Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần cuối cùng Lăng Sấm cập nhật trạng thái là trước khi về nước. Anh không phải là người thích chia sẻ về cuộc sống của mình với người khác trên trang cá nhân, nhưng tối nay nhìn thấy pháo hoa, anh lại muốn tất cả mọi người cùng được nhìn thấy.
Mục khoảnh khắc của nhân dân trong thành phố A hôm nay chính là cuộc thi của pháo hoa, tuy rằng giờ đăng “sản phẩm tham gia” của Lăng Sấm hơi muộn, nhưng rất nhanh đã thu hút được lượt xem mạnh mẽ. Vì dù sao thì anh trong ảnh quá đỗi đẹp trai, nên làm gì còn ai có tâm trạng đi ngắm pháo hoa cơ chứ?
“Mẹ kiếp, tôi thêm anh đẹp trai này từ khi nào thế, sao tôi không hề hay biết gì thế này!”
“Pháo hoa tối nay thực sự đã “nổ tung” Lăng Sấm lên rồi???”
“Tôi xin được tuyên bố tấm ảnh này đạt giải nhất trong cuộc thi pháo hoa trên khoảnh khắc của ngày hôm nay, không chấp nhận phản bác!”
“Aaaaaa, anh vẫn đẹp trai y như vậy! Còn đẹp hơn cả pháo hoa nữa.”
“Chẳng lẽ mọi người không tò mò xem ai là người chụp cho anh ấy tấm ảnh này sao?” *Biểu cảm cười xấu xa*
“Góc nhìn của bạn gái, dòng trạng thái cũng viết rất mờ ám, có vấn đề.” *Biểu cảm hóng hớt*
Lăng Sấm đăng ảnh xong, cũng chẳng để ý xem người khác bình luận những gì, anh đặt máy sấy tóc xuống, đang định thoát ra khỏi Wechat thì nhìn thấy Điền Miêu Miêu cũng ấn thích ảnh của mình.
Điền Miêu Miêu: “Anh đăng luôn ảnh gốc đấy à, tin tưởng vào kỹ thuật của tôi quá nhỉ!” *Biểu cảm che mặt*
Lăng Sấm vô thức nhoẻn miệng cười khi nhìn vào dòng bình luận này của cô: “Chụp đẹp lắm, không cần chỉnh sửa.”
Điền Miêu Miêu trả lời: “Tôi hiểu rồi, không phải anh tin tưởng vào tài nghệ chụp ảnh của tôi, mà là tự tin vào nhan sắc của mình.” *Biểu cảm che mặt*
Lăng Sấm không kìm được mà bật cười, đáp lại bình luận của cô: “Đúng là mọi người đều nói rất đẹp trai.” *Đầu chó*
“…” Không vấn đề.
Điền Miêu Miêu bình luận xong bài đăng của Lăng Sấm, rồi cũng tự đăng một bài đăng. Khác Lăng Sấm, cô chọn ra vài tấm ảnh, xếp thành khung Sudoku, trong đó có ảnh tại lễ hội âm nhạc, có ảnh pháo hoa, cũng có cả ảnh của mình, hơn nữa mỗi một tấm đều chỉnh thành màu mà cô thích.
Sau khi đăng lên khoảnh khắc, cũng có không ít bạn bè ấn thích, mà tên của Lăng Sấm cũng lẫn trong số đó.
Điền Đậu Đậu: “Tại sao chị không đăng ảnh của chị và anh Sấm? Sợ mẹ nhìn thấy hả?” *Đầu chó*
Điền Miêu Miêu trả lời Điền Đậu Đậu: “Còn em thì đăng ảnh của em và Chúc Tinh, nhưng có ích gì không?” *Cười mỉm*
Điền Đậu Đậu: “…”
Sao lại không có ích gì? Ít nhất còn có người hỏi cậu rằng đây có phải là bạn gái của cậu không mà! Đây chính là sự tiến bộ đó!
Vì ngày hôm sau phải bán hàng, nên đăng xong ảnh, Điền Miêu Miêu đã đi ngủ ngay, chỉ có khuôn mặt của Lăng Sấm lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Sáng hôm sau, sau khi tỉnh giấc, Điền Miêu Miêu nhìn chằm chằm lên trần nhà, vẫn đang tự suy ngẫm về bản thân.
Tại sao cô lại mơ giấc mơ như vậy? Trong mơ, cô và Lăng Sấm vẫn đang ngồi bên bờ biển ngắm pháo hoa, chỉ có điều rõ ràng là hai người đang hẹn hò, giơ tay nhấc chân đều vô cùng thân mật.
… Cứu mạng, hôm nay cô biết đối diện với Lăng Sấm sao đây? Cô kéo chăn hè trùm lên đầu, trông như con đà điểu đang vùi đầu xuống lòng đất.
