Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đoàn Hoài Ngạn và Trì Kính Đình nhanh chóng rời đi, trong góc ngồi chỉ còn lại Hoài Niệm và Hứa Phù.
Hứa Phù vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc đối thoại vừa rồi: "Tớ nhớ là Đoàn Hoài Ngạn ít nói lắm, hơn nữa ấn tượng của tớ về anh ta luôn là người khó gần, ít biểu cảm, trông có vẻ khó nói chuyện."
Hoài Niệm chớp chớp mắt.
Hứa Phù tiếp tục: "Nhưng tớ không ngờ anh ta... lại tự luyến đến vậy?" Ngừng một chút, cô nàng lại thỏa hiệp: "Thôi được rồi, anh ta đúng là có vốn để tự luyến. Cho dù không có bằng cấp, không có công việc, chỉ cần dựa vào khuôn mặt đó cũng đủ để phát tài."
Hoài Niệm chống cằm, lơ đãng nói: "Vậy cũng không được."
Hứa Phù: "Hửm?"
Hoài Niệm cau mày, như rơi vào tình thế khó xử: "Thu nhập của bác sĩ không cao lắm, nếu anh ấy làm người mẫu nam, e là tiền tớ cật lực làm phẫu thuật mỗi tháng cũng không đủ bằng ba ngày cát-xê của anh ấy."
"..."
Hứa Phù cuối cùng cũng hiểu ý của Trì Kính Đình khi nói "Hai người họ cứ gặp nhau là không bình thường" là gì.
Hoài Niệm ngày thường trông dịu dàng vô hại, không ngờ lại có thể nói ra những lời kinh ngạc như vậy.
Hứa Phù mỉm cười, búng tay gọi phục vụ để gọi món.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đồ uống, Hứa Phù hỏi Hoài Niệm: "Cậu muốn uống gì?"
Hoài Niệm lật tìm: "Có nước ép không?"
Hứa Phù liền cầm lấy thực đơn, nói với nhân viên phục vụ: "Một ly nước cam, một ly nước ép dưa hấu. Loại ép tươi, đừng lấy nước ngọt đóng chai nhé."
Nhân viên phục vụ lộ vẻ lúng túng: "... Vâng, bà chủ."
Nghe thấy cách xưng hô này, Hoài Niệm có chút ngạc nhiên: "Bà chủ?"
Hứa Phù liếc nhìn cô, giọng điệu mỉa mai: "Cậu quên ông chủ quán này là ai rồi à? Nhân viên gọi tớ là bà chủ, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"
"..."
Cũng có lý.
Nhưng Hoài Niệm thử đặt mình vào vị trí của Hứa Phù, nếu người kết hôn là cô, cô không thể nào tự nhiên như vậy. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người với người, dù sao Hứa Phù cũng sẽ không dây dưa với bất kỳ người bạn trai cũ nào.
Nước ép được mang lên, Hoài Niệm dùng ống hút uống vài ngụm.
Cô nhìn quanh, những chỗ ngồi xung quanh lác đác vài khách.
Hoài Niệm hỏi Hứa Phù: "Cậu có biết Trì Kính Đình và Đoàn Hoài Ngạn đi đâu không?"
Hứa Phù nói: "Có mấy người đến phòng VIP từ sớm, hai người họ qua chào hỏi. Mấy người bên trong không thân với Trì Kính Đình lắm, nhưng lại khá thân với Đoàn Hoài Ngạn, không biết cậu có quen không."
"Vòng bạn bè của hai người họ gần như trùng nhau." Hoài Niệm cảm thấy kỳ lạ, "Hơn nữa, Trì Kính Đình quen biết nhiều người hơn Đoàn Hoài Ngạn."
Đoàn Hoài Ngạn không thích giao tiếp, cũng chẳng màng đến việc mở rộng quan hệ.
Rất hiếm khi có người thân thiết với Đoàn Hoài Ngạn mà lại chỉ xã giao với Trì Kính Đình.
Hứa Phù hỏi: "Cậu nghe nói đến tên Thương Tòng Châu bao giờ chưa?”
Hoài Niệm hoàn toàn xa lạ với cái tên này, lục lọi trong trí nhớ một hồi, chắc chắn mình chưa từng nghe qua, cô nói: "Không quen."
Hứa Phù bĩu môi: "Cũng là một anh chàng rất đẹp trai đấy, nhưng mà đã kết hôn rồi."
Hoài Niệm khẽ cười, cúi đầu tiếp tục uống nước ép.
Không lâu sau, Trì Kính Đình quay lại.
