Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Điền Miêu Miêu nhìn kỹ hơn, hình đại diện thực sự giống hệt của Lăng Sấm, cô ấn vào ảnh đại diện của đối phương, rồi nhấp vào khung chat, đúng là Lăng Sấm rồi!
Điền Miêu Miêu: “Anh cũng quen Phạm Hình Dư sao?”
Lăng Sấm: “?”
Lăng Sấm vào trong nhóm liếc nhìn, mới phát hiện người vừa vào nhóm là Điền Miêu Miêu.
Lăng Sấm: “Tôi quen chú rể.”
Lăng Sấm: “Cậu ta là bạn trong đội bóng rổ thời đại học của tôi.”
Điền Miêu Miêu: “Thế này đúng là trùng hợp quá rồi, cô dâu là đồng nghiệp trước đây làm cùng khách sạn với tôi.” *Ôm mặt*
Hai người đang nói đến đây thì đột nhiên Phạm Hình Dư gắn thẻ họ trong nhóm.
Phạm Hinh Dư: “@AAA Đồ nướng Miêu Miêu, @Lăng Sấm, ảnh đại diện của hai người không phải là ảnh cặp đôi đấy chứ?”
Điền Miêu Miêu: “Trùng hợp đều là gối ghép hình thôi.”
Lão Chu: “@AAA Đồ nướng Miêu Miêu, cô bán đồ nướng sao?”
Phạm Hinh Dư: “Chẳng phải khách sạn đi đời nhà ma rồi còn gì, Miêu Miêu đang bày quầy bán hàng tại chợ đêm cổng Bắc.”
Lão Chu: “Lăng Sấm cũng bày quầy bán hàng tại chợ đêm cổng Băc.”
Phạm Hinh Dư: “???”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Vậy là phù dâu phù rể của chúng ta là một cặp sao?”
Đừng Có Qua Đây: Biểu tượng hưng phấn, k1ch thích, hóng hớt.
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm: “Đúng là có quen.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Duyên phận này… Hay là hai người cũng kết hôn đi!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Tùy tiện quá rồi đó!
Lão Chu: “Khụ, đừng đùa linh tinh, Lăng Sấm của chúng ta không thích như vậy.”
Lăng Sấm: “Không sao.”
Lão Chu: “??? Khi đó ở trường, có người hô hào cậu và Đinh Dao, cậu lại tỏ thái độ như muốn tuyệt giao với người ta luôn cơ mà?”
Lăng Sấm: “Tôi trưởng thành rồi.”
Lão Chu: “Được.”
Anh ta cảm thấy chắc chắn mình đã bỏ lỡ điều gì đó, bèn lập tức gọi Wechat của Tần Ngạn.
Quả nhiên lúc này Luật sư lớn Tần vẫn đang siêng năng tăng ca, vốn dĩ phù rể mà Lão Chu hẹn là anh ta, vì biết rằng Lăng Sấm không mấy thích những dịp như vậy. Tuy nhiên, Tần Ngạn thực sự tăng ca đến mức nghiện, không bớt được thời gian, cuối cùng vẫn phải bù Lăng Sấm vào.
Anh ta vừa mới nhắc đến tên Điền Miêu Miêu với Tần Ngạn, thì Tần Ngạn đã lập tức ào ào nói một loạt với anh ta. Lão Chu đã hiểu, hoa ra tấm ảnh góc nhìn của bạn gái mà lần trước Lăng Sấm đăng lên khoảnh khắc là do Điền Miêu Miêu chụp cho anh.
Một lát sau, trong nhóm phù dâu phù rể lại có thêm một người, đó là Tần Ngạn.
Tần Ngạn: “Chào cả nhà, tôi không phải phù dâu cũng chẳng phải phù rể, tôi đến là để tham gia cuộc náo nhiệt và hài hước.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Tham gia náo nhiệt của ai? Đừng nói là của cô đấy nhé!
Lăng Sấm: “Luật sư Tần không phải tăng ca sao?”
Tần Ngạn: “Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, không bao giờ ngờ tới bà chủ Điền và Lăng tổng lại có thể cùng xuất hiện trong nhóm này.”
Đừng Có Qua Đây: *Biểu cảm hưng phấn, k1ch thích, hóng hớt*
Phạm Hinh Dư: “Khụ, khụ tôi nói ngắn gọn đôi câu, sáng thứ bảy mọi người đến chọn lễ phục, tôi sẽ gửi định vị vào nhóm.”
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: “Okk.”
Điền Miêu Miêu nhấp vào xem định vị mà Phạm Hinh Dư gửi, là một tiệm váy cưới tại trung tâm thành phố, tuy rằng cách chỗ cô hơi xa, nhưng có thể ngồi tàu điện ngầm.
