Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu ngồi xe của Lăng Sấm, nhưng trước đó Lăng Sấm từng nói với cô rằng bản thân anh quả thực từng làm việc tại Phố Wall, vì vậy lúc này Điền Miêu Miêu cũng không quá bất ngờ.
Thời gian làm việc tại Phố Wall, chắc hẳn anh đã kiếm được không ít tiền, lần gặp nhau đầu tiên, anh nói với công ty giải trí rằng mình đã có biệt thự xe sang, nói không chừng đều là sự thật. Ít nhất, thì hiện tại cô đã đang ngồi trên xe sang của anh rồi.
“Cô sống ở đâu? Mở chỉ đường giúp tôi.” Lăng Sấm vừa lái xe ra khỏi bệnh viện, vừa nói với Điền Miêu Miêu đang ngồi bên cạnh. Điền Miêu Miêu gật đầu, mở chỉ đường trên điện thoại của mình lên và đặt điểm đến.
Khu nhà nơi cô ở rất gần bệnh viện số Năm, chỉ cách vài ngã tư đường, Lăng Sấm dựa vào chỉ đường lái xe đến đó, chẳng mất mấy phút đã đến nơi: “Chỗ này gần chợ đêm cổng Bắc thật đó.”
“Đúng vậy.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với anh: “Tôi ở tòa 18, anh xuống tầng hầm, đi thẳng rồi rẽ trái.”
“Ừm.” Hầm để xe bên dưới đều có bảng hiệu, chỉ dẫn khá rõ ràng, Lăng Sấm rẽ ở lối trước mặt, thì nhìn thấy chiếc xe đồ ăn màu hồng của Điền Miêu Miêu đậu cách đó không xa. Anh khẽ cong môi, rồi lái xe đến một vị trí trống bên cạnh và dừng lại: “Chiếc xe này của cô đậu ở đây trông dễ thương ghê.”
Điền Miêu Miêu nhướng mày, nói với anh: “Xe của tôi đậu ở đâu cũng đều dễ thương hết.”
Lăng Sấm lại mỉm cười, lên tiếng: “Đúng là vậy.”
Anh đỗ xe xong, thì cùng Điền Miêu Miêu đỡ Điền Đậu Đậu xuống. Ở cửa hầm xe đi vào là thang máy, không cần đi bộ quá xa, Điền Đậu Đậu nhảy vào cửa thang máy bằng bên chân còn lại.
Điền Miêu Miêu đỡ cậu bằng một tay, tay còn lại bấm thang máy: “Chị thấy thời gian tới nên chuẩn bị cho em một cái nạng.”
Hiện tại chân của Điền Đậu Đậu không tiện đi lại, đúng là thực sự cần một cái nạng, lát nữa lên trên, Điền Miêu Miêu sẽ lên mạng đặt mua cho cậu ấy.
Thang máy lên thẳng tầng 18 mới dừng lại, Điền Miêu Miêu mở cửa nhà ra trước, rồi lấy cho Lăng Sấm một đôi dép lê: “Đây là dép mới của Đậu Đậu, vẫn chưa dùng đến, anh đi tạm nhé.”
“Được.” Lăng Sấm chờ Điền Đậu Đậu vào nhà, mới thay dép lê đi vào.
Lúc Điền Đậu Đậu xảy ra chuyện, hai chị em đang ở trong nhà chuẩn bị đồ để bán tối nay, thời điểm rời đi cũng vội vội vàng vàng, nên cơ bản là không có thời gian dọn dẹp phòng ốc. Điền Miêu Miêu nhìn đống lộn xộn trong nhà, có chút ngượng ngùng nói với Lăng Sấm: “Thường ngày bọn tôi đều xiên thịt ở nhà, nên hơi bừa bộn, anh thông cảm nhé.”
Căn nhà này của Điền Miêu Miêu có hai phòng ngủ, hai phòng khách, phòng ăn và bếp quả thực đang bày rất nhiều nồi niêu xoong chảo, tuy nhiên phòng khách lại bày biện tương đối gọn gàng. Lăng Sấm mỉm cười với Điền Miêu Miêu, nói: “Không sao, bình thường tôi cũng chuẩn bị nguyên liệu chiên cơm ở nhà, nên cũng tương tự như cô ở đây.”
