Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn hành động tự nhiên của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm không nói nên lời.
Cô im lặng một lúc rồi quay người vào bếp lấy nước uống.
Đoàn Hoài Ngạn định đi theo, đột nhiên nhớ ra có đồ để quên trên xe, "Anh ra xe lấy đồ."
Hoài Niệm: "Lại lấy khăn giấy sao?"
"..." Đoàn Hoài Ngạn tặc lưỡi, "Lấy máy tính."
Hoài Niệm chậm rãi đáp lại một tiếng, rồi ngẩng đầu uống nước.
Trong lúc uống nước, cô nghe thấy tiếng Đoàn Hoài Ngạn mở cửa rồi đóng cửa. Uống nước xong, cô cầm sách vào phòng sách học bài. Lấy từng cuốn sách ra khỏi cặp, như nhớ ra điều gì đó, cô bắt đầu lục cặp, cô nhớ mình đã mang theo thẻ sinh viên mà, sao lại không tìm thấy?
Tìm một lúc, vẫn không thấy.
Có lẽ cô nhớ nhầm, cô không mang theo thẻ sinh viên.
Khoảng năm phút sau, trong nhà có tiếng mở cửa, và tiếng bước chân ngày càng gần.
Mơ hồ cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, Hoài Niệm quay đầu lại, thấy Đoàn Hoài Ngạn đang đứng ở cửa phòng sách.
"Nói với em một chuyện." Anh nói.
Gần như ngay khi anh mở miệng, Hoài Niệm đã có dự cảm không lành, "Liên quan đến em sao?"
"Cũng coi là vậy."
Dừng lại hai giây, Đoàn Hoài Ngạn nói: "Anh vừa gặp đàn anh thanh mai trúc mã của em ở bãi đậu xe."
Hoài Niệm không dám tưởng tượng cảnh hai người họ gặp nhau, cố gắng nói giọng nhẹ nhàng, hỏi anh: "Hai người không quen nhau, chắc không nói chuyện gì chứ?" Anh cũng không nói móc nói mé gì chứ? Nửa câu sau, Hoài Niệm không dám nói.
Đoàn Hoài Ngạn bình tĩnh nói: "Đương nhiên."
Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, lại nghe anh nói: "Nói chuyện vài câu."
"..."
Anh nói chuyện! Có thể! Đừng! Ngắt quãng! Như vậy không!
Hoài Niệm hơi sững người, bấm bụng hỏi anh: "Hai người không cãi nhau chứ?"
"Đương nhiên."
"... Cãi nhau rồi?" Cô nói tiếp nội dung sau câu "đương nhiên".
Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm Hoài Niệm với vẻ mặt vô cảm: "Trong mắt em, anh là người nóng tính lắm sao?"
Hoài Niệm định nói, không phải sao? Người hay nổi nóng không phải là anh sao?
Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, Hoài Niệm vẫn nhịn cơn bốc đồng muốn cằn nhằn, lái sang chủ đề khác: "Hai người đã nói gì vậy?"
"Muốn biết sao?"
"Ừ."
"Ờ." Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhếch môi cười, "Miễn bình luận."
Nói xong, anh quay người bỏ đi, để lại cho cô một bóng lưng trông rất đáng ghét.
Đột nhiên đến, rồi lại đột nhiên đi, để lại cho cô một đoạn hội thoại vô nghĩa.
Hoài Niệm không biết ý nghĩa anh đến đây là gì, cô bất lực thu hồi ánh mắt, tiếp tục ôn bài. Nhưng vẫn không thể tập trung, một lúc sau, cô vẫn lấy điện thoại ra, mở WeChat.
Từ khi kết bạn WeChat đến giờ, Cô và Hứa Như Thanh chưa từng liên lạc.
Vì WeChat của Hứa Như Thanh nằm ở cuối danh sách liên lạc, cô phải lướt rất lâu mới tìm thấy.
Đắn đo một lúc, cô nhắn tin cho Hứa Như Thanh: [Anh Như Thanh, em nghe Đoàn Hoài Ngạn nói hai người vừa gặp nhau ở bãi đậu xe.]
Tin nhắn như đá chìm xuống biển.
Hứa Như Thanh không trả lời cô.
Còn bên kia.
Đoàn Hoài Ngạn rời khỏi phòng sách, lại xuống lầu, đến bãi đậu xe lái xe tới trường.
Bãi đậu xe tầng hầm, không khí oi bức.
