Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Thận vừa dứt lời, ông chủ trước mặt còn chưa kịp lên tiếng, thì người phía sau anh ta đã không kìm được mà ra mặt nói thay: “Anh là ai? Ăn nói với Hầu tổng kiểu gì thế hả?”
Vị Hầu tổng này không nổi tiếng như Trần Bách Thái trước đó, cũng không đưa danh thiếp cho bất cứ ai, chỉ có điều người bên cạnh gọi anh ta là Hầu tổng, thì Giang Thận cũng gọi theo: “Hầu tổng phải không, điều tôi vừa nói có vấn đề gì sao?”
Trước đây, anh ta cũng từng khai thác phát triển dự án tương tự, nếu không thương lượng trước với các chủ hàng, thì sau này trong thời gian khai thác sẽ gặp rất nhiều cản trở.
Nhưng rõ ràng là vị Hầu tổng này chẳng quan tâm tới chuyện đó, ánh mắt anh ta nhìn Giang Thận có chút khinh miệt: “Mấy người đồng ý thì đã sao, không đồng ý thì thế nào? Việc khai thác phát triển chợ đêm cổng Bắc đã như đinh đóng cột rồi.”
Giang Thận khẽ cười một tiếng, nhìn anh ta, nói: “Đây là lần đầu tiên Hầu tổng khai thác dự án kiểu này phải không, hay là trước hết hãy về làm thêm chút bài tập đi đã rồi hãy quay lại.”
“Anh, một kẻ bán đồ om thì hiểu cái gì? Dám đứng ở đây dạy Hầu tổng của chúng tôi làm việc.” Người bên cạnh Hầu tổng nói đi nói lại bèn tiến lên phía trước vài bước.
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu sợ bọn họ ra tay với Giang Thận, nên vội vàng đi tới, chị Trương cũng kéo Lương Tinh Tinh gọn sang một bên, vì sợ cô bé bị mấy người này đánh trúng.
Các khách hàng trong chợ đêm đồng loạt nhìn về phía này, chẳng còn lo đến việc ăn uống nữa. Anh Phan và Tôn Húc Xuyên cùng chạy tới, đứng chặn trước mặt nhóm người bên phía Hầu tổng.
Vừa rồi thái độ của nhóm người Hầu tổng vô cùng kiêu ngạo, hiện tại trông thấy đông người lao đến như vậy, nên đã khiêm tốn hơn khi nãy đôi chút. Đặt biệt là khi nhìn thấy phía trước còn có một anh trai xăm trổ, bèn lùi ra sau một bước: “Mấy người định làm gì, muốn đánh người hả?”
“Rốt cuộc là ai muốn đánh người đây?” Tôn Húc Xuyên nhìn bọn họ, nói: “Tôi đã quay những gì vừa xảy ra lại rồi, mấy người đừng hòng ngậm máu phun người.”
Khi anh ta nói câu này, thì tay vẫn đang cầm điện thoại để quay phim, người bên cạnh Hầu tổng muốn lao đến cướp điện thoại của anh ta, nhưng Tôn Húc Xuyên lại nhanh nhẹn tránh sang một bên: “Làm gì thế, ăn cướp đấy hả?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, lại có thêm vài chủ quầy trong chợ đêm vây tới, nhóm Hầu tổng vừa rồi còn hung hăng kiêu ngạo, lúc này lại có chút yếu đuối đáng thương.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có quay nữa.” Hầu tổng vừa đưa tay lên che mặt, vừa nói: “Mấy người các anh đúng là chẳng chút phẩm chất, chẳng trách chỉ có thể ở đây bày quầy bán hàng.”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Chị Trương bên cạnh vốn đã không hài lòng với anh ta, hiện tại nghe anh ta nói vậy, lại càng tức giận, nói: “Chúng tôi bán hàng ở đây, dựa vào đôi tay để kiếm tiền, không trộm không cướp, nếu anh coi thường thì đừng có đến, cũng chẳng ai chào đón anh tới đây đâu.”
Sau khi chị ấy dứt lời, thì cảm xúc của những người khác cũng hơi kích động bèn phối hợp. Gương mặt Hầu tổng có chút không chịu được, anh ta còn lớn tiếng hơn cả đám đông: “Mấy người đừng có nhầm lẫn, sau khi khai thác thì tôi chính là ông chủ, mấy người muốn ở lại hay không thì tùy, nếu không chịu, có thể rời đi càng sớm càng tốt, chẳng ai cầu xin mấy người đâu.”
