm lòng được, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, êm ái hôn đôi môi cô, từ từ trêu đùa nhấm nháp vị ngọt của cô. Dần dần, anh không cảm thấy thỏa mãn nữa, bàn tay luồn vào trong áo của cô cởi áo lót, nóng bóng vuốt ve nụ hoa của cô.
Đối với sự tiếp xúc như vậy, Tề Hàn Tinh vẫn cảm thấy chưa đủ, anh muốn nhiều hơn, anh muốn cô thực sự thuộc về anh. Vì vậy anh gấp gáp cởi quần áo của Lâm Ngôn Hi, đôi môi thay thế tay của anh, nóng bỏng cắn mút hai nụ hoa của cô, bàn tay không ngừng triền miên ôm ấp thân thể cô.
Lâm Ngôn Hi mơ hồ suy nghĩ, cảm giác thật là đẹp, rồi lại nhận thức được một cỗ lý trí nhàn nhạt, cô ôm chặt Tề Hàn Tinh hưởng thụ một làn sóng kích thích cùng sung sướng run rẩy của anh. Nhưng trong vô thức lại có một âm thanh như lên tiếng gọi cô, không thể tiếp tục nữa, không thể tiếp tục nữa....
Đang khi Tề Hàn Tinh định cởi quần của cô thì Ngôn Hi đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng kéo tay anh kêu lên: “Hàn Tinh, đừng!”
Một tiếng gọi này như kéo Tề Hàn Tinh trở lại từ hố sâu của dục vọng, cảm xúc mãnh liệt của anh khó lòng mà kiềm chế được trước Lâm Ngôn Hi, chỉ muốn bất chấp tất cả có được cô, nhưng cuối cùng, anh vẫn cứng rắn đè nén thân thể đang rối loạn xuống.
Anh xoay người căng thẳng nói: “Anh xin lỗi.”
Nhìn bộ dạng kìm nén khổ sở của anh, Lâm Ngôn Hi chần chừ một lúc, rốt cuộc cô cũng không thắng được trái tim mỏng manh đã tan chảy vì anh. Cô ôm chặt anh từ sau lưng, dựa sát mặt vào tấm lưng to lớn của anh.
Tề Hàn Tinh nắm tay cô, có gắng đấu tranh tư tưởng nói: “Không cần phải gắng gượng làm gì, anh muốn em cam tâm tình nguyện giao phó cả đời em cho anh.”
Cô dịu dàng nói: “Yêu em.” Cô biết, cô sẽ giao cả đời cô cho anh.
Sự do dự duy nhất được tháo gỡ, Tề Hàn Tinh không kìm nén được ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy trong người, anh quay người lại một lần nữa tấn công đôi môi của cô, chiếm lấy như cuồng phong vũ bão.
Anh ôm lấy Lâm Ngôn Hi đặt cô ở trên giường, hai người từ từ cởi bỏ quần áo của nhau, dịu dàng lưu luyến ân ái cùng nhau.
Trải qua nhiều ngày vất vả đi tìm việc, Lâm Ngôn Hi vẫn không tìm được công việc ưng ý, hiện tại cô cũng không cần gấp rút tìm việc, cuối cùng cô quyết định thong thả tìm việc sau.
Tề Hàn Tinh gọi điện về nói cho cô biết rằng quá trình quay music video rất thuận lợi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở về Đài Loan, vì vậy Lâm Ngôn Hi quyết định đi siêu thị mua thêm thức ăn.
Lâm Ngôn Hi nghi ngờ xách giỏ đi chợ, cô chợt cảm thấy siêu thị cách nhà Tề Hàn Tinh thật xa, thường ngày anh đều lái xe chở cô đi siêu thị, cô chưa bao giờ nghĩ đoạn đường này lại xa đến vậy, hôm nay tự đi bộ bằng đôi chân của mình cô mới phát hiện ra việc đơn giản như vậy cô cũng không làm được.
Cô dừng bước, thở dốc một hơi, nhất định là do cô ít vận động nên thể lực mới kém như vậy.
“Đại tiểu thư!”
