Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm 30 năm Gia TĨnh thứ bảy, ta bởi vì ‘ thân thể không thoải mái ’ nên không vào cung dự tiệc như thường lệ. Bởi vì trước đó đã nói với Thái hậu, Gia Tĩnh lại tỏ vẻ không thể ép. Hai người này không có ý kiến, những người khác càng không thể nói nhảm. Danh tiếng thánh sủng của ta xem như huyên náo đến mọi người Đại Hán triều đều biết rồi, nên cũng không để ý mấy điều này nữa.
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai hết năm cũ, ta xung đột chính diện với Lý Hiền phi - sủng phi của Hoàng đế, ái nữ của trọng thần ở Ngự Hoa Viên trong hoàng cung, rốt cuộc đã chiến thắng dưới sự cưng chìu bao che của hoàng đế, vì vậy đã trèo lên vị trí tin tức đứng thứ hai về kẻ quyền thế ở kinh thành. Mà tin tức xếp hàng thứ nhất là vung tay với hoàng đế Gia Tĩnh bệ hạ tôn quý nhất Đại Hán triều ở trong Ngự Hoa viên xong vẫn có thể toàn thân rút lui.
Ta cũng không biết tin tức này là từ nơi nào truyền tới trong đoàn Quý tộc, lại từ trong quý tộc truyền tới dân gian. Ban đầu động thủ thì ta cũng có suy nghĩ một chốc, nếu như động thủ hành hung vua xong, ta dựa vào tình cảm của vua, chuyện này nhất định sẽ trở thành bụi mù ‘ chưa bao giờ xảy ra ’. Nhưng lần này lại truyền ra cung, ngắn ngủn năm ngày, lại đưa tới một cuộc sóng gió không nhỏ trong triều, rốt cuộc bị Gia Tĩnh lấy thái độ cực kỳ kiên quyết áp chế xuống nên chấm dứt. Cảnh này khiến ta địa vị tình nhân tiểu yêu tinh của ta ở trong suy nghĩ của quý phụ lớn nhỏ tại kinh thành lại tăng lên N cấp bậc, mọi người triển lộ thần thông từ mọi con đường tin tức biết được: ta là nhân tuyển hoàng hậu mà Hoàng đế và Thái hậu định chắc. (chú thích: không hề có đối thủ) Tất cả mọi người giành đến Đoan Kính vương phủ của ta chúc tết thỉnh an trước năm mới. Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ của chúng ta hết sức hài lòng hành động thỏa đáng lại hiểu chuyện của những ‘ thần dân ’ của chàng, ngợi khen Công Bộ Thượng Thư Tống phu nhân - vị thứ nhất thỉnh an ta, nên những ‘ thần phụ ’ khác càng được khích lệ mãnh liệt.
Mà một tờ thánh chỉ vào ngày hai mươi sáu tháng mười hai năm Gia Tĩnh thứ bảy, càng nâng cao ân lễ dành cho ta đến cực điểm. Thánh chỉnày nói một cách thẳng thừng thì chỉ có hai chữ —— "Miễn quỳ", bên trong (tức vào cung) gặp vua miễn quỳ, gặp Thái hậu miễn quỳ, gặp Hoàng quý phi thì dùng lễ ngang nhau, từ phi trở xuống sung viện trở lên thì được nhận nửa lễ, tài tử trở xuống và mệnh phụ bên ngoài thì được nhận toàn bộ lễ. Bên ngoài (tức ra mắt thần dân Đại Hán triều) bằng thân phận vương phi cấp Thân Vương nhận toàn bộ lễ của thần dân. Tóm lại chỉ một câu nói, ta dưới hai người (Thái hậu, Hoàng đế), trên vạn người. Chức danh tiểu lão bà cao nhất của chàng trước mắt là Triệu Hoàng quý phi —— thì lễ bằng nhau, mấy tiểu lão bà khác còn phải thỉnh an hành lễ với ta. Ách, rất có mặt mũi.
Đối mặt nhiều quý phụ quan trường thỉnh an, ta dần dần nhức đầu. Đám người này đều hỏi thăm cách ăn mặc, trang điểm của ta, từ đâu vào tiệc, nghỉ ngơi lúc nào, dùng bữa ở điện nào... Cùng với mặt mày đưa tình với hoàng đế bệ hạ ở đâu vào đêm 30.
