Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trì Kính Đình suýt thì tự cảm động đến phát khóc.
Trên thế giới này ngoài anh ta ra, còn ai đối xử với bạn bè tốt như vậy chứ?
Đổi lại, nếu như Đoàn Hoài Ngạn vì muốn tạo điều kiện và cơ hội cho anh ta theo đuổi bạn gái, Trì Kính Đình nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng phản ứng của Đoàn Hoài Ngạn với những lời Trì Kính Đình nói là đứng dậy, không nói một lời nào mà đi ra ngoài.
Trì Kính Đình: "?"
Trì Kính Đình gào lên: "Cậu có còn là con người không vậy? Tôi bị gãy xương lần hai rồi, cậu không thể an ủi tôi một chút sao?"
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn quay đầu liếc mắt, nói lấy lệ một câu: "Đừng đau."
"..."
Nói xong hai chữ không chút hơi ấm, Đoàn Hoài Ngạn bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng anh quay trở lại rất nhanh.
Lúc này Trì Kính Đình đang nằm tê liệt trên giường bệnh, "Cậu còn quay lại làm gì?"
"Bánh bao chiên." Đoàn Hoài Ngạn đặt túi đồ ăn mang về trên tay xuống cạnh giường bệnh, anh khẽ nhướng mi, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn, "Không phải cậu vừa nói muốn ăn sao?"
Mắt Trì Kính Đình sáng lên, "Á đù, cậu vẫn còn chút tình người."
Đoàn Hoài Ngạn nhìn quanh, thấy trên bàn trà có để nước khoáng, anh cầm một chai lên uống.
Anh ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra xử lý công việc.
Miệng Trì Kính Đình đang bận ăn sáng cũng không quên hỏi: "Hai người sao lại vào phòng bệnh cùng nhau thế?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Gặp nhau ở ngoài."
Trì Kính Đình: "Vậy hai người nói gì ở ngoài thế?"
Đầu ngón tay Đoàn Hoài Ngạn đang lướt xem tài liệu khựng lại, anh cụp mắt xuống, giữ im lặng như thường lệ.
"Mà hai người cũng phải mấy năm rồi không gặp nhau nhỉ? Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, cũng gần năm năm rồi." Trì Kính Đình tự nói, "Năm năm trôi qua, cậu nói xem có khả năng nào cô ấy có bạn trai rồi không?"
"Vậy thì theo đuổi kiểu gì? Đoàn Hoài Ngạn, tôi cảnh cáo cậu, phải giữ thể diện đấy, đừng có làm kẻ thứ ba!"
"..." Khóe miệng Đoàn Hoài Ngạn nhếch lên một nụ cười mỉa mai, "Cậu có thể im miệng không?"
Đúng lúc này, y tá đẩy cửa bước vào.
"Anh Trì, chúng tôi đưa anh đi chụp CT nhé, anh xem bây giờ anh có rảnh không?"
"Rảnh." Trì Kính Đình xuống giường, đi được vài bước, anh ta quay đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn đang ung dung tự tại ngồi trên sofa như đang đi nghỉ mát, "Cậu đừng có ngồi ì ra đấy, phòng bệnh này không nuôi người rảnh rỗi đâu, qua đây đi chụp CT cùng tôi."
"..." Đoàn Hoài Ngạn nhìn y tá, "Phòng chụp CT ở tầng mấy?"
Y tá bị anh nhìn đến đỏ mặt, nói lắp bắp: "T… tầng một."
Đoàn Hoài Ngạn: "Tôi đang định về."
"Cậu đi luôn à?" Trì Kính Đình nhìn Đoàn Hoài Ngạn với vẻ mặt không thể tin nổi, "Tôi nhập viện, cậu không ở lại với tôi sao?"
"Đi làm." Đoàn Hoài Ngạn cụp mi xuống, vẻ mặt thờ ơ.
Họ cùng nhau đi đến thang máy, Trì Kính Đình thấy anh có thái độ hờ hững với mọi thứ thì không hài lòng. Anh ta khẽ nhướng mày, liếc nhìn cô y tá bên cạnh, đột nhiên bắt chuyện: "Cô và Hoài Niệm làm cùng khoa sao?"
Y tá: "Vâng."
Trì Kính Đình: "Hoài Niệm có bạn trai chưa?"
Cô y tá nhìn Trì Kính Đình với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Anh muốn theo đuổi cô ấy sao?"
Từ khóe mắt, Đoàn Hoài Ngạn vẫn đứng chờ thang máy, không hề có chút phản ứng nào.
Trì Kính Đình nói nước đôi, hỏi lại lần nữa: "Cô ấy có bạn trai chưa?"
