Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Đào
Biên tập: Trần
Lúc Chu Chí Cần nhận được điện thoại của Đàm Lệ Vân thì bên này gã cũng đã rải đường đâu vào đấy. Chẳng qua, Đàm Lệ Vân báo cho Chu Chí Cần biết, thực chất bên kia vẫn chưa lập hồ sơ, điểm này giúp Chu Chí Cần vững dạ hơn, thậm chí còn chợt có cảm giác mây quạnh trăng tỏ.
Trao đổi về tình hình của Lê Diểu xong xuôi, Đàm Lệ Vân lại đường hoàng đòi tiền của Lê Diểu từ Chu Chí Cần, khiến Chu Chí Cần ở đầu dây bên kia mém nữa tưởng rằng Lê Diểu đã ngả bài với vợ cũ rồi. Có điều gã vẫn sốt sắng xì tiền, cần bao nhiêu đưa bấy nhiêu. Đường đã rải sẵn bên này cũng không vội bỏ, đánh nước đôi dù sao cũng chắc ăn hơn.
Lúc này Chu Chí Cần chẳng tiếc rẻ quyến luyến gì những vật ngoài thân ấy nữa.
Sau khi gặp Đàm Lệ Vân, đãi ngộ của Lê Diểu đã tốt hơn nhiều. có cơm để ăn, có nước nóng để uống. Có điều vẫn chưa được tắm rửa, mặc dù đã thay quần áo mà Chu Chí Cần mang đến, nhưng anh vẫn cảm thấy mình luộm thuộm như chuột trong cống, không có chút tôn nghiêm nào.
Điều này như một cú tát giáng thẳng vào mặt Lê Diểu.
Nhờ những nỗ lực tích cực của Chu Chí Cần, bên gã có kết quả trước Đàm Lệ Vân.
Những bằng chứng về hành vi hối lộ của Lê Diểu và một số bằng chứng lẻ tẻ về tài sản cá nhân đã được mua lại. Cái giá phải trả rất đắt, nhưng đối với Chu Chí Cần, đây chính là phao cứu mạng – cứu mạng cả gã và Lê Diểu.
Đương nhiên gã cũng hiểu, mấu chốt nhất chính là Lê Diểu gánh chịu đến cùng không hé miệng khai lời nào. Về điểm này, những người trong cục từng bị bắt, ngoại trừ Lê Diểu ra thì chẳng ai làm được. Hoặc ít hoặc nhiều đều khai ra một chút, hoặc buột miệng nói hớ.
Mặc dù đó giờ Chu Chí Cần vẫn thích Lê Diểu, nhưng lại chẳng mấy tán thưởng, lần này quả thực khiến gã phải nhìn bằng con mắt khác. Chu Chí Cần đơn phương tình nguyện nhận định rằng đó là tình yêu của Lê Diểu dành cho gã, Lê Diểu kiên trì chịu đựng, hai người họ mới có tương lai.
Đến ngày thứ mười, Lê Diểu được thông báo rằng anh đã được thả tự do, vẫn ngồi xe của bên thanh tra trở về. Nhưng lúc trở ra được thì anh đã kiệt quệ, chỉ trơ lại một cái xác không hồn.
Lê Diểu không dám về nhà ngay, để con gái trông thấy bộ dạng thê thảm của mình, đành phải đến khách sạn mà Chu Chí Cần đã đặt trước để tắm rửa.
Chu Chí Cần đau lòng nhìn người Lê Diểu chỉ còn da bọc xương.
Lê Diểu trần như nhộng bước ra, ánh mắt ngây dại, lao lên giường, túm lấy đầu Chu Chí Cần hôn ngấu nghiến như người đã ba ngày không uống nước đột nhiên vớ được quả lựu.
Hai người lăn lộn khắp giường chẳng khác gì sói đói. Chu Chí Cần ra sức chịch Lê Diểu, Lê Diểu vừa rên vừa túm chặt gối trên giường.
Những cú dộng không chút thương tiếc của Chu Chí Cần giúp Lê Diểu tỉnh táo, cảm thấy mình vẫn còn sống, còn đang làm tình với người đàn ông của mình, chưa có bất cứ điều gì thay đổi. Anh đã trở lại vòng tay vững chãi ấy.
Chu Chí Cần vừa hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của Lê Diểu, vừa tha thiết nói với anh rằng không sao rồi, thật sự không sao rồi...
Anh cười thê lương, hiện tại thì không sao, nhưng tương lai thì sao? Anh còn có tương lai không?
