Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong bầu không khí kỳ lạ, kẻ gây ra tất cả những chuyện này cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trực giác của Trì Kính Đình về nhân tình thế thái luôn rất nhạy bén.
Chỉ cần một cái liếc mắt, anh ta đã nhận ra tâm trạng của Đoàn Hoài Ngạn không tốt.
Trì Kính Đình hỏi Hoài Niệm với vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Cậu lại chọc cậu ấy giận rồi à?"
Đoàn Hoài Ngạn nhìn Trì Kính Đình với vẻ mặt vô cảm, khiến Trì Kính Đình có cảm giác như chính mình là người chọc giận anh.
"Tôi chỉ đi vệ sinh có nửa tiếng, để cậu phải đợi ở ngoài nửa tiếng thôi mà?" Trì Kính Đình cũng không vui, cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn thật nhỏ nhen, "Chuyện này cũng đáng để giận sao?"
"..."
Đoàn Hoài Ngạn lười trả lời câu hỏi nhạt nhẽo này của anh ta.
Nói xong, Trì Kính Đình nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm một gương mặt lạ.
Nhìn kỹ, ồ, người đẹp.
Cũng có chút quen mắt.
Hình như là bạn cùng phòng đại học của Hoài Niệm?
Trì Kính Đình hỏi Hoài Niệm: "Đây là bạn gái cậu à?"
Tâm trạng Hoài Niệm phức tạp: "Là bạn gái cậu."
Trì Kính Đình hiếm khi nghiêm nghị như vậy: "Đừng nói bậy, lát nữa vợ chưa cưới của tôi đến, cậu nói vậy sẽ khiến cô ấy hiểu lầm."
Hoài Niệm vô cùng bất lực: "Liệu có khả năng nào đó, cô ấy chính là vợ chưa cưới của cậu không?"
Trì Kính Đình sững sờ, nhìn về phía Hứa Phù.
Hứa Phù cũng nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ, cô nàng không nhịn được ghé sát tai hỏi nhỏ Hoài Niệm: “Sau khi nhập viện anh ta có đi khám không? Đi vệ sinh tới nửa tiếng, tớ nghi thận anh ta có vấn đề."
"..."
Câu hỏi này Hoài Niệm không thể trả lời.
Cô nhìn Đoàn Hoài Ngạn với ánh mắt cầu cứu.
Mặc dù Đoàn Hoài Ngạn vẫn còn rất bực mình vì câu nói khen kỹ năng hôn của Trì Kính Đình của cô, nhưng vẫn đưa tay ra giúp đỡ.
Bàn tay anh buông thõng bên người từ từ nâng lên, năm ngón tay xòe ra, dừng lại giữa không trung vài giây, không kéo cô mà vỗ nhẹ lên vai cô.
"Đi thôi, đừng làm phiền hai người họ xem mắt."
Không đợi hai người trả lời, Hoài Niệm lập tức quay người rời đi cùng Đoàn Hoài Ngạn.
Ra khỏi phòng bệnh, hai người đến khu vực nghỉ ngơi của tầng ngồi xuống.
Vì vừa rồi đã nói câu "Kỹ năng hôn của anh ta rất tốt", khi ở cạnh Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tầng này không có nhiều người, xung quanh yên tĩnh.
Sợ hiểu lầm ngày càng sâu thêm, Hoài Niệm lên tiếng giải thích: "Có một lần, em vô tình thấy Trì Kính Đình hôn bạn gái của cậu ta, anh còn nhớ không?"
"Hửm?" Đoàn Hoài Ngạn thờ ơ nói, "Anh đâu có rảnh mà nhớ chuyện người khác hôn hít?"
Hoài Niệm nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: "Bởi vì hôm đó, chúng ta đang hôn nhau ở trong phòng sách. Cũng chính hôm đó, cậu ta đã biết chuyện giữa em và anh."
Về việc Trì Kính Đình hôn bạn gái, Đoàn Hoài Ngạn thực sự không có chút ấn tượng nào.
Tuy nhiên, nhờ lời nhắc nhở của Hoài Niệm, trong khoảnh khắc, những mảnh ghép của quá khứ hiện lên trong tâm trí anh.
...
Sau bữa tiệc tri ân thầy cô, Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn sống chung dưới một mái nhà.
Hoài Niệm đối mặt với Đoàn Hoài Ngạn cùng những cảm xúc khó nói thành lời, tóm lại là rất khó xử.
