Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cầu xin chị đi
La Y vẫn giữ tư thế: một tay để ở dưới người tôi, đụng vào như có như không, tay kia vờn quanh cổ tôi, rồi tiến vào trong cổ áo, chậm rãi nắm được ngực tôi, tôi dựa vào người chị ấy, chẳng có chút sức lực nào.
Chị ấy không cần phải làm động tác khiêu khích nào với tôi, bởi vì bản thân chị ấy đã là chiếc thùng khiêu khích biết đi rồi, chị ấy đặt chân của mình vào giữa hai chân của tôi, ép tôi phải giang rộng nó ra, cằm cà nhẹ ở bên tai tôi, hỏi: "Thích má lúm đồng tiền của em nó hử?"
Lúc chị ấy nói chuyện, vẫn không quên hành sự, một tay tôi túm chặt mền, một tay ôm cánh tay chị ấy, kìm nén xúc động muốn lớn tiếng kêu lên, âm thanh khó chịu phát ra từ trong mũi: "Không thích."
Môi chị ấy dời xuống, cọ qua cọ lại trên cổ tôi, tôi thậm chí còn cảm nhận được từng sợi lông trên cần cổ của mình chuyển động theo động tác của chị ấy, thực là làm cho người ta phát điên.
Chị ấy thấp giọng hỏi: "Cùng một chỗ với nhỏ bao lâu?"
Tôi vừa hô hấp khó khăn, vừa giữ vững tỉnh táo: "Chúng em không có cùng một chỗ."
Ghê chưa, còn lâu mới nhảy vào hố của chị ấy nhé.
Quả nhiên chị ấy cười hài lòng, bàn tay tiếp tục hành trình không nhanh không chậm, lại hỏi: "Ngu ngơ như thế khoảng bao lâu?"
Tôi nhẩm tính sương sương, "Hơn hai tháng."
Vừa dứt lời, cảm nhận được chị ấy đang hơi dùng sức đè tôi, chân tôi run lên, nghe chị ấy nói: "Không được cắn môi."
Tôi nghe lời mà buông môi dưới, có lẽ bởi vì bầu không khí quá mức kiều diễm, khiến cho tôi cảm thấy giọng nói của La Y rất nhẹ, không phải là kiểu nhẹ nhàng như bình thường.
Giọng điệu mang theo ý tứ chất vấn này của chị ấy, như thể muốn lăng trì tôi vậy, bởi vì khó khăn lắm mới giữ được một chút tỉnh táo, nhưng lại vừa lo lắng lỡ như phạm phải sai lầm nào đó sẽ nhận trừng phạt, vừa bị ngón tay chị ấy công hãm, khiến cho người ta vừa thinh thích lại vừa khó chịu.
Chị ấy hỏi: "Hai đứa đã từng làm gì?"
Tôi hơi thở dốc: "Chẳng làm gì cả."
"Hôn môi?"
Tôi hất đầu: "Không có."
"Ngủ cùng giường?" Chị ấy tiếp tục hỏi.
Tôi tiếp tục hất đầu: "Không có."
Chị ấy ừm một tiếng, môi chuyển sang đặt trên vai tôi, đồng thời kéo tay đang túm mền của tôi qua, cắn lên đầu ngón tay út.
"Nắm tay?"
Nắm tay? Nắm tay ư? La Y, chị đừng có nhúc nhích để em nhớ lại cái.
"Xem ra là có." Chị ấy hơi dùng sức cắn, lập tức tôi đau đớn đến nỗi hít một hơi lạnh.
Tôi vội vàng nói: "Hình như không có, thật tình không có."
Chị ấy ừ nhàn nhạt một tiếng, lè lưỡi đến đầu ngón tay, liếm chỗ vừa rồi mà chị ấy cắn.
