Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trận mưa kéo dài cả đêm, đến sáng hôm sau mới ngừng, đêm qua vừa gió to vừa nổi sấm, ầm ĩ khiến người ta chẳng ngủ nổi, sáng sớm Điền Miêu Miêu tỉnh dậy, vẫn còn có chút choáng váng mơ màng.
“Thôi xong, không phải là cảm cúm rồi đó chứ?” Hôm qua Lăng Sấm đã dặn dò cô phải uống cốm cảm lạnh, nhưng cô không uống, báo ứng không đến nhanh vậy chứ?
Vì để bóp ch3t cơn cảm cúm từ trong trứng nước, Điền Miêu Miêu đã vội vàng pha một cốc cốm cảm cúm cho mình uống. Khi Điền Đậu Đậu thức giấc, thì Điền Miêu Miêu đã ra ngoài mua nguyên liệu rồi, quầy đồ nướng của họ đều dùng nguyên liệu tươi trong ngày, vì hôm qua trời mưa, nên không bán hết đồ nướng, nhưng hôm nay cũng không thể bán lại những món đó.
Điền Đậu Đậu nhìn những xiên nướng hôm qua còn thừa lại, số lượng không nhiều, cậu ấy và Điền Miêu Miêu, cộng thêm Chúc Tinh, ăn hai, ba bữa là hết. Cậu ấy lấy trong tủ lạnh ra vài quả trứng gà, bắt đầu làm bữa sáng cho ngày hôm nay.
Vì dự báo thời tiết nói tối nay vẫn sẽ có mưa, nên Điền Miêu Miêu đã mua ít nguyên liệu hơn, đồ ít nên mọi người xiên que cũng thoải mái hơn nhiều, có điều là tiền cũng sẽ kiếm được ít hơn đôi chút.
“Cũng chẳng còn cách nào khác, cứ cho là mở cửa hàng, nếu trời mưa thì mọi người cũng không muốn ra ngoài ăn uống cho lắm.” Chúc Tinh nghe về biện pháp liên quan đến việc mở cửa hàng của Điền Đậu Đậu, bèn bày tỏ ý kiến của mình: “Tuy nhiên nếu có giao hàng tận nhà, thì chắc hẳn không quá bị ảnh hưởng.”
Điền Đậu Đậu nói: “Vậy thì làm cả hai, mở cửa hàng và bán giao hàng tận nhà cùng lúc.”
“Nói hay lắm.” Điền Miêu Miêu kìm không được cổ vũ cậu ấy: “Em bỏ tiền ra nhé.”
“…” Điền Đậu Đậu trầm mặc một lúc, mới cười toe toét với Điền Miêu Miêu: “Thực ra em cảm thấy thế này cũng rất tốt, làm từng bước từng bước một, ăn một miếng đâu thể mập lên được ngay, phải không?”
“Đúng.” Chúc Tinh nhận được tín hiệu của cậu ấy, cũng phối hợp gật đầu: “Thêm nữa, cả một năm cũng chẳng gặp mấy ngày mưa, chỉ là khoảng thời gian này mưa nhiều một chút thôi.”
Hai người một người hát một người phụ họa, Điền Miêu Miêu mỉm cười với họ, không tiếp tục nói nữa.
Tuần này liên tục có mưa, cơ bản là khoảng mười giờ tối là bắt đầu mưa, đến sáng hôm sau mới tạnh, với phước lành của cơn mưa, nên ngày nào chợ đêm cũng dọn quầy tương đối sớm, Điền Đậu Đậu cảm thấy cả người rất có tinh thần.
Vào giữa tháng tám, dường như cuối cùng thì mưa cũng đã hết, thời tiết lại quay trở về với cái nóng oi bức. Buổi sáng, Lăng Sấm tỉnh giấc thì nhận được điện thoại của mẹ: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
Anh cầm điện thoại, đi xuống lầu, đôi dép lê giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng động khe khẽ. Giọng nói của mẹ Lăng Sấm phát ra từ trong ống nghe: “Con còn hỏi mẹ có chuyện gì, hôm nay là sinh nhật con mà, quên rồi hả?”
Lăng Sấm sững sờ, đưa tay lên xoa xoa mái tóc của mình: “Con quên thật mất rồi.”
Năm ngoái, Lăng Sấm không tổ chức sinh nhật, thời điểm đó anh mới từ nước ngoài về chưa được bao lâu, tìm việc cũng luôn chẳng suôn sẻ, cuối cùng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, anh đã đến chợ đêm cổng Bắc bày quầy bán hàng.