Thang máy đến tầng tám, ba người bước vào thang máy trống không.
Cô y tá ấn nút tầng một, trả lời dứt khoát: "Bác sĩ Hoài Niệm chưa có bạn trai, nhưng người theo đuổi cô ấy rất đông, bác sĩ Hứa ở khoa Nhi đã theo đuổi cô ấy mấy năm rồi, hai người còn là thanh mai trúc mã, vậy mà đến giờ vẫn chưa thành công."
"Bác sĩ Hứa?" Trì Kính Đình huých khuỷu tay vào eo Đoàn Hoài Ngạn, "Hứa Như Thanh?"
"Ơ? Anh biết bác sĩ Hứa sao?" Cô y tá ngạc nhiên.
Trì Kính Đình cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý: "Nghe danh đã lâu."
Cô y tá không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của anh ta, còn rất tốt bụng nhắc nhở Trì Kính Đình: "Hơn nữa bác sĩ Hoài Niệm đã nói, theo đuổi cô ấy phải theo thứ tự trước sau. Anh Trì, bây giờ anh mới theo đuổi bác sĩ Hoài Niệm thì hơi muộn rồi."
Như nghe được một câu chuyện cười, Trì Kính Đình bật cười thành tiếng, "Mấy năm nay Hoài Niệm trải qua chuyện gì vậy, yêu đương còn phải xếp hàng chờ đợi à? Chẳng phải rõ ràng là nói cho mọi người biết, cô ấy và anh chàng thanh mai trúc mã kia đã nhìn trúng nhau rồi sao?"
Cô y tá nghiêng đầu: "Nhưng hai người họ vẫn chưa đến với nhau mà."
Vừa dứt lời.
Thang máy đến tầng một.
Sảnh tầng một người đến người đi, cô y tá dẫn đường phía trước.
Trì Kính Đình đi chậm lại vài bước, sánh vai cùng Đoàn Hoài Ngạn.
Anh ta chế nhạo: "Cậu tiêu đời rồi, cậu vừa về nước, xếp hàng lấy số chắc cũng phải đến mấy trăm rồi."
Ngay sau đó, Trì Kính Đình liền thấy Đoàn Hoài Ngạn nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Trì Kính Đình cau mày: "Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Tôi đang thương hại cậu đấy!"
"..."
"Hay là tôi hỏi Hoài Niệm giúp cậu xem, bạn học cũ có được chen hàng không nhé?"
"Phiền phức." Đoàn Hoài Ngạn như không nhịn được nữa, khóe môi khẽ nhếch lên, thản nhiên nói, "Tôi đi đây, cậu đi chụp CT đi."
Một câu quan tâm hiếm thấy.
Trì Kính Đình sững người.
Anh ta bỗng có cảm giác, lúc này Đoàn Hoài Ngạn có vẻ rất vui.
Trì Kính Đình không hiểu nổi, xét theo thứ tự trước sau, anh phải xếp sau bao nhiêu số, vậy mà còn vui được sao?
Sau khi chia tay với Trì Kính Đình, Đoàn Hoài Ngạn đi ra khỏi bệnh viện.
Xung quanh người đến người đi, ồn ào náo nhiệt.
Anh kìm nén nụ cười, tâm trạng vui vẻ đến lạ thường.
Ánh bình minh bên ngoài dịu dàng, gió nhẹ thoảng qua, làn gió khẽ lướt qua khuôn mặt anh, cuối cùng Đoàn Hoài Ngạn cũng không nhịn được nữa, nhướng mày cười thành tiếng.
Cô thật ngoan.
Thật sự vẫn luôn nhớ lời anh nói.
-
Cô y tá đưa Trì Kính Đình đi chụp CT xong, đưa anh ta về phòng bệnh, rồi quay lại trạm y tá.
Vừa hay gặp Hoài Niệm ở trạm y tá.
Cô y tá đi đến bên cạnh Hoài Niệm, "Bác sĩ Hoài Niệm, cô với bệnh nhân ở phòng VIP đã quen biết từ trước sao?"
Hoài Niệm vừa xem bệnh án, vừa lơ đãng nói: "Ừ, bạn học cấp ba."
Một y tá khác lại gần: "Tôi nghe nói anh chàng ở phòng VIP đẹp trai lắm, thật không vậy?"
"Thật." Cô y tá vừa đi cùng Trì Kính Đình chụp CT tên là Vương Vi, cô ấy ra vẻ thần bí, "Hôm nay có một người bạn đến thăm anh ấy, người bạn đó còn đẹp trai hơn, lạnh lùng, kiểu badboy tri thức ấy, rất cuốn hút."
