Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nữ Thần Trở Về
  3. Chương 28
Trước /153 Sau

Nữ Thần Trở Về

Chương 28

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Buổi lễ khởi động máy của “Ba đời son phấn” rất đơn giản, nhưng bởi vì có độ hot của Ninh Tây mà vẫn có mấy bên truyền thông đến đưa tin.

Sau khi thấy tin tức, có fan tỏ vẻ nữ thần hôm nay rất đẹp, có người cố ý tìm hiểu đạo diễn của bộ phim này, phát hiện những bộ phim do đạo diễn này quay chụp đều không nổi tiếng mấy. Bọn họ lại bắt đầu lo lắng cho sự phát triển sau này của Ninh Tây. Đối với fan mà nói, nghệ sĩ mình thích phát triển càng ngày càng tốt, có thể diễn những bộ phim lớn, có thể nhận giải thưởng lớn, có thể đại diện cho sản phẩm nổi tiếng, càng tài giỏi, càng nổi tiếng thì bọn họ càng vui mừng, sung sướng.

Nhưng mà trong mắt của những người trong nghề thì con đường mà Cửu Cát sắp xếp cho Ninh Tây đã bộc lộ ra bừng bừng dã tâm rồi. Nhất là sau khi truyền ra tin tức Thường Thời Quy nhập cổ* thì trong vòng hai ngày ngắn ngủi, tổng giá trị cổ phiếu của Cửu Cát tăng gần một trăm triệu.

Trong lúc những người đó còn đang than thở việc Cửu Cát may mắn ôm được đùi vàng* thì tổ tiết mục “Chuyện trò vui vẻ” đã tung ra video tuyên truyền của kỳ này. Trong nhát mắt, tin tức Ninh Tây trước kia là một cô bé mập đã được các tạp chí lớn truyền ra.

Có thể nói, bây giờ Ninh Tây đang rất hot. Một là vì nhân vật thiết lập trong “Khói lửa trên sông” được người thích, hai là vì khuôn mặt dáng người đẹp đẽ thu hút không ít nhan fan. Hiện giờ, nghe được tin trước kia Ninh Tây là cô bé mập, không ít người không tin, thậm chí còn có người cảm thấy phía truyền thông cố ý nói xấu cô.

Fan A: Mọi người quên là đã có lần Ninh Tây nói trên weibo rằng trước kia cô ấy từng là một người béo hay sao?

Fan B: …

Fan C: …

Fan D: Từng thần tượng nhiều ngôi sao, chưa bao giờ thấy một nữ nghệ sĩ thành thật như vậy. Những nữ nghệ sĩ khác hận không thể che dấu hết mấy chuyện không tốt của mình, đằng này Tây Tây nhà chúng ta lại thành thật nói ra, không sợ người khác lấy hình ảnh trước kia để bôi xấu cô.

Fan A: Thấy yêu đậu* nhà mình ngốc nghếch thế, không nhịn được lại yêu mến nhiều hơn rồi.

Lúc Ngụy Tư Kỳ về đến nhà đã là chín giờ tối. Trong nhà không một bóng đèn sáng, ánh sáng ti vi chiếu ra càng khiến cho căn phòng trở nên quạnh quẽ.

Thấy cô về, Trần Nhất Tuấn cũng chẳng thèm nhúc nhích. Từ sau vụ cãi nhau lần trước của hai người mà Ngụy Tư Kỳ lao xe đâm vào đuôi xe của anh thì mối quan hệ của hai người vẫn đang cương cứng.

Quan hệ thông gia của hai nhà Trần, Ngụy cũng được coi là môn đăng hộ đối, hai bên cùng có lợi. Thêm vào đó, bọn họ đã có tình cảm nhiều năm, chỉ thiếu mỗi hôn lễ nữa thôi là chính thức nên vợ nên chồng. Vì vậy, dù hiện giờ hai người ở cùng một chỗ giống như tra tấn nhau thì vẫn phải tỏ ra đang thắm thiết mật ngọt với những người xung quanh.

Ngụy Tư Kỳ ném túi và chìa khóa lên bàn trước mặt Trần Nhất Tuấn, cúi đầu nhìn Trần Nhất Tuấn đang chăm chú xem ti vi, cười lạnh rồi đá giày cao gót khỏi chân.