Trong cuộc ân ái mãnh liệt chưa từng có của họ, ngoại trừ cơ thể có được khoái cảm, Lê Diểu không cảm nhận được bất cứ điều gì khác. Trái tim anh vẫn còn tê liệt và khiếp hãi, chẳng cách nào loại bỏ được nỗi ám ảnh tâm lý ấy. Anh ôm chặt lấy Chu Chí Cần, cảm nhận thân nhiệt chân thực của người đàn ông này, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể gã.
Sau màn vận động trên giường, Lê Diểu nói chuyện với Chu Chí Cần về tình hình hiện tại, hỏi lần này tiêu hết bao nhiêu tiền, nhưng Chu Chí Cần chỉ nói đúng một câu, bảo anh đừng quan tâm.
Lúc này, trong lòng Lê Diểu vẫn có phần ấm áp, cảm thấy mình chịu đựng khủng bố tinh thần không uổng công.
Lê Diểu cũng biết rằng cục sẽ đình chỉ công tác hoặc trực tiếp sa thải những người đã bị bắt, không còn cách nào cứu vãn. Chu Chí Cần có muốn giữ cũng không giữ nổi.
Bốn mươi tuổi lại thất nghiệp, Lê Diểu không sợ, chỉ cảm thấy lòng trống vắng, như thể sợi dây ràng buộc giữa anh và Chu Chí Cần đã đứt. Chu Chí Cần an ủi anh, bảo anh nghỉ ngơi một thời gian rồi kiếm việc gì làm cũng được, dẫu sao cũng chẳng thiếu tiền.
Đúng vậy, hiện giờ Lê Diểu cảm thấy mình chẳng còn gì khác ngoài tiền. Mất đi quyền lực lẫn tôn nghiêm, dường như anh chẳng còn dám ngẩng cao đầu làm lại cuộc đời nữa.
–
Hôm đó, Lê Diểu không ăn tối với Chu Chí Cần. Để cảm ơn Đàm Lệ Vân và bố vợ cũ, anh thay quần áo xong bèn mang quà cáp đến nhà họ Đàm ăn tối.
Đây là chuyến viếng thăm đầu tiên kể từ khi họ ly hôn. Lê Diểu còn căng thẳng hơn cả khi đến nhà họ để hỏi cưới chị ta.
Gặp lại Lê Diểu, Chu Chí Cần phát hiện ra rằng có điều gì đó bất ổn nơi anh. Khi nói chuyện, Lê Diểu không dám nhìn vào mắt người ta, né tránh giao tiếp bằng mắt. Tuy rằng người bị bắt được thả ra đều chẳng khác gì những con rối bạc màu, nhưng Lê Diểu trông còn bất ổn hơn thế, cũng rất kiệm lời. Chu Chí Cần lo lắng gọi cho bác sĩ riêng của gã để hỏi xem phải làm gì trong tình huống này.
Lúc ăn cơm ở nhà Đàm Lệ Vân, Lê Diểu quả thực rất cảm kích. Mặc dù Chu Chí Cần mới là người đưa anh ra ngoài trước, nhưng nếu không có Đàm Lệ Vân đánh tiếng báo tin cho gã rằng bên thanh tra chưa lập hồ sơ, Chu Chí Cần cũng chẳng dám đánh nhanh thắng nhanh như vậy.
Nhưng mỗi khi nhìn mặt Đàm Lệ Vân, anh lại không thể quên được chuyện mình bị cắm sừng.
Cõi lòng Lê Diểu cực kỳ mâu thuẫn.
Bất ngờ là bé Tịch cũng được đón tới sau giờ tan học, gia đình ba người đã mấy năm rồi không ăn cơm cùng nhau như thế này.
Tịch thấy ba mình bình an vô sự, tuy gầy rộc đi nhưng vẫn rất vui vẻ.
Sau bữa cơm, Đàm Lệ Vân giữ Lê Diểu lại, nói muốn trò chuyện cùng anh. Lê Diểu từng rất hãi món "lăm le bức bách" này của Đàm Lệ Vân. Với tính cách của chị ta, đã hạ quyết tâm là sẽ hành động ngay lập tức.
Hai người dạo bước trong vòng xuyến xanh trước nhà, giống như hồi mới cưới. Khi đó còn chưa có máy vi tính, buổi tối cũng chẳng có chương trình truyền hình gì hay ho nên hai vợ chồng thường cùng đi dạo.
"Lệ Vân, cảm ơn cô vì lần này đã cứu tôi ra."
