Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cái này...”
Tần Nguyệt nghe những lời của Hạnh Nhi, ánh mắt càng trở nên kỳ lạ.
Bởi vì năng lực lĩnh hội của sư tôn còn mạnh hơn mình rất nhiều, bản thân mới lĩnh hội được một phần, sư tôn đã có thể hiểu được toàn bộ.
Điều này chứng tỏ thiên chất của sư tôn hơn mình rất nhiều, tuyệt đối không như lời Hạnh Nhi nói là tư chất không được.
Nhưng Lý Hiên đã từng nói chuyện này cần giữ bí mật, Tần Nguyệt không dám nói với ai chuyện này, chỉ có thể dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hạnh Nhi.
Cô định đợi Lý Hiên quay về, mang chuyện của Hạnh Nhi nói cho Lý Hiên biết.
Thấy Tần Nguyệt không nói gì, Hạnh Nhi cho rằng Tần Nguyệt đã bị làm cho kinh sợ, cô tiếp tục tự tin nói.
“Hiện giờ cô hiểu rồi chứ, đây là số mệnh bất phàm, có một số người đã định sẵn là người cao quý, có một số người chỉ có thể làm người bình thường, đây là sự khác biệt.
Cô sau này sẽ là người cao quý, giải cứu thế giới ô uế này, quét sạch căn nguyên tội ác, đó là trách nhiệm của cô, cũng là công lao của cô!”
“Ồ.”
Tần Nguyệt chỉ ồ lên một tiếng điềm tĩnh, vốn không tin lời của đối phương, chỉ muốn đợ sư tôn trở về, đem chuyện này nói với sư tôn.
“Đúng rồi, tôi tên Hạnh Nhi, từ ngày hôm nay, tôi toàn lực hỗ trợ cô nâng cao sức mạnh.”
Hạnh Nhi nói xong, nghĩ tới hai viên nhũ thạch đang cất giấu tại Vạn Bảo Lâu, đây là bảo vật đất trời có công dụng luyện công cực mạnh, rất thích hợp cho những người luyện công từ tầng một đến tầng mười.
Vì vậy Hạnh Nhi nói: “Tôi đi một lát, sẽ quay lại ngay.”
Vèo!
Hạnh Nhi nói xong rồi biến mất, tốc độ nhanh như điện.
Tốc độ như vậy cũng khiến cho Tần Nguyệt thấy kinh ngạc, cùng lúc càng muốn nói chuyện này cho Lý Hiên nghe.
Một nơi khác.
Tiểu viện của phân thân.
Sắc mặt của Lý Hiên có phần nhợt nhạt, không cách nào khác, do mất máu quá nhiều mà vậy.
Anh chế tạo ra một lượng lớn phân thân, chảy máu khá nhiều.
Cũng may là an dưỡng vài ngày là có thể hồi phục, không ảnh hưởng lớn đến anh.
Đương nhiên, cái lợi dễ thấy, trong tiểu viện càng gia tăng nhiều phân thân, thậm chí có phân thân đã xuất phát, đến gần thành.
Bố trí của Lý Hiên rất đơn giản, phân thân phải có ở tất cả mọi trí của thành, ít nhất có ba mươi phân thân.
Đến lúc đó cả Hạ Quốc đều là phân thân của anh, cũng dễ làm nhiều việc, nếu như phát hiện bảo vật, cũng có thể giành về trước tiên.
Lo liệu xong xuôi, Lý Hiên sắp xếp phân thân trước thành, còn anh thì nhàn nhã quay về quán trọ, về phòng mình.
“Sư tôn, người cuối cùng cũng về rồi, con có chuyện này muốn nói với người.”
Tần Nguyệt thấy Lý Hiên về, lon ton chạy ngay đến gần, bàn tay nhỏ trắng trẻo nắm lấy tay Lý Hiên, nhẹ nhàng nói lại chuyện của Hạnh Nhi.
“Anh biết rồi, Hạnh Nhi quả thực là hộ pháp của em.” Lý Hiên nghiêm túc nói.
“Sao cơ?”
Tần Nguyệt sững sờ, không dám tin sư tôn vậy mà đồng ý với lời của Hạnh Nhi.
Điều này chứng tỏ lời của Hạnh Nhi là thật, cũng có nghĩa sau này sư tôn có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ đến việc sư tôn sẽ có chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyệt lập tức trắng bệch, bàn tay nhỏ nắm chặt Lý Hiên, trong lòng rất lo lắng.
Lý Hiên cũng không biết Tần Nguyệt đang nghĩ cái gì, chỉ là điềm tĩnh nói.
“Tần Nguyệt, số mệnh em bất phàm, sau này có thể sẽ phải gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng em không cần lo lắng, có anh ở đây nhất định sẽ dốc sức bảo vệ em.”
“Sư tôn!”
Tần Nguyệt nghe những lời này càng thấy cảm động, rõ ràng sư tôn sau này có thể gặp nguy hiểm, kết quả vẫn còn nghĩ đến việc bảo vệ cô.
Khiến Tần Nguyệt vô cùng cảm động, vừa thương Lý Hiên, trong lòng thề sau này nhất định sẽ bảo vệ Lý Hiên, mãi mãi bảo vệ anh.
“Được rồi, chuyện này như vậy đi, nước trà hết rồi, em xuống lầu bảo tiểu nhị pha một bình trà.” Lý Hiên vẫy vẫy tay nói.
“Vâng sư tôn.”
Tần Nguyệt gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng đi ra khỏi phòng.
Không lâu sau.