Lúc này, Lăng Sấm cũng đã tỉnh giấc, là do bị mẹ mình đánh thức. Kể từ khi ở nước ngoài về, ba mẹ anh đã biết anh xảy ra vấn đề trong công việc, sau này, anh lại chạy đến chợ đêm cổng Bắc bán cơm chiên. Tuy rằng trong lòng hai người họ có rất nhiều suy đoán, nhưng nghĩ rằng cứ để anh như vậy rồi dần dần bước ra ngoài cũng là chuyện tốt, vì thế hai người họ cũng không can thiệp quá nhiều.
Theo quan điểm của họ, bất luận Lăng Sấm làm gì, thì bản thân anh thấy vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Hôm nay, mới sáng sớm đã gọi điện cho anh, mẹ anh cũng đã phải do dự rất lâu, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh tối qua anh đăng trên khoảnh khắc, nên bất luận thế nào bà cũng đứng ngồi không yên.
“Con trai, con khai thật cho mẹ, có phải con yêu đương rồi không?”
Lăng Sấm: “…”
Tối qua anh có hơi tự mãn rồi, đáng lẽ nên chặn xem người nhà mới đúng. Anh cố ý giả bộ không hiểu, hỏi ngược lại mẹ: “Tại sao mẹ lại hỏi vậy? Có ai nói gì với mẹ sao?”
“Con còn giả vờ giả vịt với mẹ nữa!” Mẹ anh hoàn toàn không bị anh đánh lừa: “Tối qua mẹ đã thấy con đăng ảnh lên khoảnh khắc rồi, mọi người đều nói đây là góc nhìn của bạn gái, chỉ có bạn gái mới chụp được như vậy.”
Lăng Sấm: “…”
Bức ảnh đó được tính là góc nhìn của bạn gái sao? Rõ ràng còn có một tấm anh nhìn thẳng vào ống kính mà, nó còn giống góc nhìn của nữ chính hơn chứ?
Ý thức được mình đang nghĩ gì, Lăng Sấm thấp giọng ho một tiếng, rồi nói với mẹ: “Hôm qua con đi xem pháo hoa cùng bạn.”
“Bạn nào? Mẹ còn không hiểu con đấy chắc, con là người thích đi xem pháo hoa ấy hả?”
Lăng Sấm: “…”
“Thêm nữa, hôm qua bên bờ biển chen chen chúc chúc, vậy mà con vẫn đến xem pháo hoa, không phải bạn gái thì là bạn gì?” Mặc dù mẹ Lăng Sấm không moi được thông tin gì từ miệng anh, nhưng càng ngày bà càng tự thuyết phục được mình: “Có bạn gái chẳng phải chuyện xấu xa gì, con không cần phải giấu giếm bọn mẹ đâu.”
“…” Cũng như mẹ Lăng Sấm hiểu rõ anh, thì anh cũng rất hiểu mẹ mình, hôm nay nếu như bà ấy không hỏi ra bất cứ thứ gì, thì sẽ không cam tâm tình nguyện mà bỏ qua. Sau một lúc im lặng, anh lên tiếng: “Đúng là con có người mình thích, nhưng vẫn chưa phải là bạn gái.”
Mẹ anh vừa nghe thấy vậy, bèn lập tức trở nên phấn khích: “Là con cái nhà ai thế? Con quen ở đâu? Con đã thừa nhận thích người ta rồi, thì chủ động một chút, con bé sẵn sàng đi xem pháo hoa cùng con, chứng tỏ rằng cũng có chút ý tứ với con đó.”
“… Con biết rồi, mẹ đừng để ý đến việc này nữa.”
Mẹ Lăng bật cười một tiếng, từ nhỏ Lăng Sấm đã có ngoại hình đẹp trai, xung quanh luôn có rất nhiều cô gái thích anh, bạn đầu bọn họ còn lo lắng Lăng Sấm yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới học hành, nên thường canh phòng nghiêm ngặt về vấn đề này. Sau đó, bọn họ dần dần cảm thấy rằng, hình như Lăng Sấm chẳng chút hứng thú gì với chuyện đó, anh đã độc thân bằng cả thực lực cho tới khi đi làm… Vì vậy, bọn họ đã bắt đầu hối hận, đáng lẽ khi ấy không nên canh phòng nghiêm ngặt như vậy mới phải.
Sau này, công việc của Lăng Sấm xảy ra vấn đề, anh chạy về chợ đêm cổng Bắc bán cơm chiên, bọn họ cũng chẳng bận tâm đ ến việc anh tìm kiếm đối tượng nữa, hiện tại sức khỏe tâm lý của con trai được đặt lên hàng đầu. Nào ngờ, anh bày quầy bán hàng ở chợ đêm được một năm lại có được người mình thích?
“Con chỉ cần tiết lộ cho mẹ một chút thôi, là con gái nhà ai thế?”
