Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có lẽ không ngờ câu trả lời lại như vậy, ngay cả Đoàn Hoài Ngạn cũng không nhớ rõ chuyện này, vậy mà Hoài Niệm vẫn ghi nhớ trong lòng.
Gió sớm mờ mịt, mắt Đoàn Hoài Ngạn bị gió thổi khô khốc, anh cụp mắt xuống, không nhìn ra nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng giọng nói khàn khàn lại run rẩy: "Ngoan lắm bé cưng, những gì anh dạy em, em đều nhớ cả."
Hoài Niệm không nói gì, chỉ siết chặt tay ôm anh hơn một chút.
Họ ôm nhau mặt đối mặt.
Đứng thêm một lúc nữa.
"Còn định ôm ở đây bao lâu nữa?" Tay Đoàn Hoài Ngạn di chuyển lên trên, véo nhẹ vào má cô, "Ăn sáng chưa? Hay là ăn sáng trước, ăn xong rồi ôm tiếp?"
"Em vừa định ra ngoài mua đồ ăn sáng thì thấy xe của anh." Hoài Niệm buông tay, rời khỏi vòng tay anh, cô khẽ mở mắt, nhìn Đoàn Hoài Ngạn, "Anh cũng chưa ăn sao?"
Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng, nhưng lại nói: "Em ăn cùng mẹ em trước đi, ăn xong chúng ta đi."
"..." Hoài Niệm nắm chặt tay, vẫn không nhịn được, nắm lấy tay áo sơ mi của Đoàn Hoài Ngạn.
Đối với hành động nhỏ bé và nũng nịu này của cô, Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày: "Lại làm nũng à?"
Hoài Niệm không muốn giải thích mình đang làm nũng, cô chỉ là không muốn Đoàn Hoài Ngạn ngồi trong xe, vừa buồn ngủ vừa đói vừa mệt mà đợi mình.
Hai người giằng co một lúc.
Hoài Niệm hỏi anh: "Anh có thể đợi em năm phút không?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Hửm?"
Hoài Niệm nói nhanh: "Không đúng, ba phút là được rồi, em để quên sạc điện thoại ở nhà, quay về lấy, rồi tiện thể chào mẹ em. Em sẽ nhanh thôi, anh đợi em ở đây nhé."
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày.
Trên mặt Đoàn Hoài Ngạn không có biểu cảm gì, đôi mắt lạnh lùng toát lên vẻ xa cách, nhíu mày lại càng thêm vài phần hung dữ. Nhìn anh như vậy, Hoài Niệm cũng có chút sợ hãi, sợ anh sẽ từ chối mình, Hoài Niệm không dám yêu cầu Đoàn Hoài Ngạn im lặng như đối với Trì Kính Đình.
Nhưng có cách tốt hơn để khiến Đoàn Hoài Ngạn im lặng.
Đoàn Hoài Ngạn: "Em…"
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Hoài Niệm nhón chân lên, hôn anh một cái.
Đoàn Hoài Ngạn: "Đừng tưởng làm nũng là được, em ăn sáng xong rồi hãy qua."
Hoài Niệm lại hôn anh một cái: "Em muốn ăn sáng cùng anh."
Đoàn Hoài Ngạn bất lực: "Anh không vội."
Hoài Niệm: "Em rất vội."
Đoàn Hoài Ngạn tức giận bật cười.
Sau đó, Hoài Niệm lại hôn lên khóe miệng đang nhếch lên của anh: "Làm nũng với người khác không có tác dụng, nhưng với anh nhất định có tác dụng."
Hôn xong, cô như tên trộm làm chuyện xấu, xoay người bỏ chạy.
Chạy được một đoạn, cô quay đầu lại, hạ giọng, nhấn mạnh nhiều lần: "Đợi em! Em sẽ quay lại ngay!"
"..." Đoàn Hoài Ngạn nhướng mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, anh khẽ hất cằm, "Biết rồi."
Đoàn Hoài Ngạn không đợi lâu, có lẽ chưa đến ba phút, Hoài Niệm đã thở hổn hển quay lại.