Cô gửi biểu tượng bàn tay ra dấu ok vào nhóm, đồng thời Lăng Sấm cũng nhắn tin riêng cho cô: “Thứ bảy tôi đưa cô đi nhé.”
Điền Miêu Miêu sững sờ một lúc, lại nhớ tới lời mà nhân viên bảo vệ đã nói với mình tối qua, hình như Lăng Sấm thực sự đưa đón cô ngày càng thường xuyên hơn rồi. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng những ngón tay lại thành thật gõ ra chữ “Được”.
Điền Miêu Miêu: “Vậy tôi ngủ trước đây, chúc anh ngủ ngon.”
Lăng Sấm: “Ngủ ngon.”
Sau khi Lăng Sấm nói chúc ngủ ngon, thì Điền Miêu Miêu tắt đèn ngủ phòng và nằm xuống. Tuy rằng trước khi ngủ đã thấy tin nhắn mắng chửi mình trong nhóm, cô còn lo sẽ mất ngủ, nhưng hiện tại trong lòng cô chỉ còn lại một điều: Cô và Lăng Sấm có duyên quá rồi đó?
Sau giờ cao điểm của dòng người hôm qua, thì lượng khách của chợ đêm cổng Bắc lại dần trở lại bình thường, cuối cùng đã không còn nhìn thấy nhân vật nổi tiếng mạng phát sóng trực tiếp nữa.
Hôm qua, rất nhiều chủ phòng phát sóng trực tiếp đều chạy đến trước quầy hàng của cô và Lăng Sấm để checkin. Cô thì có thể chịu được, nhưng chắc chắn Lăng Sấm không hề thích những việc này, đồng thời sắc mặt cũng rất tệ khi đối diện với những chủ phòng phát sóng trực tiếp đó.
Sau đó, Điền Miêu Miêu đã lên mạng để xem phát lại, mới phát hiện gương mặt lạnh lùng của Lăng Sấm lại càng khiến khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp phải hò hét. Có vẻ như mọi người đều ổn!
Khi cô tranh thủ chạy sang quầy của Lăng Sấm đề tám chuyện, đã kìm không được mà đề cập sự việc này với anh, nói nếu sau này anh không bán cơm chiên nữa, thì hoàn toàn có thể tự mở phòng phát sóng trực tiếp, nói không chừng một buổi có thể nhận được phần thưởng tới trăm vạn.
Lăng Sấm mỉm cười hỏi cô: “Miêu tổng làm phú bà đầu bảng của tôi sao?”
“…” Điền Miêu Miêu giả bộ họ một tiếng, nếu cô thực sự thành phú bà, thì cũng không ngại đứng đầu bảng của anh, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi.
“Tôi nghe nói hạng nhất đều sẽ có lợi ích đặc biệt đó.” Điền Miêu Miêu nhìn anh, nói.
Lăng Sấm khẽ nhướng mày, hỏi cô: “Lợi ích đặc biệt thế nào?”
“Có lẽ là kiểu của người lớn đó!”
Lăng Sấm nhìn cô một lúc, rồi đột ngột cúi xuống gần cô, hơi thở ấm áp của anh cứ thế ập đến mặt cô, khiến trái tim cô theo đó phát nóng.
“Như thế này sao?” Lăng Sấm hạ thấp giọng hỏi cô, mang theo sự gợi cảm không thể diễn tả.
Tim Điền Miêu Miêu thình thịch đập nhanh, hào quang nam tính của Lăng Sấm bao trùm lấy cô từ trên cao, như thể đang dệt cho cô một cái bẫy chẳng kẽ hở. Nếu đây không phải là chợ đêm cổng Bắc, thì nói không chừng cô đã làm điều gì đó rồi.
“Có khách hàng gọi tôi, tôi qua đó đã nhé.” Điền Miêu Miêu nói, rồi nhanh chóng rời khỏi quầy cơm chiên của Lăng Sấm. Lăng Sấm cong môi, vừa rồi làm gì có ai gọi cô cơ chứ!
“Khụ, khụ.” Khách hàng đến mua cơm chiên đang xếp hàng tại quầy cơm của Lăng Sấm: “Một suất cơm chiên lạp xưởng, cảm ơn.”
“Được.” Lăng Sấm bình tĩnh đáp một tiếng, rồi bắt đầu chiên cơm cho anh ta. Cơm chiên lạp xưởng là món đặc sắc của Lăng Sấm, độ phổ biến luôn rất cao, nhưng vì lạp xưởng đều do anh tranh thủ làm vào mùa Đông, nên số lượng có hạn, nếu bán hết chỗ dự trữ thì phải đợi đến năm sau mới có tiếp.