Đồng thời, anh ta cũng dẫn theo vài người bạn. Trì Kính Đình bận rộn tiếp khách, dẫn mọi người vào, trên tay cầm ly rượu chuẩn bị cụng ly thì điện thoại reo, lại có bạn bè gọi anh ta ra ngoài nghe máy.
Cứ như vậy, gần nửa tiếng sau, góc ngồi đã chật kín người.
Hứa Phù là nhân vật chính tối nay, đương nhiên ngồi ở vị trí trung tâm. Cô ấy và Trì Kính Đình về bản chất là cùng một loại người, khéo giao tiếp, thích giao du. Trước khi đến, miệng nói "Không quen ai sợ ngại", nhưng thực tế lại có thể trò chuyện rôm rả với những người mới gặp lần đầu.
Vì Đoàn Hoài Ngạn hiếm khi tham gia những buổi tụ tập đông người, nên Hoài Niệm cũng thấy xa lạ với nhóm bạn bè xung quanh Trì Kính Đình. Tương tự, họ cũng xa lạ với gương mặt của Hoài Niệm.
Hoài Niệm ngồi cạnh Hứa Phù, không tránh khỏi bị hỏi: "Cô gái này là ai vậy? Trước đây chưa từng gặp."
Hứa Phù liếc nhìn Hoài Niệm đầy ẩn ý, sau đó mỉm cười giới thiệu: "Bạn thân của tôi."
Dứt lời.
Ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô ấy thản nhiên nói thêm hai chữ.
"Độc thân."
Đúng lúc này, ca sĩ trên sân khấu hát xong một bài, trong lúc chuyển bài, xung quanh bỗng yên tĩnh.
Vì vậy, hai chữ "độc thân" mà Hứa Phù cố tình nói lớn tiếng càng thêm rõ ràng.
...
Đoàn Hoài Ngạn vừa bàn xong chuyện từ phòng VIP bước ra thì nghe thấy câu này.
Trong góc ngồi đông nghịt người, bạn bè của Trì Kính Đình đều là những công tử ăn chơi có tiếng trong giới.
Trong ánh sáng nhập nhoạng, trên bàn trà đặt một chiếc đèn mờ ảo, ánh sáng ấm áp phủ lên gương mặt Hoài Niệm, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm dịu dàng.
Cô thực sự rất đẹp.
Hôm nay cô còn trang điểm.
Đặc biệt là trang điểm.
Để gặp anh.
Những người đàn ông trong góc ngồi vừa nghe thấy cô độc thân, ai nấy đều trở nên phấn khích.
Đoàn Hoài Ngạn lập tức cau mày.
Phiền.
Bực bội.
Còn kèm theo tức giận.
Bên cạnh, có người đụng vào vai anh.
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn Trì Kính Đình, giọng vừa trầm vừa lạnh: “Bị bệnh à?”
"Tôi thấy cậu mới giống bị bệnh đấy.” Trì Kính Đình hả hê, “Cứ gặp Hoài Niệm là cậu không còn giống cậu nữa."
"..."
"Có giống hồi xưa không?" Trì Kính Đình mỉm cười ung dung: "Hồi cấp ba cậu cũng vậy, có nhiều người tỏ tình với bạn cùng bàn của cậu, bày tỏ thiện chí với cô ấy, cậu thì mặt mày đen sì, chỉ im lặng nhìn. Lúc đó tôi thấy cậu nhát gan thật, anh bạn, cả đời này cậu có bao giờ nhát gan như vậy không? Tôi thực sự không hiểu, ngay cả với mẹ cậu, cậu cũng chẳng mấy khi dễ chịu."
"Có thể giống nhau sao?" Đoàn Hoài Ngạn nhếch mép, "Cô ấy có thể là người sẽ yêu sớm sao?"
"Ý tôi là, sao nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn nhát gan như thế?" Trì Kính Đình chế nhạo, "Chỉ biết đứng nhìn người khác bắt chuyện với cô ấy, cũng không đến ngăn cản?"
"Tôi vừa định đến thì có tên ngốc nào đó chắn đường."
"Tên ngốc nào mà không tinh ý thế?" Trì Kính Đình tò mò, hỏi xong, anh ta chợt nhận ra, chỉ vào mình, "Tên "ngốc" mà cậu nói không phải là tôi đấy chứ?"
Đoàn Hoài Ngạn liếc anh ta một cái, như muốn nói "Cậu nói xem".
Trì Kính Đình cạn lời: "Không phải cậu nói muốn tôn trọng cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, đợi cô ấy đồng ý sao? Tôi cứ tưởng cậu lại quay về hình tượng trai tân ngây thơ thời cấp ba rồi."