Khoảng thời gian đó, Trì Kính Đình gần như ngày nào cũng chạy đến nhà Đoàn Hoài Ngạn.
Mượn cớ là đến để bầu bạn với Đoàn Hoài Ngạn.
Thực chất là anh ta ở nhà một mình chán quá.
Mỗi lần đến nhà họ Đoàn, việc đầu tiên Trì Kính Đình làm là hỏi Hoài Diễm Quân: "Dì Quân, Hoài Niệm có nhà không?"
Hoài Diễm Quân cười: "Có chứ, cậu muốn ăn trái cây không? Để tôi bảo Hoài Niệm mang lên cho cậu."
Trì Kính Đình đạt được mục đích: "Dì bảo Hoài Niệm mang lên tầng hai cho cháu."
Anh ta thay giày, tiếng bước chân lộp cộp, đi thẳng đến phòng bếp của Đoàn Hoài Ngạn, không hề có lời nhắc nhở lịch sự nào, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Không phải tôi nói cậu chứ, cậu định chơi trò tình yêu thầm này đến bao giờ nữa?" Trì Kính Đình vừa đóng cửa lại, đã bắt đầu cằn nhằn Đoàn Hoài Ngạn, "Ngày nào cũng gặp nhau, nếu còn đang học cấp ba thì cậu có thể nói là không yêu sớm. Nhưng hai người sắp lên đại học rồi, bạn à, có thể yêu đương rồi, có thể ôm hôn rồi. Đừng có suốt ngày chơi trò tình yêu trong sáng nữa được không?"
Đoàn Hoài Ngạn nhắm mắt, ra vẻ không muốn nói nhiều với anh ta.
Trì Kính Đình thấy anh thờ ơ như vậy thì càng bực mình, "Tôi đã hôn bạn gái cả trăm lần rồi, còn cậu? Cậu còn chưa nắm tay Hoài Niệm nữa. Thật vô dụng!"
"Nói đủ chưa?" Đoàn Hoài Ngạn khịt mũi, "Nói đủ rồi thì về nhà đi."
"Không muốn." Trì Kính Đình nói, "Tôi bảo bạn gái tôi đến nhà cậu rồi."
Nghe vậy, mí mắt Đoàn Hoài Ngạn khẽ động, Trì Kính Đình bắt gặp ánh mắt đen láy của anh, vô cớ rụt rè, anh ta thay đổi thái độ khinh bỉ vừa rồi, nịnh nọt Đoàn Hoài Ngạn, "Trời nóng quá, hai đứa tôi lười ra ngoài. Vừa hay cô ấy ở gần nhà cậu, tôi bèn bảo cô ấy đến đây. Hơn nữa, cô ấy cũng quen Hoài Niệm, có thể làm bạn với Hoài Niệm."
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Hoài Niệm không cần."
Trì Kính Đình: "Sao Hoài Niệm lại không cần? Cô ấy suốt ngày ở đây với cậu, ngoài mẹ cô ấy ra thì chỉ còn lại một tảng băng lớn bầu bạn với cô ấy, tôi thấy cô ấy khá chán đấy."
Đúng lúc này, cửa phòng sách bị Hoài Niệm đẩy ra.
Hoài Niệm bưng một đĩa trái cây, bước vào.
Trì Kính Đình niềm nở chào cô: "Chào cô bé giúp việc."
Nói xong, anh ta cảm nhận được một luồng sát khí.
Ánh mắt của Đoàn Hoài Ngạn trước mặt lạnh lùng sắc bén như dao cạo.
Trì Kính Đình vội vàng sửa lời: "Chào, Hoài Niệm."
Hoài Niệm liếc nhanh anh ta một cái: "Chào."
Cô đặt đĩa trái cây xuống, như thể đã hoàn thành một việc gì đó trọng đại, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trái cây ở đây, vậy... tôi xuống lầu trước nhé."
Trì Kính Đình ngăn cô lại, "Cậu đi đâu? Cứ ngồi đây, cùng nhau trò chuyện một chút đi."
Hoài Niệm vẫn đang tìm cớ thì lại nghe Trì Kính Đình nói: "Dù sao chúng ta cũng là bạn học cấp ba, bạn cùng lớp hai năm liền, tình bạn này cũng không đáng để cậu ngồi đây sao?"
"..."
