Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 310: Dạ Phi Linh tàn nhẫn
Editor: Thơ Thơ
"Không quan hệ với cô!" Mắt lam của Dạ Phi Linh tà lạnh mị hoặc, lạnh lùng ném tay thiếu nữ ra, bước nhanh đi vào trong phòng khách.
Đợi Tuyết Vi vừa muốn đi qua..
Thiếu nữ tiến lên một bước, chặn lại ở trước mặt cô. "Linh là của tôi."
"Tôi biết.."
"Cô đừng nghĩ cướp đi!"
"..."
Cô có thể Nói, loại người đàn ông này tặng không cho cô, cô đều sẽ không thèm? Người đàn ông so với chính mình còn đẹp hơn? Ai dám muốn?
"Bụng của cô?" Thiếu nữ không thể tưởng tượng chỉ vào bụng của Tuyết Vi: "Của Linh sao?"
"A.."
Tuyết Vi quả thực không biết nên nói cái gì. Đây là đứa trẻ của cô và ông xã được không?
"Đáng chết!" Thiếu nữ tức giận nắm chặt nắm tay, một kế quét đường chân liền đá lại Tuyết Vi.
Hảo gia hỏa, hay cho cái người biết võ?
Nếu không phải Tuyết Vi tránh né đúng lúc, phỏng chừng bị thiếu nữ này đá té.
Không có thời gian do dự một lát, thiếu nữ lập tức phát động sóng công kích lần thứ hai, vung nắm tay với về phía bụng nhỏ Tuyết Vi đánh qua đi..
Không xong!
Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, theo bản năng muốn dùng đôi tay che chở chính bụng mình. Nhưng cái này hoàn toàn chính là vô dụng thôi.
Đang lúc khi nắm tay thiếu nữ sắp đánh tới bụng Tuyết Vi..
Một bàn tay to thình lình kéo tóc dài đen nhánh của cô.
Không đợi mọi người phản ứng lại đây..
Thiếu nữ liền bị quăng đi ra ngoài, ngay sau đó, ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
"Ưm.." Tuyết Vi hút một ngụm khí lạnh, ngây ngốc nhìn Dạ Phi Linh xuất hiện ở cửa.
Trên mặt anh mỹ diễm (xinh đẹp diễm lệ), vẻ mặt như Tử Thần u lạnh, giữa đôi mắt lam càng che dấu vô tận sát khí, gọi người nhìn liền có loại cảm giác sởn tóc gáy.
"Linh.. Đau quá.." Thiếu nữ xinh đẹp từ trên mặt đất bò lên, bày ra một bộ dáng ai oán.
Thời khắc Dạ Phi Linh chậm rãi đi đến trước mặt cô, khóe môi khẽ nhếch, không nhanh không chậm nói: "Đau? Trong chốc lát.. cô sẽ càng đau hơn!" Nói xong.
Chỉ thấy hai hắc y nhân một trái một phải khống chế được thiếu nữ.
"Linh? Anh đây là muốn làm gì?"
"Chém rớt đôi tay cô ta cho tôi!"
"Vâng, chủ thượng."
Thiếu nữ lập tức liền hoảng sợ: "Linh, không cần, sao anh lại có thể vì người phụ nữ kia đối với em như vậy?"
Tuyết Vi cũng không dám tin tưởng chính lỗ tai mình, thiếu nữ này không phải bạn gái của Dạ Phi Linh sao? Cứ việc cô chưa từng ở trong mắt Dạ Phi Linh tìm được một tia tình yêu đối với thiếu nữ, cũng không nên ra tay tàn nhẫn như vậy đi?
"Cô bất quá chính là một đồ chơi mà thôi. Nị, có thể đổi mới. Nhưng giá trị người phụ nữ này.." Dạ Phi Linh cười tà ngắm mắt Tuyết Vi đã ngốc rớt: "Ít nhất bây giờ còn rất cao!"
Ít nhất..
Bây giờ..
Còn rất cao..
Là có ý tứ gì?
"Thình.. thịch.." cảm giác sợ hãi tràn ngập ở quanh thân Tuyết Vi, con ngươi cô mở lớn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Phi Linh lộ ý cười, lông tơ toàn thân trong nháy mắt liền dựng lên.
Mặc kệ thiếu nữ làm sao xin tha, cuối cùng vẫn bị thủ hạ Dạ Phi Linh dẫn đi xuống.
Tuyết Vi tức khắc có cảm giác dạ dày quay cuồng khó chịu, quay người liền phun tất cả đồ ăn hôm nay ra..
"Đỡ chút chưa?"
Phòng khách hoa lệ. Tuyết Vi được mấy người hầu đỡ chậm rãi đi tới trước mặt Dạ Phi Linh. Sắc mặt cô khó coi gật gật đầu, thật cẩn thận lựa chọn một chỗ cách Dạ Phi Linh khá xa ngồi xuống.
"Hả? Người phụ nữ này.. Mỗi lần nhìn thấy cô đều là một bộ dáng ngạo mạn không ai bì nổi, làm sao bây giờ.. Ngược lại trở nên sợ hãi rụt rè như vậy?" Dạ Phi Linh trêu chọc gợi lên khóe môi, đôi mắt lam chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi.
