Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ
  3. Chương 55: Yêu xa
Trước /84 Sau

Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 55: Yêu xa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoài Niệm không ngắt lời Đoàn Hoài Ngạn, và Đoàn Hoài Ngạn cũng không cho cô cơ hội đó.

Hai người đứng rất gần nhau, sự hiện diện của Đoàn Hoài Ngạn càng thêm rõ rệt.

Do chênh lệch chiều cao, ánh mắt Hoài Niệm dừng lại trên đôi môi đang khép mở của anh. Càng nghe những lời lẽ khoa trương của anh, ánh mắt cô càng chớp liên hồi, tầm nhìn dần dần hạ xuống.

Rồi dừng lại trên yết hầu anh.

Trước đây mùa này anh thích mặc áo khoác ngoài, kéo khóa lên trên cùng. Nay tuổi tác đã lớn hơn, phong cách ăn mặc cũng thay đổi, từ áo khoác bụi bặm, phóng khoáng chuyển sang áo sơ mi tinh tế, sang trọng. Tuy nhiên, thói quen vẫn không đổi, dù là trong những dịp riêng tư, cúc áo sơ mi vẫn được cài cẩn thận đến cúc trên cùng.

Chiếc áo sơ mi đen tương phản mạnh mẽ với làn da ở cổ anh.

Đường nét yết hầu hiện lên rõ ràng, nổi bật.

Khi anh không nói, toát lên một vẻ cấm dục mạnh mẽ, nhưng khi yết hầu chuyển động, lại mang đến cảm giác cực kỳ phóng túng.

Hoài Niệm nhìn đến mức miệng lưỡi khô khốc.

Đúng lúc đó, Đoàn Hoài Ngạn nói:

- "Chiếm hữu thân thể trẻ trung cường tráng hoàn hảo của anh."

Kết hợp với vóc dáng và ngũ quan của anh, câu này quả thật không sai.

"Em cởi quần áo của anh khi nào?" Hoài Niệm cố gắng tranh luận, tìm lại lý lẽ cho mình. "Hơn nữa, em chỉ vì lịch sự mới mời anh lên lầu ngồi một lát, uống tách trà. Cũng giống như lúc anh muốn đến văn phòng em ngồi một lát vậy."

Trong đầu cô không hề có những suy nghĩ... không trong sáng!

"Ai đến tìm em, em cũng sẽ vì lịch sự mà mời họ lên lầu?" Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn lạnh lùng, nhuốm một tia lạnh lẽo.

"Ngoài bạn cùng phòng, chỉ có anh biết địa chỉ nhà em."

"Vậy," Đoàn Hoài Ngạn kéo dài giọng, đầy ẩn ý, "Anh là người khác giới duy nhất đến nhà em?"

Hoài Niệm không nỡ đả kích anh, nhưng lại sợ anh nói ra điều gì động trời, cô thản nhiên đáp: "Chủ nhà, còn có cả thợ sửa ống nước."

"..."

Tuy nhiên, Đoàn Hoài Ngạn dường như không có ý định lên lầu.

Anh đi vòng qua Hoài Niệm, cô nghi hoặc nhìn theo bóng anh.

Xe của Đoàn Hoài Ngạn đỗ bên đường. Mấy năm trôi qua, anh không còn lái chiếc G-Class phô trương nữa. Chiếc xe anh đang lái bây giờ là một chiếc Maybach sang trọng và điềm đạm.

Anh mở cốp xe, rồi trên tay xuất hiện vài chiếc túi mua sắm.

Anh cầm túi đến trước mặt Hoài Niệm.

"Cầm lấy."

Hoài Niệm chớp mắt: "Cái gì vậy?"

Bảy, tám túi mua hàng trông có vẻ to, nhưng thực ra lại rất nhẹ.

Hoài Niệm định mở túi ra xem bên trong có gì, nhưng Đoàn Hoài Ngạn lên tiếng, giọng lạnh tanh hòa vào làn gió xuân se lạnh, thêm vài phần bực bội: "Anh không phải là kẻ keo kiệt, phiền em nói lại với bạn cùng phòng của em."

Câu nói này ngay lập tức gợi lại ký ức của Hoài Niệm.

Cũng trong một tình huống như thế này, Hứa Phù đã thẳng thừng mắng Đoàn Hoài Ngạn là đồ keo kiệt.

