Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô ngủ trong lòng anh, tay chân quấn trên người anh. Anh cúi đầu ngửi ngửi tóc cô, là mùi hương của anh và cô, anh thỏa mãn nở nụ cười. Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.
Anh nhận được điện tin của Giang Quân, nói với anh, Duẫn Triết là bạn trai cô rồi. Anh giống như phát điên phóng ra sân bay, mua vé máy bay chuyến gần nhất về nước. Một khắc trước khi lên máy bay, anh thay đổi ý định. Hắn nhớ tới cô gái trong bức ảnh mà cô cho anh xem kia.
Người kia tên Kiều Na, cô gái vẫn luôn chủ động theo đuổi anh.
Cô ta là bạn học cùng lớp của anh, vẻ ngoài giống như Lâm muội muội*, nhưng anh biết rõ dã tâm của cô ta, trong mắt cô ta tràn đầy dục vọng.
*Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, xinh đẹp, tốt bụng, yếu đuối
Cô ta bỏ rơi Duẫn Triết, tràn đầy tự tin cho rằng có thể câu được con cá lớn là anh đây.
Cô ta muốn làm người phụ nữ của anh, làm một con phượng hoàng mười phân vẹn mười. Cô ta vì dục vọng của mình, phá hủy giấc mộng đẹp nhiều năm của anh. Anh tác thành cho cô ta, muốn bay lên cành cây thì phải rơi xuống địa ngục trước.
Cô ta tự cho mình là bạn gái của anh, dùng mọi cách đuổi hết những người phụ nữ bên cạnh anh.
Cô ta tự tiện dọn vào nhà trọ của anh, mặc áo ngủ trong suốt ở phòng khách giả vờ ngủ.
Cô ta nhân lúc anh không ở nhà, lật tung mỗi một ngóc ngách trong phòng.
Cô ta nhận điện thoại gọi đến cho anh, nói với người nhà của anh cô ta là bạn anh.
Anh không phủ nhận cô ta là người phụ nữ của mình, lại vẫn lén cùng những bạn nữ khác hẹn hò, nói chuyện phiếm. Anh và cô ta làm tình ở phòng khách, một mình quay về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ. Anh cố ý đem ảnh chụp, thư từ của anh và Giang Quân giấu ở một chỗ trông như bí ẩn trong. Anh nói với người trong nhà lại là một người phụ nữ yêu quyền thế.
Cô ta hỏi anh, "Anh yêu em không?"
Anh cười dịu dàng như nước, anh nói: "Đồ ngốc"
Cô ta đi theo anh về nước. Ở sân bay, cô ta nói với người phụ nữ anh yêu "Hi, chị là Kiều Na, bạn gái anh của em"
Anh nhìn thấy kinh ngạc và sợ hãi trong mắt Giang Quân, cảm giác trả thù nháy mắt xé rách trái tim anh.
Anh nói với cô ta, Giang Quân là em họ bà con xa không có huyết thống của anh, từ nhỏ lớn lên ở nhà anh.
Anh nói với cô ta, Giang Quân là công chúa được nâng trong lòng bàn tay trong nhà bọn họ. Anh biết người phụ nữ này không từ thủ đoạn đến mức nào, trong mắt cô tràn đầy đố kỵ và oán hận với sự thật.
Anh tặng cô ta Channel màu đen. Tiệc tối, mang theo cô ta ra vào các cuộc gặp gỡ cá nhân.
Đôi môi đỏ tươi của cô ta dưới ánh đèn xa hoa run lên hưng phấn. Anh cố ý lạnh nhạt với cô ta, gần gũi cùng với những người phụ nữ khác, đồng thời đạo diễn màn vô tình gặp lại giữa cô ta và Duẫn Triết.
Anh tiễn cô đến bên cạnh tình nhân cũ tìm an ủi. Cô ta vẫn luôn là một người phụ nữ tham lam, không từ bỏ bất cứ lợi ích gì bên cạnh, bao gồm cả tình cảm.
Anh giả vờ không biết gì cả, hẹn gặp với người phụ nữ tự cho là đúng này. Anh nghe cô ta nói, tin tưởng Giang Quân là một ác ma ngụy trang thành thiên sứ, giả vờ xa lánh người yêu của anh. Anh chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, người phụ nữ bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc này đã làm ra việc lớn nghiêng trời lệch đất.
Đáng tiếc, sự thông minh của cô ta luôn dùng không đúng chỗ.
Đáng tiếc, đối thủ của cô ta là Giang Quân, là cô gái cố chấp nhất gần như ngớ ngẩn.
Anh do dự , anh không nỡ để cô khóc. Cô đau lòng, anh so với cô còn đau hơn.
Người cô yêu không thương cô.
Người cô yêu tổn thương cô.
Người anh yêu không thương anh.
Anh tổn thương người anh yêu.
Bọn họ đều là người thừa, tuyệt vọng, bất lực, nắm lấy tơ hồng của mình, đi theo phía sau người yêu.
Cùng một quỹ đạo, nhưng không có cách nào đi chung, chỉ có bơ vơ, một mình tập tễnh, lưỡng lự tại biên giới ái tình, không có điểm cuối, không được giải thoát.
Vẫn may, người nhà bọn họ ra tay rồi, những người chiến thắng đấu tranh chính trị gió tanh mưa máu, quyết không thể cho phép thông gia cùng một gia đình con buôn.
Nếu Duẫn Triết xuất thân từ gia đình trí thức an phận.
Nếu Duẫn Triết có năng lực phán đoán đúng sai cẩn thận.
Nếu Duẫn Triết có thể thật lòng thật dạ yêu Giang Quân.
Anh âm thầm may mắn, không có nếu, không phải sao?
Nhìn thấy Giang Quân ngủ say trong lòng, anh nhỏ giọng nói, vẫn may đã đá cả hai người bọn họ đi rồi, nếu không em có thể thành thật nằm ngủ như vậy?