Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng Sấm nói câu này dường như rất có lý, nhưng sao Giang Thận lại không biết anh đang nghĩ gì trong lòng cơ chứ. Anh ta liếc nhìn Lăng Sấm một cái, rồi vẫn đi đến ngồi bên bàn ăn, hôm nay Lăng Sấm là chủ nhà, khách đến chơi như họ thì nên nghe theo sắp xếp của chủ nhà.
Chúc Tinh lại chuyển cho Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu hai chiếc ghế, bảo bọn họ ngồi xuống để xiên que. Trong bếp chỉ còn lại hai người là Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm, nên hiển nhiên không gian sẽ rộng hơn, nhưng Điền Miêu Miêu lại cảm thấy không được suôn sẻ như khi nãy.
Để làm bản thân tự nhiên hơn một chút, Điền Miêu Miêu cố ý nói chuyện phiếm cùng Lăng Sấm: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
Lăng Sấm nói: “Nói đến bàn dự án cũng giống yêu đương, đều cần có duyên.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm nhìn cô một cái, hỏi: “Trước đây cô từng hẹn hò chưa?”
“Đương nhiên là chưa, trong lòng tôi chỉ có học hành, làm gì có thời gian rảnh để yêu đương.” Điền Miêu Miêu cảm thấy bản thân không thể bị động như vậy, nên “chuyền quả bóng” lại: “Anh thì sao, chắc chắn yêu đương không ít nhỉ!”
Lăng Sấm im lặng một lúc, rồi nhìn cô, đáp: “Trông tôi có vẻ giống người kinh nghiệm phong phú lắm à?”
“Khụ, cũng không thể nói vậy, chủ yếu là vì gương mặt này của anh, ở trường chắc chắn rất được yêu thích.”
“Tôi cũng một lòng chỉ có học hành, chẳng yêu chẳng đương.”
“… Ừm.”
“Tuy nhiên khi đó tôi đặt xích đu trong vườn, thì ba tôi đã mặc định rằng tôi đã có bạn gái.” Nói đến đây, Lăng Sấm kìm không được phải bật cười một tiếng: “Sau khi cải tạo xong nhà, ông ấy đã đến đây để thăm dò suốt một thời gian dài, muốn xem xem có cô gái nào đến đây ở hay không.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô im lặng một lúc, và phì cười: “Vậy sau đó ông ấy không đợi được cô gái nào đến đây ở, có phải là rất thất vọng không?”
Lăng Sấm cũng mỉm cười: “Vốn dĩ ông ấy muốn bắt tôi tại trận, sau đó cuối cùng đã không kìm được phải gọi điện hỏi tôi, có nói thế nào thì ông ấy cũng không tin là tự tôi muốn làm xích đu.”
Điền Miêu Miêu mỉm cười, nói: “Anh xem, cả ba anh cũng cảm thấy xích đu quá tâm hồn thiếu nữ kìa.”
“Theo mắt nhìn của ba tôi, thì toàn bộ trang trí trong căn nhà, chỗ nào cũng không ổn.”
Lăng Sấm nói vậy, Điền Miêu Miêu lại không kìm được ngắm nhìn nhà của anh, tuy rằng cô vẫn chưa lên lầu, nhưng những trang trí dưới phòng khách và phòng bếp thực sự rất đẹp: “Tôi cảm thấy được mà, khá nhiều thiết kế rất đặc biệt, màu sắc cũng dễ chịu.”
Lăng Sấm lấy một bộ dụng cụ đồ ăn trong tủ bếp ra, đưa cho Điền Miêu Miêu nhìn: “Đây là quà ba tôi tặng khi tôi mới chuyển vào ở, ông ấy thích kiểu thế này.”
Điền Miêu Miêu nhìn những bông hồng rực rỡ trên bát đ ĩa bèn gật đầu: “Ừm, hoa nở phú quý, ngụ ý rất tốt.”
Lăng Sấm cười một tiếng, rồi đặt dụng cụ ăn uống về chỗ cũ: “Chiều nay có thể đưa cô lên lầu tham quan.”
Đôi mắt Điền Miêu Miêu nhanh chóng chớp chớp: “Trên lầu là phòng ngủ của anh nhỉ?”
Lăng Sấm cúi đầu nhìn về phía cô: “Cô muốn tham quan phòng ngủ của tôi sao?”