“Sau đó, để mẹ tiện chạy đi kiếm người ta à?” Đột nhiên Lăng Sấm đã có chút hiểu ra, tâm trạng của Điền Miêu Miêu khi lo sợ mẹ mình tới tìm anh.
“… Mẹ chỉ muốn gặp con dâu của mẹ thôi mà, thế mà cũng không được hả?”
“… Cái gì mà con dâu, việc còn chưa đâu vào đâu mà.”
“Vậy thì con mau chóng làm cho đâu vào đó đi! Trước đây, mẹ và ba con vì lo lắng cho con, nên không đề cập tới vấn đề này, nếu bây giờ con đã có người mình thích, vậy…”
“Mẹ, điện thoại của con sắp hết pin rồi, con cúp máy trước đây, nói chuyện với mẹ sau nhé.” Lăng Sấm dứt lời bèn cúp máy.
Mẹ Lăng Sấm: “…”
Hơ hơ, dùng cả chiêu này với bà ấy cơ đấy! Có vẻ như con trai thích người ta thật rồi, không thèm tiết lộ bất cứ thông tin nào.
Sau khi cúp máy, Lăng Sấm đứng trong phòng khẽ thở dài, lần trước sau khi anh hiểu nhầm rằng Điền Miêu Miêu bị thương phải vào bệnh viện, thì anh đã nhận ra cảm tình của bản thân dành cho Điền Miêu Miêu rất khác. Anh không biết mình bắt đầu có thiện cảm với cô từ khi nào, có thể là khi cô không do dự tặng số tiền lương mà mình khó khăn lắm mới giành lại được cho chị Trương, có thể là khi cô một cước đá bay tên gây rối ở chợ đêm, cũng có thể…
Cũng có thể là lần đầu tiên nhìn thấy cô trước quầy cơm chiên của mình, khi cô mỉm cười với anh. Lúc này nghĩ lại, Lăng Sấm thấy, hình như mỗi một khoảnh khắc đều khiến anh rung đông.
Anh mở album ảnh trên điện thoại lên, nhìn bức ảnh chụp chung của mình và Điền Miêu Miêu tối qua, nụ cười lại dần nở trên khóe miệng.
Sáu giờ tối, Điền Miêu Miêu bày quầy hàng đúng giờ, trước giờ, cô không nghĩ rằng lễ hội âm nhạc lại là công việc hoạt động thể chất nặng nề như vậy. Hôm nay, ba người, cô, điền Đậu Đậu và cả Chúc Tinh thậm chí còn có chút chưa thể hồi phục. Tuy nhiên, quầy đồ nướng không thể nghỉ thêm được nữa, nên bọn họ vẫn mở hàng với ý chí vô cùng ngoan cường,
chỉ có điều tối nay hơi lười một chút, họ không chuẩn bị quá nhiều rau thịt, qua mười giờ là có thể đóng quầy.
…..
Hôm nay, Điền Miêu Miêu mặc chiếc áo phông màu đen mà ban tổ chức lễ hội âm nhạc tặng cho khách VIP, hình in trên chiếc áo này rất cá tính, kiểu dáng lại rộng rãi thuận tiện làm việc, chu đáo nhất là nó còn có màu đen, nên hoàn toàn không lo bị dính bẩn, thực sự rất hợp mặc đi bày quầy bán hàng.
Điền Đậu Đậu thấy cô mặc chiếc áo này rêu rao khắp chợ, bèn không kìm được mà coi thường: “Hứ, biết chị là khách VIP rồi, không cần phải thể hiện vậy đâu.”
Điền Miêu Miêu nhướng mày, nhìn cậu ấy, nói: “Chiếc áo phông chị giành được bằng năng lực của mình, chị cứ thích thể hiện đấy, sao nào?”
“Được, được, được, không chọc vào được!” Điền Đậu Đậu nở nụ cười vờ vịt với cô, không tự khiến mình mất hứng nữa.
Lăng Sấm lái xe tới, Điền Đậu Đậu nhìn thấy anh xuống xe, thì bất chợt bật cười: “Ha ha ha, hay lắm, hóa ra là hai người hẹn nhau cùng mặc chiếc áo phông này à?”
“…” Điền Miêu Miêu nhìn chiếc áo phông giống hệt của mình trên người Lăng Sấm, thì cũng rơi vào im lặng.
Hôm qua, tại lễ hội âm nhạc, hai người đội cùng một kiểu mũ, nhưng không cảm thấy gì, tuy nhiên hôm nay lại mặc áo giống nhau bày quầy bán hàng, quả thực có chút… Kỳ lạ.
Lăng Sấm cũng trầm mặc một hồi, sau đó lên tiếng: “Tôi cảm thấy chiếc áo này rất hợp mặc đi bán hàng.”