Anh đi về phía chỗ đậu xe, trong đầu vô thức nhớ lại cảnh tượng mười phút trước.
Cũng là lúc anh vừa ra khỏi thang máy, đang đi đến chỗ đậu xe thì gặp Hứa Như Thanh.
Đoàn Hoài Ngạn không cho rằng mối quan hệ của hai người là kiểu có thể chào hỏi nhau, anh đang định lờ anh ta đi, đến bên cạnh xe của mình thì bị Hứa Như Thanh gọi lại.
"Trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi." Giọng nói nhẹ nhàng, vang vọng trong bãi đậu xe tầng hầm yên tĩnh.
Đoàn Hoài Ngạn dừng bước.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đoàn Hoài Ngạn hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn người khác mang theo sự dò xét sắc bén.
Anh nói giọng nhạt nhẽo, "Có chuyện gì?"
"Xin lỗi," Hứa Như Thanh nói, "Tôi không có ác ý gì đâu."
Nói rồi, anh ta đi về phía Đoàn Hoài Ngạn, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
"Vừa rồi tôi đi cùng xe với Hoài Niệm, thẻ sinh viên của Hoài Niệm rơi trên xe." Hứa Như Thanh đưa thẻ sinh viên cho Đoàn Hoài Ngạn, thái độ khiêm tốn, rất biết giữ chừng mực.
Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra của Hứa Như Thanh, và chiếc thẻ sinh viên trên tay anh ta.
Mặt trước của thẻ sinh viên hướng lên trên, bên trái là tên và mã số sinh viên, bên phải là ảnh thẻ của Hoài Niệm.
Im lặng hai giây.
Đoàn Hoài Ngạn giật lấy thẻ sinh viên của Hoài Niệm, đôi mắt đen như mực, đầy cảm giác áp bức: "Hai người đi cùng xe đến đây?"
Hứa Như Thanh mỉm cười, nụ cười nho nhã: "Hoài Niệm không nói với cậu sao? Chúng tôi gặp nhau ở cổng trường, em ấy nghe nói tôi cũng muốn đến đó, nên mời tôi đi cùng xe."
Đại khái có thể đoán được, với tính cách lịch sự của cô, gặp người anh trai đã chăm sóc mình từ nhỏ, chắc chắn không thể lạnh nhạt lờ đi.
Đoàn Hoài Ngạn nhìn Hứa Như Thanh một cái, đột nhiên, khóe miệng căng thẳng thả lỏng, "Nếu vậy, chia đôi tiền xe đi."
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Hứa Như Thanh cứng đờ.
"Không muốn chia thì thôi." Đoàn Hoài Ngạn cố tình hiểu sai, quay người tiếp tục đi về phía xe của mình, bụi bay mù mịt trong không khí, mùa hè oi bức, giọng nói của anh lại lạnh lùng trái ngược với cái nóng, "Còn keo kiệt nữa."
"..."
...
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn tối sầm lại, u ám.
Khác hoàn toàn với Thương Cảnh Trạch, Hứa Như Thanh này quen biết Hoài Niệm trước anh.
Đoàn Hoài Ngạn không thể bình tĩnh đối mặt với người này.
Hơn nữa, tối hôm đó, anh tan làm muộn, về đến nhà đã mười giờ tối.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Hoài Niệm đang tắm.
Tivi trong phòng khách vẫn sáng, đang chiếu chương trình tạp kỹ, tiếng cười đùa của nam nữ MC vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Đoàn Hoài Ngạn thấy ồn ào, cầm điều khiển trên bàn trà lên, nhấn nút tạm dừng.
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh.
Khi anh đặt điều khiển lên bàn trà, khóe mắt liếc thấy màn hình điện thoại của Hoài Niệm sáng lên.
Có tin nhắn đến, người gửi tin nhắn hiển thị tên: Hứa Như Thanh.
Và nội dung tin nhắn: [Anh luôn rất muốn hỏi em, sao em lại quen Đoàn Hoài Ngạn?]
Vừa xem xong tin nhắn này, lại có một tin nhắn mới đến.
[Dù sao hai người trông cũng không giống người cùng một thế giới.]
Màn hình điện thoại sáng rồi lại tắt, Đoàn Hoài Ngạn giữ tư thế cúi người đặt điều khiển rất lâu.
Không biết từ lúc nào, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, tiếng máy sấy tóc khe khẽ vang lên.