Trên tay cô cầm một chai sữa và hai quả trứng, nhét vào tay Đoàn Hoài Ngạn, vừa chạy vừa thở hổn hển: "Ở nhà không có gì ăn, chỉ có hai thứ này, anh ăn tạm chút đi."
"..."
"Anh ngồi ghế phụ ăn đi." Hoài Niệm vừa nói vừa đẩy anh về phía ghế phụ, cô mở cửa xe, ra hiệu cho Đoàn Hoài Ngạn vào trong.
"Vậy còn em?"
Hoài Niệm chớp mắt: "Em lái xe."
Đoàn Hoài Ngạn tặc lưỡi: "Chu đáo với anh vậy sao?"
"Không phải," Hoài Niệm thành thật nói, "Anh mới ngủ được ba bốn tiếng, lái xe sẽ bị mệt, em sợ xảy ra tai nạn."
"..."
-
Đây là lần thứ hai Hoài Niệm lái xe của Đoàn Hoài Ngạn, thành thạo hơn trước rất nhiều.
Đi vào đường vành đai, khi đang lái vào vòng trong, điện thoại Hoài Niệm reo lên, hai tay cô đang cầm vô lăng, dù sao cũng không phải tài xế lâu năm, không dám buông tay ra, nên bảo Đoàn Hoài Ngạn nghe máy giúp cô.
Đoàn Hoài Ngạn cầm điện thoại của cô lên, nhìn người gọi đến: "Số ngắn."
"Số điện thoại của khoa."
Đoàn Hoài Ngạn nhấn nút nghe máy.
"Bác sĩ Hoài, có một cuộc họp đột xuất."
Bệnh viện thường xuyên có tình huống bất ngờ, cũng có cuộc họp khẩn cấp, Hoài Niệm đã quen rồi.
"Mười giờ sáng, cô có thể đến được không?"
"Được." Nói xong, Hoài Niệm bảo Đoàn Hoài Ngạn cúp máy.
Hoài Niệm tính toán trong lòng một lúc, đúng lúc ngã tư xuống đường vành đai là đèn đỏ, Hoài Niệm quay đầu, nhìn Đoàn Hoài Ngạn: "Mười giờ em phải quay lại bệnh viện họp, nếu đưa anh về nhà, rồi em tự quay lại, thì hơi gấp."
Bản đồ chỉ đường hiển thị, từ đây đến nhà Đoàn Hoài Ngạn còn bốn mươi phút nữa, nhưng những tòa nhà gần đó Hoài Niệm rất quen thuộc, rất gần bệnh viện. Cô không muốn đi đi lại lại, cảm thấy để Đoàn Hoài Ngạn đến nhà cô ngủ bù là giải pháp tốt nhất.
Đoàn Hoài Ngạn ngồi thả lỏng, cũng quay sang nhìn Hoài Niệm, nói giọng đầy ẩn ý: "Lại mời anh đến ngủ trên giường của em à?"
"..."
"Được thôi," giọng anh có chút miễn cưỡng, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu rất cố ý, "Nhưng anh chưa ngủ đủ giấc, thể lực có thể không theo kịp, em không được thừa dịp người ta gặp khó khăn mà làm bậy, hiểu không?"
Hoài Niệm chớp mắt, giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ là lười đi đi lại lại, để anh ngủ ở nhà em, chỉ vậy thôi." Dừng lại một chút, "Nhưng…"
Đèn giao thông bắt đầu đếm ngược, còn tám giây.
"Anh nhắc em rồi đấy."
Năm giây.
"Tốt nhất là anh nên khóa cửa cẩn thận."
Ba giây.
"Dù sao thì."
Một giây cuối cùng.
"Em đã muốn chiếm hữu thân thể trẻ trung cường tráng của anh từ lâu rồi."
Nói xong.
Đoàn Hoài Ngạn: "..."
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.
Hoài Niệm bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đạp ga, mặt không đổi sắc lái xe về hướng nhà mình.
