Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời Ngữ Yên vừa ra khỏi cửa thì bất ngờ Cố Thành đang đi đến, anh nhanh chóng đưa hộp gì đó trên tay trước mặt cô.
- Cô ra đúng lúc lắm, tôi có mua cho Thiên Kỳ gà nướng muối ớt cô đưa cho thằng nhóc giúp tôi
Cô thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chẳng phải Thiên Kỳ con trai cô không phải đang ở cùng với Cố Thành hay sao? trong lòng cô dường như có linh cảm chẳng lành, nhưng cô vẫn quyết hỏi anh.
- Tôi tưởng thằng bé đang ở nhà anh, thằng bé không ở với anh thật sao?
- Cô nói gì cơ?
Cố Thành thì giật mình khi nghe cô nói thế, cả hai hiểu ý nhau liền mau chóng tìm đến camera giám sát, Thiên Kỳ bị một người đàn ông đưa đi mà người này không ai khác chính là Bạch Thiếu Nam.
- Bạch Thiếu Nam?
Hai người không hẹn mà thốt lên, nhưng Thời Ngữ Yên thì giận đến đỏ mắt hai tay siết chặt thành nắm đấm, cả người cô run lên vì tức chỉ thiếu điều muốn điên lên, cô không thể suy nghĩ nhiều nhanh chóng tự mình lái xe đến Bạch gia, thấy thế Cố Thành cũng mau chóng lái xe của mình đuổi theo sau cô.
Rất nhanh trên đường phố một chiếc xe Ferrari màu trắng chạy với tốc độ nhanh kinh khủng, đuổi theo sau là chiếc xe Lambroghini màu bạc. Tất cả mọi người ai nấy đều trố mắt ra mà xem và không ngừng thốt lên, mọi người không biết tưởng đâu hai chủ nhân chiếc xe đó đang đua xe với nhau.
Thời Ngữ Yên vừa lái xe không ngừng nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm mà nói.
- Bạch Thiếu Nam, nếu như con trai tôi mà xảy ra mệnh hệ gì thì tôi liều sống chết với anh...
...
Thiên Kỳ ngồi xuống khoanh tay trước ngực với gương mặt phụng phịu nhìn Bạch Thiếu Nam, hắn cũng ngồi xuống ngồi đối diện nhìn cậu nhóc mà đúng lúc Giang Đào vắt bụng bầu đi đến cô ta vô cùng kinh ngạc khi thấy một đứa trẻ ở đây, làm cô ta có một suy nghĩ khác.
Giang Đào tức giận đùng đùng đi đến, đánh mắt nhìn Thiên Kỳ rồi quay sang nhìn hắn chất vấn.
- Thiếu Nam, đứa trẻ này là ai đây tại sao nó lại ở đây? Có phải nó chính là con riêng của anh...
Nghe cô ta nói thế, Thiên Kỳ liền nhướng mày khó chịu.
- Bà cô ăn nói cho cẩn thận vào, tôi không phải riêng của chú ta
- Mày...
Giang Đào bị lời nói của cậu làm cho cứng họng mà không làm gì được khiến cho cô ta càng tức điên lên, sao cô ta có thể thua với một đứa trẻ chứ cô ta muốn nói gì đó nhưng bị sự bực bội của Bạch Thiếu Nam nên đành ngậm ngùi im lặng.
- Đủ rồi đó, em im lặng cho anh đi
Sau khi bình tĩnh lại rồi, Bạch Thiếu Nam muốn vươn tay chạm vào mặt cậu nhưng bị cậu ghét ra mặt tránh né.
- Chú muốn nói gì thì nói đừng có đụng chạm vào tôi
Nhìn cái ngữ khí của cậu biết chắc là con của Thời Ngữ Yên, trong lòng hắn bỗng chốc có chút hụt hẫng hắn thu tay lại, dù biết kết quả nhưng hắn vẫn muốn thử hỏi lại.
- Con có chắc...Thời Ngữ Yên là mẹ của con chứ?
- Đúng vậy, mà rốt cuộc ông chú muốn tìm mẹ của tôi làm gì?
Giang Đào đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc mà lấy tay che miệng, đứa nhỏ này chính là con của Thời Ngữ Yên? mà nhìn thằng nhóc này nếu nói về tuổi thì trông khoảng năm tuổi gì đó, cô ta suy nghĩ một chút liền trố mắt không lẽ...đứa nhỏ này chính là kết quả vào đêm năm năm trước? bỗng cô ta nhoẻn miệng cười một cách đắc ý vừa khoái chí.
Bạch Thiếu Nam vì không muốn tin đó là sự thật mà hắn muốn hỏi thêm một lần nữa.
- Có chắc Thời Ngữ Yên là mẹ của con chứ?
- Kỳ Kỳ
Đúng lúc này Thời Ngữ Yên đi vào mặc cho người hầu ngăn cản, vừa thấy con trai mình đang khó chịu thì cô không khỏi tức giận mà gọi con trai, Thiên Kỳ vừa thấy mẹ liền trở nên vui mừng định muốn chạy lại ôm cô nhưng bị Bạch Thiếu Nam cản thằng nhóc lại, Thời Ngữ Yên càng giận dữ hơn.
- Bạch Thiếu Nam....thằng khốn này mau buông thằng bé ra
Giờ thì hắn đã xác định được rồi lời nói của Thiên Kỳ là sự thật, trong lòng hắn hoàn toàn như sập đổ nhưng ngoài mặt hắn vẫn đang tỏ vẻ bình thản cuối cùng hắn buông thằng nhóc ra, Thiên Kỳ nhanh chóng chạy đến ôm mẹ mình, trước tiên Thời Ngữ Yên ôm chặt thằng bé rồi kiểm tra xem cậu có bị thương hay trầy xước gì hay không để cho cô tính sổ với hắn một lượt, sau đó nhìn hai con người ghê tởm kia.
- Anh muốn bắt thằng bé để làm gì đây? Tôi nói cho các người biết nếu các người dám đụng đến con trai của tôi thì các người không được yên ổn với tôi đâu
Thời Ngữ Yên cô dù cho có chuyện gì thì còn có thể bình tĩnh nhưng một khi đụng đến con trai cô và người thân của cô thì cô liền trở nên mất bình tĩnh, sẽ liều sống chết với người đó, Bạch Thiếu Nam nghe những lời này chỉ biết cười trừ.
- Em bình tĩnh lại đi, anh không có ý định bắt thằng bé cũng chưa có ý định làm hại thằng bé chỉ là muốn xác nhận thằng bé có thật là con trai của em hay thôi, em không cần mất bình tĩnh như vậy...
- Ngậm miệng lại đi, tôi không cần biết chỉ cần mấy người đụng đến con trai của tôi thử đi?
Cố Thành cũng đi vào, vừa hay thấy anh Thiên Kỳ nhảy xuống muốn anh ôm, thấy thế anh vội ôm thằng nhóc, Giang Đào im lặng từ nãy giờ cuối cùng lên tiếng khi nhìn Cố Thành đi vào.
Cô ta khoanh tay hiên ngang mà nói.
- Cô cũng giỏi thật năm năm biệt tăm biệt tích hoá ra là đang ôm cái đùi to bự của anh Thành...