Ba mẹ lo lắng anh chịu đả kích quá lớn, sẽ nghĩ không thông, nên cũng không nhắc đến việc mừng sinh nhật với anh, vì sợ không cẩn thận lại k1ch thích anh thêm lần nữa. May mắn thay, Lăng Sấm chẳng có bất cứ hành vi thái quá nào, quầy cơm ở chợ đêm cổng Bắc cũng ngày một có tiếng.
Năm nay, bọn rõ cảm thấy tâm trạng của Lăng Sấm tốt lên rõ ràng, trước đó còn đi tham dự lễ hội âm nhạc cùng người khác, mẹ Lăng Sấm không thể không tận dụng cơ hội này, để đào ra cô gái mà Lăng Sấm đã nói là “người mình thích”.
“Không sao, con quên nhưng mẹ và ba con không quên, bánh gato cũng chuẩn bị cho con rồi.” Mẹ Lăng cười khanh khách, nói: “Trưa nay về nhà ăn cơm nhé.”
Đỉnh mày Lăng Sấm khẽ giật, anh vào phòng bếp rót cho mình một cốc nước lọc: “Nhưng hôm nay con còn phải bán hàng.”
“Sinh nhật mà còn bán cái gì nữa.” Mẹ Lăng nói đến đây, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng: “À phải rồi, gọi cả cô gái lần trước con nói đến nhé.”
Lăng Sấm: “…”
“Mẹ mà nói vậy, thì con càng không về đâu.” Lăng Sấm ngửa đầu uống nước, rồi đặt cốc lên bàn.
Ngay khi mẹ Lăng vừa nghe thấy ý của anh như vậy, giọng điệu lập tức không còn hòa nhã, dễ gần như vừa rồi nữa: “Đã lâu thế rồi, đừng có nói là con vẫn chưa tỏ tình với người ta đấy nhé?”
Lăng Sấm: “…”
Anh không lên tiếng, mẹ Lăng lại càng chắc chắn mình đã đoán đúng: “Lăng Sấm, con nói không muốn ba mẹ đến làm phiền, nên suốt khoảng thời gian này ba mẹ đều không tiếp tục hỏi con nữa. Tuy nhiên bản thân con lại chẳng cố gắng gì thế, với cái tiến độ này của con, thì đừng có nói là đợi đến khi người ta sinh con rồi mà con vẫn chưa tỏ tình được đấy nhé!”
“Mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”
“Mẹ nghĩ nhiều quá hay là do con làm ít quá? Hay là con nhân cơ hội hôm nay đưa người ta đến nhà đi, tiện thể tỏ tình luôn.”
Lăng Sấm cầm điện thoại im lặng vài giây, mới lên tiếng: “Đâu ra kiểu vừa mới tỏ tình đã dẫn người ta đến gặp phụ huynh rồi thế, mẹ đừng có dọa người ta sợ chạy mất đấy.”
“Mẹ đâu có dữ tợn hung ác, sao lại dọa người thế?” Mẹ Lăng nói đến đây, lại “hơ” một tiếng: “Con đừng có nghĩ rằng bản thân mình đẹp trai, thì sẽ chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào, trai đẹp đâu phải chỉ có một mình con, miệng người khác còn ngọt hơn con nữa kìa.”
“…” Lăng Sấm chân thành hỏi: “Kiểu đàn ông vừa đẹp trai, miệng lại ngọt, mẹ quen ở đâu thế?”
“Công ty chúng ta có đến vài người, miệng người nào người nấy ngọt thì thôi rồi.”
“Ồ, vậy có đẹp trai bằng con không?”
“…” Bà ấy biết mà, tên nhóc này đúng là ỷ vào vẻ đẹp trai của mình: “Năm nay con cũng hai mươi tám rồi, con tính xem mình còn đẹp trai được nổi bao nhiêu năm nữa?”
Lăng Sấm kìm không nổi phải bật cười một tiếng, và nói với bà ấy: “Con cảm thấy mình có thể đẹp trai cả đời.”
Mẹ Lăng: “…”
Sao con lại tự luyến hơn cả ba con được thế?
Nhận thấy chủ đề câu chuyện bất giác bị chệch hướng, mẹ Lăng lại dặn dò một câu buổi trưa về nhà ăn cơm, rồi cúp máy.
Lăng Sấm đặt điện thoại xuống, đứng ngẩn người ở quầy bar một lúc. Không phải là anh chưa từng nghĩ đến chuyện tỏ tình với Điền Miêu Miêu, nhưng luôn cảm thấy chưa tìm được thời cơ thích hợp, tuy rằng bản thân anh cũng chẳng biết thời cơ thích hợp là thế nào.