Cô khẩn trương nắm chặc nắm tay, theo bản năng nhìn thẳng ánh mắt anh.
Sợ.
Cô thật sự bị phong cách Dạ Phi Linh làm việc dọa tới rồi.
Đây vẫn là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, Tuyết Vi nhìn thấy một người đàn ông có thể tàn nhẫn đối với người phụ nữ đã từng là bạn gái như thế, đặc biệt lúc thiếu nữ kia bị kéo đi, Dạ Phi Linh không có bất luận nụ cười cảm tình gì, hoàn toàn như là đang xem diễn. Nhưng thiếu nữ kia.. Rõ ràng chính là bạn gái anh ta!
"Làm sao? Chẳng lẽ trước nay Hoàng Phủ Minh không như vậy?"
"Không.. Anh ta và ngài không giống nhau.." Tuyết Vi mặt vô cảm nâng lên mi mắt, vô lực lắc lắc đầu.
"A, ha ha, đây chính là chuyện cười tôi nghe được hay nhất hôm nay. Cô cho rằng nếu Hoàng Phủ Minh không đủ tàn nhẫn, làm sao ngồi trên Vị trí Quân Trường này? Anh ta giết chết người, cô lại biết nhiều ít? Vậy mà nói tôi và anh ta không giống nhau? Thật là buồn cười.." Dạ Phi Linh diễn ngược nụ cười phản chiếu thật sâu ở trong Tròng mắt Tuyết Vi.
Cô như cũ lắc đầu. "Minh ở trên công sự phong cách xử sự có lẽ tàn nhẫn, nhưng, ở trên việc tư, anh ít nhất.. vẫn là người bình thường!"
Chốc lát, nụ cười treo ở trên mặt Dạ Phi Linh biến mất, đôi mắt lam bắt đầu khởi động mũi nhọn chói mắt sắc bén khác.
Bọn hạ nhân trong phòng khách lập tức ngừng lại hô hấp rồi, ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một tiếng.
"Hay cho một cái miệng nhanh nhẹn. Cô cảm thấy tôi vừa mới rồi đối với thiếu nữ kia thủ đoạn không phải cách làm của một người bình thường sao?"
Tuyết Vi không nói.
Rất hiếu kì, một người bình thường sẽ làm ra chuyện như vậy sao? Kia hoàn toàn chính là.. Biến thái đi?
"Tôi đang hỏi cô!" " bốp " một tiếng, Dạ phi dùng lực vỗ lên lưng ghế sô pha.
Tuyết Vi không khỏi bị dọa giật mình một cái, mày gắt gao nhăn thành một đoàn: "Anh cảm thấy sao? Thiếu nữ kia tốt xấu gì cũng là bạn gái của anh đi? Anh liền đối với cô ta như vậy sao?"
Tuyết Vi không phải là một đồ đệ tốt, Dạ Phi Linh muốn làm sao đối với người phụ nữ kia cũng là chuyện của anh. Nhưng, lần này Tuyết Vi thật sự bị " chấn động " rồi..
"Bạn gái? A.. Nhiều nhất chính là một bạn giường mà thôi."
"Cho nên.. Ở trong mắt anh, cô ta cũng chỉ là một " đồ vật "?"
"Ừm hừ, tôi thích từ cô hình dung. Nếu không có cảm tình, cần gì phải vướng bận nhiều như vậy? Cô biết vì sao tôi sẽ cùng Hoàng Phủ Minh vẫn luôn bị liệt vào danh sách quân phỉ cùng với hắc đạo treo giải thưởng cao thứ nhất, thứ hai sao? A, đúng rồi, còn bao gồm Bạch huấn luyện viên của cô."
Về điểm này..
Tuyết Vi cũng không biết. Cô chỉ là lần trước nghe Dạ Phi Linh nhắc tới thôi.
"Không biết."
"Đó là bởi vì tôi và Hoàng Phủ Minh cùng với Bạch Dạ ba người không hề có bất luận vướng bận gì, không có vướng bận.. Cũng liền ý nghĩa không có nhược điểm, không có sơ hở. Nhưng.. Thực đáng tiếc.." Dạ Phi Linh chậm rãi đứng lên, mặt mang cười tà đi tới Trước mặt Tuyết Vi, một khuôn mặt tuấn tú yêu diễm dần dần thấu qua cô.
"Nhưng, thực đáng tiếc.. Minh, đã có vướng bận đúng không?" Tuyết Vi mặt vô cảm tiếp được lời anh nói chưa xong.
"Hừ? Cô quả nhiên giác ngộ rất cao. Tôi đều nghĩ không rõ, chuyện nhà Hoàng Phủ Minh đều chưa có giải quyết sạch sẽ, vậy mà liền dám kết hôn? A.. tiền đồ của anh ta.. Chỉ sợ cũng chỉ đến đó mà thôi." Dạ Phi Linh thất vọng lắc lắc đầu.
Anh chính là vẫn luôn liệt Hoàng Phủ Minh vào đối thủ đáng kính trọng nhất. Nhưng từ sau khi anh biết Hoàng Phủ Minh động tâm đối với một người phụ nữ, thật sự thất vọng tột đỉnh.
"Anh sai rồi."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net