Nếu như mà ta và Hoàng Đế Gia Tĩnh là nhân vật vụng trộm ‘ gian phu dâm phu ’, ta sẽ rất rộng rãi rất vui mừng đi tham gia cung yến do tiểu lão bà của chàng chủ trì. Nhưng bây giờ không phải, ta yêu chàng, không muốn giả lả, tỏ vẻ cả nhà hòa thuận với mấy tiểu lão bà của chàng trong sự tò mò quan sát của người khác.
Ta ích kỷ, ta biết rõ, chàng cũng biết, cho nên không cần cố ý giả bộ ta không thèm để ý thậm chí thích thú để tới tham gia tiệc đêm 30.
Trưởng công chúa và Tiểu Lâu đi tham gia cung yến giao thừa rồi, Tiểu Lâu săn sóc để Tinh nhi lại cho ta, muội ấy không muốn Tinh nhi bị mọi người lên giọng chú ý trong hoàn cảnh đó, mà ta cũng đang thiếu người bạn.
Nhưng mà ta lại là một người cô đơn quen. Lại nói ở trong hoàn cảnh này ta chưa chắc là vui vẻ, ta biết rõ làm sao cho mình hết cô đơn, cho nên ta cử hành gia yến vương phủ mừng giao thừa ở phòng khách hậu viện Đoan Kính vương phủ.
Tiệc là tiệc vương phủ, nhưng thức ăn trong tiệc đều do Thái hậu ban thuởng tới, nghe nói giống y như thức ăn ở dạ tiệc trong cung. Thành viên tham gia có: ta, Hàm nhi, Tinh nhi, Oanh di nương, Yến di nương. Ngoài ra mấy đại nha hoàn đắc lực cũng mở một bàn ở kế bên.
Ta thậm chí còn bảo đám ma ma ở hậu viện mang theo mấy chọn mấy món trong gia yến mà trước kia Lưu trắc phi thích ăn đưa đến am ni cô cho nàng.
Ta đã không còn hận nàng, thật ra thì cũng đã suy nghĩ thông suốt, muốn hận cũng phải là nàng hận ta, ta có tình yêu của nam nhân nàng yêu lại không biết trân trọng, ngược lại còn nhào vào lồng ngực của kẻ thù của nam nhân của nàng. Cùng là vợ tội thần, ta thành Đoan Kính vương phi tình nhân của Hoàng đế mà người người thèm thuồng mẹ còn nhà mẹ nàng thì nhà tan người chết.
Ta cho Triệu Hàm đến am ni cô ở Hoàng Quốc tự quỳ gối dập đầu chúc tết nàng. Nghe đám ma ma nói, nàng nhìn thấy Triệu Hàm rất vui vẻ, khuyên nó phải bỏ công sức, đừng không vâng lời ‘ đại nương ’, tranh thủ giành tước vị. Triệu Hàm đồng ý hết, cũng trả lời phú quý trời cho, không nên cưỡng cầu.
Đám ma ma nói ni cô ở am ni cô đều là người không màng chuyện đời, đối xử nàng rất tốt, bởi vì trong am ni cô còn có rất nhiều lão thái tần, Thái phi, thái tần dưới thời tổ tiên đế và tiên đế, lại là am ni cô hoàng gia, các quý phụ ở trong ngoài cuộc sống không quá thú vị, thì mỗi người vẫn được cho nha đầu hầu hạ, đồ dùng đều làm từ gấm, sự khác biệt lớn nhất chỉ là đem trọng tâm cuộc sống từ lục đục đấu đá chuyển hóa thành kiến thức phật lý, mỗi ngày ăn mì kéo và đồ chay thôi.
Đứa nhỏ Triệu Hàm này, cũng thật khéo léo, bình thường rất siêng học. Nay đã có thể cùng Ngụy Tiến vào cung, nhưng nó luôn lấy danh nghĩa ‘ lấy hiếu làm đầu, hầu hạ mẫu phi ’ để ở lại với ta.
Dạ tiệc thì hai người Oanh Yến đều rất cảm động, nước mắt tràn mi. Bởi vì các nàng đã rất nhiều năm không có náo nhiệt như thế, đầu tiên là thời kỳ Dực Phong, họ không có tư cách cùng Vương Gia, vương phi, trắc phi ăn bữa tối giao thừa. Sau đó Dực Phong qua đời, ta lại hạ Giang Nam, trong phủ bị Gia Tĩnh xào bài, họ được Thánh thượng khẩu dụ, càng thêm cẩn thận hơn.