Trên ti vi, mấy người trẻ tuổi đang tranh luận ầm ĩ, chả biết là có gì hay.

- Ninh Tây, em sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, trình độ nấu nướng chắc rất khá phải không?

Cô giật mình quay đâu lại, nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ tuổi trên màn hình.

Cô gái kia cười trước màn hình vừa dễ thương vừa xinh đẹp, dù đều là con gái nhưng chính Ngụy Tư Kỳ cũng không tìm ra khuyết điểm trong nụ cười này.

Chỉ là khi nghe được hai chữ “Ninh Tây”, cả người cô đều ngây ngẩn.

Rõ ràng cô gái trên ti vi kia cười tươi như hoa, sáng rõ như ánh mắt trời đầu đông nhưng sao cô lại thấy khí lạnh từ đất chui vào lòng bàn chân, theo mạch máu chạy thẳng vào tim…

Là cô ta, là cô gái xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của cô giáo Trương!

Cô nghe thấy tiếng hàm răng mình run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình đầy hoảng sợ, giống như bất cứ lúc nào ở bên trong đó sẽ có một con quái thú lao tới cắn nuốt cô.

- Cô ta trở về!

Ngụy Tư Kỳ há to miệng, muốn gào rú, muốn ép hỏi Trần Nhất Tuấn tại sao lại xem tiết mục này. Nhưng thực tế, thanh âm cô phát ra lại yếu ớt như tiếng ruồi muỗi, ngoài cô ra, ngay cả Trần Nhất Tuấn cũng không nghe thấy được.

Tại sao Ninh Tây lại trở nên xinh đẹp như vậy? Tại sao Trần Nhất Tuấn lại chú ý tới cô ta? Tại sao cô ta lại trở về?

Ngụy Tư Kỳ chợt nhớ đến sáu năm trước, cái ngày mà Ninh Tây làm thủ tục thôi học, không nói với ai, chỉ có mình cô khi đó đến muộn mới gặp Ninh Tây ở cổng trường.

Cô chưa bao giờ thấy một đôi mắt như vậy, đen tối đến đáng sợ, giống như là nữ quỷ bò ra từ địa ngục, lúc nào cũng có thể bò tới xé nát cô.

Thế nhưng Ninh Tây không làm gì cả, chỉ nhìn cô sau đó biến mất giữa dòng xe cộ đông đúc. Từ đó về sau, cô không còn nhìn thấy Ninh Tây nữa.

Tại sao cái người biến mất lâu như vậy rồi còn trở về, cô ta về là để trả thù mình hay sao?

Cô ta về để cướp đi Trần Nhất Tuấn hay sao? Đến để cướp đi tất cả của mình hay sao?

- Cô sợ hãi?

Trần Nhất Tuấn nhìn chằm chằm vào màn hình, không thèm để ý đến Ngụy Tư Kỳ.

- Năm đó, là cô giấu điện thoại di động của cô ấy đi phải không?

Khóe môi hơi run rẩy, một lúc sau Ngụy Tư Kỳ mới nói nên lời:

- Cô ta vừa về, anh liền không thể chờ được mà thay cô ta chất vấn em phải không?

Nghe thế, Trần Nhất Tuấn cười tự giễu. Lúc này, bên trong ti vi, Ninh Tây đang nói đùa với dẫn chương trình, khiến cho đám khách quý vui vẻ cười lớn.

- Tôi có tư cách gì để chất vấn cô?

Hắn, cũng là kẻ có tội trong trận đùa dai năm đó.

- Nhất Tuấn!

Ngụy Tư Kỳ che mắt nức nở:

- Anh đừng như vậy mà. Chuyện đã qua thì để nó qua đi, chúng ta đừng nên nhắc lại nữa, có được không?

Rõ ràng mấy năm nay bọn họ đều vẫn tốt đẹp, cớ sao bây giờ chỉ vì chuyện của Ninh Tây lại gây sự đến mức này?

Hai người có khổ sở đau đớn thế nào cũng không ảnh hưởng tới người trên ti vi. Bọn họ vẫn đang cười nói vui vẻ.