Từ nhỏ, Lăng Sấm đã không ít lần được người ta theo đuổi, nhưng kinh nghiệm theo đuổi người khác của anh lại bằng không. Thời đại học, anh còn cảm thấy những bạn nữ đến tìm mình tỏ tình là làm phiền anh, hiện tại anh lại cố gắng nghĩ lại xem khi đó bọn họ đã tỏ tình với anh thế nào, muốn đúc kết một số kinh nghiệm từ đó.
Buổi trưa, anh ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, ba mẹ cũng không hẹn ai khác đến nhà, chỉ có ba người bọn họ.
“Con về một mình thật đấy à?” Tuy rằng đã sớm không ôm nhiều hy vọng về việc anh đưa người ta về nhà, nhưng mẹ Lăng trông thấy anh vẫn không kìm được mà cằn nhằn một câu.
Lăng Sấm lại không mấy để ý, còn mỉm cười với bà ấy: “Vậy lần tới con mang về cho mẹ một bó hoa.”
“Ai thèm, con nên mang hoa mà tặng cho người ta đi.”
“Trời ạ, con trai về là tốt rồi, có gì sau hẵng nói.” Ba Lăng nhảy ra làm người hòa giải, nhưng lại bị mẹ Lăng trừng mắt nguýt.
“Không biết khi đó là người nào vì một chiếc xích đu, mà nằm vùng bên phía biệt thự cả nửa tháng trời.”
Ba Lăng: “…”
Ông ấy làm sao ngờ rằng Lăng Sấm lại thích xích đu cơ chứ!
“Hai người cứ ở đó đọ mắt đi nhé, con vào trong bếp xem bữa trưa nay có những món gì.” Lăng Sấm dứt lời bèn lẻn vào phòng bếp. Vì hôm nay là sinh nhật của anh, nên dì giúp việc đã làm những món thường ngày anh thích ăn, mẹ anh còn tự tay làm cho anh một chiếc bánh sinh nhật.
Rất hiếm khi cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, mẹ Lăng cũng không nói móc Lăng Sấm nữa, mà ba Lăng cũng thức thời không đề cập đến việc đó, mà nói chuyện khác cùng anh: “Ba nghe nói chợ đêm cổng Bắc bọn con chuẩn bị cải chính phải không?”
“Vâng.” Lăng Sấm gật đầu, gắp một miếng đồ ăn: “Tuy nhiên nhà khai thác phát triển cũng như phương án cụ thể vẫn chưa quyết định.”
“Vậy sau này con dự định thế nào, tiếp tục bày quầy bán hàng ở đó sao?”
“Tạm thời con vẫn cân nhắc làm vậy, thực ra bán cơm chiên cũng kiếm được kha khá.”
“Đây có phải vấn đề kiếm hay không kiếm được không?” Ba Lăng ngập ngừng, lên tiếng hỏi: “Cô gái mà con thích, gia đình người ta không chê con là người bán cơm chiên hả?”
Bàn tay cầm đũa của Lăng Sấm hơi khựng lại, anh nhìn ông ấy, nói: “Có lẽ là không.”
Bởi vì cô ấy cũng bán đồ nướng ở chợ đêm cổng Bắc.
……
Lúc này, Điền Miêu Miêu bán đồ nướng tại chợ đêm cổng Bắc đang ngồi ở nhà xiên que nướng. Điền Đậu Đậu cầm điện thoại, làm biếng ngồi một bên, đột nhiên nhìn thấy trong nhóm đang nói tới chuyện có Blogger ẩm thực đăng tải nội dung liên quan đến Đồ nướng Miêu Miêu.
Cậu ấy lập tức trở nên tỉnh táo, rồi nhấp vào đường liên kết mà bọn họ gửi, xem nó với vẻ thích thú.
“Chị, có một Blogger ẩm thực viết về Đồ nướng Miêu Miêu này, xem ra có rất nhiều fans đó.” Cậu ấy ngồi thẳng người dậy, nghiêng về phía Điền Miêu Miêu: “Cô ta đến ăn đồ nướng khi nào thế, chị có biết không?”
“Sao mà chị biết được?” Điền Miêu Miêu nhìn vào điện thoại của cậu ấy một cái: “Cô ta nói gì thế?”
“Đại đa số đều khen tụi mình, đường liên kết ở trong nhóm đó, chị tự xem đi.”