Điền Miêu Miêu nghe anh nói vậy, mới chợt nhớ ra buổi tối anh còn phải bán hàng, bèn nhanh chóng nói với anh: “Hôm nay, trì hoãn công việc của anh lâu vậy, tối nay anh còn có thể bày hàng đúng giờ được không?”
Lăng Sấm đáp: “Cơm chiên không rắc rối như đồ nướng, trước khi ra ngoài tôi đã làm gần xong rồi, không phải vội.”
“Vậy thì tốt rồi.” Điền Miêu Miêu cảm thấy yên tâm hơn một chút, cô nhìn anh, nói: “Anh ngồi ở sofa một lúc, tôi rót cho anh cốc nước.”
Điền Đậu Đậu – người đã ngồi thoải mái trên sofa, lên tiếng: “Nhân tiện lấy luôn cho em một cốc nhé!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô vào bếp lấy chiếc cốc mới, Lăng Sấm không đến sofa, mà theo cô vào phòng bếp, liếc nhìn bên trong. Trong bếp, ngoài một số rau thịt vẫn chưa thái xong, thì còn có hai bát nước sốt màu đỏ đỏ, nó chợt thu hút sự chú ý của Lăng Sấm: “Đây là nước sốt mà cô tự nấu sao? Mùi thơm quá.”
Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đang đứng ở cửa phòng bếp, và cảm thấy vô cùng may mắn khi mình đã xử lý vết máu trong bếp nhân lúc chờ xe cấp cứu đến, nếu không cảnh tượng có thể sẽ hơi đáng sợ: “Đây là nước sốt tỏi và nước sốt để nướng óc heo, tôi đã làm ra ba phiên bản, trước đó nướng xong thấy mùi vị không đủ hấp dẫn, vốn dĩ hôm nay định nướng tiếp để ăn thử, kết quả là Đậu Đậu lại bị thương.”
Lăng Sấm gật đầu, không lên tiếng, anh nhớ trước đó đọc tin nhắn trong nhóm, đúng là có rất nhiều người giục Điền Miêu Miêu mau nướng óc heo.
Sau khi Điền Miêu Miêu rửa cốc xong, cô lấy một cốc nước ấm đưa cho Lăng Sấm: “Bây giờ Đậu Đậu bị thương, cũng chẳng ăn được mấy thứ này rồi…”
Nói đến đây, ánh mắt cô mang theo chút thăm dò yếu ớt nhìn về phía Lăng Sấm: “Hay là anh nếm thử giúp tôi nhé?”
“… Tôi á?” Bàn tay cầm cốc của Lăng Sấm hơi khựng lại.
Điền Miêu Miêu gật đầu lia địa: “Đúng thế, anh chiên cơm ngon như vậy, thì khẩu vị chắc chắn không tệ.”
Nếu Lăng Sấm cảm thấy ngon thì ắt hẳn là không thành vấn đề!
“…” Lăng Sấm im lặng, hình như có chút do dự. Điền Miêu Miêu nhìn anh một lúc, dường như nhận ra điều gì đó: “Anh không dám ăn óc heo sao?”
“… Không phải không dám, mà là không thực sự thích nó.” Lăng Sấm nghiêm túc sửa lại ý của cô.
Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt nhìn anh, mang theo chút nghi ngờ, lên tiếng: “Nếu thực sự là anh không mấy thích, thì tôi có thể chắc chắn rằng sau khi ăn óc heo mà tôi nướng, anh sẽ thích cho mà xem.”
Cô đã đổi ba phiên bản rồi, và vô cùng tự tin vào phiên bản nước sốt lần này.
Khóe miệng Lăng Sấm khẽ giật, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
“Vậy tôi nướng nhé!” Nước sốt đã sẵn sàng, chỉ cần nướng chín óc heo là được. Trong nhà có lò nướng than kiểu dành cho gia đình, Điền Miêu Miêu di chuyển bếp nướng ra, rồi đặt óc heo tươi lên trên.