Nhìn họ vừa vui vẻ vừa cảm động vâng vâng dạ dạ, ta lại thở dài một tiếng ở đáy lòng, sau khi ăn xong lại cùng nói việc nhà, biết các nàng là gia nô ba đời, lại là đường tỷ muội, hai người bình thường thông minh xinh đẹp, Dực Phong có lòng với họ, cho nên cũng cho đi học biết chữ, trừ tính nô hơi nặng, thật cũng không mất lanh lợi.
Lại uống thêm mấy ly với họ, nhất thời có ý kiến xông lên đầu.
Đúng lúc muốn tìm cho mình chút chuyện để làm. Ta muốn có sự nghiệp của mình, hoặc là không làm, làm thì phải làm cho lớn, tuổi của trưởng công chúa và Tiểu Lâu, Oanh nhi Yến nhi cũng không lớn, không thể vùi trong vòng phú quý chờ cảnh xuân tươi đẹp dần trôi đi được.
Trưởng công chúa có bảo bảo, được đại phò mã ‘ Ngọc Diện Hoàng Lang ’ phong thái tuyệt luân đưa vào cung chứng thật tin mừng, thành chuyện vui trong hoàng thất. Trưởng công chúa và đại phò mã lập gia đình hai mươi năm, 35 tuổi mở mày mở mặt mang bầu lần đầu.
Theo Tiểu Lâu nói, muội ấy không có ra tay, là trưởng công chúa và đại phò mã giấy trắng mực đen ký một tờ hiệp nghị. Tỷ ấy mặc kệ hắn nuôi tiểu quan, hắn mặc kệ tỷ ấy sanh con. Tỷ ấy giữ gia thế vinh hoa cho hắn, hắn giữ cho tỷ ấy bình an sinh con.
Phía sau đặc biệt chú thích bởi vì Hoàng thần tướng đắc tội bệ hạ, bệ hạ đã có chứng cứ Hoàng gia tham ô, tỷ ấy ra mặt cầu xin đồng bào huynh đệ của tỷ ấy - Gia Tĩnh bệ hạ dàn xếp ổn thỏa, ngộ nhỡ Hoàng đế không tha, tỷ ấy sẽ cầu xin Đoan Kính vương phi —— chính là ta, cùng với Thái hậu ra mặt thuyết phục hoàng đế bệ hạ.
Sau đó trưởng công chúa quả nhiên không có cầu được hoàng đệ của tỷ ấy, lại tới tìm ta rồi. Sau đó Gia Tĩnh lại cười mờ ám: trẫm biết nếu như trẫm không tha, hoàng tỷ nhất định sẽ đi cầu nàng, liền rõ ràng tặng cho nàng một phần nhân tình, Hoàng thần tướng là nguyên lão hai triều, trẫm đã cách quan chức của hắn, tịch thu phần lớn gia sản của hắn, vốn cũng không có ý định nghiên cứu kỹ.
......
Đêm đã khuya, nếu như mà ta đoán không sai, Gia Tĩnh chắc chắn bỏ lại giang sơn mỹ nhân, tới đây đón giao thừa với ta, ta phải đến Hương Tạ chờ chàng.
Thuận tiện nói cho chàng biết, ta muốn gây sự nghiệp —— sự nghiệp từ thiện.
Bởi vì là giao thừa, trong vương phủ từ trên xuống dưới đèn dầu sáng rỡ, hiện tại ta rất giàu có, cho nên cũng rất rộng rãi với bọn hạ nhân trong nhà, tiền công đồng loạt tăng 20%, bao tiền lì xì trong lễ mừng năm mới tăng gấp bội, lại truyền lệnh cả phủ cùng vui mừng, nhất thời không khí tân xuân trong phủ càng thêm nồng đậm. Giờ phút này ta đỡ tay Lục Ngạc đi trên đường lớn, phía sau Triệu Hàm dắt Tinh nhi đi theo sát, đám nha đầu ma ma thận trọng đi theo, cả con đường đều treo đèn lồng đỏ, mỗi cái cách nhau 1 thước, thỉnh thoảng có bọn nha đầu trong viện lớn nhỏ chạy giỡn, nhìn thấy ta ở xa xa đều quy củ cúi người, trong miệng tràn đầy lời hưng phấn: "Vương phi nương nương năm mới vạn phúc!" Ta đã uống chút rượu, kéo chặt áo khoác lông chồn trên người, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng cũng thật tâm thật ý hơi vểnh lên. Phất tay ra hiệu Thanh Thanh phía sau đưa bao tiền lì xì, chúc lời tốt lành xong liền có bao tiền lì xì, nhất thời tiếng chúc mừng càng thêm không ngừng.