Mà nguyên nhân của biệt danh “keo kiệt” này là do Hứa Phù nói Đoàn Hoài Ngạn không chịu mua váy ngủ cho Hoài Niệm.

"..."  Mặt Hoài Niệm cứng đờ, "Chẳng lẽ đây là... váy ngủ?"

"Cùng nhãn hiệu với cái cô ấy tặng em." Đoàn Hoài Ngạn có trí nhớ rất tốt, khóe miệng cong lên, giọng nói đầy ẩn ý, "Đúng là lớn rồi, phong cách ăn mặc cũng trở nên..." Anh cố tình dừng lại, lời nói đầy hàm ý, "Chín chắn."

Hoài Niệm nín thở, mím môi, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô bình tĩnh nói: "Vậy anh vẫn chưa lớn. Người trưởng thành đều mặc như vậy."

Vừa dứt lời, đến lượt Đoàn Hoài Ngạn mặt mày cứng đờ.

Hoài Niệm nói xong, không dám nán lại lâu, sợ mình không kiềm chế được mà lộ ra vẻ hoảng loạn. Cô xách túi mua sắm, thản nhiên tìm cớ để rời đi: "Muộn rồi, anh về nhà đi, em cũng phải về nhà ngủ rồi."

Đi được vài bước.

Đoàn Hoài Ngạn phía sau đột nhiên lên tiếng: "Ngoài trời tối quá."

Hoài Niệm quay đầu lại: "Anh lái xe đến, đèn xe rất sáng, trên đường cũng đèn điện sáng trưng."

Như thể cuộc trò chuyện trước đó chưa từng xảy ra, như thể đây mới là lúc họ gặp nhau tối nay, Đoàn Hoài Ngạn nói: "Anh đến nhà em chơi, em không mời anh lên ngồi một lát sao?"

Hai người nhìn nhau khoảng mười giây.

Hoài Niệm thành thật đáp: "Thôi, em sợ mình đối diện với nam sắc, sẽ không kiềm chế được mà cởi quần áo của anh."

"..."

-

Về đến phòng.

Hoài Niệm mệt mỏi nằm vật xuống ghế sofa, nhìn lên trần nhà, từ từ bình ổn lại cảm xúc.

Vất vả lắm mới kiểm soát được, cô đi vệ sinh rồi quay lại, điện thoại vang lên một tiếng "ting", Đoàn Hoài Ngạn gửi tin nhắn.

Đoàn Hoài Ngạn: [Em thật sự thích kiểu váy ngủ này?]

Điện thoại lại vang lên một tiếng, tiếp theo là tin nhắn thứ hai.

Đoàn Hoài Ngạn: [Vài hôm nữa anh mua cho em thêm vài bộ.]

Hoài Niệm nhíu mày.

Cô có thể thích sao?

Cô sẽ thích sao?

Hở hang thế này! Mặc với không mặc có khác gì nhau!!!

Nghĩ đến nguồn cơn của loạt chuyện này, đều bắt nguồn từ “ý tốt” tặng váy ngủ của Hứa Phù, mà “ý tốt” này nên thêm hai chữ nữa – không trong sáng.

Hoài Niệm thở dài.

Cô cầm điện thoại, tỏ ra bình thản, trả lời Đoàn Hoài Ngạn: [Anh hiểu lầm rồi, em ở nhà thích không mặc đồ.]

Dù cô có trả lời mình thích kiểu nào thì Đoàn Hoài Ngạn cũng đều sẽ mua cho cô, Hoài Niệm dứt khoát mặc kệ.

Dường như vì tin nhắn của cô quá ngoài dự đoán, Đoàn Hoài Ngạn gửi một tin nhắn thoại.

Âm thanh nền hỗn tạp, ồn ào, dưới những đợt sóng âm thanh dập dồn là giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của anh, nhưng lại có chút giận dữ khó chịu.

"Có phải người đến nhà em, đều phải cởi quần áo mới được?"

Mí mắt Hoài Niệm giật giật, chậm rãi gõ chữ: [Em không phải người bá đạo như vậy.]

Đoàn Hoài Ngạn vẫn trả lời bằng tin nhắn thoại.

Anh nói: "Em có thể bá đạo."

Giọng điệu lười biếng: "Nhưng chỉ được với anh thôi."

Cuối cùng lại gửi thêm một tin nhắn thoại: "Anh đang bận chút việc ở ngoài, em ngủ sớm đi."