Đoàn Hoài Ngạn vốn đã phiền, nghe Trì Kính Đình nói xong, càng phiền hơn.
Anh không thèm để ý đến Trì Kính Đình, sải bước đi về phía góc ngồi.
Khi đến gần, bên cạnh Hoài Niệm đã đổi thành một người đàn ông khác. Người đó nâng ly rượu, bắt chuyện với Hoài Niệm bằng những câu sáo rỗng: "Tôi thấy cô hình như hơi quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?"
Tối nay Hoài Niệm đã được không ít người đàn ông bày tỏ thiện chí, câu mở đầu này quả thực khác biệt so với những người khác.
Cô nghiêng đầu nhìn người đến, nhưng người chiếm trọn tầm mắt cô không phải là người đàn ông bên cạnh, mà là Đoàn Hoài Ngạn đang đứng ở lối vào góc ngồi.
Không biết anh đến từ lúc nào, mặc một bộ đồ đen, cả người như hòa vào màn đêm.
Khuôn mặt không chút biểu cảm, mắt cụp xuống, cảm xúc toát ra từ khe mắt mang theo sự lạnh lùng sắc nhọn.
Hoài Niệm sững người.
Không chỉ cô phát hiện ra Đoàn Hoài Ngạn, mà những người khác trong góc ngồi cũng nhận ra anh.
Tất cả mọi người đều gọi anh, nhưng ánh mắt anh không hề dao động, chỉ dán mắt vào một người.
Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi cạnh Hoài Niệm, hất hàm, từng chữ rõ ràng, giọng nói mạnh mẽ.
"Cậu, tránh ra."
Sau đó, trước mặt mọi người, anh khẽ cười, ánh mắt khóa chặt vào Hoài Niệm.
"Cô ấy, là của tôi."
"..."
Xung quanh vang lên những tiếng hít vào lạnh lẽo.
Người đàn ông cố tình đổi chỗ để bắt chuyện lúng túng đứng dậy, cười gượng, tự bào chữa: "À thì ra là bạn của cậu, thảo nào tôi thấy cô ấy quen quen.”
Trong đám đông, đột nhiên có một giọng nói đầy nghi hoặc: "Không phải bảo là cô ấy độc thân sao?"
Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu, thản nhiên nói: "Tôi vừa gặp đã yêu cô ấy, không được sao?"
Nhắc đến bốn chữ "vừa gặp đã yêu", Hoài Niệm nhớ đến lần ở cửa sau nhà Đoàn Hoài Ngạn, anh đã trêu chọc bảo cô lấy điện thoại ra bắt chuyện với anh, rồi anh sẽ giả vờ bị cô quyến rũ, vừa gặp đã yêu.
Khi tỉnh táo lại, người bên cạnh Hoài Niệm đã từ người đàn ông xa lạ ban nãy biến thành Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt, mặt lạnh tanh, khuôn mặt vốn đã sắc bén càng thêm u ám.
Bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ vì sự xuất hiện đột ngột của Đoàn Hoài Ngạn cùng với lời nói của anh.
Mọi người cúi đầu trò chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm.
Đoàn Hoài Ngạn sau khi ngồi xuống cũng không nói chuyện với Hoài Niệm, Hoài Niệm cúi đầu uống liền hai ly nước ép dưa hấu, bụng hơi no, muốn đi vệ sinh.
Cô hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Nhà vệ sinh ở đâu?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Anh đi với em."
"... Không cần." Hoài Niệm cảm thấy không cần thiết, "Anh chỉ đường cho em là được."
"Rẽ phải, đi thẳng, cuối đường bên trái là nhà vệ sinh."
"Ừ."
Thế là cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh là ánh sáng đỏ quỷ dị, hơi lạnh phả ra, xung quanh còn có gió lạnh, cảm giác như hiện trường án mạng.
Hoài Niệm cảm thán gu thẩm mỹ độc đáo của Trì Kính Đình, đi vệ sinh xong, cô đang định đẩy cửa đi ra thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Đoàn Hoài Ngạn làm sao vậy? Không phải trước đây cậu ta đã từng hẹn hò sao?"
Tay Hoài Niệm khựng lại, cô cụp mắt, tiếp tục nghe người bên ngoài nói.
"Mối tình đầu đó Đoàn Hoài Ngạn giấu kín lắm, hình như chỉ có Trì Kính Đình và Trần Cương Sách biết thôi."
"Không phải mối tình đầu đá cậu ta rồi sao? Hôm đó tôi ở ngay hiện trường, tận tai nghe Trì Kính Đình nói."
"Trì Kính Đình nói gì?"
