Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Du Hương lúc này bèn cười phá lên:
- Thôi đừng có lẻo mép nữa.
Các cô nương khác thì ưa được khen tặng nhưng ta thì trái lại đó.
Càng ai khen ta xinh đẹp thì ta càng muốn người đó chết!
- Vì sao vậy? Cô đầu óc có vấn đề hả? Nhiếp Phong chống cằm tò mò hỏi.
Du Hương ngáp dài một cái kêu:
- Thôi ta nghe cậu kể chuyện xưa cũng bùn ngủ lắm rồi.
Ta đi ngủ đây.
Nhiếp Phong thấy nàng ta quay lưng nằm xuống về phía mình.
Hắn cũng không khách khí gì cả bèn nằm cạnh ngủ một giấc.
Du bổ khoái thấy vậy bèn cảnh tỉnh họ Nhiếp:
- Nằm im cấm tay chân ngọ nguậy nhé! Thanh đao của tôi nó sắc lắm đấy.
- Yên tâm đi! Tôi mới tiên thiên sơ kì mà thôi sao đọ nổi tiên thiên hậu kì như cô.
Nhiếp Phong cười trả lời.
Hai người cứ thể ngủ một giấc đến tối.
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi lộp độp đều trên mái xe ngựa.
Khoảng chừng được hai tiếng đồng hồ.
Ngoài trời đã tạnh hẳn mưa.
Ánh Trăng đã ló ra khỏi những đám mây đen.
Cảnh vật sau trận mưa lớn được phản chiếu dưới ánh trăng.
Chúng lấp lánh lên từng màu sáng bạc.
Du Hương duỗi eo tỉnh dậy.
Nàng quay qua thấy Nhiếp Phong đang cong người như một con tôm ngủ say sưa.
-Uống cho lắm vào rồi lăn ra ngủ như lợn! Du Hương nhẹ giọng mắng.
Bất đắc dĩ, nàng bèn phải vén rèm ra ngoài đánh xe đi tiếp.
Công vụ trên người không thể để chậm chễ được.
Con đường trở nên lầy lội khó đi hơn sau cơn mưa lớn lúc sáng.
Cứ thế đánh xe được tầm ba cây số.
Không bao lâu, một mảnh rách nát hoang vắng kiến trúc cổ xưa xuất hiện ở Du Hương trước mắt.
Từ xa nhìn lại, tựa hồ có thể nhìn đến một ít mấy trượng cao Phật tháp, còn có xung quanh tường vàng rêu phong, dương xỉ mọc khắp nơi, chỗ này dường như là một tòa vứt đi chùa miếu.
Đến gần chút, đột nhiên, Du Hương đồng tử chợt co rụt lại, cách đó không xa, nửa nghiêng tàn khuyết tấm bia đá, thình lình có khắc ba cái chữ to rồng bay phượng múa: "Chùa Lan Nhược."
-Dậy! Mau dậy đi! Du bổ khoái quay vào trong đá nhẹ mấy cái vào người họ Nhiếp.
-Cái gì thế? Có yên cho ta ngủ một lát không? Nhiếp Phong khó chịu ngồi lên.
Du Hương lôi hắn ra ngoài xe ngựa dí mặt gần nửa tấm bia đá nói nhỏ:
-Biết chữ không?
-Chùa Lan Nhược.
Chẳng lẽ...!Nhiếp tướng quân miệng mấp máy.
Lúc này, họ Nhiếp bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
Hắn quay sang Du Hương nói nhanh:
-Không lẽ ở chỗ này chính là Chùa Lan Nhược thuộc truyện Liêu Trai Nhiếp Tiểu Thiến chuyện xưa phát sinh, nơi này có quỷ có yêu, tuyệt đối là cực kì hung hiểm!
Du Hương lấy Liệt Diễm Phù đốt lên.
Nó bốc lên ngọn lửa màu đỏ rực.
Cả hai nhìn màu ngọn lửa liền biết xung quanh chắc chắn có quỷ quái rồi.
Du bổ khoái cười nói:
-Đã đến rồi thì cứ việc đi thẳng mà thôi.
Tôi và ông đều có hệ thống bên người thì sợ cái gì?
-Ha ha ha! Được lắm! Tôi vừa nhận được hệ thống thông báo phần thưởng lựa chọn nè.
Nhiếp Phong hô lớn vui mừng.
-Mau nói nghe xem nào.
Du Hương phấn khích.