Đi tới trong vườn mẫu đơn, Lục Ngạc khéo léo đưa Triệu Hàm và Tinh nhi đến nghỉ ngơi trong chủ viện ở vườn Mẫu Đơn. Ta một thân một mình vui vẻ đi trên thềm ngọc, trong miệng ngâm nga bài chúc mừng phát tài mà mỗi người đều biết ‘ mỗi con phố lớn ngõ nhỏ, mỗi người gặp mặt nói câu đầu tiên, chính là chúc mừng chúc mừng.... ’ xa xa đã nhìn thấy ngọn đèn dầu trong Hương Tạ sáng ngời, cửa chính phòng khách mở rộng, một bóng người quen thuộc đang bồi hồi trong phòng, chợt lắc lắc đầu, nghe tiếng ta hát, liền bước ra ngoài cửa nhìn ta, vẫn không quên khoe khoang hàm răng trắng noãn thẳng hàng với ta, ta không khỏi tăng nhanh bước chân, cuối cùng chạy nước rút vào lồng ngực rộng mở kia....
Cái ôm quen thuộc, vẫn thật dịu dàng, thật lưu luyến, làm cho người ta.... Động lòng. Cảm giác vùi ở trong ngực chàng thật tốt, không muốn dời đi. Nhưng chàng lại êm ái đẩy ta ra, ra hiệu ta nhìn bầu trời, ta ngẩng đầu, vừa vặn có bông tuyết rơi xuống mặt ta, ta sợ hãi than: "Tuyết rơi."
Tuấn nhan chậm rãi đến gần, hô hấp nóng bỏng vây chặt ta, rốt cuộc hôn đến ta cảm thán, từ cạn đến sâu, dần dần, không khí càng ướt át hơn, từ đầu đến cuối bị thâm tình dịu dàng bao vây, hạnh phúc đến mức hít thở không thông.
"Đing ~~ Đing ~~ Đing...." Từng tiếng chuông mừng năm mới từ Hoàng Quốc tự truyền tới, lặng lẽ gọi thần trí tứ tán của ta về, bèn rút lại cánh tay đang đặt trên cổ chàng, bị chàng phát hiện, bất mãn dùng sức ôm ta chặt hơn, hai người dán sát đến cơ hồ không có khe hở, như muốn vê ta vào trong xương của chàng, miệng cũng không nhàn rỗi, một khắc cũng không chịu buông ta ra, môi bá đạo vẫn cuồng dã chiếm đoạt ta, càng xâm chiếm mỗi một góc trong khoang miệng ta sâu hơn....
Không biết qua bao lâu, bị tiếng chuông kêu gọi, chàng mới lưu luyến không rời buông môi ta ra, nâng đầu của ta nhẹ nhàng đặt trước ngực của chàng, đợi hai người từ trong ý loạn tình mê phục hồi tinh thần lại lần nữa, tiếng chuông cuối cùng thứ 108 cũng vừa vặn vang lên, một tiếng chuông cuối cùng rung động đến tâm can xong thì không còn tiếng gì vang lên sau ba giây nữa, liền biết đã gõ xong rồi, tiếng chuông mới vừa ngừng, bốn phía lại không hẹn mà cùng bắn pháo hoa lên, ánh lửa chiếu bầu trời sáng trưng, ta cả kinh, giống như biết tâm ý của chàng, tất cả tất cả, pháo hoa, ôm hôn trong tuyết, đều là chàng an bài? Ta từ trong ngực chàng ngẩng đầu, không hề sai lệch nhìn vào đôi mắt thâm tình dịu dàng như biển của chàng, nụ hôn tựa như thiên trường địa cửu vừa rồi, khiến cho hai mắt nghiêm khắc đẹp đẽ của chàng lại có vẻ quyến rũ mềm mại mê người, hai người nhìn nhau cười một tiếng, chàng cúi người, chóp mũi chà chóp mũi, nhẹ nhàng cọ xát: "Linh Tuyết, năm mới vui vẻ!" Ta cũng cười, ngẩng đầu nhẹ nhàng ấn lên môi đẹp hơi sưng đỏ: "Kiệt lang, năm mới vui vẻ!"