“Khả năng đọc hiểu của anh có vấn đề rồi.”
Lăng Sấm bật cười, nói với cô: “Trên lầu, ngoài phòng ngủ ra thì còn có phòng thể dục và phòng game nữa.”
“Anh làm cả phòng game ở nhà à?” Điền Miêu Miêu có chút ngạc nhiên: “Anh đừng để Điền Đậu Đậu biết đó, nếu không em ấy sẽ ngồi đó chơi cả chiều luôn.”
Nhắc đến Điền Đậu Đậu, Điền Miêu Miêu lại cau mày: “Không phải cái tên Điền Đậu Đậu này vẫn đang chụp ảnh đấy chứ?”
“Không sao, mấy người chúng ta xiên một ít, có thể nướng trước để ăn, lát nữa Điền Đậu Đậu muốn ăn thì bảo cậu ấy tự xiên lấy.”
Điền Miêu Miêu kìm không được phải giơ ngón cái về phía anh: “Tôi cảm thấy ý tưởng này của anh rất hay.”
Giang Thận ngồi bên ngoài nhưng ánh mắt lại liên tục như cố tình lại như vô tình rơi trên hai người trong bếp, Chúc Tinh thấy vậy, bèn gọi anh ta một tiếng: “Ông chủ Giang, anh sao thế?”
“Không có gì.” Giang Thận rời mắt, tiếp tục xiên thịt.
Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên ở ngoài chụp ảnh đã đời, cuối cùng cũng vào làm việc. Lăng Sấm đã đặt lò nướng nhà mình ra vườn, trông thấy hai người họ đi tới, bèn bảo họ nhóm than trước.
Lương Tinh Tinh vừa nghe thấy nhóm lửa, thì chẳng còn hứng thú với xiên que nữa, mà lập tức thích thú chạy ra ngoài nhìn nhóm lửa. Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên không dám để cô bé đứng quá gần, chỉ cho đứng nhìn từ xa.
Sau khi nhóm than củi, Điền Miêu Miêu mang xiên mà cô và Lăng Sấm đã xiên ra, định nướng trước một ít: “Tinh Tinh muốn tự nướng, chỗ này để chị và Lăng Sấm trông cho, hai người vào trong giúp đỡ xiên que đi.”
Điền Đậu Đậu vô thức hỏi lại một câu: “Tại sao?”
Lăng Sấm nói: “Vì hai người coi chừng Tinh Tinh bọn tôi không yên tâm.”
Điền Đậu Đậu: “…”
“Được rồi, Tôn Húc Xuyên, chúng ta đi.” Điền Đậu Đậu gọi Tôn Húc Xuyên đi vào nhà: “Để hai người họ ở đây trải nghiệm trước việc chăm trẻ, vừa hay có thể tích lũy kinh nghiệm cho tương lai.”
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm: “…”
Bếp nướng của nhà Lăng Sấm không cao, Lương Tinh Tinh cũng có thể với tới, tuy nhiên lò nướng vẫn nguy hiểm, vẫn có tia lửa từ bên trong bắ n ra ngoài, Điền Miêu Miêu sợ cô bé bị bỏng, nên chỉ cho cô bé nướng một xiên hạt ngô.
Lương Tinh Tinh đặt ngô mà mình tự xiên lên bếp, còn muốn mặc cả với Lăng Sấm, nhưng chưa kịp lên tiếng, thì Lăng Sấm đã nói: “Chị Miêu Miêu nói đúng, nếu bị bỏng thì rất rắc rối, chắc chắn sau này mẹ em không đồng ý cho em chơi cùng bọn anh nữa.”
Lương Tinh Tinh: “…”
Cô bé mím môi, tập trung nướng xong xiên ngô của mình mà không lên tiếng. Cô bé cảm thấy nếu anh Lăng thực sự hẹn hò với chị Miêu Miêu thì tương lai chắc chắn sẽ không có địa vị trong gia đình.
Sau khi nướng ngô chín, Lương Tinh Tinh cầm ngô ngồi xuống ghế bên cạnh, tránh xa vị trí bếp nướng. Lăng Sấm đi đến chỗ khay ăn khi nãy, hỏi Điền Miêu Miêu: “Cô muốn ăn gì?”
“Ồ, tôi nướng tất cả đều là thịt, hay là anh mang rau củ qua đây đi.”