"Nhờ sếp của anh ra sức cả. Anh ta chạy chọt quan hệ cho anh rất nhiều. Bên em vừa mới khơi được đường thì bên anh ta đã mua hết lại chứng cứ rồi."
"Dù sao cũng phải cảm ơn cô, nếu không chắc tôi cũng chẳng còn dũng khí mà sống nữa."
"Anh không phải là người nhu nhược đến vậy. Lê Diểu, anh vẫn luôn đánh giá thấp chính mình."
"Cô nói với con bé thế nào?"
"Ăn ngay nói thật thôi, con bé cũng lớn rồi. Tuy còn nhiều chuyện chưa hiểu, nhưng em nghĩ con bé nên biết ba nó là người như thế nào."
Vành tai Lê Diểu ửng hồng, anh không biết liệu về sau con bé có còn chịu gần gũi mình nữa hay không.
Đi thêm vài bước, Đàm Lệ Vân dừng lại, hỏi: "Em nghe con bé nói anh có người yêu rồi hả?"
Lê Diểu sững sờ, lưng toát mồ hôi lạnh: "Ừ..."
"Ở bên nhau nhiều năm rồi phải không? Sao không kết hôn?"
"Người ta... Người ta có gia đình rồi..."
Đàm Lệ Vân mở to mắt nhìn Lê Diểu, nhất thời chẳng biết nói sao.
"Em giúp anh, là muốn quay về bên anh, cho Tịch một gia đình trọn vẹn. Mấy hôm đó em còn xúi nó thuyết phục anh. Có vướng mắc gì mà không cho qua được, dẫu gì chúng ta cũng là ba mẹ của con bé. Không tìm lại được con trai, nhiều năm như thế, lòng em cũng đã nguội lạnh rồi. Sau đó, bé Tịch bảo với em rằng anh đã có người yêu, em thấy mình đã đánh giá bản thân quá cao. Em còn cho rằng anh không buông được em, dù có hận, thì ít nhiều gì vẫn còn thích em."
Lê Diểu không biết mình đã đem tới ảo tưởng này cho Đàm Lệ Vân từ khi nào, nhưng anh vẫn uyển chuyển nói: "Thì phải nhìn về phía trước chứ."
"Ừ, vậy thì em... cũng chỉ đành chúc anh hạnh phúc vậy. Dù hiện giờ anh thế này, con đường phía trước có lẽ sẽ rất khó đi."
"Sẽ rất khó chứ, nhưng đã thích rồi, tôi sẽ gánh trách nhiệm đến cùng."
Đàm Lệ Vân khua tay, vỗ cái bộp lên bả vai Lê Diểu, thở dài miên man. Kỳ thực nội tâm của chị ta nào có được hào sảng như vậy, dù sao cũng chẳng phải vì tình còn vương vấn mới muốn tái hợp với Lê Diểu. Chẳng qua, chị ta rất cô đơn, muốn có một gia đình – một gia đình có chồng có con, vậy nên lúc này cũng chỉ đành để Lê Diểu đi.
Lê Diểu đưa con gái về nhà, suốt chặng đường không nói chuyện cũng chẳng hút thuốc. Bé Tịch ngồi ở ghế phụ rất ngoan, nghe nhạc phim "Cừu vui vẻ" phát trên xe. Cô nhóc cảm thấy ở bên ba là lúc thoải mái nhất, muốn anh luôn được vui vẻ. Vậy nên nhóc không hối hận về việc mấy ngày trước nói cho mẹ biết rằng ba đã có "bạn gái" mới.
Lê Diểu mở cửa vào nhà, phát hiện Chu Chí Cần đang ngồi trong phòng khách nhà mình. Khóe miệng anh nhếch lên, lại chẳng như đang cười: "Sao anh lại đến đây? Có việc gì à?"
"Không có gì, tới thăm mình thôi."
"Sáng mai mình còn phải đi làm, qua chỗ tôi làm gì cho nhọc."
Bé Tịch vừa thấy bác Chu đến, liền ngoan ngoãn cất tiếng chào xong lên tầng đánh răng rửa mặt.
Lê Diểu cũng ngồi lên sofa, Chu Chí Cần đặt tay lên đùi anh, hỏi: "Có mệt không?"
"Ừm, có chút."
"Ngày kia bên cục sẽ ra thông báo đình chỉ mình."
"Tôi biết rồi. Đồ của tôi ở văn phòng, mình cứ gọi người tới đóng gói đại đi là được, thường ngày tôi cũng chẳng có thói quen để đồ quan trọng gì ở văn phòng."
"Được."
"Trong cục vẫn loạn lắm à?"