Ninh Tây, năm đó nếu em thật sự là một cô bé béo, vậy có nam sinh nào nhìn thấu được bản chất xinh đẹp của cô mà tỏ tình với cô không? Anh Triệu, anh đừng cười nữa. Năm xưa đúng là có một nam sinh đưa thư tình cho em, nhưng mà bạn đó nói rằng không phải của bạn đó, mà chỉ đưa hộ anh họ của bạn đó thôi. Trong bức thư tình đó viết gì vậy? Em cũng không biết. Tại sao lại không biết? Bởi vì cùng ngày hôm đó đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, thư tình chưa kịp mở ra đã đánh mất. Nhưng mà em cảm thấy đấy chắc là trò đùa của nam sinh nào đó. Khi đó em đã béo lại còn học giỏi, khiến nhiều người không thích. Ngụy Tư Kỳ ngồi bệt trên mặt đất khóc nức nở. Cô hiểu rằng giữa cô và Trần Nhất Tuấn không thể giống như trước được nữa, vì cây gai Ninh Tây đã trở về. Cây gai đâm chặt vào lòng Trần Nhất Tuấn, khiến anh không thể bình yên, cũng làm cho cô không thể yên bình.

- Em sẽ nói xin lỗi với cô ấy, sẽ nhận tội, bồi thường cho cô ấy được không?

Ngụy Tư Kỳ khóc lem nhem cả trang điểm, vẻ mặt trắng bệch nhìn Trần Nhất Tuấn:

- Nhất Tuấn, anh không thể đối xử với em như vậy.

Trần Nhất Tuấn mệt mỏi vuốt trán, anh ta nhìn Ninh Tây trong ti vi tươi cười xinh đẹp, tay ấn nút tắt trên điều khiển.

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối,

Ngụy Tư Kỳ đưa tay lau đi nước mắt khuôn mặt, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Ninh Tây trở về thì đã sao, xinh đẹp hơn thì thế nào? Hiện giờ Nhất Tuấn căn bản không thể rời khỏi cô. Không có nhà họ Ngụy ủng hộ thì người thừa kế của nhà họ Trần có phải Nhất Tuấn hay không còn khó nói.

Hôm nay, chiếc ti vi bị bỏ xó bao lâu nay của Thường gia cuối cùng cũng được bật lên. Điều này khiến cho mấy người giúp việc trong biệt thự đều âm thầm thấy lạ, nhất là người bật lại là Thường tiên sinh – người chưa bao giờ xem ti vi.

Thường Thời Quy xem ti vi, bỗng cảm thấy hình như mình không theo kịp thời đại. Anh không hiểu những câu nói của Ninh Tây như “hù chết bảo bảo” là có ý gì, cũng không biết pizza cá là thứ gì. Còn có những ký tự đặc biệt loạn xạ phía trên phụ đề, vì sao khi gom lại một chỗ lại có cái giống cười có cái giống khóc.

Chuyên gia giáo dục đều thích nói ba năm là một con kênh lớn, chẳng phải giữa anh và Ninh Tây sẽ cách nhau 1,5 con kênh lớn?

Trong bức thư tình đó viết gì vậy? Em cũng không biết. Động tác cúi đầu cầm điện thoại của anh bỗng khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn người trên ti vi, cứ nhìn mãi như vậy, cho đến khi tiết mục chấm dứt, bị quảng cáo thay chỗ.

- Thời Quy?

Thường mẫu đi xuống nhà thấy ti vi đang mở, con trai mình thì ngồi ngẩn người trên ghế salon liền tò mò hỏi:

- Đã hơn mười giờ, con còn chưa đi ngủ à?

Bình thường giờ này con mình đã nằm trên giường, sao hôm nay lại ngồi xem ti vi. Bà nhìn lại, thấy trên ti vi đang quảng cáo giày thể thao gì đó, thoạt nhìn không có gì đặc biệt cả.

- Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?

Thường Thời Quy tắt ti vi, đứng dậy mở đèn cho phòng sáng hơn.

- Mẹ không ngủ được nên xuống dưới đi lại chút.