Hai người tâm ý tương thông, nhất thời không kìm được vui mừng, ôm nhau gắn bó, song song ngẩng đầu nhìn pháo hoa bay đầy trời tuyết, hồi lâu, pháo hoa dần dần tiêu tán sau khi sáng lạn, chàng nghiêng đầu hôn tóc ta, thanh âm dịu dàng mà kiên định: "Ta hi vọng năm nay nàng sẽ luôn nhớ, thời khắc năm mới thay cũ có tuyết rơi, trẫm —— nam nhân yêu nàng nhất cõi đời này, đã hôn nàng, bắn pháo hoa vì nàng." Ta sớm đã không thể khống chế tâm tình phấn khởi của mình, chỉ đành phải không ngừng cười khúc khích ngây ngô, chọc cho ánh mắt của chàng càng dịu dàng thương yêu, ta mặc kệ không để ý hỏi đến cùng: "Năm nay? Vậy sang năm? Năm sau nữa? Ba năm sau nữa? Năm nào đó rất lâu về sau?" Ngón tay chàng chậm rãi dời lên môi của ta, ngăn cản ta liến thoắng không ngừng, ánh mắt càng dịu dàng, nụ cười càng đậm: "Ngày này sang năm, ta sẽ lại bắn pháo hoa vì nàng, không chỉ chừng này, sau này hàng năm đều thế!" Ta không trả lời nữa, chỉ nhu thuận tựa vào trong ngực chàng, không kiềm được gật đầu.
Giọng nói của chàng càng dịu dàng: "Tuyết càng rơi xuống càng lớn rồi, chúng ta đi vào trong thôi, ngoan!" Mặt mày ta hớn hở mặc chàng dắt vào phòng của ta.
Mới vừa ngồi vững, hai người đã tự cởi ra áo khoác lông chồn của mình, tựa sát nhau ngồi cạnh lò sưởi đang đốt lửa hừng hực. Ta cười hỏi: "Lửa này là ai thêm?" Chàng thuận miệng nói: "Có lẽ là Chu Tam, hắn cùng đi theo, bây giờ lại không thấy bóng người nữa." Nghĩ đến pháo hoa đầy trời, ta kỳ quái hỏi: "Nếu như năm mới mà ta không có ở nhà, thì chàng làm sao?" Chàng tự tin cười cười: "Mặc kệ nàng đang ở đâu, ta đều sẽ tìm được nàng." Ta tựa vào trong lòng chàng, tiếp tục càu nhàu: "Vậy nếu ta ở trong phòng không muốn đi ra ngoài?" Chàng rốt cuộc không nhịn được bắt lấy tay chân đang làm loạn của ta: "Vậy ta có phải lừa gạt cũng phải khiến nàng ra khỏi phòng."
......
Thật đáng tiếc, đêm nay ta không có thời gian nói cho chàng biết kế hoạch từ thiện năm mới của ta, bởi vì.... Ặc, bởi vì ta và người tình của ta lại túng dục quá độ nữa, hoàng đế người tình của ta tất nhiên rất tò mò nghiêm túc nghe ta cặn kẽ nói đến những chuyện vui đếm không hết mỗi ngày mà không phải ngày ngày cho chàng thêm phiền, nhưng tối nay chàng thà dùng thời gian nghe ta càu nhàu thậm chí tinh tẫn nhân vong (hết tinh người chết) cũng không tiếc chết dưới hoa mẫu đơn, chỉ vì tối nay ta, ặc, rất phối hợp, có thể nói là rất chủ động, chàng thoải mái ngây người, rạng sáng hai người gần như mệt lả nhưng dục vọng trong mắt nam nhân này vẫn chưa hết, mặc dù đây là một thói quen xấu, nhưng... thói quen của chàng, chúng ta thích là tốt rồi!