"Ừ, vẫn còn mấy người trong đó, có lẽ đều sẽ bị kết án cả. Nhưng mà mình cũng chẳng cần quan tâm mấy chuyện này đâu."
"Cuối cùng tôi cũng được nghỉ dài hạn rồi. Đi ngủ thôi."
"Tôi tới không phải vì "chuyện ấy"." Chu Chí Cần kéo Lê Diểu lại, nhìn anh đầy lo lắng. Lúc này, Chu Chí Cần có thể dám chắc rằng Lê Diểu đã bị sang chấn tâm lý rồi.
Lê Diểu như vậy khiến gã cảm thấy rất đỗi xa lạ.
Lê Diểu nhướn mí, lờ đờ lắc đầu, chẳng nói gì nữa. Không khí tĩnh lặng lưu chuyển giữa hai người, Chu Chí Cần túm lấy vai Lê Diểu, ép anh tựa vào lồng ngực mình: "Diểu Diểu, giữa chúng ta sẽ không có gì thay đổi cả. Mình chỉ cần học cách dựa vào tôi thôi."
Lồng ngực Lê Diểu khe khẽ phập phồng, anh thả lỏng cơ thể tựa vào Chu Chí Cần, nhắm mắt lại một hồi. Trong óc lại tràn ngập cảnh tượng lúc bị giam giữ, khiến anh chẳng thể vào giấc.
"Tôi sẽ luôn ở bên mình. Không phải người nhà mình đều sống thọ lắm sao? Dạo gần đây tôi đang kiên trì thể dục, cũng bớt uống rượu lại. Áng chừng nếu mà không có gì bất trắc thì sống đến tám mươi tuổi có lẽ không thành vấn đề."
Lê Diểu siết chặt tay Chu Chí Cần, không nói nên lời.
"Tôi sẽ không rời xa mình, giống như mình sẽ không bỏ rơi bé Tịch, tôi sẽ không bỏ rơi Bằng Phi vậy."
Lê Diểu trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Tôi có phải con trai mình đâu."
Chu Chí Cần bật cười, nói được như vậy chứng tỏ Lê Diểu cũng chưa hoàn toàn đánh mất bản thân. Có điều gã lại không phát hiện phản ứng của Lê Diểu với mỗi câu nói đều chậm mất vài giây, thậm chí là một hai phút. Gã chỉ cho rằng là do tâm trạng Lê Diểu không tốt nên không muốn nói chuyện mà thôi.
–
Suốt một năm kể từ sau khi Lê Diểu xảy ra chuyện, Chu Chí Cần đều dốc sức vào công cuộc thăng quan tiến chức.
Sau ba tháng bị đình chỉ, Lê Diểu "chuộc thân" khỏi đơn vị, trở thành hộ kinh doanh cá thể. Có điều, cả năm ấy anh chẳng làm gì, trở thành "trai bao" được Chu Chí Cần nuôi không. Mỗi ngày đều ở nhà kèm con gái học, tiếp nhận điều trị tâm lý từ chuyên gia mà Chu Chí Cần sắp xếp. Lúc rảnh thì đi tập gym, cũng cai hẳn rượu, dăm hôm ba bận lại cãi vặt ỏm tỏi với Chu Chí Cần đang độ "mãn kinh". Thời gian cứ thế trôi cái vèo.
Đây có lẽ là năm giản đơn nhất trong đời Lê Diểu, gần như là trống rỗng.
Cổ phiếu trong nước vẫn không ngừng rớt giá, coi bộ sắp rớt về mười năm trước luôn rồi. Lê Diểu không tin đám người dự đoán sẽ chạm đáy ở hai nghìn năm trăm điểm, ra sức nghĩ cách vớt vát lại ít vốn từ mớ giấy vụn. Chu Chí Cần đã cảnh báo anh mấy lần, thị trường chứng khoán quả thực không khởi sắc, vì vậy Lê Diểu đành bỏ cuộc. Mặc dù chưa hoàn toàn rút khỏi thị trường chứng khoán, nhưng cũng chịu nhìn thoáng ra rồi.
Cuối năm đó, Chu Chí Cần giúp anh thành lập một công ty thực hiện vài dự án gia công nhỏ, lại bắt đầu giao dịch với đám người quen cũ trên quan trường lẫn thương trường. Sức khỏe của Lê Diểu hiển nhiên đã khá hơn trước nhiều, mỗi tội tửu lượng thì hỏng hẳn.
