Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoài Niệm muốn giải thích, rõ ràng là chính anh muốn biết. Nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.
Nhưng cô rất am hiểu cách chung sống với Đoàn Hoài Ngạn, cô muốn nói gì không quan trọng, quan trọng là anh muốn nghe gì. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
Không biết từ lúc nào, xe đã đến gần khu chung cư. Các tòa nhà gần đường của khu chung cư, tầng một đều được sử dụng làm cửa hàng.
Giữa các cửa hàng và đường có dải phân cách xanh, Đoàn Hoài Ngạn dừng xe bên đường, bật đèn cảnh báo nguy hiểm.
Hoài Niệm khó hiểu: "Anh muốn mua gì sao?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Không phải chưa ăn tối sao?"
Vừa rồi hai người ra ngoài vội vàng, món ăn còn chưa lên hết đã đi rồi. Chủ yếu là Hoài Niệm cũng không nghĩ tới Đoàn Hoài Ngạn sẽ đuổi theo, và không báo trước mà đưa cô đi.
Hoài Niệm cười lạnh: "Em chưa ăn tối, tại ai?"
Đoàn Hoài Ngạn cong môi: "Tại anh."
Anh nói: "Gần đây cũng không có cửa hàng nào khác, anh đi siêu thị tiện lợi mua cho em chút đồ ăn nhé?"
Hôm nay sau một hồi náo loạn, Hoài Niệm không muốn ăn gì, cô liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ tối, cô thậm chí còn hơi buồn ngủ.
Cô dựa nửa người vào cửa xe, mí mắt rũ xuống: "Em không muốn ăn gì cả, em chỉ muốn về nhà tắm rửa ngủ sớm."
"Vậy anh mua cho em một cốc sữa chua, buổi tối nếu em đói, cũng có thể ăn chút gì đó."
Trước khi xuống xe, Đoàn Hoài Ngạn còn chen tới hôn lên mặt cô một cái, ý tứ nhắc nhở cô: "Tối nay sẽ ngủ hơi muộn đấy."
"..."
Lúc bị anh kéo lên xe, Hoài Niệm đã đoán được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, nên khi nghe lời Đoàn Hoài Ngạn nói, cô cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Đoàn Hoài Ngạn đi siêu thị tiện lợi mua đồ.
Hoài Niệm nằm vật ra ghế phụ, dây an toàn siết chặt khiến cô đau ngực, cô không nhịn được mà kéo kéo dây an toàn. Trong lúc đó, cô chú ý đến một chiếc điện thoại màu đen đặt trong bảng điều khiển trung tâm. Hoài Niệm dừng động tác, theo bản năng quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe tìm bóng dáng Đoàn Hoài Ngạn.
Cô muốn gọi Đoàn Hoài Ngạn, nhưng anh đã vào trong siêu thị tiện lợi rồi.
Trong tầm mắt, anh quay lưng về phía Hoài Niệm, đứng trước tủ sữa chua, một tay cầm giỏ hàng, tay kia như cướp bóc lấy từng chai sữa chua trong tủ, mỗi vị lấy một chai ném vào giỏ.
Hoài Niệm không nhìn nổi nữa, dừng lại vài giây, vẫn mở cửa xe xuống xe.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, Đoàn Hoài Ngạn lập tức nhíu mày.
"Điện thoại anh rơi trong xe." Nghe thấy giọng Hoài Niệm, anh cong môi cười.
Trước khi cô đến, giỏ hàng đã được chất đầy. Đoàn Hoài Ngạn bỏ đồ vào, Hoài Niệm lấy đồ ra.
Hoài Niệm dặn dò anh: "Mua ít thôi, sữa chua lấy nhiều quá, hạn sử dụng rất ngắn, anh lấy hai chai thôi, nhiều quá em cũng uống không hết, lãng phí."
Đoàn Hoài Ngạn làm theo lời cô nói, chỉ để lại hai cốc sữa chua, sau đó chọn thêm một số đồ ăn vặt cô thường ăn bỏ vào giỏ.
Lúc thanh toán, Hoài Niệm nhớ ra một món đồ ăn vặt mà mình đã xem trên mạng trước đó, cô lại quay người đi tìm trong tủ hàng. Tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm thấy ở tầng trên cùng của tủ hàng, mắt cô sáng lên, tay vừa chạm vào túi đồ ăn vặt thì cũng có một bàn tay khác cầm lấy gói đồ ăn vặt đó.
