Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Duẫn Triết đứng trước cửa công ty cha kế của anh ta, chần chừ, do dự. Đấu tranh giữa tiến và lui. Cô nắm chặt tay anh ta, "Đừng đi vào, xin anh, đừng đi vào".
Anh ta vẫn đi vào, gạt tay cô ra, đi xin một người anh ta xem thường rất nhiều năm, vì cái anh ta gọi là hữu nghị.
Anh ta nói, "Sao em có thể nhẫn tâm như vậy".
Là cô sai lầm rồi sao?
Cô muốn khóc, lại khóc không được, nước mắt ứ trong lòng, không chảy ra được, gạt không hết. Anh ta buồn rầu ủ rũ đi ra, cô hỏi có đáng không?
Anh ta trả lời cô, "Anh không chịu được bạn của mình chịu khổ".
"Vậy em thì sao? Em thì có thể bị thương? "
"Có liên quan gì với em? " Anh ta hỏi cô, cô nở nụ cười, thật buồn cười có phải không?
Người anh ta muốn cho đi hạnh phúc chưa bao giờ là cô, cô trăm phương ngàn kế giữ gìn mối tình này, thế nhưng cho tới hiện giờ lại chưa từng có cô.
Số mệnh đã định là sai lầm, một màn hài kịch thuộc về một mình cô.
Cô hận anh ta, hận Kiều Na, hận Viên Soái. Cô gọi điện tìm Viên Soái, thư ký nói anh đã xuất ngoại rồi.
Xuất ngoại rồi, di động còn để ở chỗ thư ký ở Bắc Kinh?
Vừa sáng sớm cô đã ngồi trong quán nước dưới tòa nhà công ty Viên Soái, tỉ mỉ viết biên bản, tại chỗ người tố giác ký tên của mình. Cầm di động lên muốn gọi lại cho Viên Soái, lại thấy Kiều Na đeo túi da lắc lư đi vào tòa nhà. Rất đắc ý phải không? Cô nghĩ nghĩ lại lấy biên bản đã viết xong ra, phía trước hai chữ Giang Quân trịnh trọng thêm vào một chữ Chung.
Xuyên qua lớp thủy tinh màu trà tối, nhìn thấy Viên Soái kéo Kiều Na che mặt khóc ngoặt vào quán cà phê bên cạnh.
Cô nói với tài xế trong nhà tới Ủy Ban Điều Tiết Ngân Hàng.
Thích khóc như vậy thì cứ khóc đi, dù sao luôn có người đau lòng.
Lúc nhận được điện thoại của giám đốc Ban giám sát Ủy Ban Điều Tiết Ngân Hàng, cô đang ngồi đối diện Kiều Na.
Cô đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ hỏi Kiều Na, "Cô vì sao không bỏ qua cho tôi? Cô còn yêu Duẫn Triết?"
"Duẫn Triết? Anh ta rất tốt, chỉ là quá trẻ con. Tôi cũng không có hứng thú nuôi con nít. Tôi chỉ là theo đuổi thứ tôi muốn mà thôi. Cô cũng quá trẻ con, không hiểu biết, không quan hệ, về sau trưởng thành tự nhiên sẽ biết cảm nhận của tôi."
"Cô không sợ tôi tố giác?"
"Sợ? Nói thật, chiêu này của cô thật sự lợi hại, có điều hiện giờ không sao cả, Viên Soái sẽ giúp tôi thu dọn. Cô còn có thể làm gì được? Cô chỉ là em họ của Viên Soái mà thôi, nói khó nghe một chút, cho dù cô có xinh đẹp hơn nữa, cũng chỉ là một con nhóc, anh ta có thể vì cô mà đá tôi sao? Giang Quân, đừng chơi với tôi, cô mới bao nhiêu tuổi? Từng gặp bao nhiêu người? Có thể làm bao nhiêu việc? Tôi thật sự rất thích cô, nếu cô xem tôi là chị dâu, tôi còn có thể làm khó cô sao?"
"Cô muốn làm chị dâu của tôi? Nhưng cha mẹ Viên Soái sẽ không muốn cô vào cửa."