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.

Hoài Niệm đặt điện thoại xuống, mở máy tính xem tài liệu. Mãi đến ba giờ sáng, cô mới đi ngủ. Có lẽ vì gặp Đoàn Hoài Ngạn, vì câu nói "Bây giờ anh đang theo đuổi em" của anh, nên Hoài Niệm đã mơ thấy chuyện cũ.

...

Hoài Niệm biết, việc cô đề nghị chia tay là rất đột ngột.

Trước đó, cô và Đoàn Hoài Ngạn vẫn bình yên vô sự, không hề có mâu thuẫn hay xích mích gì. Vì vậy, cô cũng có thể hiểu việc Đoàn Hoài Ngạn nhất thời không thể chấp nhận được.

Hoài Niệm cũng biết, hai người họ nhất định sẽ chia tay.

Đoàn Hoài Ngạn là người được mọi người ngưỡng mộ. Năm ba đại học đã nhận được lời mời làm việc với mức lương hàng triệu tệ, tương lai rộng mở. Nhiều người ngưỡng mộ anh, nhiều người ghen tị với anh, cũng có nhiều người tò mò về anh – tò mò anh sẽ yêu đương với cô gái như thế nào.

Ngay cả người giúp việc nhà họ Đoàn cũng bàn tán riêng về chuyện này.

Hoài Niệm nghe mẹ cô nói: "Chắc chắn là sẽ yêu một tiểu thư nhà giàu."

Ngay cả bố mẹ Đoàn Hoài Ngạn cũng là kết quả của hôn nhân sắp đặt. Đoàn Hoài Ngạn có thể yêu đương với Hoài Niệm, nhưng anh nhất định sẽ kết hôn với người có địa vị tương đương với mình.

Du học không phải là nguyên nhân dẫn đến chia tay của họ, mà chỉ là một bước ngoặt.

Hoài Niệm cũng biết, Đoàn Hoài Ngạn sẽ không dễ dàng chấp nhận việc chia tay này.

Nhưng chia tay chưa bao giờ là quyết định của hai người, chỉ cần một người có ý định rời đi, thì mối tình này sẽ kết thúc.

Cô nghĩ, một người kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cao tự đại như Đoàn Hoài Ngạn, sẽ đau khổ vì bị cô đá, nhưng anh tuyệt đối sẽ không hạ mình đi tìm cô.

Cuộc sống của Đoàn Hoài Ngạn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp bất kỳ trở ngại nào.

Trong thời gian yêu đương, dù Hoài Niệm luôn nói "không được", "không tốt" để phản đối, nhưng cuối cùng vẫn bất lực thỏa hiệp, chiều theo ý Đoàn Hoài Ngạn.

Bị đá.

Là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Hoài Niệm nghĩ, Đoàn Hoài Ngạn sẽ không bao giờ quay lại tìm cô nữa.

Nhưng đêm giao thừa năm mới, cô lại nhìn thấy anh dưới tòa nhà thí nghiệm.

Thấy cô lạnh, anh cởi khăn choàng cổ của mình quàng cho cô.

Hoài Niệm có thể tự nhủ với mình, đó chỉ là tình cờ gặp gỡ.

Tuy nhiên, không lâu sau khi giao thừa kết thúc, buổi thi cuối kỳ cuối cùng cũng xong, Hoài Niệm cùng bạn cùng phòng đi ăn tối ở một nhà hàng ngoài trường.

Ăn tối xong, ba người đi hát karaoke ở gần đó.

Cảnh Duyệt và Chu Vũ Đồng đều là những người thích hát, may mắn là Hoài Niệm lại thích làm “chủ trì” không khí trong phòng karaoke, ba người rất hợp nhau. Không khí vui vẻ, thoải mái. Thời gian trôi qua, sắp đến mười hai giờ, nhưng hai người họ vẫn đang say sưa ca hát, hơn nữa còn xuống dưới lầu chơi tiếp bốn tiếng nữa. Hoài Niệm buồn ngủ díp cả mắt lại, nên cô rút sớm, về ký túc xá ngủ.

Dưới quán karaoke có vài quán bar và pub.

Hoài Niệm nhớ lại lúc xuống lầu, thấy có người từ quán bar đi ra, nửa ngồi nửa quỳ bên đường nôn mửa.