Điền Miêu Miêu tháo găng tay ra, cầm điện thoại lên, Chúc Tinh ở bên cạnh cũng lấy điện thoại bắt đầu hóng hớt.
“Vốn dĩ tưởng rằng đây là món đồ nướng được lăng xê trên mạng, nhưng sau khi ăn rồi mới biết hương vị rất ngon, thực phẩm vô cùng tươi mới, thịt bò đều là thịt bò Tây Tạng tươi rói, chắc hẳn ngày nào bà chủ cũng đi mua đồ mới, điểm này thật không mấy dễ dàng. Vị nước sốt cũng ngon nữa, nắm chắc nhiệt lửa nướng đồ, nếu đọ với đồ nướng của Sư phụ Cao ở phía Bắc thành phố, thì quán này có thể chiến đấu.” *Biểu tượng đầu chó*
“Đồ nướng Sư phụ Cao là sao? Là cửa hàng nổi tiếng à?” Điền Miêu Miêu hỏi.
Điền Đậu Đậu nói: “Em đọc bình luận thì hình như là cửa hàng đồ nướng có tiếng nhất thành phố A, là chuẩn mực đồ nướng của thành phố A, tuy nhiên không sao hết, sau này nổi tiếng nhất sẽ là Đồ nướng Miêu Miêu của chúng ta rồi.”
“…” Em làm biếng thì chẳng trượt miếng nào, vậy mà lại tự tin gớm nhỉ!
Điền Miêu Miêu lại đọc xuống bên dưới, phía trên khen bọn họ, quả nhiên bên dưới đã bắt đầu viết những mặt còn thiếu sót.
“Nhược điểm là các loại món ăn tương đối ít, vì là xe lưu di động, nên không để được quá nhiều đồ, tuy nhiên món chính của nhà này là thịt bò và ba rọi, hai món này quả thực rất ngon, óc heo nướng cũng đỉnh, ai thích ăn óc heo nướng thì không thể bỏ qua. Nói về môi trường ăn uống, những người không thích các quầy hàng bên vệ đường thì có thể không chấp nhận được. Hơn nữa bàn ghế cũng rất ít, lần tôi đến đó, thâm chí còn có người tự mang theo ghế đẩu, hy vọng sau này bà chủ sẽ mở cửa hàng. Cuối cùng là một câu buộc phải nói, chiếc xe đồ ăn màu hồng siêu cấp đáng yêu.”
Ngoài văn bản ra, Blogger còn đăng kèm rất nhiều hình ảnh, chụp cũng vô cùng đẹp. Sau khi đọc xong, Điền Miêu Miêu đặt điện thoại xuống, tiếp tục xiên que.
Điền Đậu Đậu nhìn cô, có chút không dám tin: “Chị, sao phản ứng của chị bình thản thế này? Ít nhiều thì đây cũng là một Blogger ẩm thực có hàng triệu người hâm mộ đó.”
Điền Miêu Miêu đáp: “Triệu người hâm mộ cũng không thể đến giúp chúng ta xiên xiên nướng mà, tối nay vẫn phải bày quầy bán hàng.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Chị gái của cậu là robot xiên xiên nướng sao! Nhưng nếu thực sự có robot đến giúp họ xiên que, thì chắc hẳn sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
“Chị nói xem sao chẳng có ai nghiên cứu lấy một loại robot xiên que đồ nướng nhỉ, như vậy thì chúng ta sẽ không cần vất vả thế này rồi.” Điền Đậu Đậu chỉ đành bỏ điện thoại xuống, đeo lại găng tay để xiên đồ nướng.
Điền Miêu Miêu nói: “À phải rồi, em nói xem tại sao hồi đó em không chăm chỉ học hành một chút, để làm nhà Khoa học, nghiên cứu cái này?”
“…” Điền Đậu Đậu ngậm miệng luôn rồi.
Thời điểm Lăng Sấm ra khỏi nhà đã quá hai giờ, anh lái xe về hướng công viên Ánh Sao, khi đi ngang qua đầu đường chỗ Điền Miêu Miêu ở, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại rẽ vào đó. Cứ thế cho đến khi dừng xe lại trước khu nhà của Điền Miêu Miêu, thì anh mới có chút bất lực mỉm cười.
Bảo vệ nhìn thấy xe của anh, còn tưởng anh lại đến đón Điền Miêu Miêu đi hẹn hò, nhưng đợi một lúc, thấy người trong xe chẳng có động tĩnh gì, mà Điền Miêu Miêu cũng không xuất hiện, không phải hai người này cãi nhau đó chứ?