Tháng ngày Chu Chí Cần ăn nên làm ra cũng giúp Lê Diểu dần tìm lại được cảm giác hô mưa gọi gió năm nào. Mãi đến khi chuyên gia tâm lý cam đoan với Chu Chí Cần rằng Lê Diểu đã hoàn toàn khỏe mạnh, gã mới cho ngừng dịch vụ tư vấn tâm lý.
Lê Diểu bận rộn việc kinh doanh giờ đây đã chuyển từ bên cầu sang bên cung. Anh bắt đầu phải tập quen tâng bốc người khác trên bàn rượu, nương theo ý muốn bên khách, đi ca hát nhảy múa tắm hơi với người ta.
Tất thảy đều hệt như một người bị phế võ công tập luyện lại từ đầu.
Tuy vất vả nhưng Lê Diểu cũng chẳng phàn nàn gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng càm ràm vài câu với Chu Chí Cần. Mỗi lần Chu Chí Cần nghe Lê Diểu chửi khách sau lưng, gã đều không nhịn được chạy tới ra mặt cho anh. Riết vậy, Lê Diểu trở thành một "ông lớn" bên cung, nhiều khách còn phải chạy tới bợ đỡ anh.
Chu Chí Cần đương nhiệm bốn năm lẻ một tháng, cuối cùng cũng nhận được lệnh điều chuyển ban xuống, thành công "tiến vào thủ đô".
Mới đầu biết tin, Lê Diểu có chút phiền muộn, thậm chí còn lo rằng liệu Chu Chí Cần có ứng với lời Chu Bằng Phi nói hồi trước: "Bố tôi có tướng của kẻ chơi chán rồi bỏ" hay không. Vậy nhưng kể từ khi được tin, Chu Chí Cần liền bắt đầu tích cực tìm người chạy chọt cho Lê Diểu, chẳng mấy đã làm được hộ khẩu Bắc Kinh cho cả hai cha con.
Sau khi Chu Chí Cần đến Bắc Kinh nhậm chức được một khoảng thời gian, Lê Diểu bận rộn kết thúc công việc kinh doanh ở thành phố này, bán đi hai bất động sản, rồi dẫn theo con gái tới Bắc Kinh muộn nửa năm so với Chu Chí Cần.
Anh vẫn lưu luyến nơi mình đã sinh sống hơn bốn chục năm. Tuy nhiên, ngẫm tới thành tích học tập tệ khủng khiếp của bé Tịch, muốn vào được cái đại học tử tế thì vẫn cứ phải đến Bắc Kinh mà học, chí ít thi tuyển sinh đại học ở Bắc Kinh cũng bớt căng thẳng hơn chút.
Những tháng ngày sau đó đều bình đạm hơn nhiều. Qua tuổi năm mươi, Chu Chí Cần không còn được thăng chức nữa, tới Bắc Kinh cũng chẳng còn được tự do như trước. Gã cũng đã sớm lường trước được điều này, nhưng chí ít thì cũng đã thoát ly được bà vợ, thành công sống ly thân, rốt cuộc cũng coi như là đã tu thành chánh quả với Lê Diểu. Hai người chung sống dưới một mái nhà, trải qua cuộc sống cãi vã nhộn nhịp, còn "hòa thuận" hơn cả những cặp vợ chồng bình thường.
Lê Diểu làm bên cung vài năm cuối cùng cũng có được chút danh tiếng, mối làm ăn của công ty ngày càng lớn. Anh còn dự tính phát hành cổ phiếu trên thị trường chứng khoán thứ cấp vào năm tới.
Mặc dù Chu Chí Cần hết sức khinh bỉ thị trường thứ cấp, nhưng Lê Diểu lại rất hăng hái làm việc, quyết tâm trở thành một doanh nhân ưu tú, gã cũng chỉ đành liều cái mạng già chống lưng cho anh.
Tuy rằng khí hậu ở Bắc Kinh không tốt, bão cát lớn, nhưng hiện giờ nom Lê Diểu còn khỏe mạnh hơn cả mười năm trước. Lúc thì đi làm trận golf, lúc thì đi bơi, còn mê môn bóng quần mà Chu Chí Cần có chết cũng không chịu đi cùng anh. Tóm lại, Lê Diểu cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt, tuy vẫn hoài niệm ngày tháng hô mưa gọi gió đã qua.
Lê Diểu và Chu Chí Cần đều không biết Trái đất có thực sự bị hủy diệt vào năm 2012 hay không, hai lão già còn sức tung tăng vẫn cứ thế tận hưởng cuộc sống náo nhiệt ngày qua ngày.
- Kết thúc chính truyện -
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");