Cô thu hồi ánh mắt, vùi mặt vào khăn quàng cổ, hai tay đút túi, bước về phía trước.

Đi được vài bước.

Hai người đàn ông bước ra từ trong quán bar phía trước.

Người đến cũng đã phát hiện ra sự có mặt của cô.

Trì Kính Đình là kiểu người coi trọng phong độ hơn nhiệt độ, ngoài trời lạnh buốt, anh ta chỉ khoác một chiếc áo khoác da ngắn. Nhìn thì rất thời trang, rất đẹp trai, nhưng đứng bên đường lại run cầm cập vì lạnh.

Anh ta nói chuyện, hơi thở phả ra một làn sương trắng, rồi nhanh chóng bị gió thổi tan.

"Ồ, trùng hợp quá." Anh ta lúng túng chào Hoài Niệm, sau đó rút tay khỏi túi, kéo Đoàn Hoài Ngạn bên cạnh, "Đi thôi, đi thôi."

Dù Trì Kính Đình có kéo thế nào, Đoàn Hoài Ngạn vẫn đứng yên tại chỗ.

Đôi mắt nhìn chằm chằm Hoài Niệm.

Còn Hoài Niệm cúi đầu, tránh né ánh mắt của anh.

Ánh mắt Trì Kính Đình đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng, nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Đoàn Hoài Ngạn, anh ta thở dài: "Thôi, chết rét mất, tôi mặc kệ cậu."

Nói xong, Trì Kính Đình vẫy tay gọi taxi, rồi rời đi.

Để lại Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm.

Gió lạnh thổi từng cơn, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ anh.

Hoài Niệm kìm nén nỗi chua xót trong lòng, bước tiếp, muốn giả vờ như không quen biết. Thế nhưng, khi đi ngang qua Đoàn Hoài Ngạn, tay cô vẫn bị anh nắm lấy.

Chưa đến ba giây.

Anh lại rụt tay về, lòng bàn tay còn lơ lửng giữa không trung, khẽ run lên vì kìm nén.

Muốn chạm vào cô, nhưng lại không dám.

"Tại sao," giọng anh khàn đặc vì rượu, "lại giả vờ như không quen biết anh?"

Hoài Niệm cúi đầu, những ngón tay giấu trong túi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

Họ đứng ngang hàng nhau, Đoàn Hoài Ngạn lùi lại hai bước, rồi bước đến trước mặt cô. Bóng anh rộng lớn, phủ lên người cô, ngay cả không khí xung quanh cũng bị mùi hương của anh lấn át.

Hoài Niệm cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn anh.

Chạm vào đôi mắt đỏ hoe, u ám của anh.

Cô ngây người, có chút bối rối.

Mí mắt mỏng manh của Đoàn Hoài Ngạn rũ xuống, đôi mắt mờ mịt không có chút sức sống, anh khàn giọng nói: "Anh rất muốn ôm em, nhưng anh không còn tư cách nữa rồi."

"Là em đá anh." Giọng Hoài Niệm run lên, "Trong mắt anh, đáng lẽ em  phải là một người phụ nữ tồi tệ mới đúng. Anh gặp em, đáng lẽ phải rất tức giận, mắng em nhẫn tâm, mắng em tuyệt tình, chứ không phải... muốn ôm em."

"Anh thật sự rất tức giận." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Anh muốn trói em lại, nhốt em trong phòng, để em ở bên anh cả đời. Nhưng mà…"

Anh thở ra một hơi, "Anh không muốn đạt được mong muốn của mình theo cách đó nữa, anh muốn em cam tâm tình nguyện."

Cô đã thỏa hiệp với anh rất nhiều lần, bây giờ, anh sẽ không ép buộc cô nữa, cũng sẽ không uy hiếp cô nữa.

Hoài Niệm cúi đầu, hơi thở nặng nề, ngực phập phồng, cô rất giỏi kiểm soát cảm xúc, nhưng lúc này thật sự không thể kiểm soát được.

"Anh có thể ôm em một cái được không?" Anh nói, giọng khàn khàn.

Im lặng hai giây, Hoài Niệm bước tới, đưa bàn tay trắng bệch ra khỏi túi.

Cô ôm lấy anh.

Bên tai là tiếng thở nhẹ nhõm của anh, ấm áp, lan đến tận mang tai cô.