Hoài Niệm sấy tóc đến khi còn hơi ẩm thì tắt máy sấy, cô mở cửa phòng tắm, đi ra phòng khách. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Đoàn Hoài Ngạn đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ngồi tư thế thoải mái, dựa vào lưng ghế sofa mềm mại. Anh trông như đang chăm chú xem tivi, nhưng màn hình tivi thì lại đang hiển thị hình ảnh tạm dừng. Nhận ra anh đang ngẩn người, Hoài Niệm không làm phiền anh, cô nhìn xung quanh tìm điện thoại của mình.
Phòng khách không bật đèn, trước khi tắm cô đang xem chương trình tạp kỹ, khi xem tivi cô không thích bật đèn, thích cảm giác xung quanh tối om, chỉ có màn hình tivi sáng.
Vì vậy, trong phòng lúc này ánh sáng không rõ ràng, cô như một con ruồi không đầu, tìm điện thoại khắp nơi, nhưng không tìm thấy.
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn: "Em đang làm gì vậy?"
Hoài Niệm nói: "Em tìm điện thoại, anh có thấy điện thoại của em không?"
Đoàn Hoài Ngạn dừng lại một lúc, như đang suy nghĩ xem điện thoại giấu ở đâu, nhưng khi anh mở miệng, Hoài Niệm mới nhận ra, anh đang suy nghĩ làm thế nào để nói móc cô một cách khéo léo.
"Ý em là chiếc điện thoại có thể nhận được tin nhắn của "anh Như Thanh"?"
"..." Câu "anh Như Thanh" bất ngờ khiến Hoài Niệm có chút bối rối, vừa định hỏi tại sao lại nhắc đến anh ta, trong đầu cô hiện lên một vài hình ảnh, nhớ lại tin nhắn mình đã gửi cho Hứa Như Thanh chiều nay, Hoài Niệm mím môi, nói qua quýt, "Điện thoại của em cũng có thể nhận được tin nhắn của anh."
"Thấy em vội vàng tìm điện thoại, anh còn tưởng em đang vội trả lời tin nhắn của anh ta." Đoàn Hoài Ngạn nhẹ nhàng liếc nhìn cô, "Em trả lời tin nhắn của anh có gấp gáp như vậy không?"
"Bây giờ em đều trả lời anh ngay lập tức." Hoài Niệm hiếm khi chiếm thế thượng phong.
Đoàn Hoài Ngạn chớp mắt, Hoài Niệm nói đúng sự thật, dạo này cô rất ngoan, đều trả lời tin nhắn của anh ngay lập tức.
Không giống như trước đây, anh gửi mười tin nhắn, cô mới chậm chạp trả lời một tin, phần lớn thời gian còn trả lời bằng một từ "Ờ", "Ừ", "Được".
"Nhưng mà Hứa Như Thanh gửi gì cho em vậy?" Hoài Niệm không dám gọi anh ta là "anh Như Thanh" nữa, gọi là đàn anh cũng sợ Đoàn Hoài Ngạn nói móc, nên đành gọi thẳng tên Hứa Như Thanh.
"Tự em xem đi." Đoàn Hoài Ngạn hất cằm về phía bàn trà.
Nhìn theo hướng anh chỉ, Hoài Niệm tìm thấy điện thoại của mình.
Cô đưa tay lấy, nghiêng người đối diện với Đoàn Hoài Ngạn, vì vậy, Đoàn Hoài Ngạn không phát hiện ra sự luống cuống và bối rối trong động tác của cô.
Cầm lấy điện thoại, Hoài Niệm đứng yên, thấy tin nhắn thông báo ngoài tin nhắn của Hứa Như Thanh ra không còn gì khác thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn.
Để đề phòng Đoàn Hoài Ngạn nói linh tinh, Hoài Niệm mở khung chat với Hứa Như Thanh ngay trước mặt anh.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn Hứa Như Thanh gửi đến, Hoài Niệm cứng đờ vài giây.
Bảo sao vừa rồi Đoàn Hoài Ngạn lại có vẻ mặt khó chịu như vậy.
Hoài Niệm mấp máy môi, đang định nói gì đó thì bị Đoàn Hoài Ngạn cắt ngang: "Em định trả lời anh ta thế nào?"
Căn phòng bỗng chốc im lặng.
Nói thật, Hoài Niệm vô cùng đồng tình với lời nói của Hứa Như Thanh.
Cho đến bây giờ, Hoài Niệm vẫn cảm thấy cô và Đoàn Hoài Ngạn không phải người cùng một thế giới.