"Thật không?" Cô y tá kia tỏ vẻ rất hào hứng, "Bác sĩ Hoài Niệm, người bạn đó cũng là bạn học của cô sao?"
Tay Hoài Niệm đang lật xem bệnh án khựng lại, cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Là bạn học."
Dừng lại vài giây.
"Tôi và anh ấy là bạn học ba năm cấp ba."
Hàng mi dày khẽ rung lên, cô nói tiếp.
"Hai năm đều là bạn cùng bàn."
Trạm y tá bỗng chốc im lặng.
Tiếng gõ bàn phím và tiếng chuột đều dừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Hoài Niệm, vẻ mặt có chút phức tạp. Không ai hiểu tại sao cô lại nhấn mạnh chuyện bạn cùng bàn như vậy.
Vẫn là Vương Vi cười gượng gạo một tiếng, phá vỡ sự im lặng đột ngột này.
Vương Vi nói tiếp: "Nhưng hình như bạn học của cô muốn theo đuổi cô."
Hoài Niệm cau mày.
Vương Vi nói: "Nhưng tôi đã nói với anh ta rồi, theo đuổi cô phải theo thứ tự trước sau."
Hoài Niệm không nhịn được cười: "Phải."
Vương Vi cũng cười, nhưng rất tò mò: "Bác sĩ Hoài Niệm, như vậy thì không công bằng với người khác, theo đuổi cô còn phải xếp hàng chờ đợi nữa."
Hoài Niệm xem xong bệnh án, cắm bút vào túi áo blouse trắng, khóe môi nở nụ cười nhạt, "Đúng là hơi bất công, nhưng không còn cách nào khác. Tôi khá coi trọng nguyên tắc, đã nói là trước sau thì phải là trước sau."
Thật sự là không còn cách nào khác.
Cô rất coi trọng lời hứa.
Cô đã hứa với anh rồi.
...
Việc chia tay của Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn vẫn luôn trong trạng thái dây dưa không dứt.
Không phải hai người đã năm năm không gặp nhau như Trì Kính Đình nghĩ.
Tính từ lần gặp mặt cuối cùng đến nay, coi như là khoảng thời gian xa cách lâu nhất của hai người, là tháng Sáu năm ngoái.
Ban đầu Hoài Niệm vẫn còn giãy giụa, "Chúng ta đã chia tay rồi, Đoàn Hoài Ngạn."
Đoàn Hoài Ngạn: "Anh biết chúng ta đã chia tay rồi, em không cần phải nhắc anh hết lần này đến lần khác. Anh tìm em cũng không phải để yêu đương với em."
Hoài Niệm: "Vậy anh tìm em làm gì?"
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô không rời, giọng nói trầm thấp như đang cầu xin: "Chỉ là anh nhớ em, nếu anh có thể khống chế được, anh sẽ không đến gặp em."
Nhưng chính là.
Không khống chế được.
Mắt Hoài Niệm mờ đi, dùng ánh mắt lặng lẽ phác họa khuôn mặt và đôi môi đang nói chuyện của anh trong không khí.
Môi cô mấp máy, hồi lâu sau mới khẽ đáp: "Anh thật sự không thấy phiền phức sao?"
Từ Anh, bay về nước.
Chỉ để gặp cô một lần.
Mỗi lần gặp nhau, anh cũng không làm gì, chỉ là im lặng ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong, Đoàn Hoài Ngạn đưa cô về bệnh viện, còn anh thì đến sân bay.
Lúc thường xuyên thì một tháng gặp một lần.
Thỉnh thoảng anh bận, hai ba tháng mới về được một lần.
Đáng lẽ Đoàn Hoài Ngạn sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của Hoài Niệm, nhưng máy bay bị hoãn.
Bị hoãn sáu tiếng, sau đó trực tiếp thông báo chuyến bay này bị hủy. Đoàn Hoài Ngạn buộc phải đổi sang chuyến bay khác, nhưng chuyến bay gần nhất đến Nam Thành cũng đã là tối hôm sau. Anh ngồi trong phòng chờ VIP của sân bay Berlin Brandenburg, cầm điện thoại, vừa hồi hộp vừa lo lắng, muốn nhắn tin cho Hoài Niệm, nhưng lại không dám nhắn.
Cuối cùng, anh gửi cho cô một đoạn văn bản dài.
[Xin lỗi, dạo này công việc bận quá, anh đã cố gắng hết sức để hoàn thành công việc trước lễ tốt nghiệp của em, muốn bắt chuyến bay sớm nhất về nước, không ngờ máy bay lại bị hoãn. Anh đã hứa với em sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của em, nhưng hình như anh đã không giữ lời hứa. Thật sự xin lỗi.]