Sau khi đặt đ ĩa giấy bạc lên thì nướng rất nhanh, Điền Miêu Miêu ngồi bên cạnh, luôn trong trạng thái chú ý nướng óc heo, thỉnh thoảng lại cầm đũa lật lật để óc heo và nước sốt có thể hòa quyện vào nhau hơn.
“Nướng óc heo nhất định phải để ý thời gian, nếu thời gian không đủ sẽ có vị tanh, mà nướng quá lâu sẽ không cảm nhận được vị tươi.” Trong lúc Điền Miêu Miêu nói, thì hương thơm của óc heo nướng đã tràn ra, đến cả Điền Đậu Đậu ngồi trong phòng khách cũng có chút háo hức muốn thử..
“Chị, lượt nước sốt này đúng là thơm thật đó, em cảm thấy chắc chắn là được!”
“Có được thì em cũng không có lộc ăn đâu.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu ấy im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng: “Không phải chứ, nước mà chị rót cho em đâu rồi?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Hình như quên rồi thì phải.
Lăng Sấm đứng bên cạnh bật cười, anh cầm cốc nước trên bàn lên hỏi: “Đây là của Điền Đậu Đậu đúng không?”
“Đúng, đúng, cứ để tôi.”
Lăng Sấm nói: “Không sao, cô cứ nướng óc heo đi, tôi mang vào cho cậu ấy.”
Hiện tại, quả thực là chân cẳng của Điền Đậu Đậu rất bất tiện, Lăng Sấm lại càng không so đo gì với cậu ấy, bèn nhận lấy cốc nước rồi đem qua cho Điền Đậu Đậu. Óc heo của Điền Miêu Miêu đã nướng gần xong, cô nhìn Lăng Sấm trong phòng khách, hỏi: “Hành và rau thơm anh đều ăn được chứ?”
“Ừm.”
“Được luôn!” Điền Miêu Miêu bê hành và rau thơm đã thái sẵn ra, và rắc thêm một ít lên óc heo sắp nướng chín. Lúc này, mùi thơm đã tràn ngập căn phòng, tuy rằng nãy giờ luôn mở cửa sổ, nhưng vẫn không ngăn được mùi thơm ập vào mũi.
“Chắc chắn hôm nay sẽ có hàng xóm khiếu nại chị cho xem.” Điền Đậu Đậu nói.
Điền Miêu Miêu nhìn cậu ấy, hỏi: “Khiếu nại chị cái gì?”
“Khiếu nại rằng chị nướng óc heo thơm quá, không có lợi cho sức khỏe tinh thần người khác.”
“… Ha!” Điền Miêu Miêu chẳng thèm để ý đến cậu ấy.
Sau khi nướng xong, cô nhấc đ ĩa giấy bạc xuống, để lên miếng lót cách nhiệt, nhân tiện lấy thêm hai chiếc thìa để vào đ ĩa: “Thành công mỹ mãn!”
Thực ra, Lăng Sấm không có hứng thú với óc heo, cũng không biết tại sao lại có nhiều người thích món này đến vậy, lúc này, trong phòng mùi thơm hấp dẫn, khiến anh không kìm được mà cầm thìa lên, chỉ có điều vẫn chưa dám “ra tay”.
Điền Miêu Miêu ngồi bên cạnh lại chớp mắt nhìn anh, nói: “Sao thế?”
Lăng Sấm nghiêm túc: “Đợi nó nguội chút đã.”
Điền Miêu Miêu khẽ mỉm cười, cô cầm thìa múc một miếng óc heo có cả nước sốt và rau ăn kèm, đưa lên miệng thổi thổi: “Óc heo ấy mà, có người ăn thực sự sẽ gặp chướng ngại tâm lý, tuy nhiên nếu vượt qua rào cản này, coi nó như những món ăn bình thường, thì anh sẽ phát hiện anh đã mê nó rồi.”
Cô vừa nói vừa đút thìa vào miệng, sau đó vui vẻ nheo mắt: “Ừm, quả nhiên là phiên bản này thực sự rất ngon, không hổ là mình!”
Điền Đậu Đậu như sắp khóc đến nơi, cậu ấy thò đầu về nhìn về phía Điền Miêu Miêu: “Chị, nếu anh Sấm không thích ăn, thì đừng ép anh ấy, em có thể dâng hiến bản thân!”