Đến dưới nhà, Hoài Niệm dừng xe, sau đó cùng Đoàn Hoài Ngạn vào nhà.
Vào nhà, Hoài Niệm hỏi anh: "Anh có muốn tắm trước không?"
"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn nhìn quanh, nhận thấy hành động của anh, Hoài Niệm tò mò: "Anh đang tìm gì sao?"
"Cái túi anh để ở đây lúc trước, bên trong có đồ, em để đâu rồi."
Đoán được chiếc túi anh nói chắc là túi giấy xuất hiện trong nhà một cách khó hiểu vào đêm anh ngủ lại đây. Tổng cộng có hai túi giấy, một túi đựng đồ ngủ của anh, bộ đồ ngủ đó đến giờ vẫn đang phơi trên ban công chưa cất. Một túi giấy khác, túi rất nhẹ, bên trong có đồ, nhưng không biết là đồ gì.
Hoài Niệm rất tôn trọng sự riêng tư của anh, không mở túi giấy ra xem.
Cô nhớ ra mình đã cất túi giấy ở chỗ khác, nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở ghế sofa. Một bên ghế sofa dựa sát vào góc tường, đèn sàn đặt ở vị trí đó, Hoài Niệm cũng để túi giấy bên cạnh đèn sàn.
"Ở kia…" Hoài Niệm chỉ tay, nghĩ đến việc anh đang buồn ngủ, Hoài Niệm chủ động đi tới, cầm túi giấy lên.
Cô thuận miệng hỏi: "Bên trong có gì vậy?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Quần lót."
"..."
"Thích không?"
Hoài Niệm không dám nhìn: "Không thích."
Vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng cười khẩy: "Lúc cởi nó ra, em có vẻ rất thích."
Hoài Niệm sững sờ, sau khi phản ứng lại, tâm trạng cô có chút khó nói, "Ai cởi nó ra mà vui vẻ chứ? Chẳng phải là anh sao?"
"Có sao?" Đoàn Hoài Ngạn kéo dài giọng, giọng điệu có chút cà chớn, cũng có chút tự mãn, "Nhiều năm rồi, chuyện trước kia anh cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng không sao, trí nhớ của bé cưng rất tốt, những gì anh nói em đều nhớ rõ ràng."
"..." Hoài Niệm không ngờ chỉ ôm anh một cái, anh đã được voi đòi tiên như vậy.
Đoàn Hoài Ngạn cầm quần lót lên, định hỏi cô bộ đồ ngủ hôm đó của mình ở đâu, ngẩng đầu lên thì thấy bộ đồ đang phơi trên ban công.
Anh đi tới, dùng sào phơi đồ lấy xuống.
"Dạo này bận vậy sao? Bận đến mức không có thời gian cất quần áo?"
"À," Hoài Niệm trả lời một cách thờ ơ, "Cũng, khá bận."
Đoàn Hoài Ngạn một tay cầm quần áo sẽ mặc sau khi tắm, đi ngang qua Hoài Niệm, xoa đầu cô, đôi mắt mệt mỏi lộ ra vẻ ham muốn mờ ảo, giọng nói khàn khàn: "Có muốn tắm cùng anh không?"
Nghe vậy, Hoài Niệm vô thức nuốt nước bọt.
Hôm nay trời âm u, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa như trút nước.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo, bầu không khí sau khi anh nói xong lặng lẽ trở nên mờ ám.
Hoài Niệm hơi cứng người, hít sâu một hơi, "Ngày mai nhất định."
"..." Như hoàn toàn không ngờ cô lại nói ra những lời này, Đoàn Hoài Ngạn không biết nên trả lời như thế nào.
Hoài Niệm mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh vỗ tay Đoàn Hoài Ngạn, "Hôm nay anh tắm một mình trước đi," dừng lại một chút, cô lại quan tâm bổ sung một câu, "Biết anh thể lực không tốt, nên đừng tắm rồi ngất xỉu trong phòng tắm đấy."
Đoàn Hoài Ngạn dừng động tác, kéo tay cô đi về phía phòng tắm, giọng điệu đầy khiêu khích: "Anh thể lực không tốt?"