Sau chữ "xin lỗi", thật ra còn có mấy chữ nữa.
Khi nhận được tin nhắn này, Hoài Niệm đã đoán ra,
- - "Xin lỗi em nhé, bé cưng."
Vừa nghĩ đến việc anh ngồi một mình ở sân bay gõ cho cô một đoạn dài như vậy, ngoài sự bối rối, trong lòng Hoài Niệm còn dâng lên một nỗi xót xa.
Cô trả lời anh: [Không sao đâu, đến lúc đó em sẽ nhờ bạn cùng lớp chụp ảnh cho anh xem.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Được.]
Tối hôm sau, Hoài Niệm tham gia bữa tiệc chia tay của lớp với tâm trạng thấp thỏm.
Cô liên tục mở khóa điện thoại, rồi lại khóa màn hình.
Một dáng vẻ rõ ràng là đang chờ tin nhắn của ai đó.
Hứa Phù uống rất nhiều rượu, người nồng nặc mùi rượu trở về, say khướt hỏi cô: "Chờ tin nhắn của anh đẹp trai nào thế?"
Hoài Niệm lập tức tắt màn hình điện thoại, cô bình tĩnh nói: "Đang chờ tin nhắn của giáo sư hướng dẫn."
Lập tức bị Hứa Phù khinh bỉ ra mặt: "Cậu đang khoe khoang à? Khoe khoang giáo sư hướng dẫn của cậu là bác sĩ chỉnh hình hàng đầu cả nước."
Hoài Niệm dở khóc dở cười.
Hứa Phù đổi giọng cầu xin ngay sau đó: "Hoài Niệm ơi, Niệm Bảo ơi, sau này cậu giàu rồi thì đừng quên bạn cũ nhé, cậu giúp tớ đào giáo sư hướng dẫn của cậu về bệnh viện nhà tớ được không? Lương tớ trả cho ông ấy sắp đến tám chữ số rồi mà ông ấy vẫn không chịu. Coi như tớ xin cậu, giúp tớ thuyết phục ông ấy đến đây được không? Được mà."
Giáo sư hướng dẫn của Hoài Niệm mấy năm nay chỉ nhận một mình cô làm học trò, có thể thấy giáo sư coi trọng cô đến mức nào.
Hoài Niệm bật cười: "Cậu say rồi."
Hứa Phù: "Tớ không say, tớ tỉnh táo lắm, tớ say rồi sẽ hôn trai đẹp đấy."
Hoài Niệm im lặng.
Hoài Niệm mất một hồi lâu mới dỗ dành được Hứa Phù.
Quay lại thì thấy trong điện thoại có hai tin nhắn từ Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn: [Chụp đẹp lắm.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Anh còn một tiếng nữa là đến trường em.]
Một tiếng sau, bữa tiệc chia tay đã kết thúc.
Rất nhiều người trong lớp đều say, ba người bạn cùng phòng của Hoài Niệm cũng say. Chu Vũ Đồng và Cảnh Duyệt tay trong tay, loạng choạng đi về ký túc xá. Hoài Niệm dìu Hứa Phù, còn phải chịu đựng sự quấy rối của Hứa Phù.
Hứa Phù chu môi, muốn hôn Hoài Niệm: "Mỹ nhân ơi, cho tớ hôn một cái nào."
Hoài Niệm dùng tay che miệng cô ấy lại: "Không cho."
Đôi môi bị bàn tay Hoài Niệm che lại của Hứa Phù mấp máy, giọng nói rất nhỏ: "Cậu keo kiệt quá!"
Một từ nào đó như chạm vào lòng Hoài Niệm, cả người cô cứng đờ.
Còn Hứa Phù bên cạnh đột nhiên hất tay Hoài Niệm ra, chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo.
"..."
Hoài Niệm lấy khăn giấy trong túi ra, đợi cô ấy nôn xong thì đưa khăn giấy cho cô ấy.
Sau khi nôn xong, Hứa Phù tỉnh táo hơn rất nhiều, cô ấy nghỉ một lát, không cần Hoài Niệm dìu nữa, loạng choạng đi về ký túc xá. Sợ cô ấy ngã bất cứ lúc nào, Hoài Niệm đi sát theo sau.
Đột nhiên.
Hứa Phù dừng bước.
Cô ấy dụi mắt, "Hình như tớ bị ảo giác rồi, Hoài Niệm, kia có phải bạn trai cũ của cậu không?"