“… Tốt hơn hết là em dưỡng thương cho cẩn thận đi!” Điền Miêu Miêu không dám để cậu ấy ăn cái này, vì trong đó có quá nhiều gia vị, hơn nữa còn bỏ cả rượu nấu ăn, chắc chắn không tốt cho vết thương của cậu. Cô nhìn Lăng Sấm bên cạnh, và mỉm cười với anh: “Nếu anh thực sự không thích, thì đừng ăn, việc này có gì đâu mà phải xấu khổ.”
“…” Lăng Sấm cùng sự bướng bỉnh cuối cùng của mình, đã không để anh bị đánh bại ở đây: “Trước đây, ra ngoài ăn lẩu với bạn, bọn họ nấu óc heo, tôi cũng đã thử nếm một chút.”
Điền Miêu Miêu gật đầu: “Tuy nhiên nướng và nấu khác nhau, hơn nữa nước sốt này của tôi có thể nói là độc nhất vô nhị.”
Cô nói vậy khiến Lăng Sấm có chút động lòng, anh tự thuyết phục rồi đưa thìa vào miệng. Óc heo nướng tươi mềm, ăn vào không nhận ra bất cứ mùi vị gì kỳ lạ, nước sốt của Điền Miêu Miêu còn thơm hơn so với lúc ngửi, hương vị thơm, tươi, chua cay hòa tan trong miệng.
“Vị rất ngon.” Lăng Sấm không thể không thừa nhận, món này ngon hơn nhiều so với óc heo anh ăn ở hàng lẩu: “Không thấy ngấy chút nào.”
“Phải không!” Điền Miêu Miêu cũng đã nếm một miếng, và vô cùng hài lòng với tay về của mình: “Tôi thấy phiên bản này có thể cho lên kệ bán được rồi, cảm ơn ông chủ Lăng!”
Lăng Sấm có chút không kìm được, nói: “Cảm ơn tôi vì điều gì?”
“Cảm ơn anh đã khiến tôi tự tin!” Đến cả người không thích ăn óc heo cũng khen nó ngon, thì chắc chắn là không thành vấn đề!
Cô chụp ảnh món óc heo nướng, định gửi vào trong nhóm đồ nướng, để bảo với mọi người rằng lần tới sẽ có óc heo nướng, tuy nhiên sau khi mở Wechat lên lại bị đóng băng tại chỗ.
Lăng Sấm nếm thêm một miếng óc heo nướng nữa, khi thấy Điền Miêu Miêu ngẩn người cầm điện thoại, thì không khỏi tò mò: “Sao thế?”
Điền Miêu Miêu hoàn hồn, nói: “Trời ơi, trong nhóm chủ căn hộ như muốn nổ tung rồi, họ nói tòa chúng tôi xảy ra án mạng vì tình, còn nói người bị thương đã không qua khỏi!”
Lăng Sấm: “…”
Điền Đậu Đậu trong phòng khách phải ngẫm mất mấy giây, mới giơ tay lên chỉ vào mình, nói: “Đừng có nói là người mà họ nhắc đến là em đấy nhé!”
“… Có vẻ là đúng rồi.” Điền Miêu Miêu mím môi, gõ bụp bụp vào điện thoại.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Thật xin lỗi các vị hàng xóm, hôm nay em trai tôi thái thịt không may làm rơi con dao, bị chém vào chân, tôi gọi xe cứu thương đưa em ấy vào bệnh viện, vết thương đã khâu và không có vấn đề gì lớn! Không có vụ án mạng vì tình nào cả, cũng chẳng có ai không qua khỏi ở đây hết! Rất xin lỗi vì gây ra sự hỗn loạn này!”
Sau khi gửi, vì để tăng thêm độ tin cậy, cô còn chụp ảnh bàn chân đã băng bó của Điền Đậu Đậu và gửi vào nhóm.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Hy vọng mọi người không tung tin, cũng như không lan truyền lời đồn!”Thiên: Món óc nướng tác giả đề cập đến trong truyện là chỉ óc (heo, bò) nói chung. Nhưng nếu để là óc nướng thì nghe hơi sợ, nên Thiên đã để là óc Heo nướng!