Điền Miêu Miêu nãy giờ im lặng, nhưng thời điểm này cũng chẳng thể chịu được nữa: “Hầu tổng, chợ đêm cổng Bắc được hình thành bởi từng quầy hàng một, chính xác là vì có những chủ quầy hàng này, thì mới có chợ đêm cổng Bắc. Nếu không có họ thì chợ đêm cổng Bắc chẳng là gì cả.”
Hầu tổng chẳng buồn quan tâm mà cười nhạt một tiếng, gương mặt như thể viết rõ hai chữ khinh bỉ: “Mấy người có thể kiếm tiền ở đây, đều ăn theo lượng người của chợ đêm cổng Bắc, mà lượng người của chợ đêm cổng Bắc đến từ đâu? Là dựa vào công viên Ánh Sao. Mấy người thực sự cho rằng chợ đêm cổng Bắc không có mấy người thì không xong hả? Ở vị trí này, ai đến người đó kiếm ra tiền, mấy người không muốn ở lại, sẽ có đầy người sẵn sàng đến đây bày quầy bán hàng, tôi còn phải lo đến việc mình không kiếm được chủ quầy hay sao?”
Sau khi anh ta nói xong, thì cảm xúc của đám đông lại càng trở nên kích động, người của Hầu tổng vội vàng bảo vệ anh ta nghiêm ngặt hơn một chút, đồng thời cảnh cáo mọi người xung quanh: “Các người không được manh động nhé, gần đây có đồn Cảnh sát, cẩn thận tôi sẽ cho mấy người ăn không nổi đi cũng chẳng xong đấy.”
“Vậy thì báo Cảnh sát đi, tôi thực sự muốn xem ai mới là người ăn không nổi đi cũng chẳng xong đây.”
“Đúng thế, hiện tại vẫn chưa có thông báo, vậy mà mấy người đã làm như mình là ông chủ nơi đây rồi hả?”
Ngày càng có nhiều người cầm điện thoại lên quay, Hầu tổng che mặt, muốn rời khỏi đây trước: “Mấy người tránh ra, tôi thấy mấy người đúng là một đám man trá.”
“Anh nói ai man trá? Chúng tôi man trá thì anh là cái loại gì?”
“Tôi thấy loại chủ như anh, bản lĩnh chẳng ra gì, nhưng điệu bộ ngạo nghễ thì không ai bằng.”
Hầu tổng bị chặn giữa nhóm người, hoàn toàn không thể di chuyển, sau đó vẫn cần Cảnh sát đến mới giải cứu được anh ta ra khỏi đám đông.
Khi được Cảnh sát hộ tống rời đi, Hầu tổng vẫn đang chửi chửi rủa rủa, hơn nữa còn buông lời ác độc rằng đợi sau khi anh ta khai thác phát triển, thì những chủ quầy hàng hôm nay đừng có mong được tiếp tục bán hàng ở đây.
Sau khi anh ta rời đi, cảm xúc của mọi người vẫn chưa được ổn định, nhưng công việc buôn bán vẫn phải làm, nên cả nhóm chỉ đành ai về quầy hàng của người nấy, tiếp tục bán hàng.
Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu bên cạnh, lên tiếng hỏi cô: “Cô không bị thương ở đâu chứ?”
“Không có.” Điền Miêu Miêu lắc đầu, vừa rồi tuy rằng cảm xúc của đám đông tương đối kích động, nhưng không một ai thực sự động tay, đều chỉ dừng lại ở việc tranh luận bằng lời nói. Lăng Sấm thấy cô thực sự không sao, mới thầm yên tâm: “Vậy cô về tiếp tục bán hàng đi, tôi thấy hôm nay cô chuẩn bị khá nhiều đồ, nếu không bán hết thì lãng phí lắm.”
“Ừm.”
Điền Miêu Miêu về lại xe đồ ăn, Điền Đậu Đậu quan tâm hỏi một câu: “Chị, chị không sao chứ?”
Điền Miêu Miêu trừng mắt lườm cậu: “Sao vừa rồi em không xuất hiện để quan tâm chị đi?”