"Chắc là ảo giác thôi, hai người chia tay bao nhiêu năm rồi, anh ta đang sống sung sướng ở Đức, biết đâu đã có bạn gái người Đức rồi, làm sao còn nhớ đến cậu chứ."
Hứa Phù lẩm bẩm, bước qua cậu, đi vào ký túc xá.
Hoài Niệm suy nghĩ, vẫn không yên tâm, khi đi ngang qua Đoàn Hoài Ngạn, cô nói: "Cậu ấy say rồi, em sợ cậu ấy ngã, em đưa cậu ấy về phòng trước rồi xuống tìm anh, được không?"
"Được." Đoàn Hoài Ngạn nói.
Sau khi đưa Hứa Phù về phòng, Hoài Niệm không nghỉ ngơi chút nào, chạy như bay đến chỗ Đoàn Hoài Ngạn.
Cô thở hổn hển, dừng lại trước mặt anh.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mí mắt anh, nhưng đáy mắt anh lại ánh lên nụ cười: "Chạy gì chứ? Anh đâu có chạy, anh vẫn luôn ở đây chờ em."
Hơi thở của Hoài Niệm không hề dịu đi, ngược lại càng trở nên dồn dập, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Giây tiếp theo.
Eo Hoài Niệm nặng trĩu.
Cô ngã vào một vòng tay ấm áp, rộng lớn.
Bên tai là tiếng ve râm ran của mùa hè, rõ ràng cô không hề uống rượu, nhưng đầu óc lại như bị rượu ngâm, mơ màng, choáng váng, sau đó phát triển thành trạng thái mê muội.
Lý trí mách bảo cô nên đẩy anh ra.
Nhưng cơ thể lại không làm được.
Hai tay Đoàn Hoài Ngạn ôm chặt eo cô, rất mạnh, rất chặt, như sợ cô sẽ đẩy anh ra bất cứ lúc nào. Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy cô có động tác phản kháng, anh mới cẩn thận vùi đầu vào hõm vai cô.
Tư thế ôm nhau siết chặt.
Giọng Đoàn Hoài Ngạn khàn khàn: "Anh rất muốn tham dự lễ tốt nghiệp của em."
Khuôn mặt Hoài Niệm áp vào ngực anh, cô khẽ thở dài: "Không sao đâu."
Đoàn Hoài Ngạn: "Anh thất hứa rồi."
Hoài Niệm nói: "Anh cũng không muốn vậy mà."
Sau chuyến bay dài, giọng anh rất trầm và mệt mỏi: "Em đừng an ủi anh nữa, anh biết em cũng mong anh tham dự lễ tốt nghiệp của em."
"..." Hơi thở Hoài Niệm ngừng lại một nhịp, cô im lặng, cúi đầu vùi mặt vào lòng anh.
"Anh làm chưa đủ tốt, theo đuổi em cũng chưa đủ tốt." Đoàn Hoài Ngạn nói như thể đang chán nản, "Em không thể vì một lần anh sai sót mà cho người khác cơ hội."
"... Em nào có." Hoài Niệm bất lực nói.
"Theo đuổi người ta phải có trước có sau." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Anh theo đuổi em trước, những người khác đều phải xếp sau anh."
Vẫn là thái độ ngang ngược, cao cao tại thượng đó.
Hoài Niệm càng thêm bất lực.
Đoàn Hoài Ngạn ngẩng đầu lên khỏi vai cô, hai tay nâng mặt Hoài Niệm lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh.
Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Mắt anh đầy tơ máu, là do mệt mỏi.
Bọng mắt đỏ hoe, là do kìm nén nước mắt.
"Một lát nữa anh phải về Đức rồi, lần này đi chắc cả năm cũng không về lại được." Anh nuốt nước bọt, nói rất chậm, rất chậm, "Chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi em, bác sĩ, bệnh nhân ở bệnh viện, có thể khi em đi trên đường, cũng sẽ có người xin phương thức liên lạc của em."
"Liệu em có quên anh không?"
"Là anh thích em trước, xét theo thứ tự trước sau, bọn họ đều phải xếp sau anh."
Lông mi Hoài Niệm khẽ run, giọng nói nhỏ nhẹ, có chút ngượng ngùng: "Anh lại ép buộc em."
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Không phải ép buộc."
Anh khẽ nói: "Anh đang cầu xin em."
Khóe mắt anh đỏ hoe, hơi ướt, nghiêm túc hỏi cô: "Anh xếp thứ nhất, được không?"
Hoài Niệm chăm chú nhìn anh, đột nhiên đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi hơi nước nơi khóe mắt anh.
Cô cũng rất nghiêm túc trả lời anh: "Được."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");