Lâm Ngôn Hi giật mình không dám dộng đậy, thân thể cứng đờ, điều cô lo lắng cuối cùng đã xảy ra.
Rober đi từ phía sau vòng qua trước mặt cô, cung kính nói: “Đại tiểu thư, lão gia tìm cô đã lâu, mời cô trở về gặp ông ấy.”
Ép bản thân tỉnh táo lại, Lâm Ngôn Hi cố bình tĩnh nói: “Cha tôi đang ở Đài Loan?”
“Vâng, lão gia vừa đến văn phòng thám tử tư, nói rằng sẽ đến Đài Loan.”
Thần Hoan nói quả không sai, cho dù cô có chạy trốn đi thật xa cha cũng sẽ nghĩ cách bắt cô về. Không tìm được cô ở Đài Loan lại đi nhờ văn phòng thám tử tư tìm người, khi nhìn thấy cô và Tề Hàn Tinh lên báo, cũng đồng nghĩa với việc thông báo cho văn phòng thám tử, để mắt tới Tề Hàn Tinh có thể tìm ra được tung tích của cô, không ngờ đi một vòng lớn cô vẫn không thể tránh được.
“Thần Hoan bây giờ thế nào? Cha không làm khó nó chứ?” Một mặt Lâm Ngôn Hi dò hỏi Rober, một mặt thì tính toán trong lòng xem phải làm thế nào mời giúp mình thoát khỏi lúc nguy cấp này.
“Nhị tiểu thư đang đợi ở nhà bên nước Mỹ, lão gia rất tức giận, không cho phép cô ấy trở lại Đài Loan.”
Biết cha không nghiêm khắc xử phạt em gái, coi như Lâm Ngôn Hi cũng được an ủi phần nào, “Rober, tôi không muốn trở về.”
“Đại tiểu thư, cô đừng làm khó tôi, chỉ vì lần trước để cô chạy trốn mà lão gia đã nổi trận lôi đình rồi; lần này tôi không thể không đưa cô về.”
“Rober, anh cũng biết nếu tôi trở về cha sẽ nhốt tôi lại, không cho tôi bước ra ngoài một bước, có đúng không?”
Rober im lặng không nói gì, thực sự lão gia sẽ làm như vậy, đây là vì đề phòng tiểu thư lại bỏ trốn lần thứ hai.
“Vì vậy, tôi tuyệt đối không thể trở về với anh.”
“Đại tiểu thư, thật xin lỗi, hôm nay tôi không thể không đưa cô trở về, xin phối hợp với tôi, nếu không, xin thứ cho tôi vô lễ.” Rober cúi người sâu 30o, bày ra tư thế ngang ngạnh của anh ta.
“Anh....” Ánh mắt liếc nhìn hai bên đường, Lâm Ngôn Hi hít một hơi thật sâu, dùng sức quăng túi hàng trên tay đập vào mặt anh ta một cái rồi quay người bỏ chạy.
Chạy được khoảng không bao xa, đột nhiên một chiếc xe thắng gấp trước mặt cô, Lôi Hạnh Nhi thò đầu từ cửa sổ ra, “Ngôn Hi, mau lên xe.”
Lâm Ngôn Hi mừng như điên nhanh chóng chạy tới leo lên xe.
“Cái tên bò đực ngu ngốc kia, có bản lĩnh thì đuổi theo đi!” Lôi Hạnh Nhi hếch mặt về phía Rober lớn tiếng kêu to, cô hả hê cười đắc thắng rồi nhanh nhẹn lái xe chạy đi.
“Lại làm khó Rober rồi.” Nhìn Rober bị bỏ lại phía sau, Lâm Ngôn Hi cảm thấy thực sự áy náy, lần này anh ta lại tay không trở về, nhất định lại bị cha trách mắng.
“Ngôn Hi, cô không sao chứ?”
Dời tầm mắt từ phía sau tấm kính quay lên, Lâm Ngôn Hi lắc đầu, “Tôi không sao, đúng rồi, làm sao cô biết tôi ở đây?” Nếu không gặp được Lôi Hạnh Nhi không biết vừa rồi cô có thể chạy thoát được hay không?