“Vừa rồi em muốn xông ra cũng đâu có cơ hội!” Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đều đang nướng xiên, không thể rời khỏi bếp nướng, bọn họ nào dám chạy ra hóng chuyện. Đợi đến khi muốn qua xem sao thì mọi người đã vây kín như bưng rồi, muốn chen cũng chẳng chen qua nổi: “Thêm nữa, với bản lĩnh của chị thì nếu có thực sự xảy ra chuyện cũng sẽ là chị cứu em.”
“…” Cũng biết người biết ta đấy chứ!
Tuy nhiên, vị Hầu tổng vừa rồi, vừa nhìn đã biết chẳng phải người dễ đối phó, hôm nay mọi người cứng rắn như vậy, nếu sau này ở đây thực sự do anh ta đến khai thác, thì có lẽ tháng ngày của mọi người sẽ chẳng dễ sống. Các chủ quầy hàng khác cũng lo lắng về vấn đề này, nên nhóm chat của chợ đêm lại bắt đầu trò chuyện.
Tôn Húc Xuyên: “Anh Sấm, anh mau hỏi thầy Lưu đi, xem rốt cuộc vị Hầu tổng hôm nay là thế nào?”
Tôn Húc Xuyên: “Không phải anh ta sẽ đến đây khai thác phát triển thật đó chứ?”
Chị Trương: “Khi nãy, anh ta đã nói rồi, không cho chúng ta tiếp tục bày quầy bán hàng ở đây, nếu dự án này đúng là do anh ta khai thác, thì chúng ta phải làm thế nào?”
Lăng Sấm: “Mọi người đừng vội lo lắng, để tôi hỏi thầy Lưu trước đã.”
Giang Thận: “Anh ta khai thác phát triển nơi đây, chính là muốn đuổi hết các chủ quầy hàng cũ đi, trong chuyện này chắc chắn là anh ta vô lý. Nếu thực sự không được, thì chúng ta có thể thông qua các kênh truyền thông để tạo áp lực.”
Tôn Húc Xuyên: “Anh Giang nói đúng, để tôi lên mạng vạch trần bọn họ, dù sao thì khi nãy cũng có rất nhiều người quay video lại.”
Giang Thận: “Trước đây, tôi cũng gặp phải tình huống tương tự, nếu muốn ngăn chặn khai thác, thì các chủ quầy hàng có đầy cách.”
Điền Đậu Đậu: “Hay là chúng ta bãi công một ngày đi, chẳng phải anh ta cho rằng ai đến cũng được hay sao, vậy thì để anh tư đến mà bán.”
Điền Miêu Miêu: “Chị thấy là bản thân em không muốn bán hàng thì có.”
Tôn Húc Xuyên: “Tôi thấy ý tưởng này của Đậu Đậu cũng được, chúng ta đình công một ngày, để những bộ phận liên quan biết được quyết tâm của mình. Tóm lại nhất quyết không muốn để cái ông Hầu tổng kia đến khai thác.”
Giang Thận: “Cảm giác cũng không phải là không thể.”
Anh Phan: “Tôi cũng được, vừa hay có thể về nhà ở cạnh vợ.”
Chị Trương: “Mẹ em thấy được ạ, đã lâu rồi bà ấy không được nghỉ.”
Lăng Sấm: “Tôi vừa hỏi thầy Lưu, thầy ấy vẫn chưa trả lời, mọi người cùng nghỉ một ngày cũng được, coi như là nghỉ lễ.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Chờ đã, đừng có nói là bãi công một ngày thật nhé!
Để phản đối việc Hầu tổng đến nhận dự án khai thác phát triển chợ đêm cổng Bác, các chủ quầy trong nhóm đều đồng loạt hưởng ứng, nói sẵn sàng nghỉ một ngày, không bày quầy nữa. Điền Đậu Đậu còn đặt tên cho ngày này, là Ngày nghỉ chợ của chợ đêm cổng Bắc.
Vì đã quyết định nghỉ chợ rồi, nên Điền Đậu Đậu không thể chờ được mà bàn bạc với Chúc Tinh xem ngày nghỉ chợ nên chơi những gì. So với cậu ấy, thì rõ ràng là Chúc Tinh chẳng mấy hào hứng: “Còn chơi gì được nữa, hôm đó nằm dài ở nhà cả ngày thôi.”