Hai tay vô tình chạm nhau. Bàn tay đó vô cùng đẹp mắt, xương khớp rõ ràng, thon dài.
Hoài Niệm sững sờ, vội rụt tay lại. Người kia cũng theo đó rút tay về.
Người đến là một chàng trai, cao hơn cô nửa cái đầu, thư sinh nho nhã. Mặc chiếc áo phông trắng đơn giản sạch sẽ, khi anh ta cười có một cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
"Xin lỗi." Anh ta nói.
Hoài Niệm: "Không sao, nếu anh thích thì anh lấy đi."
Anh ta nói: "Không sao, tôi chỉ đến tìm chút đồ ăn thôi."
Nói xong, anh ta tùy tiện chọn thêm vài món đồ ăn vặt khác trong tủ hàng, lấy hai gói, đi đến quầy thu ngân.
Cùng lúc đó, ánh mắt Hoài Niệm liếc sang, bắt gặp Đoàn Hoài Ngạn với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn không có chút hơi ấm nào: "Lại đây."
Hoài Niệm cầm lấy đồ ăn vặt, đi về phía Đoàn Hoài Ngạn.
Lúc đi ngang qua chàng trai kia, cô mỉm cười với anh ta, là một nụ cười thân thiện và lịch sự.
Chàng trai cong môi với cô. Sau đó liền thấy cô và chàng trai đứng trước mình đi cùng nhau.
Giọng nữ rất nhẹ, mềm mại khác hẳn lúc nói chuyện với anh ta, "Lấy thêm gói khoai tây chiên này nữa."
Chàng trai trước mặt toát ra hơi lạnh, hiếm khi thấy ai mặc áo khoác gió mà vẫn toát lên vẻ tinh tế. Trên mặt không có biểu cảm gì, vô hồn, trông giống như một công tử bột khó chiều, tính tình rất xấu.
"Tính tiền thôi." Cô gái kéo kéo góc áo anh, "Đoàn Hoài Ngạn."
Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nhét điện thoại vào tay cô: "Mật khẩu là sinh nhật em."
"Mật khẩu nào?"
"Tất cả mật khẩu."
"..." Cô cụp mắt, mí mắt hơi rũ xuống, hàng mi cong vút như cánh bướm.
Đoàn Hoài Ngạn nhận túi hàng từ nhân viên thu ngân, lần lượt bỏ từng món hàng đã quét mã vào túi.
Thứ ném vào túi cuối cùng là bao cao su. Sột soạt, mười mấy hộp, kiểu dáng, mẫu mã mỗi loại khác nhau.
Cô gái trước mặt đang mở mã thanh toán trên điện thoại, động tác giơ điện thoại lên khựng lại, má cô ửng đỏ lên một cách rõ rệt. Ánh mắt cô lảng tránh, cố tình không nhìn những hộp bao bì đủ màu sắc trên cùng của túi hàng.
Sau tiếng "bíp—" Cặp nam nữ bước ra khỏi siêu thị tiện lợi.
Chàng trai xách hai túi hàng trên tay, nhưng vẫn đi đến bên ghế phụ, mở cửa cho cô gái.
Ánh sáng mờ ảo, đôi nam nữ trẻ tuổi, đắm mình trong đêm đông se lạnh, bức tranh toát lên vẻ ấm áp, mập mờ.
*
Vừa lên xe, Hoài Niệm liền không nhịn được mà trách móc Đoàn Hoài Ngạn: "Anh mua nhiều như vậy để làm gì?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Đang giảm giá."
Hoài Niệm thực sự nghi ngờ tai mình: "Nhà anh sắp phá sản rồi sao?"
Phải biết rằng nguyên liệu cho ba bữa ăn của vị công tử bột này ở nhà đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài.
"Có phòng bị vẫn tốt hơn." Đoàn Hoài Ngạn nói ngắn gọn.
"..."
Hoài Niệm thật sự không muốn để ý đến anh, lấy sữa chua ra, cắm ống hút, cúi đầu uống sữa chua.