Nhiếp Phong bèn liệt kê các lựa chọn của hệ thống đưa ra cho hắn:
-A: Rời đi không vào chùa Lan Nhược đêm nay thưởng khinh công Du Long Bước
-B: Ở lại chùa Lan Nhược một đêm.
Giúp đỡ Ninh Thải Thần thưởng năm năm Hạo Nhiên chính khí
-C: Hợp lực cùng Yến Xích Hà diệt Hắc Sơn Lão Yêu thưởng Kỳ Lân Tí cả hai cánh tay.
Nghe họ Nhiếp nói xong.
Du Hương bèn phân tích:
-Du Long bước là khinh công thì không cần lắm vì ông có Phong Thần Thoái rồi.
Hạo Nhiên chính khí năm năm tu luyện cũng chả cần vì cái này phải có công pháp phù hợp mới tu luyện được.
Như thế chỉ còn lại phương án C là lựa chọn cuối cùng mà thôi.
Có hai cánh tay Kỳ Lân Tí thì sức mạnh sẽ thật là khủng khiếp đó.
Kỳ Lân tý có nguồn gốc sâu xa từ Hỏa Kỳ Lân.
Người sở hữu đầu tiên là Vu Nhạc, trong một lần Hỏa Kỳ Lân xuống núi ăn thịt người.
Khi đó Vu Nhạc đánh trúng yếu huyệt của Hỏa Kỳ Lân nhưng lại bị máu của Hỏa Kỳ Lân văng trúng cánh tay.
-Cánh tay này cũng mang sức mạnh của Hỏa Kì Lân và đó chính là "Kỳ Lân Tý" mà sau này được gắn trên tay của Bộ Kinh Vân.
Cánh tay này sở hữu sức mạnh vô song, cứng hơn cả sắt đá, lại có linh tính.
Nhiếp Phong bổ sung thêm.
-Vậy ta tuyển phương án C đi! Nhiếp Phong quyết đoán.
Cái hay của lựa chọn hệ thống bên họ Nhiếp chính là chọn cái nào sẽ được nhận thưởng trước ngay.
Nếu không hoàn thiện nhiệm vụ thì lần sau sẽ không phục vụ chủ nhân nữa.
Cho nên, ngay lập tức Nhiếp Phong kinh ngạc thốt lên:
-Nhìn này!
Du Hương sửng sốt.
Đập vào mắt nàng là hai cánh tay họ Nhiếp bị biến dạng trở nên màu đồng thiết.
Gân cốt nổi lên chằng chịt.
Bắp tay hai bên hiện lên hình xăm đầu kỳ lân màu đỏ rực.
Mỗi khi vận công.
Hai cánh tay của Nhiếp Phong chuyển sang màu đỏ sẫm và phóng ra luồng hỏa vụ xung quanh.
Du Hương phải thầm công nhận:
-Quả thật, từ khi sở hữu Kỳ Lân Tí thì Nhiếp tướng quân trở nên chất hơn rất nhiều với ngoại hình cực ngầu của cánh tay này.
Bỗng nhiên, xe ngựa đi qua một đoạn khuất bóng cây.
Bọn họ lại thấy một người thanh niên nam tử xuất hiện, hắn thân xuyên bạch sam thẳng chuế, đeo cặp mà đến, đầu đội nho khăn, cái trán còn nhỏ giọt mồ hôi đầm đìa.
Thư sinh ngừng lại nhìn về phía cỗ xe ngựa.
Ninh Thải Thần cũng không nghĩ tới nơi này nhìn như hoang vắng, cư nhiên cũng có người tiến đến.
-Vị huynh đài này, không chê có thể lên xe ta cho đi nhờ một đoạn.
Nhiếp Phong cười hòa ái nói.
-Đa tạ nhị vị.
Ninh Thải Thần mừng rỡ đáp.
Hắn đi bộ đã quá mệt nhọc rồi.
Bất chợt, lại một bóng người xuất hiện, chính là một cái trung niên đạo sĩ, lưng đeo Thái Cực Đồ án trường kiếm, đôi mắt như điện, đầy mặt râu quai nón, vừa đi lên liền cảm thấy rất là hung ác.
-Không muốn chết liền sấn trời tối phía trước xuống núi, đi nơi nào không tốt, tới cái này quỷ quái địa phương.
Đạo sĩ nhìn đến như vậy nhiều người xuất hiện ở chùa Lan Nhược, lập tức sắc mặt trầm xuống, quở mắng.