Anh ôm cô rất chặt, chặt đến mức cô có thể cảm nhận được cả người anh đang run rẩy.

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, dường như tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết nhỏ li ti rơi lả tả. Cổ cô vừa ẩm ướt, vừa lạnh, lại vừa ấm áp.

Hoài Niệm sững người.

Cô nghe thấy tiếng thở gấp gáp, nặng nề của anh, giọng nói run rẩy, toàn thân anh toàn là mùi rượu, như đang say khướt, nhưng giọng điệu lại rất tỉnh táo, lại rất sợ hãi, "Chia tay mà em nói, là muốn vứt bỏ anh, hay là muốn quên anh?"

Cô có thể cảm nhận được, anh ôm cô chặt hơn.

Cô nói: "Chỉ là chia tay thôi."

"Nếu anh thay đổi cách thức, nghiêm túc theo đuổi em," Đoàn Hoài Ngạn hỏi cô, "thì em sẽ quay lại với anh chứ?"

Hoài Niệm im lặng: "Không phải như vậy, Đoàn Hoài Ngạn."

Đoàn Hoài Ngạn: "Vậy là như thế nào? Em nói với anh đi, Hoài Niệm, anh sẽ sửa."

Hoài Niệm lại im lặng.

Đoàn Hoài Ngạn không cố hỏi câu trả lời của cô, anh lùi lại rất nhanh, "Vậy, sau này chúng ta gặp nhau, em đừng coi anh là người lạ, được không? Được chứ? Anh không muốn làm người lạ... Thật đấy, anh không muốn đóng một vai trò không quan trọng, có cũng được không có cũng được trong cuộc đời em."

Trái tim Hoài Niệm gần như tràn ngập chua xót, lời nói của anh như nghẹn lại trong cổ họng cô, lấn át hơi thở của cô.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy câu trả lời của mình giữa gió tuyết bay bay.

Cô nói: "Không coi là người lạ."

Khi anh nhìn về phía em, em cũng sẽ nhìn về phía anh.

Nhưng điểm chung của họ không nhiều, mối quan hệ tiến thêm một bước so với người lạ, là gật đầu chào hỏi.

Trong một khoảng thời gian dài, họ vẫn duy trì trạng thái như vậy.

Cho đến ngày lễ tốt nghiệp của Đoàn Hoài Ngạn.

Lễ tốt nghiệp được tổ chức trong nhà thi đấu, trên đường đến tòa nhà thí nghiệm, Hoài Niệm bị bao quanh bởi những sinh viên mặc áo cử nhân, đang trên đường đến dự lễ tốt nghiệp. Trong đầu cô bất chợt hiện lên hình ảnh Đoàn Hoài Ngạn, liền lấy điện thoại ra xem WeChat.

Trang cá nhân của anh rất yên tĩnh, không hề đăng bài nào.

Trái lại, Trì Kính Đình lại đăng một bài.

Ảnh là một bức ảnh tự sướng của anh ta.

Chú thích là - [Ngay cả lễ tốt nghiệp của mình tôi còn không tham dự, vậy mà lại đến dự lễ tốt nghiệp của Đoàn Hoài Ngạn. Thật là hết nói nổi.]

Hoài Niệm và Trì Kính Đình là bạn học cấp ba, vì vậy, hai người có rất nhiều bạn chung trên WeChat.

Hoài Niệm cũng thấy bình luận Trì Kính Đình trả lời bạn bè khác.

Trì Kính Đình: [Không còn cách nào khác, bố mẹ cậu ấy không ở trong nước, lại không có bạn gái, quá đáng thương, tôi không đến cổ vũ cho cậu ấy thì ai đến? Dù sao nhìn quanh bốn phía, vẻ đẹp trai của tôi, không ai sánh bằng.]

Trì Kính Đình: [Bố mẹ có cuộc sống riêng, bạn gái cũng chưa chắc đã ở bên cậu mãi mãi, nhưng tôi, mãi mãi là anh em tốt của Đoàn Hoài Ngạn.]

Trì Kính Đình: [Cậu ấy cũng xúc động lắm, trước đây chỉ nói với tôi một hai từ, hôm nay xúc động nói với tôi hẳn năm chữ: Cậu cút đi được không?]

Hoài Niệm không nhịn được cười.

Cười xong, cô vào phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.