Về đến nhà, sữa chua vẫn chưa uống hết. Cô thong thả cầm cốc sữa chua vào thang máy, Đoàn Hoài Ngạn thì hai tay xách hai túi hàng đầy ắp đi theo bên cạnh cô.
Vừa vào cửa, động tác cúi người thay giày của Hoài Niệm bị chặn lại. Bên tai vang lên vài tiếng động nặng nề. Tiếng đóng cửa, tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Hơi thở của Đoàn Hoài Ngạn bao trùm lấy cô, Hoài Niệm nghiêng đầu muốn tránh, nhưng lại bị anh bế bổng lên. Cô vòng tay ôm chặt cổ anh để tìm điểm tựa.
Tư thế không hề xa lạ, nhưng sau khi hơi thở giao hòa một lúc lâu, Đoàn Hoài Ngạn đặt Hoài Niệm lên tủ giày ở huyền quan.
Anh cầm cốc sữa chua cô chưa uống hết. "Xẹt" một tiếng, xé lớp màng bọc ra.
Sữa chua được đặt trong tủ lạnh, lạnh buốt. Sữa chua sánh mịn thay thế cho chiếc áo len mỏng của Hoài Niệm.
Cơn lạnh đột ngột khiến cô run rẩy không kiểm soát, ngay sau đó, môi Đoàn Hoài Ngạn mút mát, ve vuốt, mang đến cho cô hơi ấm.
Hoài Niệm mơ màng bị anh hôn, ánh mắt mơ hồ.
Cô ôm đầu Đoàn Hoài Ngạn, lại còn rảnh rỗi hỏi anh: "Tiểu Mỹ đã tắt máy rồi chứ?"
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn dừng lại một chút, sau đó, cánh tay anh ôm cô nổi lên cơ bắp, trong bóng tối, gân xanh nổi lên, vô cùng gợi cảm.
Con ngươi dưới mí mắt anh đen kịt, tất cả những cảm xúc kiềm nén, kìm chế, ức chế lúc này như bùng nổ.
Anh khẽ cười, giọng nói khàn khàn tan vào hơi thở: "Bé cưng, ở trước mặt anh tập trung một chút được không?"
"Anh thật sự.”
"Thật sự rất ghét em để tâm đến người khác."
Ngay sau khi lời nói vừa dứt, hơi thở của Hoài Niệm cùng với linh hồn đều căng cứng, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, cô nhất thời không phân biệt được trong mắt mình là nước mắt hay mồ hôi.
Chỉ cảm thấy mình như một tờ giấy bị nước thấm ướt, nhăn nhúm, loang lổ, ẩm ướt.
Trong phòng vẫn chưa bật đèn. Chỉ có ánh trăng dịu dàng chiếu vào từ cửa sổ.
Sau khi mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh, Đoàn Hoài Ngạn bế Hoài Niệm vào phòng tắm.
Lúc đi ngang qua đồng hồ treo tường ở huyền quan, Hoài Niệm mệt mỏi mở mắt ra.
Đã 11 giờ rưỡi đêm.
Cô có nề nếp sinh hoạt rất đều đặn, gần như trùng khớp với thời gian biểu của trường học. Ngày nào cũng 7 giờ dậy, 11 giờ ngủ. Đối với cô mà nói, 11 giờ rưỡi đêm đã là thức khuya rồi. Hơn nữa hiện tại cô kiệt quệ sức lực, mí mắt rất nặng, dần dần nhắm lại.
Không chút bận tâm và không chút ngại ngần giao lại công việc dọn dẹp phía sau cho Đoàn Hoài Ngạn.
Hôm sau là thứ Bảy, Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn vẫn phải đi học môn tự chọn.
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, chia tay ở cổng trường. Mặc dù mỗi tuần đều cùng nhau học môn tự chọn, nhưng họ chỉ gặp nhau đúng một lần đó.
Có lẽ là muốn dằn mặt sinh viên, buổi học đầu tiên, giáo viên môn tự chọn đã thề son sắt nói mỗi buổi học đều sẽ điểm danh, nhưng thực ra cũng chỉ điểm danh buổi học đầu tiên, mấy buổi sau thậm chí còn không mang theo danh sách.