Lôi Hạnh Nhi giải thích: “Tôi đến nhà tìm cô nhưng không có ai ở nhà, tôi định đi mua ít đồ trước rồi quay lại tìm cô sau, tôi còn để lại một tờ giấy ở trên bàn phòng khách.”
Thật may mắn là trời sinh cô không có tính nhẫn nại, một mình đợi ở trong phòng liền cảm thấy khó chịu, lại chạy xe đi ra ngoài, nếu không lúc nãy không biết ai sẽ ra tay giúp đỡ Lâm Ngôn Hi. Lúc trước Tề Hàn Tinh sang Trung Quốc đã dặn dò cô, muốn cô giúp anh một tay chăm sóc Lâm Ngôn Hi, khi đó cô còn vỗ ngực đảm bảo sẽ không để Ngôn Hi mất một sợi tóc nào, nếu xảy ra chuyện gì không may chắc anh sẽ cắt đứt cái cổ xinh đẹp của cô mất.
Coi như lần này cô may mắn, nếu không phải Lôi Hạnh Nhi xuất hiện kịp thời, nhất định bây giờ cô đang bị Rober lôi về nhà, mà về nhà lần này chắc chắn cô và Tề Hàn Tinh..... Nghĩ đến việc cô và Tề Hàn Tinh phải chia lìa, Lâm Ngôn Hi bất giác lạnh run một cái. Rốt cuộc cô cũng xác định được trái tim của mình, cô yêu anh, không muốn rời xa anh.
“Ngôn Hi...” Lôi Hạnh Nhi giống như muốn nói điều gì, cuối cùng do dự rồi lại thôi, cười nói: “Cô nghỉ ngơi đi, một lát là sẽ về đến nhà thôi.”
“Ừ.” Lâm Ngôn Hi nhắm mắt lại, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đứng ở tầng ba ngắm nhìn khung cảnh ở ‘Tương Chi Viên’, tầm mắt Lâm Ngôn Hi được mở rộng, một khu vườn rộng rãi xanh mướt trải dài vô tận, tâm trạng lo sợ dồn nén trong lòng cũng dần tan biến.
“Ngôn Hi, lại đây ngồi đi!” Lôi Hạnh Nhi cầm một khay bạc mang đến một bình trà đạo, mấy cái bánh quy, bánh ngọt xinh xắn, còn có hai chén trà.
Bỏ lại khung cảnh tươi đẹp tinh khiết, Lâm Ngôn Hi đi tới bàn tròn đặt bên cạnh ban công, ngồi xuống ghế mây.
“Uống trà Hồng Đậu đi.” Lôi Hạnh Nhi bưng chén trà đặt trước mặt cô.
“Cảm ơn.”
Nhìn Lâm Ngôn Hi thong thả ung dung uống trà Hồng Đậu, Lôi Hạnh Nhi không nhịn được tò mò hỏi cô: “Ngôn Hi, tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không, tại sao người kia lại muốn bắt cậu?” Lần trước ngại vì hai người chỉ mới quen biết nhau, cô ngượng ngùng không dám hỏi thẳng Lâm Ngôn Hi, nhưng bây giờ đã khác rồi, hai người là bạn tốt, bạn bè quan tâm nhau cũng là chuyện bình thường.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lâm Ngôn Hi quyết định thừa nhận sự thật: “Cha tớ sắp đặt cho tớ một cuộc hôn nhân, tớ không đồng ý nên bỏ trốn, cho nên cha mới phái hộ vệ đi bắt tớ về.”
“Thật là quá đáng! Đã là thời đại nào rồi mà còn có chuyện này?” Lôi Hạnh Nhi bất bình lên tiếng.
Lâm Ngôn Hi cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng cảm thấy việc này đúng là không tưởng tượng nổi, lại càng không hiểu cha tớ đang nghĩ gì nữa. Mặc dù tớ và cha luôn bất đồng ý kiến nhưng lúc nào ông ấy cũng chỉ càu nhàu vài câu, không ép buộc tớ tuyệt đối phải nghe theo ông ấy, nhưng không biết lần này đã xảy ra chuyện gì, ông ấy kiên quyết không chịu nhượng bộ, ông ấy còn nói tớ không thể cự tuyệt hôn sự này trừ phi đối phương không để ý tới tớ.”