Chỉ là vì quỹ đạo cuộc đời đã xuất hiện sai lệch, nên mới tạo thành cục diện hiện tại của hai người.
Sự im lặng này bị tiếng chuông điện thoại của Đoàn Hoài Ngạn phá vỡ.
Đoàn Hoài Ngạn cầm điện thoại lên với vẻ mặt khó chịu, định cúp máy, nhưng phát hiện là điện thoại từ phòng thí nghiệm gọi đến, anh đành phải nghe máy. Giọng anh rất lạnh nhạt, không biết đầu dây bên kia nói gì, trước khi cúp máy, Đoàn Hoài Ngạn nói: "Mười phút nữa tôi đến."
"..."
Hoài Niệm có chút mơ hồ về tình huống hiện tại, "Anh định đi đâu?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Phòng thí nghiệm có chút vấn đề, anh phải đến đó một chuyến."
Anh đứng dậy đi về phía cửa, đi được vài bước bỗng dừng lại, đổi hướng, nhìn Hoài Niệm, cụp mắt xuống, im lặng nhìn cô, không khí xung quanh như bị rút cạn, Hoài Niệm có chút khó thở.
Hoài Niệm tưởng anh sẽ dọa nạt mình, cũng tưởng anh sẽ nói những câu đại loại như mình đang tức giận giống như trước đây.
Nhưng lúc này, Đoàn Hoài Ngạn nói từng chữ một: "Anh thật sự rất ghét người này."
Nói xong, Đoàn Hoài Ngạn quay người bỏ đi.
Cánh cửa bị anh đóng sầm lại, phát ra tiếng "rầm" nặng nề.
Trái tim đang treo lơ lửng của Hoài Niệm cuối cùng cũng hạ xuống.
Cô không mở WeChat, mà mở ứng dụng hỏi đáp mới tải về.
Lúc nãy xem chương trình tạp kỹ, cô thấy chán nên mở nhóm chat ký túc xá, thấy mọi người đang thảo luận sôi nổi về bài đăng mới nhất trên Tường confession của trường. Hoài Niệm hỏi là cái gì, rồi có người gửi link Tường confession cho Hoài Niệm.
Hoài Niệm mở link.
Nội dung confession là: [Tường Tường ơi, mình cố tình ném thẻ sinh viên vào ký túc xá nữ để tán gái, kết quả không ai nhặt được thẻ của mình, mình muốn hỏi, bây giờ chỗ làm lại thẻ sinh viên còn mở cửa không? Làm lại thẻ sinh viên mất bao nhiêu tiền?]
"..."
Hoài Niệm thật sự rất bội phục chàng trai này, cô rảnh rỗi không có việc gì làm, nên mở Tường confession ra xem những nội dung khác.
Nội dung bài đăng trên Tường confession rất phong phú, có người than thở về mối quan hệ trong ký túc xá, có người đăng ảnh tìm người, nhưng nhiều nhất vẫn là nhờ mọi người phân tích chuyện tình cảm. Dù sao cũng là nơi bày tỏ tình cảm, liên quan đến chuyện tình cảm đúng như tên gọi.
Vừa xem, Hoài Niệm thấy ngứa ngáy tay chân, cô đột nhiên muốn đăng bài.
Nhưng lại sợ người quản lý Tường confession quen biết cô, dù sao cũng là gửi bài qua WeChat, Hoài Niệm quen biết người ở các khoa, nếu bị phát hiện, cô thật sự sẽ xấu hổ chết mất.
Thế là cô giả vờ như đang ngại thay người khác, hỏi ba người bạn cùng phòng: [Nếu chuyện của họ bị người quen phát hiện thì sao?]
Cảnh Duyệt: [Vẫn là Hoài Niệm nhà chúng ta tốt bụng, không cười nhạo cậu ta, mà còn lo lắng cho cậu ta.]
Chu Vũ Đồng: [Nói thật, nếu là người ném thẻ, tớ sẽ muốn đào hố chôn mình. Hơn nữa chuyện này mà còn đăng lên Tường confession, có mất mặt không chứ!]
Hoài Niệm: [Có lẽ cậu ấy muốn dốc bầu tâm sự.]
Hứa Phù: [Muốn tâm sự thì tìm ứng dụng hỏi đáp đi.]
Sau đó, Hứa Phù gửi tên một ứng dụng hỏi đáp, kèm theo một câu: [Giải quyết mọi vấn đề, còn không mất mặt. Tớ thật sự phục chàng trai ngốc nghếch này! Không hiểu sao tên ngốc này lại thi đậu Nam Đại.]