Bạn cùng phòng chiếm chỗ cho Hoài Niệm ở vị trí giữa bên trái của giảng đường, lúc cô bước vào cửa thì thấy Đoàn Hoài Ngạn ngồi ở hàng cuối cùng bên phải.
Hoài Niệm liên tục ngáp, bạn cùng phòng thấy lạ: "Tối qua cậu không nghỉ ngơi à? Học sinh dạy kèm khó dạy lắm sao?"
Hoài Niệm gật đầu lấy lệ: "Tuổi dậy thì, có thể còn bị rối loạn hưng cảm, rất khó dạy."
Bạn cùng phòng đồng tình: "Đúng vậy, trẻ đang tuổi dậy thì khó mà quản được."
Còn vài phút nữa mới vào học, các bạn cùng phòng tán gẫu.
Cảnh Duyệt đột nhiên huých tay Hoài Niệm, cô nàng hạ giọng, dường như sợ người khác nghe thấy, vẻ mặt thần bí, nói: "Hôm qua cậu đi sớm, không nghe thấy một tin đồn động trời."
Hoài Niệm: "Tin đồn gì?"
Cảnh Duyệt: "Đoàn Hoài Ngạn có bạn gái rồi."
"..." Mí mắt Hoài Niệm giật giật, "Đoàn Hoài Ngạn?"
"Ừ."
"Ai nói với cậu?" Nói đến đây, Hoài Niệm dường như đoán được câu trả lời, "Trì Kính Đình sao?"
"Đúng vậy, tối qua lúc ăn cơm, Trì Kính Đình nói đấy."
Hoài Niệm cong khóe môi, trên mặt không có nhiều ý cười, thần sắc có thể nói là ôn hòa: "Trì Kính Đình nói với các cậu như thế nào?"
"Thì... tối qua sau khi cậu đi không lâu, Đoàn Hoài Ngạn cũng đi. Bọn tớ liền hỏi Trì Kính Đình, tại sao Đoàn Hoài Ngạn cũng đi? Có phải có việc gì hay không. Sau đó Trì Kính Đình liền nói," Cảnh Duyệt cố gắng nhớ lại, thuật lại nguyên văn lời Trì Kính Đình nói hôm qua, "-- Anh ta nói, thằng nhóc Đoàn Hoài Ngạn này đúng là lén lút sau lưng anh em tốt mà tìm bạn gái, bạn gái cậu ta đang giận dỗi, cậu ta phải đi dỗ dành bạn gái."
"..."
Hứa Phù bên cạnh đột nhiên chen vào, bổ sung: "Hơn nữa bọn tớ hỏi Trì Kính Đình, Đoàn Hoài Ngạn và bạn gái cậu ấy quen nhau bao lâu rồi. Dù sao thì sinh viên trường mình đều tưởng cậu ấy độc thân. Kết quả cậu biết Trì Kính Đình nói gì không?"
Hoài Niệm có chút tê dại: "Anh ta nói gì?"
Hứa Phù: "Đoàn Hoài Ngạn và bạn gái cậu ấy quen nhau hơn hai năm rồi, nhưng bạn gái cậu ấy vẫn không muốn công khai."
Hoài Niệm mím môi, không nói gì.
Tiếp đó liền nghe thấy kết luận của các bạn cùng phòng sau khi bàn luận chuyện này: "Ba đứa bọn tớ tối qua về ký túc xá nói chuyện cả đêm, cuối cùng đều nhất trí cho rằng, Đoàn Hoài Ngạn rất có thể đang cặp kè với một người phụ nữ đã có chồng."
"Nếu không thì tại sao bạn gái cậu ấy lại không muốn công khai? Chắc chắn là vì mối quan hệ của hai người là trái đạo đức, không thể phơi bày ra ánh sáng."
"Nhưng nói thật, tớ cũng rất muốn biết bạn gái cậu ấy trông như thế nào, vậy mà có thể khiến Đoàn Hoài Ngạn cam tâm tình nguyện làm tiểu tam."
"Trì Kính Đình nói rồi đấy thôi, nếu đặt vào thời cổ đại thì bạn gái của Đoàn Hoài Ngạn chính là hồ ly tinh hại nước hại dân."
"..."
Bản thân hồ ly tinh Hoài Niệm vô cùng cạn lời.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");