“Cha cậu cũng thật kỳ lạ, dù thế nào ông ấy cũng là cha của cậu, lại muốn người khác quyết định hôn sự của cậu sao, đúng là không có đạo lý!”
“Chuyện này.... Tớ cũng không biết, có điều tớ nghĩ rằng có thể ông ấy đã hứa hẹn với người ta, bây giờ lại bắt ông ấy rút lại lời đã nói chắc ông ấy mất mặt lắm.” Mặc dù cô luôn nói ông là thương nhân hám lợi, nhưng trước giờ trong lòng cô không tin ông là loại người mang hạnh phúc của con gái ra làm món hàng trao đổi. Thật ra thì cha rất thương cô, có khi cô cảm thấy cha che chở cô nhất trong số ba chị em, bởi vì suốt mười năm cô không ở bên cạnh ông, khiến ông cảm thấy thiệt thòi cho cô.
“Làm ơn đi! Rốt cuộc là con gái mình quan trọng hơn hay mặt mũi quan trọng hơn?”
“Chắc ông ấy nghĩ hôn sự này nhất định mang lại hạnh phúc cho tớ!” Lâm Ngôn Hi như có điều suy nghĩ, giống như cha mẹ cũng là từ hôn nhân xây dựng lợi ích thương mại mà thành, nhưng họ rất hạnh phúc, rất đằm thắm, cho nên đối với cha mà nói, hôn nhân vì mục đích thương mại không có nghĩa là không có hạnh phúc.
“Như vậy cũng quá chủ quan! Ngộ nhỡ ông ấy sai lầm thì làm sao bây giờ?” Đột nhiên nghĩ đến một việc, Lôi Hạnh Nhi liền hỏi ngược lại: “Ngôn Hi, Tề ca biết chuyện này chưa?”
Lâm Ngôn Hi lắc đầu, “Bọn tớ chỉ vừa mới bắt đầu, tớ cảm thấy không cần thiết nói chuyện này, có khi lại làm chuyện đơn giản trở nên phức tạp hơn, nhưng giờ tớ lại lo lắng sợ anh ấy biết chuyện. Nếu Hàn Tinh biết chuyện này, có thể sẽ chạy đi tìm cha tớ nói đạo lý, như vậy càng làm cha tớ tức giận hơn, khiến mọi chuyện càng khó giải quyết hơn.”
“Cũng đúng, rất có thể Tề ca sẽ chạy đi tìm cha cậu nói lý, nhưng mà cậu định không nói cho anh ấy biết thật à?”
“Mình sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy.”
“Được rồi! Cậu cũng đừng suy nghĩ nữa, cùng lắm thì hai người bỏ trốn, kết hôn rồi trở về nói rõ cho cha mẹ cậu, đến lúc đó bọn họ còn có thể làm gì được?”
Lâm Ngôn Hi không nói câu nào chỉ nhún nhún vai, cô bị cha ép buộc không phải là không thể bỏ trốn, nhưng nếu được cô cũng không muốn theo hướng tiêu cực ấy, cô hy vọng cô và Hàn Tinh được cha chúc phúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi Lâm Ngôn Hi đang ngồi ở ‘Tương Chi Viên’ uống trà, nói chuyện trên trời dưới biển với Lôi Hạnh Nhi thì Tề Hàn Tinh ở Thượng Hải xa xôi gọi điện cho cô nhưng không được, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Kỳ lạ, Ngôn Hi chạy đi đâu rồi?” Tề Hàn Tinh nhíu mày đặt điện thoại xuống.
Mỗi buổi tối gọi điện cho cô, lúc nào anh cũng hỏi ngày mai cô sẽ làm gì, ví dụ như khi nào cô được gọi đi phỏng vấn, tối hôm qua cô nói là hôm nay sẽ đi siêu thị một lúc, nhưng mà cũng không mất bao nhiêu thời gian, sáng nào anh cũng gọi điện về, giờ này cô cũng phải ở nhà rồi chứ! Chẳng lẽ... Ngôn Hi đã xảy ra chuyện gì?