Hứa Phù công kích dữ dội, Hoài Niệm khó hiểu: [Cậu ấy bị sao vậy?]
Cảnh Duyệt: [Không biết.]
Chu Vũ Đồng phủi sạch quan hệ: [Hai đứa bọn tớ ăn cơm tối xong là đi ngay, không liên quan đến bọn tớ.]
Hứa Phù: [Tớ cũng muốn đăng câu hỏi lên ứng dụng hỏi đáp.]
Hứa Phù: [Tại sao tôi cứ gặp toàn mấy tên người thì rõ cao to mà ớt lại bé tí vậy chứ? Tôi đã làm gì sai hả ông trời.]
Cảnh Duyệt: [Không cần ứng dụng hỏi đáp, tớ có thể trả lời thay cậu.]
Hứa Phù: [Bác sĩ Cảnh, tớ rửa tai lắng nghe.]
Cảnh Duyệt: [Cậu làm nhầm người rồi, đổi người khác là được.]
Hứa Phù: [Bác sĩ Cảnh giỏi quá, đúng là Hoa Đà tái thế, thần y đấy. Một câu nói đánh thức người đang bệnh.]
Cảnh Duyệt: [Quá khen, quá khen.]
Hoài Niệm không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, cô tải ứng dụng hỏi đáp mà Hứa Phù nói.
Sau khi tải xong, cô đăng ký tài khoản, gõ bừa một cái tên. Cô suy nghĩ một lúc, không dám nói hết sự thật, mà sửa đổi nội dung một chút mới đăng.
[Vô tình hôn phải nam thần lạnh lùng khi say rượu, sau khi tỉnh dậy, đối phương đột nhiên nói đã thích thâm mình từ rất lâu, muốn hẹn hò với mình, các bạn thấy mình nên đồng ý không?]
Đã ba tiếng trôi qua kể từ khi đăng bài.
Đáng tiếc là bên dưới không có bình luận nào.
Hoài Niệm thoát ứng dụng, lại mở WeChat, cô nhìn tin nhắn Hứa Như Thanh gửi đến, không biết nên trả lời anh ta thế nào. Nghĩ đến việc Hứa Như Thanh đã đợi lâu như vậy mới trả lời cô, cô cũng không cần phải trả lời ngay, quyết định khi nào nghĩ ra câu trả lời thì sẽ trả lời.
Đóng khung chat với Hứa Như Thanh, Hoài Niệm thấy nhóm chat ký túc xá lại có tin nhắn mới.
Cô tiện tay mở ra.
Hứa Phù chia sẻ một ảnh chụp màn hình.
Hoài Niệm mở ảnh chụp màn hình ra, trên đó có một dòng chữ được in đậm:
[Vô tình hôn phải nam thần lạnh lùng khi say rượu, sau khi tỉnh dậy, đối phương đột nhiên nói đã thích thầm mình từ rất lâu...]
Hứa Phù: [Vừa nãy tớ đột nhiên nhớ đến cái ứng dụng này, rồi chạy qua xem, kết quả lại thấy câu hỏi này.]
Hứa Phù: [Khá thú vị.]
Hoài Niệm không còn dám xem tiếp nội dung phía sau.
Ảnh chụp màn hình này như một viên gạch đập thẳng vào đầu Hoài Niệm.
Hoài Niệm bị đập cho choáng váng.
"..."
Không phải chứ, rõ ràng cô đã cố tình chạy đến ứng dụng hỏi đáp rồi, sao vẫn bị bạn cùng phòng phát hiện?
Ba người bạn ký túc xá đã bắt đầu thảo luận sôi nổi về ảnh chụp màn hình này.
Chu Vũ Đồng: [Nam thần lạnh lùng? Tôi không tin, lạnh lùng đến mức nào? Có lạnh lùng bằng Đoàn Hoài Ngạn nhà Hoài Niệm không?]
Hứa Phù: [Tôi khuyên là đừng đồng ý vội, dù sao cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhỡ đâu anh ta cũng ‘yếu’ giống như người đàn ông tôi gặp hôm nay thì sao?]
Cảnh Duyệt: [Tại sao hôn xong nam thần lại tỏ tình với cô ấy, có phải cô ấy đang khoe khoang kỹ năng hôn của mình rất tốt? Hôn một cái là đàn ông không thể rời xa cô ấy?]
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");