Lăng Sấm ngồi trong xe một lúc, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Điền Miêu Miêu: “Em đang bận sao?”
Điện thoại để trên bàn của Điền Miêu Miêu đổ một tiếng chuông, cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy là tin nhắn của Lăng Sấm bèn tháo găng ta ra.
Điền Miêu Miêu: “Đang chăm chỉ xiên que.”
Lăng Sấm nhìn màn hình mỉm cười, rồi trả lời lại cô: “Vậy có cần tôi giúp không?”
Điền Miêu Miêu: “Á, anh không bày quầy bán hàng sao?”
Lăng Sấm: “Hôm nay về nhà ăn cơm, bây giờ về chuẩn bị cũng không kịp nữa rồi.”
Điền Miêu Miêu: “Vậy sao, nếu anh thực sự nhàn rỗi nhàm chán, thì chào mừng anh đến giúp đỡ miễn phí.” *Biểu tượng đầu chó*
Điền Miêu Miêu gửi xong tin nhắn này, nhưng Lăng Sấm không trả lời lại cô nữa, cô có chút lo lắng, chẳng lẽ bản thân mình nói có chút quá đáng rồi sao? Nhưng cô đã thêm biểu tượng đầu chó rồi mà, chắc hẳn phải nhìn ra đây là giọng điệu đùa giỡn chứ!
Điền Miêu Miêu còn đang thầm nghĩ về câu từ của mình vừa rồi, thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Cô chạy ra mở cửa: “Ai thế?”
“Là tôi, Lăng Sấm.” Giọng của Lăng Sấm từ bên ngoài truyền vào. Điền Miên Miêu nhất thời choáng váng, rồi nhanh chóng mở cửa, đúng thật là Lăng Sấm đang đứng bên ngoài thật.
Cô có chút kinh ngạc: “Anh nhanh thế?”
Hàng lông mày của Lăng Sấm khẽ di chuyển: “Tôi nhanh cái gì?”
“…” Điền Miêu Miêu chợt im lặng, kiếp sau mong rằng cô sẽ không làm một cô gái “nói phát hiểu ngay” nữa: “Ý tôi là, anh từ nhà đến đây nhanh vậy à?”
Lăng Sấm mỉm cười với cô: “Khi nhắn tin cho em, tôi đã ở bên ngoài khu nhà của em rồi.”
Nhịp tim của Điền Miêu Miêu bị hẫng một nhịp, không biết là do nụ cười của anh, hay do câu nói này của anh nữa.
“Vậy, vậy anh vào trước đi đã.” Điền Miêu Miêu lấy một đôi dép lê ra, nói ra thì đôi dép này vốn dĩ là của Điền Đậu Đậu, nhưng lần đầu tiên Lăng Sấm đến nhà, cô đã đưa đôi dép mới này cho Lăng Sấm dùng rồi. Sau đó, Điền Đậu Đậu cũng không đi đến, ngược lại, mỗi lần đến đây Lăng Sấm đều dùng nó.
Lăng Sấm xỏ dép lê vào phòng cùng Điền Miêu Miêu, anh chào hỏi Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đang ngồi xiên đồ nướng bên bàn: “Chào buổi chiều.”
Điền Đậu Đậu ngẩn người một lúc, mới hoàn hồn: “Anh Sấm, anh đến tìm chị gái em hẹn hò sao?”
Điền Miêu Miêu đứng cạnh Lăng Sấm, kéo giúp anh chiếc ghế: “Anh ấy đến để giúp chúng ta xiên que nướng.”
“Tại sao?”
Lăng Sấm đáp: “Vì tôi quả thực nhàn rỗi đến phát chán rồi.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Còn không bằng ly do đến để hẹn hò luôn.
Lăng Sấm ngồi xuống ghế, Điền Miêu Miêu lấy cho anh một đôi găng tay: “Lần trước làm đồ nướng ở nhà anh, tôi thấy anh xiên đồ nướng khá tốt, cứ làm như lần đó là được.”
“Được.” Lăng Sấm đeo găng tay vào, thực sự bắt đầu xiên rau thịt, trong đầu Điền Đậu Đậu ở kế bên ngập tràn dấu hỏi chấm.
“Đúng là anh ấy đến giúp đỡ xiên xiên nướng thật này.” Cậu ấy hạ thấp giọng phàn nàn với Chúc Tinh ngồi bên cạnh.
Hai mắt Chúc Tinh sáng ngời, đáp lại cậu ấy: “Thú vui của cặp đôi trẻ nhà người ta, anh không hiểu được đâu.”