"Chính là, vì một người phụ nữ, có đáng không? Cô ấy đã đá cậu rồi, cậu vẫn còn nhớ mãi không quên, Đoàn Hoài Ngạn, cậu có lòng tự trọng không? Kết quả buồn cười lắm, Đoàn Hoài Ngạn nói, không có."
"Trời ạ, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà khiến Đoàn Hoài Ngạn si mê đến vậy?"
"Ai mà biết được."
"Nhưng dù thích đến mấy thì sao? Chắc cũng quên mối tình đầu đó rồi, giờ không phải vừa gặp đã yêu rồi ư?"
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, mấy người kia đi vệ sinh xong, rửa tay rồi quay lại chỗ ngồi.
Hoài Niệm cụp mi mắt, vẻ mặt khó hiểu, hồi lâu sau mới đẩy cửa rời khỏi nhà vệ sinh.
Bước vào khu vực góc ngồi của quán bar, ánh đèn mờ ảo, ánh sáng le lói lóe lên vẻ mập mờ, là nơi cực kỳ thích hợp để tán tỉnh. Góc ngồi chật kín người, không thấy bóng dáng Đoàn Hoài Ngạn đâu.
Cô nhìn quanh, tìm thấy anh ở góc ngồi trống bên cạnh. Anh thờ ơ, cúi đầu, uống rượu một cách lơ đãng.
Trong môi trường ồn ào náo nhiệt, anh lại toát ra vẻ cô độc lạc lõng.
Bỗng nhiên, Hoài Niệm cảm thấy những người trong góc ngồi dần mờ ảo, cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng thành hư ảo, hòa vào màn đêm.
Tất cả mọi người đều đã đi xa, trong tầm mắt cô, chỉ còn lại Đoàn Hoài Ngạn.
Anh ngồi trong góc, trên bàn trà trước mặt bày la liệt rất nhiều rượu.
Anh uống hết ly này đến ly khác, hơi rượu hun đỏ cả mắt.
Trì Kính Đình và Trần Cương Sách ở bên cạnh thay phiên nhau khuyên anh.
"Chỉ là một người phụ nữ thôi, có đáng không?"
"Cô ấy đã đá cậu rồi, Đoàn Hoài Ngạn, cô ấy không cần cậu nữa, không thích cậu nữa, cho dù cậu có uống đến chết, cô ấy cũng sẽ không thèm nhìn cậu lấy một cái."
"Cô ấy sẽ nhìn tôi." Đoàn Hoài Ngạn khàn giọng, "Cô ấy chỉ là không cần tôi, chứ không phải không thích tôi."
"Tôi thật sự chịu hết nổi cậu rồi, cậu có lòng tự trọng không?" Trì Kính Đình mắng anh.
"Lòng tự trọng?" Đoàn Hoài Ngạn khẽ mở mắt, đôi mắt vô thức bỗng nhiên thoáng một nụ cười chua xót, "Không có. Tôi cần lòng tự trọng để làm gì? Cô ấy cũng sẽ không quay lại."
"..." Trì Kính Đình giật lấy ly rượu trên tay anh, tức giận, "Cậu có còn là Đoàn Hoài Ngạn nữa không? Cậu soi gương xem bộ dạng ủ rũ của mình bây giờ đi, cậu có còn là Đoàn Hoài Ngạn nữa không?"
Trên bàn bày la liệt rất nhiều chai rượu, Trì Kính Đình lấy đi một chai, vẫn còn vô số chai khác.
Đoàn Hoài Ngạn lại cầm một chai rượu đưa lên miệng. Cách uống rượu quá phóng túng khiến rượu tràn ra khóe miệng, chất lỏng chảy dọc theo đường quai hàm xuống cổ, thấm vào quần áo rồi biến mất.
Uống cạn ly, mắt anh đỏ hoe, yết hầu chuyển động, "Đoàn Hoài Ngạn... là Đoàn Hoài Ngạn của Hoài Niệm."
"Khi có Hoài Niệm, mọi thứ mới có ý nghĩa."
Anh ngửa người ra sau, ánh đèn laser xung quanh nhấp nháy, phản chiếu trong mắt anh thành những quầng sáng mờ ảo.
Cả người anh căng như dây đàn, môi mím chặt, lẩm bẩm: "Là tôi chưa đủ tốt, nên cô ấy mới không cần tôi. Tất cả đều là lỗi của tôi. Nhưng hình như... đã quá muộn rồi."
"Tôi là của cô ấy, nhưng cô ấy không cần tôi nữa."
...
...
Hoài Niệm nuốt cảm giác chua xót dâng lên trong lồng ngực xuống, ánh mắt tập trung dừng lại trên người Đoàn Hoài Ngạn.