“… Hiểu rồi, tôi cũng vậy.” Điền Miêu Miêu gật đầu: “Chỉ có thể nói rằng, chiếc áo này thực sự phù hợp với việc bán hàng.”
“Em thấy là hai người cố ý show ân ái ở đây thì có!” Điền Đậu Đậu không sợ bới to chuyện để hóng: “Tối nay tất cả những vị khách tới đây đi dạo chợ đêm, đều có thể đoán ra mối quan hệ của hai người thông qua chiếc áo này.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Trên chiếc áo còn in chữ lễ hội âm nhạc rất lớn mà, mọi người vừa nhìn là biết nó được mua với số lượng lớn rồi! Tuy nhiên, khách đến dạo chợ đêm lại hoàn toàn không có mắt nhìn như cô, liên tục có người hỏi cô rằng, ông chủ quầy cơm chiên bên cạnh có phải là bạn trai của cô không?
Lúc đầu, Điền Miêu Miêu còn giải thích đôi câu, nhưng sau đó cô cảm thấy sao cũng được, cứ coi là bạn trai của cô đi, dù sao thì cô cũng chẳng thiệt thòi gì.
Tình hình bên phía Lăng Sấm cũng tương tự, còn có khách cố ý đến nhìn xem áo của họ có giống nhau hay không, rõ ràng hôm qua khán giả ở khu vực VIP đông như vậy, ấy thế mà bây giờ lại chẳng một ai đã từng trông thấy chiếc áo này sao?
“Lăng Sấm.” Ai đó đột nhiên gọi tên Lăng Sấm, anh nghe thấy, bèn vô thức ngước lên nhìn.
Đối diện là một cô gái trạc tuổi anh, sau khi nhìn thấy anh thì trong ánh mắt khẽ hiện lên cảm xúc thật khó diễn tả, trong mắt cô ta ẩn hiện ánh sáng mờ nhạt, sau khi kìm lại cảm xúc, mới lên tiếng nói với anh: “Anh… Còn nhớ em không?”
“Ừm.” Lăng Sấm đáp lại một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục chiên cơm cho khách đang xếp hàng: “Có vẻ như gần đây tôi nhận được rất nhiều sự quan tâm của các bạn đại học!”
Cô gái đối diện mím mím môi, rồi nói: “Hôm đó, sau khi đến gặp anh về, Tề Huy đã liên tục báo tin của anh vào nhóm.”
Vốn dĩ, khi ở trong trường, Tề Huy không thể so sánh được với Lăng Sấm về mọi mặt, nên trong lòng chất chứa đầy oán hận với anh. Bây giờ, nhìn thấy Lăng Sấm bày quầy bán cơm chiên trong chợ đêm, tất nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội chế giễu anh, để giải tỏa nỗi oán hận chất chứa nhiều năm đó.
Ở trong nhóm, anh ta chẳng nói được một câu tốt đẹp, một vài câu còn vô cùng khó nghe, cũng may hiện tại mọi người đều là người đã ra ngoài xã hội, tất cả đều hiểu những điều Tề Huy nói là vì cái gì, tuy không vạch trần, nhưng trong lòng đã rõ.
Có lẽ do trong nhóm chẳng mấy ai đáp lại anh ta, nên Tề Huy cảm thấy không thú vị, rồi cũng không nói thêm nữa, tuy nhiên cô ta vẫn cảm thấy chướng mắt khi trông thấy những dòng tin nhắn đó.
“Vậy hôm nay cô đến tìm tôi lại là vì chuyện gì nữa đây?” Lăng Sấm đưa cơm chiên đã xong cho khách hàng trước mặt.
Lúc này, khách hàng nào còn tâm trạng ăn cơm chiên nữa, cô gái xinh đẹp này đột ngột chạy đến tìm ông chủ Lăng, sau đây sẽ phát sinh chuyện gì với ông chủ Lăng, mới là việc mà cô ta quan tâm nhất! Cô ta muốn tìm một chỗ ngồi xuống hóng kịch, nhưng trước quầy cơm chiên của Lăng Sấm lại chẳng còn chỗ trống, nên chỉ đành đứng sang một bên nhìn.
Chỉ thấy cô gái xinh đẹp kia mím môi, nhìn Lăng Sấm, nói: “Thực ra tối qua em đã đến tìm anh rồi, nhưng anh không bán hàng, vì vậy hôm nay lại đến lần nữa.”
Lăng Sấm gật đầu, hỏi cô ta: “Có việc gì?”
“Em… Gần đây công ty em đang tuyển người, Tề Huy nhắc đến anh, nên em muốn đến hỏi xem anh có hứng thú không?”
“Không có.” Lăng Sấm từ chối giống hệt như khi đó từ chối gia nhập giới giải trí, vô cùng nhanh gọn dứt khoát.Thiên: Này thì anh có hứng thú không? Không có nhé cưng:v