"Hơn nữa bạn gái tôi lát nữa sẽ đến, tôi có bạn gái bầu bạn, không thể bầu bạn với Đoàn Hoài Ngạn." Trì Kính Đình trêu chọc, "Dù sao hai người cũng ngồi cùng bàn hai năm, đã bầu bạn với nhau hai năm rồi, bầu bạn thêm một ngày cũng không sao. Cậu thấy sao, bạn học Hoài Niệm."
Hoài Niệm cố nở nụ cười gượng gạo.
Trì Kính Đình lập tức nhận ra điều bất thường, "Sao cậu không dám nhìn Đoàn Hoài Ngạn vậy?"
Hoài Niệm: "... Đâu có."
Trì Kính Đình liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn, sau đó chợt hiểu ra: "Có phải Đoàn Hoài Ngạn bắt nạt cậu không? Hôm bữa tiệc tri ân thầy cô, cậu ta đưa cậu về nhà, có phải cậu đã nôn trên xe cậu ta không?"
"Này cậu không biết đâu, lần trước tôi say rượu ngồi xe cậu ta, đang muốn nôn thì cậu ta đột nhiên nói một câu: Nôn trong xe năm nghìn. Bạn thân mười mấy năm trời, vậy mà lại đòi tiền tôi." Trì Kính Đình bày tỏ sự đồng cảm, "Đoàn Hoài Ngạn là vậy đó, lạnh lùng, không ga lăng, không lịch sự, không chu đáo, không…"
Thấy Trì Kính Đình lải nhải mãi không thôi, Đoàn Hoài Ngạn lạnh lùng cắt ngang: "Nói đủ chưa?"
Bất ngờ nghe thấy giọng nói u ám của Đoàn Hoài Ngạn, Trì Kính Đình lập tức im bặt.
Đoàn Hoài Ngạn kéo ghế bên cạnh ra, ngẩng đầu, nhìn Hoài Niệm: "Ngồi đi."
Phòng sách bỗng chốc yên tĩnh.
Bị hai người nhìn chằm chằm, tự dưng Hoài Niệm cảm thấy căng thẳng.
Đặc biệt là, cô và Đoàn Hoài Ngạn đã hai ngày không gặp nhau.
Dù đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh, nhưng hai ngày nay Hoài Niệm cố tình tránh mặt anh. Cô chưa từng yêu đương, càng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới, khi đối mặt với Đoàn Hoài Ngạn, từ cơ thể đến lời nói đều lộ ra vẻ bối rối.
Không gian phòng sách rất rộng, nhưng chỉ có bốn chiếc ghế.
Nếu không ngồi cạnh Đoàn Hoài Ngạn, thì cô chỉ có thể ngồi với Trì Kính Đình. Nhưng nếu vậy, khi bạn gái Trì Kính Đình đến, cô ấy sẽ phải ngồi với Đoàn Hoài Ngạn.
Suy nghĩ một hồi, Hoài Niệm vẫn cắn răng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn.
Có Trì Kính Đình ở đó, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Không lâu sau, bạn gái của Trì Kính Đình đến, anh ta vừa đứng dậy vừa hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Phòng chiếu phim dưới tầng hầm dùng được chứ nhỉ?"
"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của anh ta, "Cậu đến nhà tôi chỉ vì chuyện này thôi sao?"
"Chứ còn gì nữa?" Trì Kính Đình nói, "Trời nóng như vậy, vừa xem phim vừa yêu đương mới sướng."
"..."
Trì Kính Đình đã đi đến cửa, Hoài Niệm đang cúi đầu ăn trái cây, không nhìn anh ta. Ngược lại, Đoàn Hoài Ngạn lại nhìn anh ta với ánh mắt lạnh nhạt, ẩn ý rõ ràng - bảo anh ta cút nhanh đi, nhường không gian riêng tư cho hai người.
Trì Kính Đình cũng nháy mắt với anh, gần như muốn nói thẳng "Tôi tạo không gian cho cậu rồi đấy, cậu lo mà tranh thủ đi, tôi cũng không muốn cậu nắm tay cô ấy, chỉ mong cậu tỏ tình với cô ấy thôi!"
Chẳng mấy chốc, Trì Kính Đình rời đi, chu đáo khép cửa lại.
Động tác cầm dưa hấu của Hoài Niệm khựng lại, chậm nửa nhịp mới đưa miếng dưa vào miệng.
Bỗng nhiên, bên má có cảm giác ấm áp, chạm nhẹ rồi rời đi. Cô theo bản năng quay mặt đi, liền thấy tay Đoàn Hoài Ngạn, dường như định rút lại, nhưng thấy cô nhìn qua, anh lại đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào má cô.