Không biết bao lâu sau, cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, Hoài Niệm nhìn Chu Vũ Đồng đang hớt hải, "Cậu sao vậy? Thí nghiệm gặp vấn đề gì à?"

"Không phải." Chu Vũ Đồng đóng cửa lại, đi đến trước mặt Hoài Niệm, "Bên ngoài có người đang đợi cậu."

"Ai vậy?"

"Còn có thể là ai nữa." Chu Vũ Đồng hạ giọng, nhấn mạnh từng chữ, "Đoàn Hoài Ngạn."

"..."

Chu Vũ Đồng liếc mắt, nhỏ giọng nói: "Tớ nghe người trong phòng thí nghiệm của tớ nói, hình như cậu ấy đã đợi cậu rất lâu rồi. Cậu không muốn gặp cậu ấy sao, có cần tớ nói giúp cậu không? Cứ nói là, cậu không có ở trường."

Hoài Niệm cầm lấy điện thoại bên cạnh, mở khóa, phát hiện một tiếng trước, Đoàn Hoài Ngạn đã nhắn tin cho cô.

Đoàn Hoài Ngạn: [Anh có vài lời muốn nói với em, chúng ta có thể gặp nhau được không?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Chỉ mười phút thôi.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Không, năm phút cũng được.]

Vài phút sau, anh lại gửi thêm ba chữ.

[Có được không?]

Thỉnh cầu, thăm dò, câu hỏi dè dặt.

"Điện thoại tớ để chế độ im lặng, không thấy tin nhắn của anh ấy." Hoài Niệm vỗ vai Chu Vũ Đồng, "Không sao, tớ ra ngoài gặp anh ấy một lát, cậu giúp tớ trông chừng thí nghiệm nhé, tớ sẽ quay lại ngay."

"Được."

Hoài Niệm ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa quay người đã thấy Đoàn Hoài Ngạn mặc áo cử nhân.

Trong tòa nhà thí nghiệm ánh sáng lờ mờ, phòng thí nghiệm của Hoài Niệm nằm ở cuối hành lang, Đoàn Hoài Ngạn dựa người vào tường, tay cầm điện thoại, những ngón tay thon dài liên tục xoay điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách.

"Em không xem điện thoại." Hoài Niệm bước nhanh đến trước mặt anh, nhỏ giọng giải thích, "Sao anh không gõ cửa?"

Đột nhiên nghe thấy giọng cô, Đoàn Hoài Ngạn vội vàng quay đầu nhìn cô.

Anh nói: "Sợ làm phiền em làm thí nghiệm, nghĩ đợi em làm xong thí nghiệm, chắc sẽ thấy tin nhắn của anh."

"Sẽ không làm phiền đâu." Hoài Niệm mím môi, hỏi anh, "Anh muốn nói gì với em?"

"Anh tốt nghiệp rồi."

"Ừm."

"Một thời gian nữa sẽ ra nước ngoài."

"... Ừm." Hoài Niệm gượng cười, "Tốt lắm."

Không khí ngưng đọng một lát.

Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên nói: "Anh vẫn thích em."

Hoài Niệm sững người.

Đoàn Hoài Ngạn nhìn sâu vào mắt cô, hơi thở ấm áp, kìm nén mà chậm rãi, "Nhưng anh không có ý định yêu xa, chỉ muốn đơn thuần theo đuổi em, em không cần đồng ý."

Hoài Niệm cảm thấy khó hiểu.

"Dù sao em cũng có nhiều người theo đuổi, thêm anh cũng không nhiều, bớt đi anh cũng không ít." Đoàn Hoài Ngạn dường như không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, hoặc là sợ ngay cả quyền theo đuổi cô cũng bị tước đoạt, anh nói rất nhanh, "Em cũng đừng áp lực quá, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không tỏ tình với em."

Câu cuối cùng nói với giọng điệu lười biếng, kiêu ngạo vô cùng.

"Tuyệt đối sẽ không tỏ tình với em" ngược lại mang ý nghĩa "Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý với lời tỏ tình của em", cao cao tại thượng, tỏ vẻ khinh thường.

Anh không giống như đến tỏ tình, mà giống như đến nghe Hoài Niệm tỏ tình, rồi từ chối cô.

Hoài Niệm: "..."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gã Ảnh Đế Này Không Nói Võ Đức (Giá Cá Ảnh Đế Bất Giảng Vũ Đức)

Copyright © 2022 - MTruyện.net