Tần Nguyệt mang lên một bình trà đã pha xong, từng bước lên lầu hai đến phòng Lý Hiên, nhưng đi được nửa đường, một bóng hình cao cao xuất hiện trước mặt.
Không phải ai khác, chính là hộ pháp Hạnh Nhi.
Lúc này trên bàn tày nhỏ của Hạnh Nhi, cầm hai cái bình sứ màu trắng, trên chiếc bình sử khắc hoa văn thần bí, hình như là trận pháp cổ quái nào đó.
“Tần Nguyệt, hai bình sứ nhỏ này cho cô, bên trong là một loại bảo vật trời đất gọi là Giọt Nhũ Thạch, giá trị rất cao, có thể giúp gia tăng sức mạnh trong lúc luyện công, không có tác dụng phụ.”
Hạnh Nhi nói xong, lập tức đặt bình sứ nhỏ vào tay Tần Nguyệt, sau đó cả thân thể biến mất trong hư không.
“Không có chút tác dụng phụ nào sao?!”
Tần Nguyệt ngẩn ngơ nhìn bình sứ nhỏ trên tay, nghĩ ngay đến sư tôn, muốn để người dùng, có điều bảo vật này cần được nghiệm chứng một chút.
Nhỡ có tác dụng phụ, sư tôn sau khi dùng có xảy ra chuyện, vậy chẳng phải có lỗi với sư tôn hay sao.
Vì thế Tần Nguyệt nghĩ một lúc, lấy bình sứ ra, mở ra dùng thử.
Lúc này.
Tần Nguyệt liền cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một dòng khí nóng rất mạnh, thể xác tư chi đều bị dòng khí nóng bao quanh, hơi thở toàn thân như đột ngột tăng cao một bậc.
Vốn vẫn là tầng luyện công thứ ba, chỉ luyện công một chút, đã có thể đột phá lên tầng thứ tư.
“Quả nhiên không có tác dụng phụ, hơn nữa công hiệu luyện công lại rất lớn, quá tốt rồi.”
Tần Nguyệt vui mừng khôn tả, nhìn cái bình nhỏ còn lại, trong đôi mắt to ánh lên sự vui mừng.
“Còn một giọt này để sư tôn dùng, có điều sư tôn có thể không dùng, lần trước quả đỏ quả thực sư tôn không cần, vậy thì...”
Tần Nguyệt nhìn bình trà và chén trà, lập tức nảy ra chủ ý, cô đổ giọt nhũ thạch vào chén trà, sau đó đổ trả vào.
Xong việc, Tần Nguyệt nhanh bước vào phòng Lý Hiên, mang chén trà đưa cho Lý Hiên/
“Sư tôn, mời người dùng trà.”
“Ừm, em vừa tăng lên một cấp, là Hạnh Nhi giúp em sao?” Lý Hiên cầm chén trà, nhìn Tần Nguyệt nói.
Tần Nguyệt đột phá tất nhiên Lý Hiên sẽ nhận được thông báo, bởi vì anh nhận được một phần thưởng, phần thưởng này rất được.
“Vâng ạ, vừa nãy Hạnh Nhi có đến một lúc, đưa cho con hai thứ rất tốt.” Tần Nguyệt nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào chén trà.
“Đồ tốt gì vậy?”
Lý Hiên tò mò, anh lại không dùng khả năng thị giác để quan sát tình hình bên ngoài, vì vậy cũng rất tò mò là thứ đồ tốt gì.
“Là bảo vật trời đất, gọi là gì nhỉ?”
Tần Nguyệt nâng bàn tay nhỏ bé trắng trẻo lên, ngón trỏ mảnh khảnh chỉ lên cằm, có chút ngơ ngác bắt đầu hồi tưởng.
“Không sao, từ từ nghĩ.”
Lý Hiên cười, uống xong chén trà, đang định rót chén thứ hai, đột nhiên trong cơ thể có khí nóng vẩn quanh, hơi thở như chìm trong lửa thiêu cuồn cuộn.
Anh chỉ cảm thấy hơi thở toàn thân như bắt đầu nổ tung, từ tầng thứ bảy nâng cao nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã tới tầng thứ tám, trở thành một trong một vạn tiểu cao thủ.
“Đây là!”
Lý Hiên kinh ngạc cảm nhận cơ thể thay đổi, sau khi khí huyết ở tầng thứ tám ổn định, anh ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Nguyệt.
“Không...không có, đồ đệ cũng một giọt, tổng cộng hai giọt.” Tần Nguyệt yếu ớt trả lời, có chút lo lắng bị Lý Hiên trách mắng.
“Em đó!”
Lý Hiên lắc lắc đầu, nha đầu này so với Lục Trường Sinh thì ngoan hơn nhiều rồi, có được đồ tốt thì cũng không nghĩ đến bản thân trước tiên, mà lại nghĩ đến vị sư tôn này.
Chuyện quả đỏ lần trước cũng vậy, lần này lại là bảo vật trời đất, khiến Lý Hiên vừa vui vẻ an tâm, những cũng có chút bất lực.
“Sau này cần hết sức chăm sóc bản thân, sau này em phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, cần gia tăng sức mạnh bản thân hơn nhiều nữa, như vậy mới có thể bảo vệ tốt bản thân.” Lý Hiên nhẹ giọng nói.
“Dạ vâng, con biết rồi sư tôn.” Tần Nguyệt gật đầu, trong lòng có chút vui mừng.
Bởi vì sư tôn không trách mắng cô, mà còn an ủi căn dặn cô, khiến đôi mắt to tròn của Tần Nguyệt uốn cong như trăng non.