"Nỡ nhìn anh rồi sao?" Giọng anh không còn lạnh lùng như trước, mà trở nên lười biếng, mang theo nụ cười thích thú.
Hoài Niệm sững sờ, quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói chuyện với người khác bằng giọng điệu này.
Hai người nhìn nhau.
Đoàn Hoài Ngạn ngồi với tư thế thoải mái, hai tay chống lên tay vịn của ghế, khom người về phía cô. Tóc anh hơi ướt, như vừa gội đầu xong, hơi bồng bềnh cũng hơi ẩm ướt, vừa sảng khoái lại vừa ướt át, ngay cả ánh mắt anh cũng mang theo vẻ lấp lánh như keo, rất dính.
"Hai ngày rồi không nói chuyện với anh." Đoàn Hoài Ngạn nhếch môi, "Không phải nói sẽ chịu trách nhiệm với anh sao? Chịu trách nhiệm của em chỉ là lời hứa suông thôi à?"
"Không phải. Không có." Hoài Niệm vội vàng phủ nhận.
"Vậy bây giờ em có thể chịu trách nhiệm với anh chưa?"
Hoài Niệm hơi căng thẳng, "Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
Đoàn Hoài Ngạn lại chạm vào má cô: "Em có muốn hôn anh không?"
Hoài Niệm hơi ngớ người: "Hả?"
"Anh muốn hôn em." Anh cụp mắt xuống, trong khe hở mí mắt tràn ra dục vọng mơ hồ, hơi thở nơi chóp mũi dường như cũng nóng lên, giọng anh khàn khàn, "Có muốn hôn không?"
Nhịp tim lúc này đột nhiên tăng tốc, Hoài Niệm bất giác nhìn chằm chằm vào môi anh, lông mi khẽ động, lại liếc sang mắt anh.
Như bị mê hoặc, Hoài Niệm ngẩng đầu lên, hôn Đoàn Hoài Ngạn.
Nhưng cũng chỉ là môi chạm môi, kinh nghiệm hôn duy nhất của cô là trên ghế sofa trong phòng Đoàn Hoài Ngạn, bị anh hôn, toàn bộ quá trình đều do anh dẫn dắt, việc cô làm chỉ là phối hợp và chìm đắm.
Kinh nghiệm hôn gần như bằng không.
Vì vậy, sau khi môi chạm nhau, Hoài Niệm đã muốn rời đi.
Đoàn Hoài Ngạn dường như hiểu được hành động của cô, đột nhiên đặt tay lên gáy cô, trong nháy mắt, lưỡi anh luồn vào giữa răng môi cô, mơn trớn cánh môi cô, mút mạnh, như muốn quét sạch hơi thở trong khoang miệng cô. Sau đó, truyền hơi thở của anh vào cơ thể cô.
Nụ hôn mãnh liệt, mang đầy ý tấn công.
Trong nụ hôn nồng cháy, Đoàn Hoài Ngạn bế Hoài Niệm lên, từ trên ghế, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Anh ôm eo cô, cơ thể hai người ôm chặt lấy nhau, hôn càng lúc càng mãnh liệt, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Hôn không biết bao lâu, Đoàn Hoài Ngạn mới buông cô ra.
Cả người Hoài Niệm nóng bừng, toàn thân yếu ớt ngã vào lòng anh, sau một hồi lâu bình tĩnh lại, cô nhắm mắt lại: "Quần áo của em bị anh làm loạn rồi."
"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn khẽ đáp, mảnh vải nhỏ bằng bàn tay bị anh làm lệch đi, đầu ngón tay anh khẽ gạt mảnh vải mềm mại ra, nhân cơ hội chạm vào làn da mềm mại hơn cả quần áo, "Xin lỗi bé cưng, anh hơi..."
“Không kiềm chế được.”
Thay đổi rồi.
Anh không gọi cô là Hoài Niệm.
Mà gọi là, bé cưng.
Tai Hoài Niệm đỏ ửng.
Cô dùng đầu ngón tay siết chặt áo anh, do dự một lúc lâu rồi hỏi: “Sao lại gọi em như vậy?”
“Gọi cái gì?” Đoàn Hoài Ngạn cố ý hỏi lại.
“Thì…”, Hoài Niệm nói không nên lời, giọng cô nghẹn ngào chuyển đề tài, “Có phải anh từng hôn người khác rồi không?”
“Em đang khen kỹ năng hôn của anh rất tốt sao?”