Anh ngồi một mình.
Hoài Niệm bước đến, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh. Cô thấy trên bàn trước mặt Đoàn Hoài Ngạn bày rất nhiều ly rượu rỗng, không nhịn được đưa tay kéo nhẹ tay áo anh, anh theo phản xạ cúi xuống: "Sao vậy?"
"Sao anh uống nhiều thế?"
"Hửm?" Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô vài giây, như cười như không, "Anh uống bao nhiêu rượu, em cũng quản sao?"
"..." Hoài Niệm không có ý đó, "Bình thường anh không uống rượu mà?"
"Tâm trạng không tốt, uống vài ly."
Hoài Niệm chớp mắt, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ: "Trì Kính Đình sắp kết hôn, nên tâm trạng anh không tốt?"
Vẻ mặt Đoàn Hoài Ngạn lập tức cứng đờ: "Liên quan gì đến Trì Kính Đình? Tâm trạng anh không tốt, em không tự kiểm điểm bản thân sao?"
"Em làm sao?" Hoài Niệm chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, "Chỉ vì những người đàn ông khác bắt chuyện với em?"
Vẻ mặt vô cảm của Đoàn Hoài Ngạn khiến Hoài Niệm có cảm giác như mình đang ngoại tình.
Hàng mi Hoài Niệm khẽ run, né tránh ánh mắt anh. Cô cúi đầu uống một ngụm nước ép, sau đó thẳng thắn nói: "Những năm ạm ở nước ngoài, cũng có không ít người đàn ông bắt chuyện với em."
"Vậy anh không nên uống rượu," Đoàn Hoài Ngạn bình tĩnh nói, "Anh nên uống giấm."
"..."
"Biến giấm thành rượu." Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô chăm chú, giọng điệu cứng rắn.
Nói xong, Đoàn Hoài Ngạn lại cầm một ly rượu lên, Hoài Niệm chợt nhớ lại cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu. Tuy là ảo giác, nhưng cô lại có cảm giác chua xót như đã từng trải qua.
Cô không nhịn được, đưa tay giữ lấy cổ tay Đoàn Hoài Ngạn.
Hành động bất ngờ này khiến Đoàn Hoài Ngạn không kịp đề phòng, tay run lên, ly rượu đổ, rượu hắt lên cả quần anh.
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn xuống nơi rượu đổ.
Thật không may, rượu đổ lên đũng quần anh.
May mắn thay, hôm nay Đoàn Hoài Ngạn mặc quần tây đen, dưới ánh đèn không nhìn rõ lắm.
"..."
Hai người đồng thời im lặng.
Hoài Niệm nuốt nước bọt: "Cái đó..."
Đoàn Hoài Ngạn bật cười khó hiểu: "Em gây ra, em chịu trách nhiệm."
Hoài Niệm: "Hả?"
Đoàn Hoài Ngạn dang hai chân ra, bày ra vẻ mặc kệ cô xử lý, thong thả nói: "Lau đi."
"..." Da đầu Hoài Niệm tê rần, giống như đã uống rượu, cổ họng có cảm giác châm chích như thiêu đốt, cô cố giả vờ bình tĩnh, “Nhất định phải lau sao?”
“Ướt lắm,” Đoàn Hoài Ngạn cau mày, tỏ vẻ rất khó chịu, “Quần bên trong ướt hết rồi.”
“…”
Quần… bên trong… ướt… hết rồi.
Quần bên trong là quần gì?
Quần bên trong còn có thể là quần gì nữa?!!!
Không phải là quần lót sao!!!
Hoài Niệm ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng nhập nhoạng, đường nét khuôn mặt của Đoàn Hoài Ngạn càng thêm sâu sắc. Đồng tử của anh có màu đen tuyền, không chút tạp chất, khi nhìn chăm chú vào người khác, khiến người ta không thể cưỡng lại ánh mắt của anh.
Trong khoảnh khắc, Hoài Niệm như bị mê hoặc.
Cô mím môi, nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy chúng ta tìm chỗ nào vắng người."
Đoàn Hoài Ngạn nhướn mày.
Chưa đợi anh lên tiếng.
Hoài Niệm nói một cách tự nhiên, không nhanh không chậm: "Anh cởi quần ra, em lau sạch cả hai cái quần cho anh."
Ngừng một chút, như cảm thấy mình nên là người có trách nhiệm, đã chịu trách nhiệm thì phải chịu đến cùng, Hoài Niệm bổ sung: "Em còn lau sạch cả bộ phận bị ướt của anh nữa."
"Anh đồng ý không?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");