Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Aaaa...baba đến rồi, Kỳ Kỳ nhớ ba lắm
Thiên Kỳ hứng hở chạy ra cửa ôm chầm lấy chân anh, Cố Thành cũng nhanh chóng bế nhóc lên còn không quên thơm thơm vào má phúng phính của cậu.
- Kỳ Kỳ của ba vẫn khỏe chứ, có khó chịu chỗ nào nữa không?
- Dạ không ạ, Kỳ Kỳ rất khỏe mạnh lắm ạ
Cậu nhóc vui vẻ hứng hở trả lời anh, sau ba tuần nằm trong bệnh viện cuối cùng cậu cũng được trở về nhà, mà Thời Ngữ Yên và Cố Thành đã bí mật không nói cho cậu nhóc biết anh là ba ruột của nhóc chỉ đến khi cậu khỏe hẳn rồi xuất viện mới nói cho cậu biết, cái lúc cô nói ra cậu đã rất sốc và sau đó là vui mừng khôn xiết ngay cả cảm xúc của cậu cũng không biết miêu tả như thế nào mới phải. Ngay từ đầu cậu đã muốn Cố Thành là ba của cậu, nhưng không ngờ rằng anh lại chính là ba ruột của cậu thật.
Nhìn một màn hai ba con ôm nhau thấm thiết, Thời Ngữ Yên thầm bĩu môi lên tiếng.
- Kỳ Kỳ, con thật sự không nhớ những lời của con nói trước kia hay sao
Cậu nhóc nghiêng đầu làm vẻ khó hiểu.
- Nhớ gì ạ
Thời Ngữ Yên chống nạnh nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ trước mặt mình.
- Chẳng phải con nói nếu con biết người nào là ba ruột của con thì con sẽ cho người đó một trăm cứ đấm hay sao?
Thiên Kỳ ngay lúc này khựng cả người, cậu bỗng nợ nụ cười gượng gạo quay sang nhìn Cố Thành thì thấy anh đang cũng đang nhìn cậu.
- Hửm...Cô ấy nói là thật chứ?
- Hihi...chỉ là lời nói bồng bột của con thôi, con yêu ba không hết làm sao có thể dành một trăm cú đấm cho ba chứ ạ
Cố Thành nhếch môi cười, coi như thằng nhóc này cũng biết lấy lòng người khác nhưng đó là con trai cục cưng của anh cho dù cậu nói gì anh cũng tha thứ hết, Thời Ngữ Yên đang dọn thức ăn lên vẫn thấy hai con người kia đang nói chuyện liền nhướng mày.
- Hai con người kia, định không ăn cơm hay sao
- Tới liền đây
Bất ngờ hai ba con lại thốt lên đồng thanh với nhau khiến cho cô một phen bất ngờ, ngồi vào bàn ăn không thấy bà Thời đâu Cố Thành quay sang cô hỏi.
- Phải rồi, dì Thời đâu sao không thấy dì ấy vậy?
- Bà ấy có việc nên đi ra ngoài rồi
Cố Thành không nói gì tiếp tục ăn cơm, nay cô đích thân nấu ăn để mời anh một bữa Thiên Kỳ bên cạnh không luyên thuyên nói những điều tốt về cô nào là nấu ăn cực ngon, nhưng điều này anh rất công nhận.
Anh khẽ gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén còn không quên bồi thêm vài câu.
- Cô ăn nhiều thịt bò vào một chút cho có da có thịt như người ta, chứ trông cô ốm nhom à làm sao có sức mà làm...
Nghe anh nói thế Thời Ngữ Yên liền phát cáu.
- Có sức mà làm? ý của anh Cố là sao đây?
- Ầy, cô Thời hiểu nhầm cái gì rồi phải không tôi chẳng có ý gì cả chỉ là muốn nói cô ăn nhiều vào một chút để có sức làm việc, tại tôi nghe Kỳ Kỳ nói dạo này cô bận nhiều việc không chú ý đến việc ăn uống
- Anh...
- Ba nói đúng đó mẹ, mẹ phải ăn thật nhiều thật nhiều mới có sức làm việc để có tiền nuôi con và ba nữa ạ
Dứt lời, cậu nhóc liền gắp thêm miếng thịt bò bỏ vào trong chén cơm của cô, Thời Ngữ Yên chỉ biết câm nín nhưng không quên dùng ánh mắt sát khí nhìn qua Cố Thành, cô thật sự tin anh ta là một người ngay thẳng luôn trầm tĩnh nào ngờ anh ta chính là một tên vô liêm sỉ cái gì anh ta cũng nói được, giờ đây con trai cục cưng của cô đã theo phe của anh ta.
Thời Ngữ Yên chỉ biết ngậm ngùi ăn cơm nghe theo lời anh ta cũng chỉ vì có Thiên Kỳ ở đây.
Xong xuôi, cô là người đi ra rửa chén bỗng Cố Thành từ đầu chui ra cứ đứng lù lù sau lưng, cô khó chịu dùng cùi chỏ một phát vào ngực anh.
- Làm ơn tránh ra xa một chút
- Cô ra tay cũng mạnh thật đấy
Thời Ngữ Yên không quan tâm đến anh tiếp tục rửa chén, nào ngờ bị anh ta trêu chọc khiến cô muốn dùng vũ lực với anh ta.
- Thật bất ngờ một tổng tài lạnh lùng là mẹ đơn thân cũng biết rửa chén sao???
- Cút đi
Nào ngờ anh không những không cút đi mà vẫn muốn đứng đó trêu chọc Thời Ngữ Yên, thật sự nhìn cô xù lông lên thật khiến cho anh thấy thích thú muốn trêu chọc kiểu gì ấy nhỉ???.
Bỗng bất ngờ cô giơ lên cái vá múc canh cảnh cáo anh đừng lại gần mình, gương mặt cô đã trở nên khó coi.
- Anh đừng có mà tửng tửng trước mặt tôi, cũng đừng nghĩ anh là ba ruột của Thiên Kỳ là tôi không thể làm gì được anh...
Bỗng bất ngờ Cố Thành đưa tay nâng cằm cô lên, lại là gương mặt nhởn nhơ ấy thật rất đáng ghét nhưng lời nói của anh sao bằng cái gương mặt nhởn nhơ đó.
- Nói thật...nhìn tôi tửng tửng vậy thôi...chứ tôi mà nghiêm túc thì cô đẻ không kịp đấy
- Cố Thành!!!
Thời Ngữ Yên tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô không thể nào làm gì được với cái tên đàn ông vô liêm sỉ đó, cô thật sai lầm khi nghĩ anh ta là một người chính trực trầm tĩnh.