“…”, Hoài Niệm càng nói không ra lời.
Lúc đó, Đoàn Hoài Ngạn còn chưa đạt đến mức độ xấu xa như bây giờ, chỉ trêu chọc cô một lần rồi thôi, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng rực làm cho vành tai cô đỏ bừng như muốn rỉ máu.
“Bé cưng”, anh nói, “Anh muốn em sờ anh.”
“…”.
Mặt Hoài Niệm lập tức đỏ bừng.
Anh đang nói cái gì vậy?
Sờ… chỗ nào?
Đoàn Hoài Ngạn đã dùng hành động thực tế để cho cô câu trả lời.
Cuối cùng, Hoài Niệm được anh dùng khăn ướt lau từng ngón tay vừa ướt át vừa nhớp nháp.
Âm thanh thở dốc hỗn loạn và nhẹ nhàng đan xen, Hoài Niệm nằm yên lặng trong lòng anh, cô cúi đầu, che giấu nhịp tim hỗn loạn. Căn phòng quá yên tĩnh, không khí đầy mùi vị mập mờ, những mẩu giấy vụn trong thùng rác cho thấy đủ thứ đã xảy ra giữa hai người.
Hoài Niệm lúng túng tìm chủ đề, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của bản thân và cả Đoàn Hoài Ngạn: “Trì Kính Đình và người yêu xem phim gì vậy?”
“Em cũng muốn xem phim sao?” Đoàn Hoài Ngạn xoa đầu cô, “Chúng ta xuống lầu?”
Hoài Niệm nghĩ, có người khác ở đó, Đoàn Hoài Ngạn chắc sẽ tiết chế hơn, cô vội gật đầu: “Ừ”.
“Bé cưng, xem phim xong vẫn sẽ hôn anh chứ?”
“…”.
Hoài Niệm đang trèo xuống khỏi đùi anh, bất ngờ nghe thấy câu nói đó, suýt thì không đứng vững.
Cô do dự hồi lâu, sắp xếp lời lẽ, cố gắng không để những câu nói như “Sao anh lại nói nhiều thế” hay “Sao lại dính người thế” trở nên quá rõ ràng, hỏi anh bằng những lời lẽ mơ hồ: “Đoàn Hoài Ngạn, anh và Trì Kính Đình hình như không nói chuyện nhiều lắm nhỉ?”
“Em không phải là cậu ta, anh cũng không hôn cậu ta.” Thái độ anh nhẹ nhàng nhưng khinh thường.
Hai người cùng nhau xuống lầu.
Cho dù bị Hoài Diễm Quân bắt gặp thì cũng có lý do hợp lý: bạn học cùng xem phim.
Phòng chiếu phim ở tầng hầm.
Điều hòa ở tầng hầm mạnh hơn ở trên rất nhiều, Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô: “Hay là lên phòng lấy thêm áo?”
Hoài Niệm suy nghĩ: “Trong phòng chiếu phim có thảm, em đắp thảm là được rồi”.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến cửa phòng chiếu phim, cửa hé mở một nửa. Đoàn Hoài Ngạn không cần dùng nhiều sức đã đẩy được cửa ra.
Trong phòng chiếu phim, Trì Kính Đình và bạn gái đang hôn nhau say đắm.
Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, Đoàn Hoài Ngạn lập tức đóng cửa lại.
Trong phòng và ngoài phòng.
Bốn người im lặng trong chốc lát.
Hoài Niệm cười khan: “Lẽ ra chúng ta nên gõ cửa.”
Đoàn Hoài Ngạn cau mày: “Chẳng lẽ không phải là họ nên khóa cửa sao?”
Hoài Niệm chớp mắt, thành thật nói: “Nhưng chúng ta… cũng không khóa cửa.”
“Vì đây là nhà anh.” Trán Đoàn Hoài Ngạn hiện lên vẻ kiêu ngạo, “Ở nhà anh, anh muốn hôn ở đâu thì hôn.”
“…”, Hoài Niệm không biết nói gì, đành im lặng.
Để tránh ngại ngùng, Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn lên lầu.
Họ xem TV ở phòng khách.
Không lâu sau, Trì Kính Đình ra khỏi phòng chiếu phim, anh ta gãi đầu ngượng ngùng, trong bụng đã chuẩn bị sẵn những lời mở đầu nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn thấy những dấu hôn đỏ trên cổ Hoài Niệm, đầu óc anh ta trống rỗng.