Lòng dạ rối bời, Tề Hàn Tinh lại nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Tân Tránh, “Purple, em giúp anh về nhà anh một chuyến.” Điện thoại vừa được kết nối anh lập tức cướp lời.
“Làm gì, mời em ăn cơm không?” Có thể nói Tân Tránh đã nghiện mấy món ăn do Ngôn Hi làm mất rồi.
“Cả ngày cả đêm chỉ nghĩ đến ăn, em là con heo à!”
Giả bộ phát ra tiếng nôn mửa, Tân Tránh làm bộ tự kỷ kháng nghị nói: “Này! Xin anh đừng độc ác mang em so sánh với động vật, em cao cấp hơn nó cả ngàn vạn lần.”
“Anh không có thời gian nói nhảm với em, công ty em gần nhà anh nhất, em nhanh đi giúp anh một chuyến.”
“Không muốn, anh vừa so sánh em với cái loại động vật mập ù xấu xí đó...em không thèm giúp anh nữa.”
Có chuyện phải đi nhờ vả người khác thật không thể nói bậy được, Tề Hàn Tinh bất đắc dĩ mở miệng nhẫn nại năn nỉ lần nữa: “Giúp anh đi! Em chạy qua xem giúp anh một chút, không thấy Ngôn Hi đâu cả, bây giờ anh vội muốn chết.”
Tân Tránh huýt sáo một cái, cười hì hì nói: “Anh đang ở Thượng Hải mà cũng biết là không thấy cô ấy, anh lợi hại quá!”
Đáng ghét! Thằng nhóc này cố ý chỉnh anh đây mà, “Anh gọi điện về không có ai bắt máy!” Tề Hàn Tinh giải thích lại lần nữa.
“Em còn tưởng chuyện gì ghê gớm.” Tân Tránh hừ nhẹ một tiếng, buồn cười nói: “Cô ấy cũng phải được ra ngoài mua sắm thứ gì chứ, chắc cô ấy thấy nhàm chán nên đi dạo đâu đó, anh đừng làm quá lên mà tự hù dọa mình.”
“Ngôn Hi sẽ không đi dạo đâu, tối hôm qua cô ấy nói với anh rồi, cô ấy chỉ biết đi siêu thị thôi, mà đi siêu thị cùng lắm hai tiếng là về rồi, làm gì mà đi cả buổi sáng vẫn chưa về?”
“Red, anh đang quản vợ đấy à, sao mà quản chặt thế!” Tân Tránh thở hốc vì kinh ngạc, hoảng sợ kêu lên: “Chẳng lẽ mỗi buổi tối anh đều tra hỏi lịch trình công việc của Lâm Ngôn Hi cho rõ ràng à?”
Tề Hàn Tinh ngẩn người ra, ảo não nói: “Em sang xem giúp anh đi, rốt cuộc em không đi giúp anh một chuyến được sao?”
“Có, anh vượt đại dương xa xôi gọi điện về mà em dám không đi sao? Bây giờ em lập tức sang đó, đã được chưa?”
“Purple, nếu thấy Ngôn Hi thì bảo cô ấy gọi điện ngay cho anh, còn không tìm thấy cô ấy thì lập tức gọi điện báo cho anh biết.”
“Người không thấy đâu còn bắt em thông báo làm gì nữa, sao anh không lập tức bay về Đài Loan luôn đi?”
“Em lắm lời quá! Mặc kệ thế nào cũng phải gọi điện cho anh.”
Cái tên tiểu tử thối này, đã cầu cạnh còn dám mắng chửi ông đây, đầu hắn bị chạm hỏng rồi! Nhưng mà hắn sốt ruột đến mức nổi điên lên thế này, tạm thời tha cho hắn một lần, Tân Tránh cố kìm nén, tức giận nói: “Biết rồi, em sẽ sớm báo tin cho anh, bye bye.”
Tề Hàn Tinh cúp điện thoại, trong lòng vẫn lo lắng, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên lúc này phụ tá tới gõ cửa phòng, anh tạm thời gác lo lắng sang một bên, đi ra ngoài họp với các thành viên trong đoàn.