Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mẹ, con có việc phải ra ngoài mẹ cho con đi nhé
Thời Yến vô cùng dè chừng khi xin phép Lâm lão thái thái, hai mẹ con Giang Đào không ngừng dùng ánh mắt khinh thường khi nhìn vào người bà, mà Lâm lão thái thái thì có vẻ như tâm trạng cũng coi là tốt nên không cũng ngăn cản nhưng lời nói lại rất sắt thép.
- Cô đi đâu thì đi đi, đừng có mà xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi rất bất lịch sự hay không? cô làm dâu ở cái nhà này cũng nhiều năm tại sao không chịu hiểu cái quy tắc cơ bản này, cô muốn đi đâu thì cút đi đi....
Bà Thời khi nghe những lời chất vấn của Lâm lão thái thái thì không biểu hiện gì bởi vì suốt mấy năm qua bà đã nhẫn nhịn rồi cũng quen, bà cúi đầu chào Lâm lão thái thái.
- Con xin phép ạ
Nói rồi bà nhanh chóng rời đi nếu còn chậm trễ thì không chừng Lâm lão thái thái đổi ý không muốn cô đi mà bắt bà ở lại hầu hạ bọn họ, khi chứng kiến Lâm lão thái thái chất vấn bà Thời thì hai mẹ con Giang Đào lại một lần nữa hào hứng vừa hả hê vô cùng.
Bà vừa ra cổng thì đã thấy một chiếc siêu xe sang trọng đậu ngay trước cổng Lâm gia, Thời Ngữ Yên hạ kính xe xuống lúc này bà Thời đã rất vui mừng đi nhanh chỗ cô, cô cũng nhanh chóng đi ra mở cửa xe cho bà, sau đó chạy xe đi.
...
Thời Ngữ Yên đưa bà đến căn hộ của mình, bà Thời bước vào trong thì cũng ngỡ ngàng tuỳ không lớn cũng không nhỏ nhưng lại rất sang trọng, vừa thoáng mát không như ngột ngạt bên Lâm gia.
- Mẹ mau ngồi xuống đi để con lấy nước cho mẹ rồi hai mẹ con mình nói chuyện
- Được con đi đi mẹ đợi con
Cô nhanh chóng đi lấy nước cho mẹ mình uống, đồng thời ngồi bên cạnh bà, không nói không rằng hai mẹ con ôm chầm lấy nhau đã xa cách nhau năm năm trời bảo sao bà không nhớ đứa con gái bé bỏng của mình cơ chứ.
Thời Ngữ Yên khẽ mỉm cười đưa lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà, lúc này cảm xúc của hai người cũng đã bình tĩnh.
Bà Thời không nói gì mà chỉ im lặng ngắm nhìn con gái của mình rất lâu, nhìn như thế nào bà vẫn thấy nét trưởng thành của con gái mà nhìn cô bình an khỏe mạnh mới khiến tảng đá lớn trong lòng bà vơi bớt đi, chỉ có mình Thời Ngữ Yên mới cảm thấy đau thắt lại khi nhìn vào gương mặt hốc hắt của mẹ mình, còn có vài nét nhan trên mặt bà mái tóc càng bạc đi rất nhiều, cái cảm giác này đau đến mức không diễn tả thành lời.
- Mẹ ơi, hãy nói cho con biết thời gian qua mẹ đã sống như nào thế? có phải bị người của Lâm gia bắt nạt mẹ có phải không?
Nhưng bà Thời chỉ mỉm cười lắc đầu nhưng lại khiến cho cô thêm đau lòng hơn.
- Mẹ không nói nhưng con cũng đủ biết, những gì họ đã làm với mẹ và cả con, con sẽ phải khiến bọn họ quỳ gối xuống cầu xin hai mẹ con mình...mẹ ráng đợi con vài ngày nữa thôi, con sẽ đường đường đưa mẹ rời khỏi cái Lâm gia rách nát đó...
Bà Thời mỉm cười mãn nguyện vừa hạnh phúc khi gặp lại con gái và thấy được sự mạnh mẽ của con gái mình.
- Tiểu Yên à, con nói cho mẹ biết thời gian qua con đã đi đâu tại sao không liên lạc với mẹ...mà tại sao con có thể giàu lên một cách khó hiểu như vậy? Mẹ thấy con đi siêu xe rất xịn,..
Thời Ngữ Yên cũng không giấu bà.
- Thật ra sau khi rời đoạn tuyệt với Lâm gia con đã bay sang Úc sinh sống và không ngừng học tập để có ngày hôm nay.....
Cô bắt đầu kể hết tất tần tật trong thời gian sinh sống tại Úc tuy nhiên cô chưa thể kể về chuyện Thiên Kỳ cô muốn bất ngờ với bà, bà Thời nghe xong thì lại nghẹn ngào hơn bà xót cho con gái vì con nhỏ mà đã cực khổ sống ở đất khách quê người, và không ngừng nỗ lực để có ngày hôm nay, bà vừa chua xót vừa khâm phục sự ý chí và kiên cường của cô.
Một lần nữa bà ôm lấy con gái vỗ về.
- Mẹ rất tự hào về con nhưng mẹ càng đau lòng hơn rất nhiều, Tiểu Yên à
- Con thật sự xin lỗi mẹ vì đã làm cho mẹ lo lắng và đau lòng, sau này con sẽ khiến cho mẹ hạnh phúc không phải cần nhìn sắc mặt của người Lâm gia...
Bà Thời mỉm cười trong hạnh phúc, hai mẹ con thế là đang ôm lấy nhau thắm thiết bỗng cửa nhà mở ra hai người nhanh chóng buông nhau ra đồng thời nhìn người bước vào. Mà Thời Ngữ Yên cũng ngầm biết người đến là ai, bà có chút khó hiểu cũng quay sang nhìn cô.
- Đứa nhỏ này hay là đi lộn nhà rồi không con?
Trước sự ngỡ ngàng của bà thì nhóc Thiên Kỳ đã vui vẻ nở nụ cười tươi chạy bạch bạch về phía bà, còn kêu lên một tiếng khiến cho bà khựng người.
- Bà ngoại ơi!
Thiên Kỳ ôm lấy chân bà ánh sáng long lanh nhìn bà nhưng bà Thời ngờ nghệch quay sang nhìn Thời Ngữ Yên, nhưng chỉ thấy cô đang mỉm cười với bà.
- Thật ra là thằng bé gọi đúng rồi đó mẹ
- Ý con là...?
Bà Thời kinh ngạc đến mức há miệng rồi bụm miệng mình lại, Thời Ngữ Yên thấy con trai vẫn còn ở đây vội đuổi khéo thằng bé đi.
- Tay con chơi cát không chưa rửa tay đã ôm lấy bà ngoại rồi, con mau đi rửa tay đi rồi ra chơi với bà ngoại
- Dạ con biết rồi ạ, con chào mẹ và bà ngoại con đi rửa tay đây
Trái tim bà Thời vô cùng kích động với sự ngoan ngoãn và hiểu chuyện của thằng bé, sau khi cậu đi rồi thì cô mới kể hết toàn bộ sự việc.
- Thằng bé là con của con...với người đàn ông đêm đó.....