Anh ta run tay chỉ vào Đoàn Hoài Ngạn, rồi chỉ vào Hoài Niệm. Vì mẹ Hoài Niệm đang ở đó, nên Trì Kính Đình nói rất nhỏ, đầy oán giận, “Hai người được lắm, ngoài mặt thì giả vờ không quen biết, nhưng lại hôn nhau cuồng nhiệt như vậy.”
Hoài Niệm giật thót, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói với giọng bình thản: “Có phải cậu hiểu lầm gì rồi không?”
Trì Kính Đình cười nhạt: “Che dấu vết hôn trên cổ rồi hãy nói với tôi là hiểu lầm.”
“…”.
Hoài Niệm im lặng một lúc, cụp mắt xuống, cô với tay lấy một cái gối trên ghế sô pha, thu mình lại, cố gắng giấu mình sau chiếc gối.
Đoàn Hoài Ngạn với tay xoa đầu cô: “Ngoan, vào phòng đi.”
Hoài Niệm nghe vậy thì dừng lại, rồi chậm rãi ôm gối vào phòng.
Cho đến khi cửa phòng cô đóng lại, Đoàn Hoài Ngạn mới mở mắt ra, toàn thân toát ra vẻ khinh thường và sắc bén lạnh lùng: “Coi chừng cái miệng của cậu, đừng nói lung tung. Chuyện này, chỉ ba chúng ta biết.”
Tòa nhà này cách âm không tốt.
Hoài Niệm nghe thấy lời nói gần như đe dọa của Đoàn Hoài Ngạn, cô tưởng Trì Kính Đình sẽ vì thế mà cãi nhau với anh, dù sao cũng là bạn bè, mà bạn bè lại đi uy hiếp dụ dỗ thì chẳng ra làm sao.
Ai ngờ, Trì Kính Đình rất hào hứng: “Vậy thì giữa chúng ta cũng có bí mật rồi đúng không? Anh bạn, tôi biết ngay mà, tôi là người bạn quan trọng nhất trong mắt cậu. Tên cờ hó Trần Cương Sách phải xếp sau tôi, tôi là bạn thân sốt một của cậu!”
“…”
-
Khu nghỉ dưỡng VIP của bệnh viện đặc biệt yên tĩnh, cửa sổ kính lớn tạo nên một mảng trời xanh thẳm.
Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn như đang bị mắc kẹt trong chiếc đồng hồ cát của hồi ức, hạt cát cuối cùng rơi xuống, họ rút ra khỏi hồi ức.
Hoài Niệm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em nhớ, lúc đó chúng ta xem TV rất lâu, Trì Kính Đình mới đến tìm chúng ta.”
“Vậy em cho rằng kỹ năng hôn của cậu ta tốt?” Đoàn Hoài Ngạn dừng lại, tự hỏi tự trả lời, “Được rồi, kỹ năng hôn của cậu ta tốt.”
“Còn anh thì sao?”
“Em thấy kỹ năng hôn của anh thế nào?”
Câu hỏi dồn dập, không cho Hoài Niệm cơ hội thở.
Hoài Niệm lầm bầm: “Trước kia không phải em đã trả lời anh rồi sao?”
“Có sao?” Đoàn Hoài Ngạn thong thả nói, “Sao anh không nhớ nhỉ?”
“…”.
Hoài Niệm ngước mắt lên, nhận ra sự trêu chọc trong mắt anh, biết anh cố ý, muốn nghe lại câu trả lời của cô.
Im lặng vài giây.
“Còn anh?” Hoài Niệm đột nhiên lại gần anh, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, “Anh thấy kỹ năng hôn của em thế nào?”
“Em nhớ anh từng nói, kỹ năng hôn của em rất tệ.”
“Em không nhớ nhầm chứ?”
Cô bắt chước anh, hỏi dồn dập, không cho anh cơ hội đáp trả.
Nói xong, cô rút lui, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười dịu dàng hiền lành vô hại. Nụ cười thoáng qua, cô cụp mắt xuống, vẻ mặt khó chịu và nhẫn nhịn, như thể đã luyện tập rất nhiều lần nhưng vẫn làm sai bài tập, một kiểu bực bội bất lực.
Đoàn Hoài Ngạn nhìn thấy vẻ mặt này của cô, không nhịn được cười.
Hoài Niệm trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Đoàn Hoài Ngạn thốt ra: “Bé cưng, em thật đáng yêu.”
Lời vừa dứt, cả hai người đều cứng đờ.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");