Trước đây, nếu có ngày nghỉ Chúc Tinh cũng thích hẹn vài người bạn ra ngoài xem phim, đi hát, nhưng sau khi đến quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu, cô ấy mới phát hiện bán đồ nướng ở chợ đêm vất vả hơn nhiều so với học việc trong nhà bếp. Nếu có một ngày nghỉ, cô ấy chỉ muốn ở nhà, chẳng đi đâu hết.
Điền Đậu Đậu nghe cô ấy nói muốn ở nhà, thì đầu óc nhanh chóng chuyển biến: “Ơ, chẳng phải lần trước anh Sấm nói sẽ mời tụi mình đến biệt thự của anh ấy chơi sao, hay là chúng ta tận dụng ngày nghỉ chợ này đến nhà anh Sấm nhé.”
Quả nhiên, đôi mắt của Chúc Tinh đã lóe sáng: “Phương án này có vẻ hay nha, tuy nhiên phải cần anh Sấm đồng ý mới được, nói không chừng hôm đó anh ấy có kế hoạch khác rồi.”
“Hỏi cái là biết ngay thôi mà.”
Điền Đậu Đậu đang muốn nhắn tin cho Lăng Sấm, thì Điền Miêu Miêu ở bên ngoài xe đồ ăn hét lên gọi cậu ấy: “Đồ nướng của bàn số hai đã được chưa, người ta giục mấy lần rồi đó.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Tâm trạng của thực khách ở chợ đêm cổng Bắc quả thực rất ổn định, bất luận vừa rồi xảy ra chuyện gì, cũng không làm ảnh hưởng tới việc tiếp tục ăn của họ.
“Được rồi, được rồi, xong ngay.” Cậu ấy cũng chẳng có thời gian động vào điện thoại nữa, chỉ đành nướng chín đồ cho khách trước.
Bận một mạch đến mười hai giờ, cuối cùng hôm nay cũng được đóng quầy. Xe đồ ăn của Lăng Sấm đã rời đi, nhưng Giang Thận bên đối diện vẫn ở lại, anh ta nhìn về phía Điền Miêu Miêu, rồi đi tới hỏi cô: “Ngày nghỉ chợ, cô dự định sẽ làm gì?”
Điền Miêu Miêu đáp: “Không có dự định gì, chắc ở nhà cả ngày thôi.”
Giang Thận đề nghị: “Hay là hôm đó tôi mời bọn cô đi ăn nhé.”
Chúc Tinh ở bên cạnh nghe thấy bèn đột ngột nhớ ra, hôm nay cô ấy đã quên nói với anh Sấm về việc này, tất cả đều tại cái ông Hầu tổng kia ám hại.
“Chị Miêu Miêu, ông chủ Giang, vừa nãy Đậu Đậu hỏi anh Sấm rồi, nói ngày nghỉ chợ có thể đến biệt thự của anh ấy chơi.” Chúc Tinh vội vàng chen ngang một thông tin vào.
Điền Miêu Miêu sửng sốt, nhìn cô ấy nói: “Điền Đậu Đậu hỏi khi nào thế?”
“Vừa khi nãy, anh Sấm đồng ý rồi.”
“Vậy sao?” Đúng là trước đây Lăng Sấm có đề cập đến việc mời bọn họ đến biệt thự của anh chơi, tuy nhiên nếu vậy thì phải làm thế nào với bên Giang Thận đây? Cô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thận, đôi mắt của Giang Thận khẽ giật giật, nhìn cô, nói: “Không biết liệu ông chủ Lăng có phiền không, tôi cũng muốn đi cùng.”
“Việc này hỏi anh ấy là biết mà.” Điền Miêu Miêu nói, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lăng Sấm.
“Có phải Đậu Đậu hẹn đến biệt thự nhà anh chơi vào hôm nghỉ chợ không?”
Lăng Sầm vừa mới tắm xong, hoàn toàn không trông thấy tin nhắn của Điền Đậu Đậu, lúc này Miêu Miêu hỏi vậy, anh mới thoát ra để đọc tin nhắn của Điền Đậu Đậu. Đúng là cậu ấy hỏi ngày nghỉ chợ có thể đến chỗ anh chơi không.
Lăng Sấm quay lại khung trò chuyện của Điền Miêu Miêu, trả lời cô: “Ừm, hôm đó vừa hay tôi rảnh, mọi người đến chơi nhé, gọi cả Chúc Tinh nữa.”
Điền Miêu Miêu: “Cái đó, anh Giang nói anh ấy cũng muốn đi cùng.”