Thường mẫu nhìn bên ngoài cửa sổ tối đen như mực:

Dự báo thời tiết nói ngày mai có thể có mưa, con nên đi ngủ sớm một chút đi. Vâng! Thường Thời Quy khẽ gật đầu, chúc Thường mẫu ngủ ngon rồi đi lên tầng.

Sau khi anh rời khỏi, Thường mẫu mở ti vi lên, là kênh mà Thường Thời Quy vừa xem, chỉ là quảng cáo giầy thể thao đã đổi thành quảng cáo điện thoại.

Bà nghĩ ngợi một chút, cầm lấy điều khiển, bật chức năng xem lại.

Vào lúc ăn sáng ngày hôm sau, Thường Thời Quy thấy dáng vẻ Thường mẫu giống như không ngủ ngon, liền lo lắng hỏi thăm:

Mẹ, tối hôm qua mấy giờ mẹ mới ngủ vậy? Gần mười hai giờ mẹ mới ngủ. Thường mẫu khẽ ngáp:

- Hôm qua xem tiết mục, mấy người trẻ tuổi đó thật thú vị, nhất là cô gái kia, trông thật xinh đẹp, lanh lợi.

Vừa nghe đến mẹ lại nhắc tới con gái trẻ tuổi, Thường Thời Quy liền đặt đũa xuống, lau miệng rồi nói:

- Mẹ, con ăn no rồi! Mẹ cứ từ từ ăn!

Thường mẫu nhìn bóng lưng vội vã của con mình, ưu nhã nhíu mày, tự nói:

- Vội vã gì chứ. Chẳng lẽ nghĩ mình là bà già lớn tuổi không có việc gì đi giục cưới hay sao.

Những người trẻ tuổi bây giờ đúng là hay nghĩ ngợi quá nhiều.

- Từ Châu!

Thường Thời Quy ngồi trong xe, nhìn ra cảnh bên ngoài đang bị mưa bao phủ.

Không đến công ty, đi đến núi Nguyên Bảo. Vâng, ông chủ! Thân là trợ lý, không thể quá tò mò về quyết định của ông chủ, chỉ cần ông chủ không làm chuyện phạm pháp thì cứ theo lệnh mà làm thôi.

Núi Nguyên Bảo là một ngọn núi có cảnh tự nhiên khá đẹp ở vùng ngoại thành của thủ đô. Bởi vì nơi đây hay có đoàn làm phim đến lấy cảnh quay nên dần dần phát triển thành nơi nổi tiếng cho đoàn phim đến quay và du khách đến ngắm cảnh.

Nhưng bởi vì hôm nay trời mưa mà ở đây chẳng có ai. Trợ lý lấy ô từ chỗ ngồi phía sau, căng ô rồi mở cửa xe cho Thường Thời Quy.

- Cảm ơn.

Thường Thời Quy mở ô trong tay ra, che lên đầu rồi bước từng bước một dọc theo thang đá đi lên.

Trợ lý cùng lái xe to con thấy vậy vội vàng đi theo sau. Leo hơn hai ba trăm bậc cầu thang, trợ lý Từ Châu liền nhìn thấy phía trước hình như có một đoàn làm phim đang quay chụp, người qua người lại rất náo nhiệt.

Trong khu quay chụp, một nữ diễn viên mặc cổ trang, tóc tai rũ rượi đang nằm bò trên mặt đất. Từ Châu nhìn mặt đất toàn nước bùn kia không khỏi rùng mình.

Mưa to không ngớt rơi lộp độp lên tán ô, Từ Châu không khỏi nghĩ thầm, nghề diễn viên này đúng là trước mặt thì lộng lẫy rực rỡ, đằng sau thì tha hồ chịu tội. Nước bùn bẩn như vậy, nói bò liền bò, nói lăn liền lăn, cần phải vượt qua bao nhiêu chướng ngại tâm lý mới làm được như vậy?

- Ninh Tây, lần này không tệ, chúng ta cứ lấy trình độ này, quay lại một lần nữa là có thể được.

Lỗ Ngọc Hằng ra hiệu cho Ninh Tây, ý bảo tiếp tục.

Ninh Tây khẽ gật, từ dưới đất đứng lên, đi lại chỗ quay phim.