Năm ngoái anh làm rất nhiều, tưởng rằng sẽ đủ bán cho cả năm, tuy nhiên buôn bán lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, nên rất có thể chỉ cầm cự được đến tháng mười. Hiện tại, cơm chiên lạp xưởng là ăn suất nào hết suất đấy.
Lăng Sấm không biến sắc, chiên cơm lạp xưởng, khách đứng đợi cơm lại có chút xấu hổ khó hiểu: “Cái đó, ông chủ Lăng, có phải vừa rồi tôi đã phá hỏng việc tốt của anh không?”
Lăng Sấm ngước lên nhìn anh ta một cái, lên tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Khách hàng: “…”
Khoảng cách khi nãy của anh và bà chủ Điền, rõ ràng một giây sau là hôn rồi mà. Sau khi anh ta cầm cơm chiên rời đi, thì khách đứng xếp hàng trước quầy của Lăng Sấm cũng đông lên, chẳng mấy chốc đã thành một hàng như thường lệ.
Chớp mắt đã đến thứ sáu, trước khi đóng quầy hàng, Lăng Sấm đã nói với Điền Miêu Miêu một tiếng, về việc sáng mai sẽ đến đón cô.
Vị khách ăn thịt nướng bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ thì nhất thời hóng hớt: “Bà chủ Điền, ngày mai lại đi hẹn hò với ông chủ Lăng à, vậy không phải là ngày mai sẽ lại đóng cửa đấy chứ?”
“Không, không, ngày mai bán hàng bình thường ạ.” Điền Miêu Miêu vội vàng giải thích một câu: “Không phải chúng tôi đi hẹn hò, mà là có bạn đang chuẩn bị cho đám cưới, bọn tôi đến giúp đỡ thôi.”
“Ồ, hai người đến giúp đỡ chuẩn bị bữa tiệc sao?”
“Chắc không phải đâu nhỉ!” Có lẽ chẳng ai ăn đồ nướng với cơm chiên trong tiệc cưới đâu ha!
Lăng Sấm thấp giọng cười một tiếng, anh hẹn thời gian với cô rồi về trước, vốn dĩ Lăng Sấm muốn ở lại giúp đỡ Điền Miêu Miêu một lúc, nhưng hiện tại xem ra nếu anh ở đây thì chỉ bị khách hàng hỏi cùng hỏi tận mà thôi.
Chưa đến mười hai giờ, Điền Miêu Miêu cũng đóng quầy, Điền Đậu Đậu biết ngày mai cô sẽ đi đến chiều mới về, bèn cảm thấy cuộc đời thật vô vọng: “Vậy là ngày mai em phải tự đi lấy rau thịt, sau đó tự thái tự xiên?”
Điền Miêu Miêu: “Đổi góc nghĩ khác, ngày mai chị không ở nhà, thì sẽ chỉ có mình em và Chúc Tinh thôi.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Vẫn là chị gái cậu có suy nghĩ thông thoáng hơn!
Mặc dù hầu như ngày nào cậu ấy và Chúc Tinh cũng làm việc cùng nhau, nhưng thời gian chỉ có hai người rất hiếm, ngày mai chị gái cậu đến chiều mới về, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một mà.
“Ngày mai thể hiện cho tốt vào nhé.” Điền Miêu Miêu vỗ vai Điền Đậu Đậu, rồi quay người đi vào phòng mình.
Lúc này, Điền Đậu Đậu đã bắt đầu căng thẳng rồi, ngày mai cậu nên nói chuyện gì với Chúc Tinh mới không bị tẻ nhạt đây? Bữa trưa nấu món gì nhỉ? Cậu ấy nhớ Chúc Tinh thích ăn sườn xào chua ngọt, hay là ngày mai làm sườn xào chua ngọt?
Chúc Tinh cũng đã nghe Điền Miêu Miêu báo trước, rằng ngày mai cô và Lăng Sấm đi chọn lễ phục, phải đến chiều mới về, nên cần cô ấy và Điền Đậu Đậu vất vả chuẩn bị xiên nướng. Sự chú ý của Chúc Tinh chỉ đặt trên ba chữ “chọn lễ phục”, tuy rằng Điền Miêu Miêu nói đi làm phù dâu và phù rể, nhưng “làm tròn” lên chẳng phải là kết hôn sao!
Quả nhiên Linh Đơn Diệu Dược là một cặp đôi đã trưởng thành, và có thể tự đi trên con đường của mình rồi.