Hoài Niệm bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng cầu xin tha thứ: "Là anh tự nói mà."
Đoàn Hoài Ngạn: "Ừ, anh chứng minh những gì anh nói đều là sai."
Hoài Niệm vịn cửa phòng tắm: "Anh thể lực tốt nhất."
Đoàn Hoài Ngạn mỉm cười: "Qua loa."
Hoài Niệm vẫn vịn cửa.
Đoàn Hoài Ngạn ném bộ quần áo trên tay lên giá để đồ trong phòng tắm, hai tay ôm eo Hoài Niệm, nhẹ nhàng nhấc cô lên, đặt lên bệ rửa mặt.
Anh cao ráo, chiều cao của bệ rửa mặt chỉ đến eo anh, Hoài Niệm ngồi trên bệ rửa mặt, vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt từ dưới lên trên, dọc theo đường quai hàm căng thẳng của anh đến đôi mắt sâu thẳm như đáy biển của anh, yết hầu anh chuyển động, kìm nén dục vọng, mang theo vẻ gợi cảm khó tả.
Phòng tắm vốn không rộng rãi, đột nhiên chứa hai người, không khí như bị rút cạn.
Tư thế quá thân mật.
Cùng với sự thay đổi của anh.
Mặt Hoài Niệm nóng bừng.
"Sao..."
"Anh nhớ em," anh cúi đầu liếm khóe môi cô, "Nó cũng vậy."
Hoài Niệm: "Chẳng phải mới gặp anh mấy hôm trước sao?"
Đoàn Hoài Ngạn khẽ cười: "Em và nó đã nhiều năm không gặp nhau rồi."
Hoài Niệm ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, hai tay cô vô thức đặt lên vai anh, dần dần bị nụ hôn nóng bỏng của anh làm cho cả người mê mẩn, nóng ran.
Vẫn luôn nhớ đến chuyện anh chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, hàng mi Hoài Niệm run rẩy, phần thân trên hơi ngả ra sau: "Đừng hôn nữa, anh đi tắm trước đi."
"Không vội." Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu, đôi mắt đen láy chứa đầy dục vọng, như muốn hút cả người cô vào trong, "Bé cưng, em chào hỏi nó trước đi, chỉ cần sờ một cái thôi, không cần làm gì khác, được không?"
Vừa nói, trong phòng tắm yên tĩnh vang lên tiếng thắt lưng được cởi ra.
Đoàn Hoài Ngạn nắm tay Hoài Niệm, năm ngón tay siết chặt, nhiệt độ nóng đến bỏng người.
...
Ra khỏi phòng tắm, Hoài Niệm ngồi trên ghế sofa, đầu óc trống rỗng.
Cô điều chỉnh lại hơi thở, trong tai như có tiếng ong vo ve, cùng với tiếng tim đập dữ dội.
Để nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Hoài Niệm đột nhiên đứng dậy, đi đến tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước đá, uống gần nửa chai, cô dựa vào cửa tủ lạnh, thở dài một hơi.
Cô cầm chai nước khoáng lạnh buốt trong tay, hơi nóng trên tay dần dần biến mất.
Tuy nhiên, tiếng nước chảy trong phòng tắm lại kéo suy nghĩ của cô trở lại phòng tắm.
Cô không còn nhớ gì khác.
Chỉ nhớ tiếng thở dốc trầm thấp và gợi cảm của Đoàn Hoài Ngạn bên tai.
Một lúc lâu sau, anh khàn giọng nói, mang theo sự vui sướng mãn nguyện: "Cảm ơn bé cưng."
Hoài Niệm vội vàng rút đôi tay đang mỏi nhừ của mình lại, trốn tránh hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
"Rốt cuộc khi nào," Đoàn Hoài Ngạn vùi mặt vào cổ cô, hít sâu một hơi, sau đó, để lại dấu hôn đậm trên cổ cô đầy dục vọng, chậm rãi nói hết câu còn lại, "… em mới có thể đến chiếm hữu anh?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");