"Cô chỉ cần giúp tôi là được! Không phải bọn họ rất thích cô sao? Cô nói giúp ta một chút, giới thiệu một chút."
"Dựa vào cái gì?"
"Tôi sẽ không tìm Duẫn Triết nữa, hai người rất xứng đôi, đều đáng yêu như vậy. Tôi thật ra muốn tác hợp cho hai người."
"Trễ rồi!"
"Cái gì trễ rồi?"
"Cô hỏi ba cô."
Cha của Kiều Na bị kỷ luật Đảng rồi. Bản thân Kiều Na bị Ban giám sát đưa đi hỗ trợ điều tra. Viên Soái tìm đến cô, hai mắt đỏ ngầu, lửa giận tận trời. Cô cắn răng lấy ảnh chụp của Duẫn Triết và Kiều Na gặp mặt ra, kể hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe. Cô ta lại tổn thương người anh mà cô yêu thương nhất. Nhìn thấy hai gò má anh hõm sâu, và hai mắt u ám, lời cô có thể nói chỉ có "Xin lỗi, thật sự xin lỗi".
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, bất ngờ không kịp phòng bị.
Vào lúc cô không muốn nhìn thấy Duẫn Triết nhất, anh ta lại đến ký túc xá tìm cô.
Viên Soái ngồi ở trên giường của cô, bọn họ giống như hai con thú con bị thương rúc vào nhau.
Duẫn Triết xoay người rời đi, cửa bị đóng thật mạnh.
Cô cười thê lương, có người thay anh trừng phạt em rồi!
Cô tiễn Viên Soái xuống lầu, ở cửa tòa nhà nhìn thấy Duẫn Triết ngồi xổm một bên.
Viên Soái xoa xoa tóc cô, quay đầu rời đi, cô dường như nghe thấy anh nói xin lỗi. Cô quay về ký túc xá, Duẫn Triết ủ rũ đi theo phía sau cô.
Ngả bài xong rồi, cô quá mệt rồi, tới bước này rồi, cô còn có thể làm gì.
"Em có yêu anh không?"
"Yêu Viên Soái kia không?"
"Anh ấy là anh trai của em. Người thân của em."
Ánh mắt Duẫn Triết sáng lên, hờn mát vỗ vỗ đầu "Chúng ta làm hòa đi, em không để ý tới anh, anh đau khổ muốn chết"
"Anh yêu em không, Duẫn Triết?"
"Đương nhiên, anh yêu em mà"
"Anh yêu cái gì của em?"
"Em rất thông minh, rất độc lập, lại rất thu hút anh. Em có những suy nghĩ rất giống anh, anh ở trước mặt em luôn có thể thẳng thắn, muốn nói gì, muốn làm gì, em đều có thể đoán được. Tuy nhiên, lời em nói, việc em làm, đối với anh mà nói, có khi rất khó chấp nhận, nhưng em luôn đúng. Đôi khi anh cũng cảm thấy em rất phiền, nhưng không có cách nào, anh yêu em, ở cùng với em anh rất vui vẻ."
"Vậy Kiều Na thì sao?"
"Cô ấy? Cô ấy chỉ là bạn, có một số việc cô ấy chống đỡ không nói xin anh giúp đỡ, anh có thể không giúp sao? Cô ấy không có cách nào so với em, rất yếu ớt, ngây thơ như nụ hoa, đối với ai cũng rất tốt. Dễ bị người khác lừa gạt, tổn thương. "
"...... ...... ........"
"Về sau anh không để ý tới Kiều Na nữa vẫn không được sao? Em đừng không quan tâm tới anh nữa." Anh ta lắc lắc cánh tay cô, nịnh nọt lấy ra từ trong túi CD cô thích nhất. Cô gượng gạo nở nụ cười, anh ta mới thật sự là người ngây thơ kia đi, một chàng trai như vậy, cô làm sao buông tay?
Tuy rằng yêu lâu như vậy rồi, đã không phân rõ là yêu anh ta, hay là yêu cảm giác yêu anh ta.
Nhưng yêu rồi, chính là yêu rồi.
Cô rơi vào vòng lẩn quẩn, không thể buông tay, cũng không muốn buông tay