Hãy tin tôi đi, bình thường chị ấy chẳng như vậy đâu, trước kia chuyện giường chiếu, toàn bộ quá trình chỉ nương theo thanh âm hừ hừ ư ư, rất ít đối thoại, tôi không thích nói chuyện, tôi chỉ thích ôm chị ấy, thích hôn nhau và sờ tới sờ lui, thích chị ấy cảm nhận cơ thể tôi, tôi nghĩ chị ấy cũng chẳng thích nói chuyện, chị ấy thích nhìn tôi, lúc ban đầu tôi còn hơi xấu hổ, sau này thì được chị ấy khai thông từ từ thả lỏng.
Hôm nay La Y rất khác thường, tôi cảm thấy là bởi vì tôi nói chị ấy ghen rồi, thế nên chị ấy nhất định nghĩ rằng, dù sao cũng đã ghen, thôi thì quyết định ăn sạch luôn vậy.
Miệng chị ấy rời khỏi ngón tay tôi, cùng tôi đan mười ngón tương khấu trên mu bàn tay, "Bốn năm nay, có từng rung động với ai khác không?"
Tôi ra sức lắc đầu, vô cùng chắc chắn: "Không có không có không có."
Chị ấy hừm rồi cười một tiếng, lại hỏi: "Khi nhớ tới chị, nhớ đến cỡ nào?"
Câu hỏi này để cho tôi suy nghĩ hồi lâu, nhưng chị ấy cũng không vì vậy mà trừng phạt tôi.
Khi nhớ tới chị ấy ư, tôi không biết khi nào thì mình nhớ tới chị ấy, cũng không biết khi nào thì không nhớ tới, thế nhưng phần cảm giác lờ mờ kia vẫn còn nhớ rất rõ ràng như trước.
"Nhớ đến mất ngủ vài ngày, hửm?"
Muốn khóc nhưng khóc không được, trong lòng vô cùng áp lực.
Chị ấy nói: "Phải không, thật ra có điểm giống nhau đấy."
Tôi: "Hả? Giống gì cơ?"
Chị ấy không trả lời câu hỏi này của tôi, chỉ cọ nhẹ qua lưng tôi, còn tay kia động tác không có ngừng, nhưng cũng chẳng tiến vào, dẫn đến cho con nhà người ta khó chịu ghê nha, éc éc éc.
Chị ấy ôm cổ tôi lần nữa, kéo lại gần, dựa vào bên tai tôi, hỏi: "Có nhớ không?"
Tôi khó có thể mở miệng nhưng vẫn ừ một tiếng, tỏ ý khẳng định.
Chị ấy bảo: "Cầu xin chị đi."
Tôi không rõ vì sao tự dưng chị ấy lại nảy ra loại tình thú này, có lẽ khi đã bắt đầu nói chuyện rồi thì không thể dừng được, giống như một người vốn là trầm lặng, một khi mà đã mở máy hát rồi, ai cũng đừng hòng ngăn cản.
Vì thế tôi van cầu chị ấy bằng giọng mũi, phát ra âm thanh nũng nịu mà chính bản thân mình cũng cảm thấy ớn lạnh: sau khi ư ư vài tiếng thì đã lí nhí nói: "Cầu xin chị, La Y."
Chị ấy thấp giọng cười nhẹ, cuối cùng cũng tiến vào.
Sau đó mới bắt đầu màn kịch câm, chúng tôi thay đổi tư thế, một tay tôi ôm cổ chị ấy ở bên này, còn tay kia đặt cạnh đầu chị ấy ở bên kia, chị ấy dùng chân để ôm lấy một bên chân của tôi, nhìn chung tư thế này của chúng tôi khá là thoải mái.
Lúc làm loại chuyện này, không thể dự liệu được thời gian, dường như rất dài, dường như lại rất ngắn.
Đêm nay La Y khi thì mạnh mẽ khi thì dịu dàng, chị ấy thay đổi thất thường như vậy thì người chịu tội chỉ có thể là tôi, khiến cho tôi đến cuối mệt lả cả người.
Cuối cùng chị đè nặng rồi hôn tôi, vừa dịu dàng lại vừa liên tục cắn vào đầu lưỡi tôi.
Chị ấy nói: "Tiết Linh Nhất, em phải bồi thường bốn năm qua cho chị.".