“Được, khoai tây và ngó sen cắt lát nhé.”
“Được.”
Lăng Sấm cầm khoai tây và ngó sen thái lát đi đến, đặt lên bếp nướng: “Quả nhiên đồ nướng phải tự tay mình nướng mới thú vị.”
Điền Miêu Miêu nhìn anh, nói: “Vậy khi nào anh muốn nướng, thì đến quầy của tôi nướng đi, để anh trải nghiệm đủ đầy niềm vui nướng thịt.”
Lăng Sấm hỏi: “Vậy đồ nướng xong thì sao?”
“Đương nhiên là dành cho khách rồi.”
“Tôi biết ngay mà.” Lăng Sấm phết dầu cho khoai tay và ngó sen: “Cô muốn gạt sức lao động miễn phí của tôi.”
Điền Miêu Miêu mỉm cười ngước mắt nhìn anh: “Không được nói vậy nha, anh cũng đã thu hoạch được niềm vui khi nướng đồ mà.”
“Đúng, Miêu tổng tính toán thực sự rất tinh tường.” Lăng Sấm rũ mi nhìn cô, thấy chóp mũi cô dính chút tro than, bèn không kìm được mà cong môi: “Cô còn nói Tinh Tinh, cô sắp thành mèo mướp rồi kìa.”
Điền Miêu Miêu vô thức đưa tay lên, hỏi anh: “Ở đâu?”
“Chóp mũi.”
Điền Miêu Miêu lau lau chóp mũi mình, nhưng lại càng chà cho đốm đen lan ra rộng hơn, khiến ý cười trên gương mặt Lăng Sấm càng thêm sâu: “Cô đừng lau nữa, càng lau càng lem rồi.”
Anh quay người liếc nhìn, rồi nói với Lương Tinh Tinh: “Tinh Tinh, trong bàn trà phòng khách có khăn ướt, em lấy giúp anh nhé.”
“Được ạ.” Lương Tinh Tinh đặt que tre trống không lên bàn, chạy vào lấy khăn ướt cho Lăng Sấm. Thấy Điền Miêu Miêu vẫn muốn lau chóp mũi mình, Lăng Sấm thuận tay túm lấy cổ tay cô: “Đã nói là đừng có lau nữa mà.”
Điền Miêu Miêu ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh đang lừa tôi đấy chứ?”
Lăng Sấm nhìn cô một lúc, không lên tiếng mà lấy luôn điện thoại ra, chụp ảnh cô: “Cô tự nhìn đi này.”
Điền Miêu Miêu cúi xuống nhìn, đúng là chóp mũi có một mảng đen, vô cùng nổi bật trên gương mặt sạch sẽ xinh đẹp của cô.
“Bây giờ thì tin chưa nào?” Lăng Sấm cất điện thoại đi, cũng không xóa tấm ảnh đó, mà bỏ luôn điện thoại vào túi.
Rất nhanh, Lương Tinh Tinh đã mang khăn ướt ra, Lăng Sấm rút một tờ, đứng đối diện Điền Miêu Miêu: “Ngẩng cao đầu một chút.”
Điền Miêu Miêu vô thức ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt anh, thì bỗng có chút ngượng ngùng: “Cái đó, hay là để tôi tự lau.”
Cô vừa nói vừa muốn cầm lấy tờ khăn ướt trong tay Lăng Sấm, nhưng lại bị anh né tránh: “Không cần khách sáo đâu, việc đơn giản ấy mà.”
“…” Đâu phải cô đang khách sáo với anh đâu!
Mà các đầu ngón tay của Lăng Sấm đã rơi lên chóp mũi cô, tuy rằng cách một lớp khăn ướt, nhưng vẫn cảm nhận được rõ rệt cảm giác đầu ngón tay anh lướt qua chóp mũi mình. Nhịp tim của Điền Miêu Miêu lại tăng nhanh, rõ ràng là không dám nhìn Lăng Sấm nhưng lại chẳng thể di chuyển ánh mắt.
Động tác của Lăng Sấm rất cẩn thận, từng chút từng chút lau sạch tro than trên chóp mũi cô: “Được rồi.” Như thể đã trôi qua cả thế kỷ, cuối cùng Lăng Sấm cũng thu tay về: “Đã sạch.”