Nhân viên và bộ phận đạo cụ tiến tới xử lý sạch sẽ dấu vết vừa rồi cô bò sát, sau đó lại tiếp tục cảnh quay.

Từ Châu suýt chút nữa rớt cả tròng mắt. Không phải Ninh Tây sao? Một đại mỹ nhân xinh đẹp tươi tắn sao lại tự làm khổ mình, chọn quay bộ phim kiểu này cơ chứ?

Thời kỳ Minh mạt, bốn phía chiến loạn, triều thần ngu ngốc, dân chúng lầm than. Khi kẻ cướp lẫn kẻ địch xâm lấn, nữ nhân bị bó chân nhỏ* chạy không thoát, trốn không xong. Có người may mắn được cha, anh, chồng, con trai bảo vệ, trốn đến nơi an toàn. Nhưng cũng có người không may bị cha, anh, chồng, thậm chí là con trai mình vứt bỏ, cuối cùng chỉ có thể trở thành vong hồn dưới đao của kẻ cướp hoặc kẻ địch.

Khi còn bé, Hoa Như Tình cũng bó chân, nhưng vì người nhà yêu thương mà không bó đến cùng. Cũng bởi vì thế mà trong miệng người khác, nàng biến thành Hoa chân to, mãi đến năm hai mươi tuổi cũng không ai hỏi cưới.

Quân địch công thành, cha và anh nàng đều cầm vũ khí đi bảo vệ thành. Nhưng thống lĩnh lại dắt theo người nhà bỏ trốn, toàn bộ quan binh còn lại đều chết dưới đao của kẻ địch, cha và anh nàng cũng không ngoại lệ.

Quân địch vào thành, trắng trợn càn quét giết người. Vì bảo vệ mấy đứa nhỏ, nàng cầm đao phản kháng, hơn nữa giết hai tên địch.

Vì che giấu sơn động mà người trong thôn ẩn núp, nàng cố ý dẫn quân địch vào trong núi. Bởi vì nàng biết rõ, núi đá ở đây không ổn định, trời mưa to một chút là dễ dàng xuất hiện đất đá lở. Vì vậy ở nơi đây không có người ở, lúc trời mưa to lại càng không có ai dám đến.

Đôi chân to mà trước kia bị người cười nhạo giờ lại thành cặp chân cứu mạng. Bởi vì chỉ có một đôi chân không bó mới có thể chạy trốn, mới có thể leo núi, mới có thể dẫn kẻ địch lên núi.

Vì quay tốt mấy cảnh này mà Ninh Tây lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, sau khi xong, cô nằm bẹp luôn trên mặt đất chẳng muốn bò dậy, chờ tiểu Dương đến kéo lên.

Ngay lúc đó, một đôi chân dài xuất hiện trước mắt cô. Trong đầu cô liền hiện lên suy nghĩ, chân dài với quần Tây đúng là có cảm giác cấm dục* mà.

Nước mưa rơi trên mặt không thấy đâu nữa, một cái ô màu xanh thẫm không hề có chút hoa văn nào che trên đầu cô.

Cô mở to mắt ra nhìn, liền thấy được khuôn mặt của Thường Thời Quy.

Mưa rơi rào rào trên áo vest, nhanh chóng làm ướt vai lẫn khuôn mặt của anh.

nhập cổ: Mua và nắm giữ cổ phiếu với số lượng lớn của một công ty đùi vàng: cách nói tượng hình, ý chỉ tìm được chỗ dựa lớn, nhiều tiền. yêu đậu: tiếng lóng, để chỉ thần tượng yêu thích bó chân nhỏ: tập tục xuất hiện từ thời nhà Tống – Trung Quốc. Mỗi người phụ nữ từ khi còn rất nhỏ đã bị dùng vải quấn chặt cho chân không thể phát triển lớn được nữa. cấm dục: được dùng để chỉ những hình ảnh có thể nghiêm túc, kín đáo, lạnh lùng nhưng lại hấp dẫn, thu hút, mang lại cảm giác ham muốn, thèm khát….

Quảng cáo
Trước /153 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kha Học Nghiệm Thi Quan

Copyright © 2022 - MTruyện.net